Quân Hôn Độc Ái

Chương 71: Mỹ nam kế của Tần Thiên Nham

Tang Du Tinh

02/02/2015

Lúc này, trên cỏ trong vườn hoa nhỏ dưới lầu của tổng bệnh viện quân khu, Nam Bá Đông và Tần Thiên Nham đứng thẳng mặt đối mặt, một người cay nghiệt tà mị, một người lại báo đạo như vương gia.

Bề ngoài của hai người đàn ông đều kiệt xuất như nhau, khí chất bất phàm như nhau, như hai vật sáng phát ra tia sáng chói mắt, đều biểu lộ cho mọi người thấy nơi này sắp có trò hay diễn ra, trong nháy mắt liền hấp dẫn vô số người dừng lại.

Hai bên đều nhìn chằm chằm vào đối phương, trên người cũng lộ ra một loại hơi thở của dã thú, cũng không cần phải biểu diễn nhiều thì cũng đã xây nên một không khí khẩn trương của hai người đang giương cung bạt kiếm.

Đối với đám đông càng tụ càng nhiều, Nam Bá Đông và Tần Thiên Nham làm như không có bị ảnh hưởng, trong mắt của bọn họ trong lúc này chỉ nhìn thấy mặt của đối phương, khí chất thù địch trời sinh!

Hai tay của Tần Thiên Nham nắm lại, khớp xương phát ra trừng trận âm thanh "Rắc rắc", sau đó anh vẫy tay với Nam Bá Đông, "Đến đây đi!"

Môi mỏng của Nam Bá Đông nâng lên một nụ cười lạnh lẽo, "Tần Thiên Nham, hi vọng lần này anh sẽ không thua nữa! Nếu như anh còn bại dưới tay tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng."

Hai tròng mắt của Tần Thiên Nham nhíu lại, một tia ác độc thoáng qua, sắc bén làm người ta kinh sợ bắn thẳng tới người của Nam Bá Đông, "Hãy bớt nói nhãm đi! Là đàn ông thì phải dùng quả đấm để nói chuyện!"

"Tới đây đi!"

Nam Bá Đông cười không đàng hoàng, thân hình đột nhiên chợt loé, sau đó người của anh đã tới trước mặt của Tần Thiên Nham, lấy tư thế nhanh như chớp, vung ra một quyền ở bên trái đánh về phía mặt của Tần Thiên Nham.

Khi Tần Thiên Nham thấy quả đấm của anh gần tới thì trong nháy mắt nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên, đồng thời giơ tay trái lên chắn ở trước mặt mình, cực kỳ nhanh chóng lấy tay phải đánh trả lại một quyền, trực tiếp đánh vào bụng của Nam Bá Đông.

Người trong nghề vừa mới ra tay thì đã biết là có giỏi hay không!

Chiêu thức của bọn họ đều không khó tưởng tượng, đều là những kỷ xảo vô cùng thẳng thừng muốn đánh chết nhau, những kỷ thuật đánh nhau đặc sắc này rước lấy từng tiếng trầm trồ khen ngợi.

Thân thủ của người đàn ông này đều lợi hại như nhau, nói đến đánh nhau thì càng như hổ mọc thêm cánh, tư thế oai hùng uy vũ, ở trong mắt của những người phụ nữ đứng xem đều hiện lên tờ tiền xanh lớn.

Chỉ chốc lát sau, người đến xem náo nhiệt đã vây quanh vài vòng, trong đó có không ít người còn lấy ra điện thoại để quay lại, còn có người lấy điện thoại ra gọi nói ở nơi này có trò hay để xem, người ở phía ngoài nghị luận càng thêm ầm ỉ.

"Mẹ nó, công phu của hai người này còn lợi hại hơn ở trên ti vi!"

"Thì đúng đó! Không nói đến công phu, ngay cả diện mạo này cũng đẹp trai hơn minh tinh Đương Hồng trên màn ảnh!"

"Ôi mẹ ơi, thật sự con mẹ nó quá đẹp trai rồi! Tôi muốn tiến lên chụp thật nhiều tấm để giữ lại, nếu không có chuyện gì thì lấy ra ngắm, hay xem lướt qua để đỡ ghiền cũng tốt mà!"

Trong đám người, cũng không thiếu những sĩ quan và quân sĩ mặc quân trang đứng vây xem, dù sao ở tổng bệnh viện quân khu này, những người trong quân đội ở vùng lân cận có tật xấu gì cũng từ đây truyền ra, những quân sĩ nào có bệnh nặng gì thì cũng đều truyền ra từ tổng bệnh viện quân khu này.

Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới đến bệnh viện này làm chút kiểm tra mà còn có thể nhìn thấy một trận đánh nhau rất đặc sắc và vô cùng tuyệt vời như vậy. Có vài người nhìn mà tay đã ngứa, thậm chí có vài người ở tại hiện trường bắt chước vài chiêu của hai người, ở tại chỗ táy máy tay chân luyện tập.

Dù sao Nam Bá Đông cũng bệnh nặng chưa lành, hôm qua bị cổ độc hành hạ mà thân thể có chút không tốt. Giờ lại đánh nhau với Tần Thiên Nham, hoàn toàn dựa vào kỷ xảo thực chiến hơn người và ý chí cường hãn để chống đỡ, nhưng đối thủ của anh dù sao cũng là Tần Thiên Nham, là một quân nhân có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh đã từng chém giết ở trên chiến trường.

Mười mấy chiêu đã qua, trên người của Nam Bá Đông cũng bắt đầu chịu đựng từng quả đấm của Tần Thiên Nham.

Binh bại như núi ngã, không đến mấy chiêu nữa, trên người của Nam Bá Đông đã bắt đầu có vết thương, hé ra gương mặt tuấn tú đã bị Tần Thiên Nham đánh cho bầm đen, khoé miệng chảy máu, cuối cùng bị Tần Thiên Nham tung người đá vào cổ, Nam Bá Đông trực tiếp ngất đi.

Tần Thiên Nham vỗ tay một cái, lạnh lùng liếc nhìn Nam Bá Đông, lúc muốn xoay người đi, đột nhiên nghe được tiếng gầm thét giòn tan của trẻ con, "Đồ ngu ngốc, ông đứng lại đó cho tôi!"

Tần Thiên Nham tiếp tục đi! Anh cũng không thừa nhận mình là đồ ngu ngốc ở trong miệng của đứa trẻ kia!

Nam Tinh thấy anh không dừng lại, giận tới mức chạy như bay tới, vọt tới trước mặt của anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chằm chằm Tần Thiên Nham, lại cười lạnh kêu một tiếng, "Đồ ngu ngốc! Gọi ông đấy, tại sao lại không dừng lại?"

Tần Thiên Nham thấy buồn cười, nhìn gương mặt sát khí nhỏ nhắn của Nam Tinh đang nhìn chằm chằm anh, anh cứng ngắc hạ mặt xuống, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, "Tiểu quỷ, con không phải là đối thủ của chú!"

Nam Tinh đột nhiên cười xấu xa một tiếng, "Tôi biết tôi đánh không lại ông! Nhưng tôi chỉ muốn nói cho ông biết, nếu như để mẹ biết, ông đánh ba tôi thành như vậy, hừ, ông nên biết mình sẽ có hậu quả gì? Đồ ngu ngốc nhà ông, ông để cho ba tôi nói thử xem!"

Trong lòng của Tần Thiên Nham phát lạnh, nghĩ đến quan hệ của bọn họ và Mạc Yên, ít nhất là tốt hơn quan hệ với anh vài trăm lần, làm sao anh lại có thể ngu xuẩn như vậy, trúng khổ nhục kế này của Nam Bá Đông chứ?

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại không muốn bị tiểu quỷ này coi thường!

Tần Thiên Nham cười lạnh một tiếng, "Ông đây muốn đánh người mà còn phải suy nghĩ nhiều như vậy sao? Hừ, đánh thì đánh, có hậu quả gì thì tự ông gánh chịu toàn bộ."

Nói xong, Tần Thiên Nham nhìn sâu Nam Tinh một cái, sãi bước xoay người, tiếp tục đi lên lầu.

Hôm nay anh chính là một lòng nghĩ muốn gặp Mạc Yên, không thấy cô được mạnh khỏe thì anh tuyệt đối không đi về.

Tần Thiên Nham vẫn bỏ qua sự tức giận của Bạch Yên đối với anh, vừa thấy anh lại xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh, Bạch Yên trực tiếp đóng cửa lại, ngay cả nói cũng không nói với anh lấy một câu.

Tần Thiên Nham cảm thấy tâm mình như bị cái gì chận lại, cay đắng, khó chịu, bất lực, đau đớn, muốn la to lên vài tiếng, nhưng nghẹn đến cuối cùng anh cũng vẫn cứng rắn ngẩng đầu lên kêu ở trước cửa, "Mẹ, mẹ hãy mở cửa cho con đi! Để cho con nói mấy câu với Mạc Yên, có được hay không? Con nói mấy câu xong liền đi ngay."

Hồi lâu sau cũng không có ai để ý đến anh.

Trong lòng của Tần Thiên Nham thê lương nói, "Mẹ, coi như con van xin mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ để cho con nhìn Mạc Yên một chút có được không? Con chỉ muốn nhìn xem cô ấy có sao không, mẹ, mẹ ơi, con sẽ quỳ gối ở đây để cầu xin mẹ..."

Thân hình cao lớn của Tần Thiên Nham cứ quỳ gối xuống như vậy, trực tiếp quỳ ở trước cửa, làm cho Mạc Vấn và Đồng Tranh nhìn mà muốn rơi nước mắt.

Giọng nói buồn bã và trầm thấp của Tần Thiên Nham khi anh ở ngoài cửa lại vang lên, "Mẹ, Yên nhi, con biết, các người đều hận con! Thật ra thì con cũng hận chính mình! Lúc con biết không có tin tức của Yên nhi, thì con cũng không muốn sống nữa, con liền trực tiếp nhảy thẳng xuống vách núi ở Tam Giác Vàng, nhưng mà ông trời cũng không chịu thu nhận con, bọn họ cầu xin con hãy sống tiếp, thì con còn có biện pháp gì đây, cho nên con mới sống tạm bợ qua ngày ở trên thế giới này."

"Không có Yên nhi, tất cả mọi chuyện con làm đều không có ý nghĩa, trả giá cho tất cả là con đã đoạt được vinh dự với chỉ một tờ giấy nói suông, từng được con coi như là lợi ích cao nhất của quốc gia. Sau khi mất đi Yên nhi, con mới phát hiện, tất cả sự kiên trì và tính ngưỡng để bảo vệ quốc gia của con đã mất đi, nhưng chỉ có một điều còn lại là con đã không bảo vệ được người phụ nữ con yêu. Có lúc căn bản con thậm chí không muốn đi tiếp, con bây giờ chỉ như một cái xác chết, hay người sống, hoặc cũng có thể là một người vô dụng?"

"Cho nên con lựa chọn từ bỏ quân đội, con muốn lấy một thân phận tự do để sống tiếp, như vậy con mới có thể không phải gánh vác chuyện đi làm hay nghĩ làm, con có thể không cần vì thân phận của mình, và không cần vì hành động mà chịu đựng trách nhiệm và gánh nặng to lớn ở trên lưng. Mẹ, con thật lòng muốn cùng Yên nhi trở lại như cũ, con cầu xin mẹ mở cửa ra cho con có được hay không?"

Mạc Vấn nhìn thấy người vây xem trên hành lang càng nhiều, nhìn thấy Tần Thiên Nham đau khổ cầu xin như vậy, nghe lời nói làm cho người ta chua xót của anh, ông cũng không nhìn được nữa mà tiến lên, "Tiểu Yên, bà mở cửa ra đi, có chuyện gì thì để Thiên Nham vào rồi hãy nói! Đây là bệnh viện, đừng quấy nhiễu những người khác!"

Có Mạc Vấn nói ở cửa, Bạch Yên không thể không mở cửa ra để bọn họ đi hết vào.

Nhưng Đồng Tranh không có đi vào, anh không đành lòng nhìn dáng vẻ hèn mọn như vậy của anh ta, nhìn anh ta như vậy, tim của anh cũng nhỏ máu.

Tần Thiên Nham ở trong lòng anh em bọn họ là một người có ý chí kiên cường giàu lòng hi sinh và cứng rắn, là một người đàn ông không hơn không kém, một người đàn ông tốt.

Đối với quốc gia, đối với đảng, đối với người dân, anh ta luôn hoàn thành những nhiệm vụ được giao một cách hoàn mỹ nhất.

Đối với anh em, anh ta luôn hữu ý có nghĩa. Cho dù anh ta không ăn không uống, nhưng anh ta cũng phải để cho các anh em ăn một bữa thật no.

Nhưng mà một người anh em làm bọn họ bội phục sát đất, hôm nay lại để cho anh trơ mắt nhìn thấy anh ta quỳ gối xuống, quỳ ở nơi đó, đau khổ cầu xin người bên trong mở cửa ra, Đồng Tranh lại rơi nước mắt.

Bọn họ những người này, từ nhỏ đến lớn đều bị người trong nhà và bậc cha chú tẩy não, sau khi vào trại lính, bị hết thảy tín niệm và tính ngưỡng của đoàn thể lấy lợi ích của quốc gia để ở cao nhất, tựa như dấn ấn, khắc vào trong đầu của bọn họ, trở thành một loại bản năng sinh tồn.

Cho nên, anh vô cùng hiểu sự lựa chọn trong lúc đó của Tần Thiên Nham, bất luận là anh hoặc bất kể một người lính nào, chỉ cần là người lính đủ tư cách, trong lúc đang đối mặt với sự xung đột lợi ích của quốc gia và người mình yêu, cũng sẽ lựa chọn hi sinh chuyện cá nhân, hoàn thành nhiệm vụ của tập thể.

Nếu như người đã chết, có lẽ những ân oán rối rắm này cũng biến mất.

Hoặc là Tần Thiên Nham có thể buông tay, có lẽ tất cả mọi người sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng anh ta lại cố tình không chịu buông tay, anh ta thà rằng chấp nhận rời bỏ mười mấy năm trong quân đội, lựa chọn dùng một phương phức tự do và nhẹ nhõm khác phục vụ vì quốc gia, cũng không nguyện ý ở lại phát huy và cố gắng với chức sở trưởng rất thích hợp với anh ta.

Hôn nhân của Đồng Tranh anh thất bại, nhưng anh hi vọng anh em mình cũng có thể được hạnh phúc.

Anh nhớ lại lời tố cáo máu và nước mắt của vợ anh, Mã Linh, đối với anh, "Đồng Tranh, anh hãy đếm một chút đi, có bao nhiêu kỷ niệm ngày cưới, sinh nhật của em, sinh nhật của con mà anh đã trải qua cùng hai mẹ con em chứ? Anh hãy đếm một chút, đã có mấy lần con ngã bệnh mà anh đã ở bên cạnh em? Anh hãy đếm thử, có mấy lần trong nhà gặp khó khăn mà anh có thể kịp thời giúp em giải quyết? Mỗi một lần của anh đều là nhiệm vụ, nhiệm vụ, mỗi lần đi thì chính là mười ngày nửa tháng không có tin tức. Có đôi lúc, em hận đến mức muốn anh chết ở bên ngoài luôn đi, chỉ cần anh chết em mới không phải chịu đau khổ như vậy."

Giọng nói nức nở của Mã Linh, đến nay vẫn vang lên trong tai ở Đồng Tranh, chỉ cần nghĩ tới, sẽ làm tim như bị gai đâm đau nhỏ ra máu.

Làm một chị dâu, thì không dễ dàng chút nào!

Bọn họ những người đàn ông này, quanh năm đều canh giữ trong quân đội, ở trong nhà cũng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông, có gì khổ, có gì khó thì cũng tự mấy người phụ nữ ở trong nhà làm, mấy người phụ nữ ở trong nhà gánh, thời gian lâu dài thì những cảm giác say mê quân nhân như hồi đầu mới cưới đều tan biến, còn dư lại chỉ có ngày qua ngày trống vắng, cô đơn, còn bị sự sinh hoạt hành hạ.

Mã Linh là một người phụ nữ hoạt bát và xinh đẹp, nhưng ngày anh ở bên vợ con lại không được bao nhiêu, cô cũng có công việc của mình, Mã Linh lại không chịu theo quân vào trong quân đội sống, đến lúc cả hai đi, anh cũng không biết, làm sao anh lại không thể sống nổi cuộc sống này nữa.

Đến cuối cùng, Mã Linh kiên quyết yêu cầu ly hôn với anh.

Lý do ly hôn của cô cũng rất đơn giản và cũng rất thực tế, đó là có một người đàn ông có thể để cho cô không còn phải vất vả nữa, có thể cho cô ngồi BMW, có thể cho cô sống một cuộc sống như con người, có thể cho cô sống qua ngày mà không cần lo lắng hay sợ sệt.

Nhìn vẻ mặt khát vọng hạnh phúc của Mã Linh, Đồng Tranh chỉ có một điều kiện là để con lại, thì anh mới ký tên!

Nghĩ đến mình rồi nghĩ đến Tần Thiên Nham, đôi mắt đầy nước mắt của Đồng Tranh đã mờ nhạt.

Bọn họ những người đàn ông này, vì quốc gia mà ở tiền tuyến làm công việc không sống thì chết, có nhiều người đi ra đó mà ngay cả mệnh trở về cũng không có, chôn ở đất khách, cuối cùng cũng chỉ là một anh hùng vô danh.

Có bao nhiêu người có thể biết rõ những cái giá mà bọn họ đã bỏ ra?

Có bao nhiêu người hiểu được sự khổ cực của bọn họ?

Cho nên, quy định của quốc gia, hôn quân có pháp luật bảo vệ.



Nhưng có bảo vệ nhiều hơn nữa, thì làm sao có thể bảo vệ được lòng người thay đổi? Sinh hoạt tàn khốc như đao nhọn sắc bén, đâm vỡ hôn nhân thành từng mảnh nhỏ đã được pháp luật bảo vệ, thì người ta còn có cái gì để hạnh phúc đây?

Thấy bại trong hôn nhân thường thường không được người thân tha thứ, điểm này như giọt nước đang ăn mòn tín ngưỡng và tín niệm cao nhất ở trong lòng của bọn họ.

Nếu như một quân đội quốc gia và tất cả mọi người mất đi sự tín ngưỡng và kiên trì để bảo vệ quốc gia và nhân dân, thế thì quốc gia này còn lại cái gì?

Năm đó, có một vị lão tướng quân khí phách kiên cường, đã dùng giọng nói hùng hậu của ông nói đáp án cho những người trẻ tuổi ở trong quân đội.

Nếu như một quân đội không có tín ngưỡng, không có niềm tin, không có sự trung thành, thì cả quốc gia sẽ biến thành một mảnh đất đã cày bừa, mặc cho người ta chà đạp! Quốc gia này của mọi người sẽ trở thành một đàn ma bệnh không hề có lực ngăn cản như danh xưng ở Đông Nam Á.

Trả giá bằng thứ quan trọng, bằng sinh mạng, ngay cả có hoài nghi, cho dù có bỏ ra cái giá cao, trải qua sự thất bại, nhưng có một vài thứ, bọn họ vĩnh viễn cũng không nguyện mất đi.

Đó chính là___cuộc sống đầy tín ngưỡng và phấn đấu.

Đối với bọn anh mà nói, mất đi cuộc sống đầy tín ngưỡng và phấn đấu, cũng như mất đi cây xương cốt thẳng của bọn họ, bọn họ sẽ giống như hàng vạn người, trở thành người xương mềm trong cuộc sống, mặc cho người ta chà đạp bóp nắn, tạm thời vì lợi ích của mọi người mà sống tiếp.

Khi anh là người đứng xem thì thấy tình cảm của Mạc Yên và Tần Thiên Nham rất sâu đậm, đó là điều không cần phải hoài nghi.

Bọn họ từ bé lớn lên đã ở chung một chỗ, là thanh mai trúc mã thật sự, trong trường hợp môn đăng hộ đối bồi dưỡng ra tình cảm, không phải người bình thường nào cũng có thể phá hư, xem tình cảm ân ái của bọn họ trước khi chưa xảy ra việc gì thì có thể nhìn ra được, tình cảm của vợ chồng bọn họ rất sâu đậm, sâu đến mức không ai có thể phá hư.

Mà Mạc Yên, ở trong mắt của nhóm tiểu nhân bọn họ, vẫn luôn là một người có bộ dáng thuần khiết như tuyết, cô ấy là một viên Lung Linh Tâm xinh đẹp bảy màu, cô ấy có đầy đủ sự bình tĩnh và kiên nhẫn, có thể chịu đựng được những ngày không có Tần Thiên Nham ở bên.

Tần Thiên Nham có thể lấy được Mạc Yên, thì anh vẫn luôn là đối tượng mà nhóm bọn họ rất hâm mộ.

Giữa bọn họ, không có người ngoài nào có thể đập tan, mà có thể phá hư tình cảm của bọn họ cũng chỉ có chính bọn họ.

Hôm nay bọn họ náo loạn thành như vậy, cũng chỉ bởi vì Mạc Yên yêu quá sâu đậm, cho nên cô mới không thể vượt qua được người đàn ông của mình lại coi thường sinh mạng mình mà bỏ qua mình.

Yêu sâu, thì hận cũng đau!

Có người nói: hôn nhân cũng chính là một cuộc tu hành, có thể tu thành chánh quả nhìn thấu tất cả, cũng có thể có duyên phận gần nhau cả đời, mấu chốt vẫn chính là bản thân của mình, chỉ có khám phá mê chướng, thấu hiểu cuộc sống này, mới có thể ngộ ra tình yêu đích thực.

Chỉ cần thời gian dài, sắt cũng có thể mài thành kim!

Lão Đại luôn làm việc kiên trì và thành tâm, anh tin, và cũng tinh chắc, Lão Đại và Mạc Yên nhất định sẽ tốt đẹp và quay về với nhau.

Bên trong phòng bệnh, Tần Thiên Nham si ngốc nhìn Mạc Yên nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt của cô tái nhợt như vậy, thoạt nhìn rất suy nhược, anh muốn lại gần một chút để nhìn cô, vuốt ve cô một chút, nhưng lại bị Bạch Yên ngăn ở trước mặt, "Cậu nói liếc nhìn một chút là được mà, giờ sao còn không mau đi?"

"Mẹ, để cho con ở lại chỗ này chăm sóc cho Mạc Yên có được hay không?"

Giọng nói của Tần Thiên Nham cầu xin hèn mọn, lại làm cho Bạch Yên nhớ đến bộ dáng của anh lúc anh tới nhà họ Mạc làm bà phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cụ, một con người kiên cường như vậy, lại uỷ khuất mình tới trình độ này, nói thật thì tâm địa của bọn họ không phải sắt đá, cũng bị anh mài cho mềm lòng.

Vốn sự tức giận này đã tan biến, nhưng hôm nay khi nghe đến bệnh tim của Mạc Yên vì phát súng của anh mang đến, hơn nữa còn nghĩ đến cả đời Mạc Yên phải vất vả, trong lòng của Bạch Yên lại càng bực bội.

Lúc đó, bà chỉ hận không được muốn kéo Tần Thiên Nham tới đây đánh cho một trận, hôm nay nhìn thấy anh, tất cả oán khí đều dồn lên một chỗ, không chửi anh mấy câu thì coi như quá tiện nghi.

Mạc Vấn nhìn bộ dáng mắt hồng hồng của vợ, đau lòng vô cùng, cũng quay đầu nói với Tần Thiên Nham, "Thiên Nham, con hãy về trước đi! Có chúng ta chăm sóc cho Yên nhi, con bé sẽ không có việc gì đâu."

Nhưng Tần Thiên Nham lại rất cố chấp, "Ba, Yên nhi như vậy là do con tạo ra, con lại càng phải ở lại nơi này, Yên nhi làm vợ của con một ngày, thì cả đời của cô ấy sẽ là vợ của con. Con nói rồi, nếu như cô ấy không còn ở đây thì Tần Thiên Nham con sẽ cả đời không tái giá. Hôm nay ông trời nguyện ý buông xuống những tổn thương cho chúng con, cho chúng con thêm một cơ hội, con nhất sẽ quý trọng nó, cho dù thân thể của Yên nhi tốt hay là xấu, con cũng sẽ luôn ở bên cạnh của cô ấy. Con đảm bảo với hai người, lấy sinh mạng con ra đảm bảo, chuyện giống như trước kia tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nếu như nó có xảy ra một lần nữa, thì con tình nguyện chết cũng tuyệt đối sẽ không để Yên nhi chịu một chút tổn thương nào! Ông trời ở trên cao, Tần Thiên Nham con ở chỗ này xin thề, nếu Mạc Yên sống một ngày, Tần Thiên Nham con sẽ ở bên cạnh của cô ấy một ngày, cùng sống cùng chết, cùng lên trời hoặc xuống hoàng tuyền. Tần Thiên Nham con thề nhất định theo tới cùng, vĩnh viễn không hối hận! Nếu như con có phá lời thề, thì con nhất định không được chết tử tế!"

Giọng nói của Tần Thiên Nham có lực vang vang, thanh âm nói năng mạnh mẽ làm tất cả mọi thứ trong phòng dừng lại, làm lòng mọi người lay động, gần như mỗi người ở chỗ này cũng có thể cảm giác được sự chân thành phát ra từ nội tâm của anh, day dứt và khát vọng, vì vậy sinh ra một loại cảm xúc thương tiếc đối với anh.

Không thể không nói, ở những phương diện khác của Tần Thiên Nham, thật sự là một cao thủ, anh không phải cố ý, nhưng so với cố ý thì làm lòng người càng cảm động thêm nhiều.

Mạc Yên nằm ở trên giường, lặng lẽ chôn mặt vào gối, che dấu đi gương mặt đầy nước mắt.

Lúc này Tần Thiên Nham đi tới trước giường của Mạc Yên, không còn ai tiến lên ngăn cản anh nữa.

"Yên nhi..."

"Cút..." Một giọng mũi nồng đậm nhưng lại tuyên bố rằng Mạc Yên vẫn không tha thứ cho anh! Trong nháy mắt tim của Tần Thiên Nham như bị xé rách thành từng mảnh, máu chảy ra, đau đớn từ tim bắt đầu lan ra tay chân.

Phải nói Mạc Yên là một người có sắc đẹp tuyệt trần ôn nhu và trầm tĩnh, tin rằng tất cả mọi người cũng sẽ không phản đối. Cô nói chuyện rất dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ, mềm mại và ngọt ngào, nói chung là làm cho lòng người nghe đều mềm ra.

Cô rất ít khi nói lời thô tục, như lời nói hôm nay cô nói với Tần Thiên Nham "Cút", đã biểu hiện giới hạn cực điểm trong sự tức giận của cô, cô đã không có cách nào khống chế tâm tình của mình lại bình thường.

Mặc dù hiểu hiện tại Mạc Yên không muốn nhìn thấy mình, nhưng Tần Thiên Nham thật vất vả mới gặp cô một lần, làm sao lại cam lòng buông tay như vậy? Anh còn muốn tranh thủ một chút!

Tần Thiên Nham liền cầm lấy tay của cô, "Yên nhi, anh sai rồi, cầu xin em hãy tha thứ cho anh có được hay không?"

Mạc Yên ngẩn ra, sau đó chợt nâng hai mắt đẫm nước mắt lên, cũng không nhìn về phía anh, mà là nhìn về phía Mạc Vấn, "Ba, giúp con đuổi anh ta đi có được hay không? Anh không đi thì con sẽ chết đấy!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy nước mắt kia, trong đôi mắt đen nhẹ nhàng ánh lên hơi nước óng ánh, tay kia cầm lấy trái tim yếu ớt, tựa như đóa hoa đang đứng trong gió, tinh khiết hoàn mỹ rồi lại điềm đạm đáng yêu, dù tim có cứng hơn nữa thì cũng sẽ bị cô làm cho mềm lòng.

Mạc Vấn đi đến bên người của Tần Thiên Nham, "Thiên Nham, hôm nay hãy đi trước đi! Yên nhi con bé không chịu được kích thích đâu, chẳng lẽ con thật sự muốn con bé chết sao?"

Tim của Tần Thiên Nham chỉ cảm giác có một dòng khổ sở ở trong lòng từ từ lan ra, anh buông tay của cô ra, nhưng lại nhanh chóng nói nhỏ một câu ở bên tai của Mạc Yên, "Yên nhi, anh không dễ bị vứt bỏ đâu."

Nói xong, anh lại nhanh chóng hôn trộm trên vành tai của cô một cái, thân thể của Mạc Yên khẽ run lên, ngước mắt trừng anh, nhưng lại đối mặt với cặp mắt thâm tình vô đối của anh, không nhịn được vừa xấu hổ vừa giận, "Cút mau!"

"Vậy anh đi trước, em cứ tĩnh dưỡng trước, ngày mai anh lại vào thăm." Tần Thiên Nham nói xong, lại gật đầu với Mạc Vấn và Bạch Yên rồi mới sãi bước đi ra ngoài.

Lúc anh đi ra, vừa đúng lúc đụng phải Mạc Hàn và Mạc Hà, hai vị anh này hiển nhiên biết nguyên nhân Mạc Yên ngã bệnh, đồng thời trên hai gương mặt nho nhã lộ ra khí lạnh rét căm căm và tức giận đối với anh, Mạc Hàn khẽ hừ một tiếng, dẫn đầu nghiêng người qua.

Nhưng Mạc Hà lại dừng bước, lẳng lặng nhìn Tần Thiên Nham, "Cậu nên buông tay đi!"

Tần Thiên Nham cười nhạt, "Anh vợ, em vĩnh viễn sẽ không buông tay! Tạm biệt!" Nói xong, không nhiều lời nữa, đi tới bắt chuyện với Đồng Tranh rồi tiếp tục đi xuống.

Đi tới trong vườn hoa nhỏ ở phía dưới bệnh viện, Đồng Tranh kéo Tần Thiên Nham lại, "Lão Đại, nếu như Yên nhi thật sự không tha thứ cho cậu, cậu cũng vẫn không buông tay sao?"

Tần Thiên Nham nhìn bầu trời, cười khổ yếu ớt mà nói, "Cả cuộc đời này của mình chỉ nhận định một mình cô ấy! Trừ phi ai có thể làm ra một người giống như Yên nhi."

Ngay sau đó vỗ vỗ vai Đồng Tranh, vẻ mặt lại khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày, "Đi thôi! Chúng ta trở về công ty! Ở nơi này thì phái người của mình tiếp tục theo dõi, cần phải theo dõi kỷ, mình muốn biết nhất cử nhất động của Mạc Yên."

Đồng Tranh cười nói, "Lão Đại, cậu yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không để chị dâu trốn thoát được!"

Tần Thiên Nham than nhẹ một tiếng, "Nếu như không phải trên tay mình còn có vụ án của Mạc Yên cần điều tra, thì mình liền tự mình ra sân. Chúng ta phải nắm chặc, vụ án của Mạc Yên cấp trên chỉ hạn có một tuần, nếu như trong một tuần mà không thể phá được, thì đầu của mình cũng khó giữ được."

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Trở về rồi hãy nói!" Tần Thiên Nham và Đồng Tranh cùng lên xe Hummer đen của anh, chạy vội về "Long Uy Bảo An".

Thân ảnh của hai người Tần Thiên Nham và Đồng Tranh vừa xuất hiện ở công ty, không khí vốn lạnh lẽo lại càng thêm khẩn trương mấy phần.

Tần Thiên Nham ở "Long Uy Bảo An" hoàn toàn có lực khống chế và lực công tín, lúc này Tần Thiên Nham đâu còn có bộ dạng hèn mọn và nhẫn nại như ở trước mặt của Mạc Yên, bây giờ mặt mày của anh lạnh lùng, đi bộ cũng có gió, một đôi mắt sáng sắc bén và lạnh lẽo, thân hình cao lớn ẩn chứa năng lượng to lớn, như một con sói chúa kiêu căng ngạo mạn, ngạo nghễ dò xét lãnh thổ của nó, nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Lúc Tần Thiên Nham đi lên lầu, Hàn Tiếu Trần và Hứa Khả, Hàn Chiến, và La Hán, nhóm cấp cao đã tập hợp lại trong phòng tổng giám đốc của anh.

Vừa thấy Tần Thiên Nham và Đồng Tranh đẩy cửa tiến vào, vốn ban đầu bốn người đó còn ung dung và tuỳ ý ngồi trên ghế sa lon, trong nháy mắt khí thế biến đổi, cùng nhau đứng dậy, "Lão Đại, tam ca!"

Lúc mấy người bọn họ vừa thành lập ra "Long Uy Bảo An", đã lấy nguyên tắc "Đồng sang cộng tử, vĩnh viễn không bao giờ phản bội", cùng nhau kết bái anh em.

Tần Thiên Nham là Lão Đại, thủ lĩnh.

Hàn Tiếu Trần là nhị ca, quân sư.

Đồng Tranh là tam ca, quản lý nhân viên.

Lão tứ là Hứa Khả, Hàn Chiến là lão ngũ, và La Hán là lão lục, toàn bộ phụ trách hành động. Lần này vì đối phó với tay Đại Hắc khó giải quyết đang ẩn núp, người đứng sau vụ án của Mạc Yên, nên Tần Thiên Nham cho mời tất cả bọn họ trở về.

Hứa Khả, Hàn Chiến và La Hán, bởi vì lúc ở Tam Giác Vàng bọn họ bị thất thủ và bắt làm con tin, do đó đã phá hủy đi hôn nhân hạnh phúc của Tần Thiên Nham, bọn họ vẫn luôn cảm thấy áy náy và tự trách, mà Tần Thiên Nham lại không trách bọn họ, ngược lại đối xử chân thành với họ, đưa bọn họ mấy người trẻ tuổi vô danh này trở thành anh em của mình. Cho nên Hứa Khả, Hàn Chiến và La Hán đều thề, sinh mạng cả cuộc đời này đều giao cho Tần Thiên Nham, Tần Thiên Nham anh nói một, bọn họ tuyệt đối không nói hai.

Mà Hàn Tiếu Trần và Tần Thiên Nham là cùng lớn lên trong viện, từ bé anh đã hay chạy theo sau lưng của Tần Thiên Nham, đến lúc trưởng thành thì cũng tự nhiên thề sống chết đi theo.

Còn Đồng Tranh thì lại là bạn cùng tiến lên với Tần Thiên Nham ở trong trường quân đội, cùng nhau vào cùng đại đội Khảo Đặc, rồi cùng nhau vào trong đại đội đặc chủng làm anh em tốt, tình cảm của bọn họ giống như là bạn bè sinh tử.

Ở trong mắt của bọn họ, Tần Thiên Nham cơ hồ được xem là thần.

Cho nên lúc Tần Thiên Nham muốn bắt đầu thành lập "Long Uy Bảo An", bọn họ không chút do dự cởi xuống quân trang trên người, lựa chọn gia nhập vào trong đội ngũ sự nghiệp của anh, cùng nhau chiến đấu hăng hái đẫm máu, cùng sáng lập huy hoàng.



Sau khi đi theo Tần Thiên Nham, bọn họ mới phát hiện chẳng những Tần Thiên Nham có đầu óc lãnh đạo quân sự hơn người và bản lĩnh đen tối làm người ta sợ hãi, còn có đầu óc kinh doanh thiên phú.

"Long Uy Bảo An" của bọn họ cơ hồ lấy tốc độ phát triển cực nhanh mà mở rộng, chỉ trong vòng hai ba năm ngắn ngủi, "Long Uy Bảo An" đã ổn định xưng bá làm đầu rồng bậc nhất ở trong nước, là vị trí đầu rồng đứng thứ hai trên thế giới.

Mà mục tiêu của bọn họ chính là trong vòng năm năm có thể vượt qua công ty lính đánh thuê "Hắc Thuỷ" bậc nhất nước mỹ.

Ban đầu Tần Thiên Nham cảm thấy sự nghiệp lên cao thuận buồm xuôi gió, lúc này thì lại thấy một cỗ sương mù đè nặng như núi Thái Sơn.

Thủ trưởng Nhất Hào, vụ án của Mạc Yên, và bàn tay to lớn đen tối ẩn núp ở phía sau, trong chuyện này chẳng những có quan hệ tới người phụ nữ mà anh yêu, mà còn có quan hệ tới tính mạng của anh, anh em của anh, và nhân viên trong tương lai của công ty.

Thủ trưởng Nhất Hào bởi vì chuyện của Lý Băng, đã có thái độ với anh.

Hiện tại ông lại đem vụ án này của Mạc Yên đè lên người của anh, không phải là có hai mục đích sao, một là mượn tay anh diệt trừ những mối

họa ngầm bất lợi với mình, hai là nếu như không thể mượn tay của Tần Thiên Nham anh diệt trừ người kia, thì lập tức lấy Tần Thiên Nham anh ra xử.

Cho đến lúc này, Tần Thiên Nham anh lại phải đối mặt với sự lựa chọn, lựa chọn cưới Lý Băng hoặc là cùng với "Long Uy Bảo An", anh em của anh, thậm chí là toàn bộ nhà họ Tần đi theo chôn cùng anh.

Chuyện Mạc Yên trở thành con tin mà anh đã buông tay vẫn luôn là nỗi đau của cả đời anh, nỗi khổ cả đời, cả đời không giải được khúc mắc này.

Tần Thiên Nham tuyệt đối không muốn lại một lần nữa trải qua nỗi đau đớn tới tuyệt vọng và thống khổ như vậy.

Nếu như nói, anh của ba năm trước, cố suy nghĩ chưa đủ trưởng thành mà nói, trong lời nói không có đủ tỉnh táo và rõ ràng, nhưng, anh của hiện tại đã sớm thấu hiểu hết tất cả.

Lần này cho dù anh phải sử dụng hết toàn lực, nghĩ hết biện pháp, anh cũng phải lôi người kia xuống ngựa. Chỉ có như vậy, anh mới có cơ hội ngồi thương lượng mặt đối mặt với Thủ trưởng Nhất Hào.

Mối nguy hiểm, bình thường cũng sẽ kèm theo thời cơ biến chuyển.

Những năm gần đây, theo như sự xâm nhập điều tra của "Long Uy Bảo An", từng tài liệu của quan chức đã đưa vào kho tài liệu bí mật của anh, anh tin rằng những tài liệu này sẽ có một ngày rất hữu dụng.

Tần Thiên Nham đem tầm quan trọng của vụ án của Mạc Yên, và tất cả những nhân vật và mạng lưới vân vân có liên quan tới vụ án này giải thích rõ ràng cho từng người.

Hiện tại căn cứ chính xác ban đầu ở trên tay anh, chỉ cần hiểu rõ một chút và xâm nhập vào căn cứ chính xác này, sẽ có thể tạo thành chứng cứ liên quan, có thể định sống chết của bọn họ. Vấn đề chính là chứng cứ liên quan then chốt này cũng rất khó tìm ra.

Tần Thiên Nham thông qua Hàn Tiếu Trần lấy được tài liệu tình báo, phân nhiệm vụ ra cho mấy người Hứa Khả, Hàn Chiến và La Hán bọn họ, để cho bọn họ đi đến nước R, để tìm những tài liệu về Bộ trưởng có liên quan.

Cuối cùng chính anh thì sẽ tập trung mục tiêu lên trên người của một người phụ nữ, "Người phụ nữ tên là Lai Nhã kia, là phụ tá và kiêm luôn thư ký trong cuộc sống của Bộ trưởng, cô ấy đã đi theo Bộ trưởng Kinh vài chục năm, có rất nhiều chuyện của Bộ trưởng Kinh phải thông qua sắp xếp của cô, là một người phụ nữ hiểu rõ hết tất cả về Bộ trưởng Kinh. Mình định bụng sẽ thông qua người phụ nữ mấu chốt này, xâm nhập vào hang cọp để bắt cọp con."

Đồng Tranh nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Tần Thiên Nham, sau khi sửng sốt thì cẩn thận hỏi, "Lão Đại, chẳng lẽ cậu chuẩn bị dùng mỹ nam kế sao?"

Tần Thiên Nham liếc anh một cái, "Đúng vậy! Mình chính là chuẩn bị dùng mỹ nam kế!"

Đồng Tranh trợn to mắt, "Lão Đại, cậu không sợ chị dâu lột da cậu sao? Theo mình thấy, nếu muốn dùng mỹ nam kế thì mình thấy Tiếu Trần so với cậu còn thích hợp hơn."

"Tiếu Trần?" Tần Thiên Nham nở nụ cười, mọi người đều cười to ha ha.

Chỉ gương mặt của Tiếu Trần là thối ra, trực tiếp vọt tới chỗ Đồng Tranh, "Tiểu tử đáng chết này, cậu muốn ăn đòn hả?"

Đồng Tranh khinh bỉ liếc anh một cái, "Mẹ nó! Anh đây là đang khen ngợi cậu đấy, chúng ta mấy người này đều là những con người rắn rỏi, còn cậu thì đạng như anh đẹp trai, nhìn lại cặp mắt hoa đào kia của cậu đi, ngay cả khi tức giận cũng có dáng vẻ đang câu hồn người. Nếu như mình là phụ nữ, không chừng khi bị cậu thoáng nhìn thì hồn cũng bay mất!"

Mọi người lại cười to sặc sụa.

Tần Thiên Nham nhìn Hàn Tiếu Trần, làm như chọc ghẹo nói, "Khoan hãy nói, trước kia mình vẫn luôn làm anh em với Tiếu Trần, mà thật đúng là không nhận ra nguyên lai Tiếu Trần là một đứa bé xinh đẹp và dễ thương như vậy. Mọi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta đi, da thì trắng mịn, tuy rằng so với Yên nhi của chúng ta vẫn còn kém xa, nhưng bất quá so với những người phụ nữ khác thì tốt hơn nhiều, lông mày thanh tú, đôi mắt hoa đào có hơi nước bập bềnh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng mê người.... Chậc chậc, quả nhiên là mê người!"

"Lão Đại, cậu mà còn như vậy là mình trở mặt đấy!" Hàn Tiếu Trần cắn răng nghiến lợi, hé ra khuôn mặt mềm mại đen như đáy nồi.

Anh ghét nhất bị người khá nói về diện mạo của anh, vì thế anh mới chạy đi làm lính, còn muốn làm một người đàn ông mà khi nhắc tới còn phải là một binh lính tốt nhất, nhưng ôn trời lại đặc biệt yêu quý anh, cho dù giày vò như thế nào, da dẻ lúc anh sinh ra đã tốt rồi, chỉ cần vài ngày là lập tức khôi phục lại màu da mềm mại như nước, làm cho cả đám đàn ông giễu cợt không biết bao nhiêu lần, còn vì thế mà đánh nhau không ít trận, trở thanh vết sẹo mà không ai được đụng.

Nhưng cố tình bây giờ người trêu chọc anh lại là Tần Thiên Nham, là một người đàn ông mà anh luôn xem như thiên thần. Mặc dù anh rất muốn tát một cái vào khuôn mặt đang cười ác ý và thú vị kia, nhưng anh lại không dám a! Anh sợ cái tát của anh chưa tát tới, thì anh đã té ngay đơ xuống đất rồi!

Lực chiến đấu của Tần Thiên Nham rất cường hãn, tất cả bọn họ tuyệt đối không có cách chống lại!

Tần Thiên Nham cũng không phải là một người không biết suy xét, anh vừa thấy Hàn Tiếu Trần giận thật thì cũng vội khôi phục lại sự nghiêm túc, "Thôi được rồi! Chuyện này mình chỉ đùa thôi, đối phó với người phụ nữ này vẫn nên để mình ra tay! Người phụ nữ này không thích loại tiểu bạch kiểm (mặt trắng), ánh mắt của cô ta cực sáng, quỷ kế đa đoan, thích loại đàn ông có võ có lực cường tráng, chuyện này thành hoặc bại đều phụ thuộc vào người phụ nữ này. Theo như sở thích của người phụ nữ này thì mình đi là lựa chọn thích hợp nhất."

Nhưng Đồng Tranh lại có chút lo lắng, "Lão Đại, nếu như chuyện này lỡ bị chị dâu biết thì không phải anh gặp phiền toái lớn rồi sao."

Tất cả mọi người trầm mặc xuống, trong khoảng thời gian ngắn không khí bỗng nhiên đình trệ.

Thân thể của Hàn Tiếu Trần xê dịch không được tự nhiên. Tần Thiên Nham lấy đại cục làm trọng nên cũng làm cho anh cảm thấy mình thật sự không phóng khoáng và xấu hổ. Anh lại nhìn về phía Tần Thiên Nha xin lệnh, "Lão Đại, nếu không thì hãy để mình đi đi! Cậu và chị dâu đã tách ra nhiều năm rồi, thật vất vả chị dâu mới trở về. Bây giờ chính là lúc cậu nên thể hiện mình, ngộ nhỡ để chị dâu hiểu lầm, vậy cậu tính sao đây?"

Thật ra ý trong lời nói của anh là, chúng ta không bao giờ muốn nghĩ tới cuộc sống thao luyện không ngừng nghỉ và cực kỳ tàn ác trước kia nữa.

Khoé môi của Tần Thiên Nham hiện ra một nụ cười khổ sở, "Nếu như chúng ta không qua được cửa ải này, thì chúng ta không có ngày mai nữa! Mình và cô ấy, tâm kết của ngày đó đã không thể nào giải được, giờ có thêm hiểu lầm thì có hơn bao nhiêu, mình chỉ có thể dùng sức của mình thể hiện để cô ấy quay về, nếu không thì..."

Tần Thiên Nham lấy ra một điếu thuốc, sờ nửa buổi cũng không tìm thấy hộp quẹt, Đồng Tranh ngồi ở bên cạnh anh vội vàng châm lửa cho anh.

Nhìn thấy anh hung hăng hít vào một hơi khói, lại phun ra từng vòng, tạo thành từng vòng khói trên không trung, cảm giác lúc này Tần Thiên Nham đặc biệt hư ảo, rõ ràng là một thiên thần nhưng chỉ cần vừa nhắc tới Mạc Yên, anh lại như một đứa con nít yếu ớt, làm cho người ta đặc biệt đau lòng, cũng làm cho người ta đặc biệt khổ sở.

Tuy rằng anh không nói gì, nhưng loại cảm giác này lại truyền tới bọn họ mãnh liệt như vậy.

Ánh mắt của Đồng Tranh vừa nhìn về phía bọn người Hứa Khả, Hàn Chiến và La Hán, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt của ba tên đang ở trong vòng mù quáng này hiện rõ tự trách.

Hút xong một điếu, Tần Thiên Nham cầm áo khoát lên, "Được rồi! Cứ quyết định như vậy đi! Thời gian không còn nhiều nữa, mọi người nên nhanh hành động đi, chú ý giữ bí mật. Trong thời gian mấy ngày này, nếu mọi người không có việc gì đặc biệt quan trọng thì không được liên lạc với bất kỳ người nào."

"Dạ!"

Một mình Tần Thiên Nham đi ra khỏi "Long Uy Bảo An", lên xe Hummer màu đen của anh, ngồi vào ghế tài xế rồi đốt một điếu thuốc.

Bộ xe này là bộ xe Mạc Yên yêu thích nhất!

Anh cũng không biết tại sao, Mạc Yên dịu dàng và trầm tĩnh như vậy, lại vui mừng khi có bộ xe cuồng dã và bá đạo như vậy. Năm đó lúc anh hỏi cô, Mạc Yên cười khanh khách không ngừng nói, tại vì khí chất xe này rất giống anh! Cô rất thích màu đen này!

Hôm nay xe vẫn còn, anh luôn chăm sóc thật tốt, nhưng người thì ở đâu rồi? Lại bị anh vứt bỏ!

Anh còn có thể mang cô về sao? Yên nhi, Yên nhi của anh...tim lại bắt đầu đau!

Mắt thấy trời đã tối, Tần Thiên Nham khởi động xe, đi tới địa phương mà Lai Nhã thường xuyên lui tới---hội sở Aegean Sea.

Hội sở Aegean Sea nằm ở một nơi có phong cảnh hai bên rất tuyệt đẹp, biệt thự của hội sở rất trang nhã và xa hoa, khi vào hội sở sẽ được phục vụ đúng tiêu chuẩn cao cấp, giữ vững tính chất bí mật và điều lệ của hội viên, người đến chỗ này tiêu tiền không phải giàu có thì là sang trọng.

Bên trong tổng cộng có ba tầng, có phòng ăn, quầy rượu, đại sảnh, và phòng bao, từng tầng có giá càng cao khi lên cao.

Nói như vậy, trừ phi sinh mật của anh em hay có cái gì cần ăn mừng không thể không tới, Tần Thiên Nham cực kỳ ít xuất hiện ở trong những trường hợp như thế này. Cho nên biết tên anh thì có không ít người, nhưng nhận ra được mặt của anh, thì chỉ có lòng vòng mấy người.

Khi anh từ trên xe Hummer đen xuống, lúc sãi bước đi về phía hội sở, một thân màu đen, thân hình cao lớn uy mãnh, vẻ mặt lạnh lùng, mang theo một loại khí thế tử thần, với cuồng ngại và lạnh lùng, liếc nhìn khắp bốn phía, nhất thời làm cho trong mắt của tất cả phụ nữ ở đây hiện đầy trái tim.

Một cô nhân viên tiếp tân mê trai có hai mắt phát sáng hình trái tim tới nghênh đón, "Chào anh! Có thể mời anh..."

Lời của cô ta còn chưa nói hết thì thấy thẻ hắc kim mà Tần Thiên Nham kẹp ở tay, ôi trời là cá lớn nha! Thẻ hắc kim ở trong hội sở này chỉ vẻn vẹn có năm cái thôi. Ông chủ còn từng tự mình nói, năm vị khách quý có thẻ hắc kim ở trong hội sở Aegean Sea này đều là người đứng đầu một phương, là nhân vật không bao giờ được đắc tội, nếu không người của bọn họ sẽ cho biển hiện này sáng nhất trong đêm, tốt nhất là đừng nên đắc tội với những người này.

Một màn này chẳng những cô nhân viên tiếp tân nhìn thấy mà cũng làm cho không ít người để tâm.

Phàm là ở trong vòng này, sẽ có người đặc biệt chú ý đến những thân phận đó, một khi bị phát hiện thì những người có quyết tâm sẽ dựa vào, nhìn coi thử mình có thể dính vào quan hệ đó kiếm chút lợi ích, đây cũng là tác dụng của hội sở.

Cô nhân viên tiếp tân kìm xuống trái tim đang đập loạn nhịp của cô ta, "Xin hỏi anh họ gì? Muốn đi đến khu vực nào vui chơi?"

Khoé mắt của Tần Thiên Nham không thèm liếc cô ta, tự mình đi thẳng lên quầy rượu lầu ba, kêu một ly Liệt Diễm, nhàn hạ ngồi ở trong một phòng bao được mở cửa, một mình từ từ thưởng thức rượu.

Một ly rượu vừa mới uống được phân nửa, thì đã có năm người phụ nữ bắt đầu muốn dụ dỗ anh, đều bị ánh mắt lạnh của anh dọa sợ lui về.

Anh đang đợi, chờ đuôi cá kia mắc câu!

Trong mắt của người phụ nữ này đã sớm bán đứng cô ta, nhưng cô ta rất kiên nhẫn, cô ta đợi thì Tần Thiên Nham cũng chờ.

Nếu như anh không đoán sai, người đàn ông họ Kinh chắn chắn có giấu thứ gì đó quan trọng ở trong biệt thự của cô ta. Nếu không biệt thự của cô ta cũng không phòng thủ nghiêm mật như vậy, cửa chính và phòng sách nhất định phải có tròng mắt và dấu vân tay của cô ta mới có thể mở ra, vân tay thì có thể dễ dàng lấy, nhưng tròng mắt thì phải ở trong khoảng cách gần mới có thể lấy được.

Nếu không phải Lai Nhã quá cẩn thận, anh cũng sẽ không chờ đợi ở nơi này để lấy trộm dấu vân tay và tròng mắt của cô ta.

Thấy có vài người phụ nữ bị Tần Thiên Nham tống cổ đi, Lai Nhã lại cảm thấy có hứng thú với Tần Thiên Nham, bắt chéo chân chờ, lúc này Lai Nhã mới đứng dậy, lắc lắc eo nhỏ, đi tới trước mặt của Tần Thiên Nham.

Cô ta vô cùng tự tin, cô ta có gương mặt xinh đẹp, vóc người chuẩn, có lẳng lơ quyến rũ hơn người. Thì cô ta liền nghĩ người đàn ông này nhất định không thoát khỏi lòng bàn tay của Lai Nhã cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Độc Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook