Chương 73: Năng lực của Độc Cô Thiên Nhai
Tang Du Tinh
02/02/2015
Phòng vệ ở Trung Nam Hải vẫn luôn nghiêm ngặt như thế, trên mặt người ra vào bên trong cũng không mang một chút tươi cười, đây là nơi trang
nghiêm và nghiêm túc, một đám người tới lui đều vội vàng.
Người đứng chờ ở cửa chính để nghênh đón Mạc Yên và Nam Bá Đông là thư ký riêng cao cấp của Thủ trưởng Nhất Hào, Đỗ Vũ Đồng. Vóc người của Đỗ Vũ Đồng cao gầy, mang mắt kiếng Nam Vang, đại khái khoảng bốn mươi tuổi, làm cho người ta cảm thấy rất thân quen và hiền lành, toàn thân lộ ra một cỗ hơi thở nho nhã.
Đỗ Vũ Đồng thấy Nam Bá Đông và Mạc Yên đến thì liền tự mình bước lên mở cửa xe cho bọn họ, chào hỏi nhiệt tình, "Nam tiên sinh, Nam phu nhân, xin chào!"
Sau đó, ông liền giải thích thật xin lỗi với bọn họ, "Vỗn dĩ Thủ trưởng Nhất Hào muốn tự mình tới nghênh đón hai vị khách quý, nhưng lúc gần đi, thì ông phải nhận một cuộc gọi vô cùng quan trọng, mong hai vị chớ trách!"
Mặt lạnh của Nam Bá Đông nghiêm lại không nói chuyện, Mạc Yên thì cười nhẹ, "Không sao, xin Bí thư trưởng Đỗ dẫn đường!"
Được Đỗ Vũ Đồng dẫn đi, Nam Bá Đông và Mạc Yên đi đến một gian phòng họp so với lần trước có phần nhỏ hơn. Làm cho Nam Bá Đông và Mạc Yên không khỏi kinh ngạc đó là ngồi trong phòng họp có hai vị mà Mạc Yên vô cùng quen biết, Tần Kiến Quốc và Tần Thiên Nham.
Mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng Nam Bá Đông và Mạc Yên cũng rất bình tĩnh.
Ánh mắt của Mạc Yên lướt qua mặt của Tần Thiên Nham, xem ra anh vẫn gầy yếu như mấy hôm trước, mặt mày trong lúc đó rất mệt mỏi và tiều tuỵ, nhưng đôi mắt kia khi nhìn thấy cô thì rõ ràng chợt sáng hơn vài phần.
Gương mặt của Tần Kiến Quốc vẫn lạnh lùng như ngày xưa, cố gật đầu với Nam Bá Đông và Mạc Yên.
Nam Bá Đông vẫn còn giữ nợ củ, hừ nhẹ một tiếng, rồi cười lạnh một cái làm cho Tần Kiến Quốc trong nháy mắt cảm thấy việc mình gật đầu với anh là một việc sai lầm tự rước lấy bao nhiêu là nhục, trong lòng âm thầm tức giận Nam Bá Đông không nể mặt, rồi rước lấy cái loại khinh bỉ trần trụi không tránh được Nam Bá Đông, trong nháy mắt không khí của hai bên bỗng ngưng trệ.
Đỗ Vũ Đồng rất biết nhìn sắc mặt, ông hề hề cười, "Nam tiên sinh, Nam phu nhân, mời ngồi! Một chút nữa Thủ trưởng sẽ tới! Mời chờ một chút!"
Nam Bá Đông lại đột nhiên nói, "Bí thư trưởng Đỗ, làm phiền nói cho Thủ trưởng của các người, tôi cũng bề bộn nhiều việc lắm, nếu trong 10 phút mà ông ta còn chưa tới, chúng tôi lập tức đi ngay!"
Đỗ Vũ Đồng bị ánh mắt của Nam Bá Đông đảo qua, nhất thời cảm thấy ngực lạnh lẽo, lập tức đáp, "Vâng, tôi sẽ nói với Thủ trưởng, Nam tiên sinh thật xin lỗi, Vũ Đồng xin cáo lui trước!"
Đi ra khỏi cửa phòng họp, Đỗ Vũ Đồng cảm giác trên trán lấm tấm mồ hôi, đưa tay lên chùi mới giật mình khi thấy mình đã chảy ra một tầng mồ hôi.
Nam Bá Đông này không hổ là đại nhân vật danh chấn Đông Nam Á, chỉ cần liếc mắt một cái liền làm những người có địa vị cao như ông khônh chịu nổi, khó trách anh ta dám mạnh miệng, ngay cả mặt mũi của Thủ trưởng Nhất Hào cũng dám lột.
"Nếu như 10 phút sau mà ông ta vẫn chưa tới, chúng ta lập tức đi về!"
Giọng nói có bao nhiêu ngạo nghễ, bao nhiêu kiêu căng, bao nhiêu tự kiêu!
Như thay đổi thành một người khác, ai mà dám càn rỡ nói một câu nói như vậy.
Từ trên xuống dưới, từ trong đến ngoài nước, người chờ Thủ trưởng Nhất Hào gặp mặt không có một vạn thì cũng tới tám ngàn, có biết bao nhiêu người không được vào cửa chính, vậy mà Nam Bá Đông lại cố ý không thèm ngó tới.
Bất quá khi ông suy nghĩ lại, Nam Bá Đông này là người có tư cách kiêu ngạo nha, trong hai giới hắc bạch anh ta đều có thể ăn hết, thân phận ở sau lưng anh là gì thì trong lòng ai nấy đều rõ ràng. Mặc dù mọi người chán ghét thân phận của anh ta, nhưng trong tay anh ta lại nắm vũ khí quân sự kiêng kị nhất của mọi người, làm sao có ai dám động tới một cọng lông tơ của anh ta? Nếu như có người thật sự chọc giận anh ta, làm anh ta bất mãn, theo như lời nói của anh ta, anh ta bán vũ khí tiên tiến đang ở trong tay của mình cho đối thủ của bạn, chỉ sợ bạn ngay cả ngủ cũng không được yên tâm.
Đỗ Vũ Đồng nhớ đi nhớ lại, mới phát hiện mình đã chạy tới trước cửa văn phòng của Thủ trưởng Nhất Hào.
Ông giơ tay lên đang muốn gõ cửa, thì cửa phòng đã được mở ra, Thủ trưởng Nhất Hào đi ra.
Sắc mặt của ông ta cực kỳ ngưng trọng, trong tay lại cầm một túi tài liệu, vừa thấy Đỗ Vũ Đồng liền hỏi, "Phu nhân Nam Yên đã đến chưa?"
Ông ta không gọi là Nam phu nhân, mà lại gọi là Phu nhân Nam Yên, Đỗ Vũ Đồng không biết nguyên nhân ở bên trong, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng vẫn cung kính trả lời, "Nam tiên sinh và Nam phu nhân đang chờ ở trong phòng họp."
Thủ trưởng Nhất Hào vung tay lên, "Đi! Chúng ta qua đó!"
Đi được vài bước, Thủ trưởng Nhất Hào dừng bước lại, quay đầu lại hỏi Đỗ Vũ Đồng, "Tôi không tự mình nghênh đón bọn họ, bọn họ có ý kiến gì không?"
Đỗ Vũ Đồng thành thật báo cáo lại, "Nam phu nhân không nói gì, nhưng Nam tiên sinh lại nói một câu, nói nếu như trong mười phút mà ngài còn chưa tới, bọn họ lập tức đi ngay!"
Thủ trưởng Nhất Hào cười nhạo một tiếng, "Quả nhiên là một tiểu tử cuồng vọng!"
Nói xong, ông lại nện xuống những bước chân lớn hơn, dễ nhận thấy ông đang sợ bọn người của Nam Bá Đông chờ sốt ruột ở trong lòng.
Vừa đi vào phòng họp, Thủ trưởng Nhất Hào đi tới trước mặt của Nam Bá Đông và Mặc Yên, một bên nói xin lỗi, một bên lại xa cách bắt tay với bọn họ.
Lúc này ngoài cửa lại vang lên một tiếng cười sang sảng, "Thật ngại quá, tôi đến trễ!"
Theo tiếng nói, Thủ trưởng Nhị Hào và thư ký cùng đi vào, bước đến trước mặt của Nam Bá Đông và Mạc Yên, cùng bọn họ xa cách bắt tay và hỏi thăm.
Nam Bá Đông và Mạc Yên liếc nhau một cái, Nhất Hào và Nhị Hào đều đã đến đây, lại còn nói chuyện cẩn thận như vậy, thật đúng là làm cho bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy chuyện gì?
Sáu người vây xung quanh bàn tròn hội nghị ngồi xuống, Đỗ Vũ Đồng lại ngồi ở phía sau của Thủ trưởng Nhất Hào để ghi chép.
Thủ trưởng Nhất Hào nhìn Mạc Yên và Nam Bá Đông, dẫn đầu nói chuyện, "Hôm nay mời Nam tiên sinh và Phu nhân Nam Yên tới đây, thứ nhất là cho hai vị một câu trả lời thoả đáng về kết quả vụ kiện nổ bom vào bảy ngày trước, thứ hai là nói rõ về việc trừng phạt cho những nhân viên có liên quan trong chuyện này từ phía chúng tôi. Nếu như sau khi nói rõ mà Nam tiên sinh và Phu nhân Nam Yên còn có ý kiến và quan điểm gì, cứ việc nói ra với chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ xem xét và xử lý thích đáng, tận lực thoả mãn hai vị!"
Thủ trưởng Nhất Hào thấy Nam Bá Đông và Mạc Yên không có lên tiếng, vì thế nhìn về phía Tần Thiên Nham, "Thiên Nham, vì việc này là cậu dốc hết sức phục trách điều tra, vậy mời cậu nói rõ một chút về nội dung và công việc mấu chốt trong vụ án này với Nam tiên sinh và Phu nhân Nam Yên."
Tần Thiên Nham lập tức đứng dậy, "Vâng!"
Sau đó anh lấy USB gắn vào laptop, dùng hình chiếu bắt đầu giải thích nguyên nhân của vụ án này, "Vụ án nổ bom lần này không phải là một vụ ám sát đơn giản do người gây ra một lần. Do lần mua bán vũ khí này dẫn dắt hàng loạt các quan hệ và vấn đề liên quan giữa lợi ích của tập đoàn và quốc gia. Người đứng đằng sau vụ án này là Hội Hắc Long đến từ nước R, bên trong còn có vị nào đó có chức cao trong nước ta tham gia vào, nhân chứng và vật chứng đều có ở trong này, đây là chứng cung, xin các vị xem qua!"
Trên màn hình hiện lên từng tờ chứng cứ.
Sau khi đã phát hết các chứng cứ, vẻ mặt của Thủ trưởng Nhất Hào ngưng trọng nói với Mạc Yên và Nam Bá Đông, "Nam tiên sinh, Nam phu nhân, tôi đối với sự kiện phát sinh lần này mà thấy vô cùng áy náy! Việc này liên quan đến người và tổ chức, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ cho hai vị một câu trả lời thoả đáng. Mà câu trả lời thoả đáng này, chúng tôi sẽ hoàn thành trong thời gian một tháng."
Nam Bá Đông và Mạc Yên liếc mắt nhìn nhau, thái độ của bọn họ bây giờ cũng rất hợp tác!
Chẳng lẽ mấy người này thật sự muốn đánh một trận với Hội Hắc Long sao?
Tất cả mọi người đều biết sau lưng Hội Hắc Long kia là tay chân của chính phủ hắc đạo ở nước R, đặc biệt ra mặt xử lý những chuyện phiền phức của chính phủ nước R, nếu quả thật bọn họ muốn đánh nhau với Hội Hắc Long, vậy cũng đồng nghĩa với việc nước của bọn họ sẽ khai chiến với nước hắc đạo, thái độ của Trung Quốc bây giờ có phải là quá cứng rắn hay không?
Việc này có điểm khác thường nha! Là cái gì đã làm bọn họ cam đảm liều mình như vậy?
Bất quá nếu nhà người ta đã hứa hẹn như vậy rồi, thì đương nhiên Mạc Yên cũng không nên nói cái gì không tốt, chẳng qua chỉ cười nói, "Thủ trưởng Lý đã có lòng như vậy thì chúng tôi chờ tin tốt của ngài."
"Cần phải như vậy, nên làm như vậy!" Thủ trưởng Nhất Hào cười ha ha, sau đó lại nói, "Được rồi, ở nơi này của tôi có một người bạn nhờ tôi giao cho Nam phu nhân một đồ vật, mời Nam phu nhân xem qua!"
Đỗ Vũ Đồng lập tức cầm túi tài liệu từ trong tay Thủ trưởng Nhất Hào đưa tới trước mặt của Mạc Yên.
Mạc Yên có chút khó hiểu, bạn của Thủ trưởng Nhất Hào có vật muốn đưa cho cô sao? Nhưng cô lại không hề biết mình có biết người bạn nào của Thủ trưởng Nhất Hào nha!
Thấy ánh mắt của Thủ trưởng Nhất Hào ngắm nhìn túi tài liệu kia, vẻ mặt có chút tò mò, mà Thủ trưởng Nhị Hào cười đến mức khó hiểu, tầm mắt như lại rơi vào trên mặt của túi tài liệu kia.
Mạc Yên suy nghĩ một chút, liền mở túi tài liệu đó ra ngay tại chỗ, nhìn vào bên trong, bên trong có một thứ không biết là được dùng từ kim loại gì chế thành hình chữ nhật như lệnh bài kim loại đen.
Cô lấy ra, cảm giác đầu tiên là lạnh từ tay ngấm vào người, trên mặt của lệnh bài còn có khắc một con cú đen tung cánh và một cái hồ lô đang bóc khói, phía dưới lại còn khắc thêm hai chữ--Độc Cô.
Độc Cô? Vừa thấy hai chữ này, trong đầu của Mạc Yên theo bản năng nghĩ tới tên của Độc Cô Thiên Nhai.
Là anh ta bảo người mang tới hộ sao?
Lại nhìn vào bên trong, bên trong hình như còn có một tờ giấy, phía trên chỉ tới một địa điểm, đó là Nam Cương!
Mạc Yên giật mình, chẳng lẽ đó là địa chỉ của của Cổ vương Lam Khảm Khảm? Ngoại trừ cái này, cô thật sự không thể nào nghĩ ra địa chỉ này còn có tác dụng gì khác.
Cô cất kỹ đồ vật này, nâng mắt nhìn Thủ trưởng Nhất Hào, khẽ cười nói, "Xin hỏi Thủ trưởng Lý, mấy thứ này là của người bạn nào của ngài đưa tới cho tôi vậy?"
"Gia chủ tân nhiệm của nhà họ Độc Cô-- Độc Cô Thiên Nhai!"
"A, quả nhiên là anh ta!"
Thủ trưởng Nhất Hào nói xong thì liền híp mắt nhìn phản ứng của Mạc Yên, lúc này thấy giọng nói của Mạc Yên lại quen thuộc như vậy, trong lòng rùng mình, lại làm như vô ý hỏi, "Không biết Nam phu nhân và Gia chủ Độc Cô biết nhau như thế nào?"
Mạc Yên cười cười, "Vài năm trước tôi bị một trận bệnh nặng, là Thiên Nhai, anh ấy đã chữa khỏi giúp tôi, anh ấy là bạn tốt mà tôi biết!"
Bạn tốt! Giá trị của mấy chữ này rất nặng nha!
Thủ trưởng Nhất Hào cao giọng cười, "Thì ra các vị là bạn tốt, khó trách Gia chủ Độc Cô chăm sóc Nam phu nhân như vậy, tôi hiểu rồi!"
Ông đã hiểu rõ mà trái lại Mạc Yên rất mơ hồ.
Độc Cô Thiên Nhai này rốt cuộc là người gì? Thân phận như thế nào? Xem xét ý tứ này của Thủ trưởng Nhất Hào thì trong lời nói, nói Độc Cô Thiên Nhai chăm sóc cô là có ý gì?
Đúng lúc này điện thoại của Mạc Yên vang lên, điện thoại hiện ra là Độc Cô Thiên Nhai!
Trước kia Mạc Yên luôn cảm thấy Độc Cô Thiên Nhai luôn thích nói đùa, miệng ba hoa thì liền cho anh biệt danh thần côn (thần vô lại), lúc đó Độc Cô Thiên Nhai thật sự rất tức giận.
Khoé môi của Mạc Yên nâng lên, giơ lên điện thoại của mình với Thủ trưởng Nhất Hào, "Nhắc đến tào tháo, tào tháo đến! Thật xin lỗi, tôi nói chuyện một chút với Thiên Nhai."
"Chào..."
"Yên nhi, đã nhận được đồ vật chưa?" Giọng nói của Độc Cô Thiên Nhai vẫn trong trẻo như vậy, chẳng qua nghe như cảm giác có một cỗ ấm áp vào ngày đông đập vào mặt.
Tâm tình của Mạc Yên cũng tốt lên, giọng nói cũng tăng lên một phần mềm mại, "Anh thật rắc rối, anh nói cho em biết xem anh đưa những thứ này là gì? Những thứ này có ích gì cho em chứ?"
Đụng một con bé cái gì cũng không biết, vẻ măt của Độc Cô Thiên Nhai cũng thật bất đắc dĩ, "Em là cô bé ngốc, lệnh bài kia là tín vật của nhà Độc Cô, có lệnh bài này, em có thể yêu cầu bất cứ thứ gì. Nếu đã nhận đàm phán với Trung Quốc, thì em chỉ cần đưa ra lệnh bài này, bọn họ đều có thể nể mặt một tí. Còn về phần địa chỉ kia, em hẳn là đoán ra được mà đúng không? Là của Cổ vương Lam Khảm Khảm, nếu như em rảnh thì tranh thủ qua đó đi, nếu đến lúc đó anh có thời gian thì sẽ qua đó gặp em, đến lúc đó anh giúp em xem thân thể của em một chút. Mấy ngày nay thân thể của em tốt rồi sao?"
"Làm sao anh biết được?" Trong lòng của Mạc Yên lại tràn đầy cảm động, lúc Độc Cô Thiên Nhai biết cô đang muốn gì, thì luôn đưa cho cô cái đó.
Mà cô lại không có gì báo đáp.
"Ha ha ha, chỉ cần thật lòng quan tâm một người thì tự nhiên sẽ biết thôi. Yên nhi, em phải chăm sóc tốt cho mình đó."
Nghe được trong lời nói của anh có nồng đậm lo lắng và quan tâm, trong lòng của Mạc Yên lại ấm áp, "Ừ, anh cũng chú ý giữ gìn sức khoẻ nha!"
"Được, chúng ta sẽ gặp nhau ở Nam Cương!"
"Được, đến lúc đó gặp!"
Cúp điện thoại Mạc Yên cười với Thủ trưởng Nhất Hào, "Thủ trưởng Lý, cảm ơn các vị đã quan tâm chúng tôi."
Thủ trưởng Nhất Hào khách sáo cười, "Nam phu nhân khách sáo rồi! Là bạn của Gia chủ Độc Cô, tất nhiên chúng tôi phải chiếu cố kỹ lưỡng. Về sau có việc gì thì cứ đến tìm tôi, hoặc tìm Thủ trưởng Văn cũng được. Chúng tôi sẽ tận lực giúp các vị giải quyết."
"Tôi đây cảm ơn hai vị Thủ trưởng trước rồi."
Lúc ánh mắt của Mạc Yên đảo qua mặt của Tần Kiến Quốc và Tần Thiên Nham, phát hiện lúc Tần Kiến Quốc nhìn cô, sắc mặt phức tạp khó hiểu, mà ánh mắt của Tần Thiên Nham nhìn cô lại vô cùng thâm tình như cũ, mãnh liệt như ngọn lửa, làm cho lòng cô vừa lo vừa sợ.
Mà lúc cô và Độc Cô Thiên Nhai nói chuyện điện thoại thì Nam Bá Đông cũng đã ho khan không ít lần, ban nảy cô chỉ là giả vờ không nghe thấy mà thôi. Đợi trở về chỉ sợ người này sẽ có ý kiến đây.
Từ lúc bước vào Trung Nam Hải đến lúc bước ra, Mạc Yên đều không có nói một câu
với Tần Kiến Quốc và Tần Thiên Nham.
Mấy lần Tần Thiên Nham muốn mở miệng nói nhưng lại thôi, tại vì ở nơi này có quá nhiều người nên khó mở miệng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Nam Bá Đông ân cần giúp đỡ Mặc Yên ngồi lên xe rồi chạy đi.
Tâm lại cảm thấy một trận đau đớn.
Khi nào thì anh mới có thể tốt đẹp nói ra những câu ở trong lòng với Mạc Yên?
Mạc Yên vừa lên xe, Nam Bá Đông đã hỏi thẳng cô, "Yên nhi, nếu như chúng ta không có cơ hội ở cùng nhau cả đời, thì em có nghĩ tới muốn ở chung với Thiên Nhai hay không?"
Mạc Yên nhìn anh, sắc mặt của anh cũng không dễ nhìn, có chút âm u, có chút kềm nén và có chút hờn giận.
Cô biết anh không muốn nói những lời này, nhưng sự thật anh lại không chấp nhận rằng mình không muốn.
Cô chỉ có thể cười nhẹ: "Làm sao vậy? Anh cảm thấy em và Thiên Nhai có khả năng sao?"
Nam Bá Đông chợt nhíu mày, "Làm sao lại không có khả năng? Anh nói cho em biết, mặc kệ là nhìn từ phương diện nào, Độc Cô Thiên nhai đều tốt hơn rất nhiều so với cái thằng nhóc Tần Thiên Nham kia. Nếu như là Thiên Nhai, thì anh sẽ yên tâm ra đi. Nhưng mà nếu như em vẫn muốn lựa chọn Tần Thiên Nham, vậy thì chờ anh nhắm mắt rồi hãy nói."
Mạc Yên bất đắc dĩ than một tiếng, "Có phải anh quá lo lắng rồi hay không? Em nghĩ anh nên quan tâm cho bản thân mình thì hơn!"
Nam Bá Đông cười tự giễu, "Anh đều đã gần chôn tới cần cổ rồi, không chừng một ngày cùng Diêm Vương đi uống trà, anh cần gì phải lo cho mình. Điều anh lo cũng chỉ có em và Nam Tinh. Nếu như anh đi rồi, những người đó sẽ nhân cơ hội làm loạn, em và Nam Tinh..."
Vẻ mặt của anh cực kỳ lo lắng, Mạc Yên vỗ tay anh, "Em biết anh đang lo lắng cái gì, việc này em và Nam Tinh đã có bàn bạc qua. Với lực lượng vũ trang mà chúng ta đã thành lập trong mấy năm qua, bọn họ không đến tìm chúng ta là tốt rồi. Nếu như dám can đảm đến chọc chúng ta, chúng ta nhất định sẽ làm cho bọn họ có đi mà không có về."
Nam Bá Đông nghiêm sắc mặt, "Tục ngữ nói: Minh thương dễ đánh, ám tiễn khó phòng! Cho dù lực lượng vũ trang của chúng ta trong mấy năm này rất lớn mạnh, nhưng nếu những người đó hợp tác đối phó chúng ta, chúng ta sẽ như yếu không địch lại mạnh. Chuyện gì thì cũng cần cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!"
Mạc Yên nhìn anh bất đắc dĩ, "Em biết nha, anh cho rằng em vẫn là cô gái được chiều chuộng của mấy năm về trước sao? Nếu như anh thật sự lo lắng cho em và Tiểu Tinh, thì anh phải sống thật tốt cho em."
Nói đến phần sau, giọng nói của Mạc Yên có chút nghẹn ngào.
Nam Bá Đông vươn tay ôm cô vào lòng mình, "Em yên tâm đi, cho dù có thể sống được một ngày, thì anh đều sẽ cố gắng. Anh muốn sống thật tốt cùng em và Nam Tinh."
"Tốt!" Mạc Yên ôm chặt lấy anh.
Quan hệ khế ước của bọn họ đã sớm được giải trừ, bây giờ là quan hệ anh em. Ngược lại làm cho cô buông lỏng được tâm tư của mình, ở trước mặt anh cũng sẽ tự nhiên biểu lộ cảm xúc của mình.
Mạc Yên đã quyết định, chờ đến lúc trở về phủ Vương gia, cô liền thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát đi Nam Cương tìm Lam Khảm Khảm.
Chỉ có tìm được Lam Khảm Khảm thì mới có thể giải trừ cổ độc của Nam Bá Đông và Nam Tinh. Nếu không chuyện này chưa giải quyết được thì cô sẽ không an tâm được một ngày, lúc nào cũng phải lo lắng cho Nam Tinh và Nam Bá Đông gặp chuyện, thật sự là hành hạ người ta mà.
Dù cho chỉ có một tia hi vọng, cô cũng không muốn buông tay!
Trở lại phủ Vương gia, Mẫn Lạp lại kiểm tra thân thể của Mạc Yên, sau khi xác định rất khỏe mạnh, thì liền cho cô đi nghỉ ngơi nhiều một chút.
Mạc Yên cười gật đầu, trở về phòng thì liền khóa trái cửa lại, thu dọn một ba lô nhỏ hành lý cho một người.
Bây giờ muốn đi ra, thì cô phải lén lút đi, bằng không vì bệnh tim của cô vừa khỏi Nam Bá Đông và Nam Tinh nhất định sẽ tuyệt đối không cho phép cô tự đi ra ngoài một mình.
Bây giờ là giữa tháng chín, nếu như thuận lợi, thì có thể trở về trước lễ Quốc Khánh.
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
Mạc Yên càm lên xem thì thấy là số lạ, suy nghĩ một chút rồi cô vẫn nghe, "Xin chào, ai vậy?"
Ở bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói một tiếng, "Là tôi!"
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, làm cho Mạc Yên sửng sốt một phen, sau đó lại nghĩ tới đây là giọng nói của Lương Mộc Lan.
Nhưng mà, giờ cô lấy thân phận là Nam Yên, thì Lương Mộc Lan và cô không hề có quan hệ gì mới phải, vì sao bà ta lại gọi điện cho cô? Bà ta muốn nói cái gì với cô đây?
Mạc Yên nhàn nhạt đáp lại, "Thật xin lỗi! Bà là ai vậy? Tôi biết bà sao? Hay là bà nhấn nhầm số rồi?"
Lương Mộc Lan ở đầu dây bên kia nghẹn đến thiếu chút nữa là không thở được.
Người đứng chờ ở cửa chính để nghênh đón Mạc Yên và Nam Bá Đông là thư ký riêng cao cấp của Thủ trưởng Nhất Hào, Đỗ Vũ Đồng. Vóc người của Đỗ Vũ Đồng cao gầy, mang mắt kiếng Nam Vang, đại khái khoảng bốn mươi tuổi, làm cho người ta cảm thấy rất thân quen và hiền lành, toàn thân lộ ra một cỗ hơi thở nho nhã.
Đỗ Vũ Đồng thấy Nam Bá Đông và Mạc Yên đến thì liền tự mình bước lên mở cửa xe cho bọn họ, chào hỏi nhiệt tình, "Nam tiên sinh, Nam phu nhân, xin chào!"
Sau đó, ông liền giải thích thật xin lỗi với bọn họ, "Vỗn dĩ Thủ trưởng Nhất Hào muốn tự mình tới nghênh đón hai vị khách quý, nhưng lúc gần đi, thì ông phải nhận một cuộc gọi vô cùng quan trọng, mong hai vị chớ trách!"
Mặt lạnh của Nam Bá Đông nghiêm lại không nói chuyện, Mạc Yên thì cười nhẹ, "Không sao, xin Bí thư trưởng Đỗ dẫn đường!"
Được Đỗ Vũ Đồng dẫn đi, Nam Bá Đông và Mạc Yên đi đến một gian phòng họp so với lần trước có phần nhỏ hơn. Làm cho Nam Bá Đông và Mạc Yên không khỏi kinh ngạc đó là ngồi trong phòng họp có hai vị mà Mạc Yên vô cùng quen biết, Tần Kiến Quốc và Tần Thiên Nham.
Mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng Nam Bá Đông và Mạc Yên cũng rất bình tĩnh.
Ánh mắt của Mạc Yên lướt qua mặt của Tần Thiên Nham, xem ra anh vẫn gầy yếu như mấy hôm trước, mặt mày trong lúc đó rất mệt mỏi và tiều tuỵ, nhưng đôi mắt kia khi nhìn thấy cô thì rõ ràng chợt sáng hơn vài phần.
Gương mặt của Tần Kiến Quốc vẫn lạnh lùng như ngày xưa, cố gật đầu với Nam Bá Đông và Mạc Yên.
Nam Bá Đông vẫn còn giữ nợ củ, hừ nhẹ một tiếng, rồi cười lạnh một cái làm cho Tần Kiến Quốc trong nháy mắt cảm thấy việc mình gật đầu với anh là một việc sai lầm tự rước lấy bao nhiêu là nhục, trong lòng âm thầm tức giận Nam Bá Đông không nể mặt, rồi rước lấy cái loại khinh bỉ trần trụi không tránh được Nam Bá Đông, trong nháy mắt không khí của hai bên bỗng ngưng trệ.
Đỗ Vũ Đồng rất biết nhìn sắc mặt, ông hề hề cười, "Nam tiên sinh, Nam phu nhân, mời ngồi! Một chút nữa Thủ trưởng sẽ tới! Mời chờ một chút!"
Nam Bá Đông lại đột nhiên nói, "Bí thư trưởng Đỗ, làm phiền nói cho Thủ trưởng của các người, tôi cũng bề bộn nhiều việc lắm, nếu trong 10 phút mà ông ta còn chưa tới, chúng tôi lập tức đi ngay!"
Đỗ Vũ Đồng bị ánh mắt của Nam Bá Đông đảo qua, nhất thời cảm thấy ngực lạnh lẽo, lập tức đáp, "Vâng, tôi sẽ nói với Thủ trưởng, Nam tiên sinh thật xin lỗi, Vũ Đồng xin cáo lui trước!"
Đi ra khỏi cửa phòng họp, Đỗ Vũ Đồng cảm giác trên trán lấm tấm mồ hôi, đưa tay lên chùi mới giật mình khi thấy mình đã chảy ra một tầng mồ hôi.
Nam Bá Đông này không hổ là đại nhân vật danh chấn Đông Nam Á, chỉ cần liếc mắt một cái liền làm những người có địa vị cao như ông khônh chịu nổi, khó trách anh ta dám mạnh miệng, ngay cả mặt mũi của Thủ trưởng Nhất Hào cũng dám lột.
"Nếu như 10 phút sau mà ông ta vẫn chưa tới, chúng ta lập tức đi về!"
Giọng nói có bao nhiêu ngạo nghễ, bao nhiêu kiêu căng, bao nhiêu tự kiêu!
Như thay đổi thành một người khác, ai mà dám càn rỡ nói một câu nói như vậy.
Từ trên xuống dưới, từ trong đến ngoài nước, người chờ Thủ trưởng Nhất Hào gặp mặt không có một vạn thì cũng tới tám ngàn, có biết bao nhiêu người không được vào cửa chính, vậy mà Nam Bá Đông lại cố ý không thèm ngó tới.
Bất quá khi ông suy nghĩ lại, Nam Bá Đông này là người có tư cách kiêu ngạo nha, trong hai giới hắc bạch anh ta đều có thể ăn hết, thân phận ở sau lưng anh là gì thì trong lòng ai nấy đều rõ ràng. Mặc dù mọi người chán ghét thân phận của anh ta, nhưng trong tay anh ta lại nắm vũ khí quân sự kiêng kị nhất của mọi người, làm sao có ai dám động tới một cọng lông tơ của anh ta? Nếu như có người thật sự chọc giận anh ta, làm anh ta bất mãn, theo như lời nói của anh ta, anh ta bán vũ khí tiên tiến đang ở trong tay của mình cho đối thủ của bạn, chỉ sợ bạn ngay cả ngủ cũng không được yên tâm.
Đỗ Vũ Đồng nhớ đi nhớ lại, mới phát hiện mình đã chạy tới trước cửa văn phòng của Thủ trưởng Nhất Hào.
Ông giơ tay lên đang muốn gõ cửa, thì cửa phòng đã được mở ra, Thủ trưởng Nhất Hào đi ra.
Sắc mặt của ông ta cực kỳ ngưng trọng, trong tay lại cầm một túi tài liệu, vừa thấy Đỗ Vũ Đồng liền hỏi, "Phu nhân Nam Yên đã đến chưa?"
Ông ta không gọi là Nam phu nhân, mà lại gọi là Phu nhân Nam Yên, Đỗ Vũ Đồng không biết nguyên nhân ở bên trong, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng vẫn cung kính trả lời, "Nam tiên sinh và Nam phu nhân đang chờ ở trong phòng họp."
Thủ trưởng Nhất Hào vung tay lên, "Đi! Chúng ta qua đó!"
Đi được vài bước, Thủ trưởng Nhất Hào dừng bước lại, quay đầu lại hỏi Đỗ Vũ Đồng, "Tôi không tự mình nghênh đón bọn họ, bọn họ có ý kiến gì không?"
Đỗ Vũ Đồng thành thật báo cáo lại, "Nam phu nhân không nói gì, nhưng Nam tiên sinh lại nói một câu, nói nếu như trong mười phút mà ngài còn chưa tới, bọn họ lập tức đi ngay!"
Thủ trưởng Nhất Hào cười nhạo một tiếng, "Quả nhiên là một tiểu tử cuồng vọng!"
Nói xong, ông lại nện xuống những bước chân lớn hơn, dễ nhận thấy ông đang sợ bọn người của Nam Bá Đông chờ sốt ruột ở trong lòng.
Vừa đi vào phòng họp, Thủ trưởng Nhất Hào đi tới trước mặt của Nam Bá Đông và Mặc Yên, một bên nói xin lỗi, một bên lại xa cách bắt tay với bọn họ.
Lúc này ngoài cửa lại vang lên một tiếng cười sang sảng, "Thật ngại quá, tôi đến trễ!"
Theo tiếng nói, Thủ trưởng Nhị Hào và thư ký cùng đi vào, bước đến trước mặt của Nam Bá Đông và Mạc Yên, cùng bọn họ xa cách bắt tay và hỏi thăm.
Nam Bá Đông và Mạc Yên liếc nhau một cái, Nhất Hào và Nhị Hào đều đã đến đây, lại còn nói chuyện cẩn thận như vậy, thật đúng là làm cho bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy chuyện gì?
Sáu người vây xung quanh bàn tròn hội nghị ngồi xuống, Đỗ Vũ Đồng lại ngồi ở phía sau của Thủ trưởng Nhất Hào để ghi chép.
Thủ trưởng Nhất Hào nhìn Mạc Yên và Nam Bá Đông, dẫn đầu nói chuyện, "Hôm nay mời Nam tiên sinh và Phu nhân Nam Yên tới đây, thứ nhất là cho hai vị một câu trả lời thoả đáng về kết quả vụ kiện nổ bom vào bảy ngày trước, thứ hai là nói rõ về việc trừng phạt cho những nhân viên có liên quan trong chuyện này từ phía chúng tôi. Nếu như sau khi nói rõ mà Nam tiên sinh và Phu nhân Nam Yên còn có ý kiến và quan điểm gì, cứ việc nói ra với chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ xem xét và xử lý thích đáng, tận lực thoả mãn hai vị!"
Thủ trưởng Nhất Hào thấy Nam Bá Đông và Mạc Yên không có lên tiếng, vì thế nhìn về phía Tần Thiên Nham, "Thiên Nham, vì việc này là cậu dốc hết sức phục trách điều tra, vậy mời cậu nói rõ một chút về nội dung và công việc mấu chốt trong vụ án này với Nam tiên sinh và Phu nhân Nam Yên."
Tần Thiên Nham lập tức đứng dậy, "Vâng!"
Sau đó anh lấy USB gắn vào laptop, dùng hình chiếu bắt đầu giải thích nguyên nhân của vụ án này, "Vụ án nổ bom lần này không phải là một vụ ám sát đơn giản do người gây ra một lần. Do lần mua bán vũ khí này dẫn dắt hàng loạt các quan hệ và vấn đề liên quan giữa lợi ích của tập đoàn và quốc gia. Người đứng đằng sau vụ án này là Hội Hắc Long đến từ nước R, bên trong còn có vị nào đó có chức cao trong nước ta tham gia vào, nhân chứng và vật chứng đều có ở trong này, đây là chứng cung, xin các vị xem qua!"
Trên màn hình hiện lên từng tờ chứng cứ.
Sau khi đã phát hết các chứng cứ, vẻ mặt của Thủ trưởng Nhất Hào ngưng trọng nói với Mạc Yên và Nam Bá Đông, "Nam tiên sinh, Nam phu nhân, tôi đối với sự kiện phát sinh lần này mà thấy vô cùng áy náy! Việc này liên quan đến người và tổ chức, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ cho hai vị một câu trả lời thoả đáng. Mà câu trả lời thoả đáng này, chúng tôi sẽ hoàn thành trong thời gian một tháng."
Nam Bá Đông và Mạc Yên liếc mắt nhìn nhau, thái độ của bọn họ bây giờ cũng rất hợp tác!
Chẳng lẽ mấy người này thật sự muốn đánh một trận với Hội Hắc Long sao?
Tất cả mọi người đều biết sau lưng Hội Hắc Long kia là tay chân của chính phủ hắc đạo ở nước R, đặc biệt ra mặt xử lý những chuyện phiền phức của chính phủ nước R, nếu quả thật bọn họ muốn đánh nhau với Hội Hắc Long, vậy cũng đồng nghĩa với việc nước của bọn họ sẽ khai chiến với nước hắc đạo, thái độ của Trung Quốc bây giờ có phải là quá cứng rắn hay không?
Việc này có điểm khác thường nha! Là cái gì đã làm bọn họ cam đảm liều mình như vậy?
Bất quá nếu nhà người ta đã hứa hẹn như vậy rồi, thì đương nhiên Mạc Yên cũng không nên nói cái gì không tốt, chẳng qua chỉ cười nói, "Thủ trưởng Lý đã có lòng như vậy thì chúng tôi chờ tin tốt của ngài."
"Cần phải như vậy, nên làm như vậy!" Thủ trưởng Nhất Hào cười ha ha, sau đó lại nói, "Được rồi, ở nơi này của tôi có một người bạn nhờ tôi giao cho Nam phu nhân một đồ vật, mời Nam phu nhân xem qua!"
Đỗ Vũ Đồng lập tức cầm túi tài liệu từ trong tay Thủ trưởng Nhất Hào đưa tới trước mặt của Mạc Yên.
Mạc Yên có chút khó hiểu, bạn của Thủ trưởng Nhất Hào có vật muốn đưa cho cô sao? Nhưng cô lại không hề biết mình có biết người bạn nào của Thủ trưởng Nhất Hào nha!
Thấy ánh mắt của Thủ trưởng Nhất Hào ngắm nhìn túi tài liệu kia, vẻ mặt có chút tò mò, mà Thủ trưởng Nhị Hào cười đến mức khó hiểu, tầm mắt như lại rơi vào trên mặt của túi tài liệu kia.
Mạc Yên suy nghĩ một chút, liền mở túi tài liệu đó ra ngay tại chỗ, nhìn vào bên trong, bên trong có một thứ không biết là được dùng từ kim loại gì chế thành hình chữ nhật như lệnh bài kim loại đen.
Cô lấy ra, cảm giác đầu tiên là lạnh từ tay ngấm vào người, trên mặt của lệnh bài còn có khắc một con cú đen tung cánh và một cái hồ lô đang bóc khói, phía dưới lại còn khắc thêm hai chữ--Độc Cô.
Độc Cô? Vừa thấy hai chữ này, trong đầu của Mạc Yên theo bản năng nghĩ tới tên của Độc Cô Thiên Nhai.
Là anh ta bảo người mang tới hộ sao?
Lại nhìn vào bên trong, bên trong hình như còn có một tờ giấy, phía trên chỉ tới một địa điểm, đó là Nam Cương!
Mạc Yên giật mình, chẳng lẽ đó là địa chỉ của của Cổ vương Lam Khảm Khảm? Ngoại trừ cái này, cô thật sự không thể nào nghĩ ra địa chỉ này còn có tác dụng gì khác.
Cô cất kỹ đồ vật này, nâng mắt nhìn Thủ trưởng Nhất Hào, khẽ cười nói, "Xin hỏi Thủ trưởng Lý, mấy thứ này là của người bạn nào của ngài đưa tới cho tôi vậy?"
"Gia chủ tân nhiệm của nhà họ Độc Cô-- Độc Cô Thiên Nhai!"
"A, quả nhiên là anh ta!"
Thủ trưởng Nhất Hào nói xong thì liền híp mắt nhìn phản ứng của Mạc Yên, lúc này thấy giọng nói của Mạc Yên lại quen thuộc như vậy, trong lòng rùng mình, lại làm như vô ý hỏi, "Không biết Nam phu nhân và Gia chủ Độc Cô biết nhau như thế nào?"
Mạc Yên cười cười, "Vài năm trước tôi bị một trận bệnh nặng, là Thiên Nhai, anh ấy đã chữa khỏi giúp tôi, anh ấy là bạn tốt mà tôi biết!"
Bạn tốt! Giá trị của mấy chữ này rất nặng nha!
Thủ trưởng Nhất Hào cao giọng cười, "Thì ra các vị là bạn tốt, khó trách Gia chủ Độc Cô chăm sóc Nam phu nhân như vậy, tôi hiểu rồi!"
Ông đã hiểu rõ mà trái lại Mạc Yên rất mơ hồ.
Độc Cô Thiên Nhai này rốt cuộc là người gì? Thân phận như thế nào? Xem xét ý tứ này của Thủ trưởng Nhất Hào thì trong lời nói, nói Độc Cô Thiên Nhai chăm sóc cô là có ý gì?
Đúng lúc này điện thoại của Mạc Yên vang lên, điện thoại hiện ra là Độc Cô Thiên Nhai!
Trước kia Mạc Yên luôn cảm thấy Độc Cô Thiên Nhai luôn thích nói đùa, miệng ba hoa thì liền cho anh biệt danh thần côn (thần vô lại), lúc đó Độc Cô Thiên Nhai thật sự rất tức giận.
Khoé môi của Mạc Yên nâng lên, giơ lên điện thoại của mình với Thủ trưởng Nhất Hào, "Nhắc đến tào tháo, tào tháo đến! Thật xin lỗi, tôi nói chuyện một chút với Thiên Nhai."
"Chào..."
"Yên nhi, đã nhận được đồ vật chưa?" Giọng nói của Độc Cô Thiên Nhai vẫn trong trẻo như vậy, chẳng qua nghe như cảm giác có một cỗ ấm áp vào ngày đông đập vào mặt.
Tâm tình của Mạc Yên cũng tốt lên, giọng nói cũng tăng lên một phần mềm mại, "Anh thật rắc rối, anh nói cho em biết xem anh đưa những thứ này là gì? Những thứ này có ích gì cho em chứ?"
Đụng một con bé cái gì cũng không biết, vẻ măt của Độc Cô Thiên Nhai cũng thật bất đắc dĩ, "Em là cô bé ngốc, lệnh bài kia là tín vật của nhà Độc Cô, có lệnh bài này, em có thể yêu cầu bất cứ thứ gì. Nếu đã nhận đàm phán với Trung Quốc, thì em chỉ cần đưa ra lệnh bài này, bọn họ đều có thể nể mặt một tí. Còn về phần địa chỉ kia, em hẳn là đoán ra được mà đúng không? Là của Cổ vương Lam Khảm Khảm, nếu như em rảnh thì tranh thủ qua đó đi, nếu đến lúc đó anh có thời gian thì sẽ qua đó gặp em, đến lúc đó anh giúp em xem thân thể của em một chút. Mấy ngày nay thân thể của em tốt rồi sao?"
"Làm sao anh biết được?" Trong lòng của Mạc Yên lại tràn đầy cảm động, lúc Độc Cô Thiên Nhai biết cô đang muốn gì, thì luôn đưa cho cô cái đó.
Mà cô lại không có gì báo đáp.
"Ha ha ha, chỉ cần thật lòng quan tâm một người thì tự nhiên sẽ biết thôi. Yên nhi, em phải chăm sóc tốt cho mình đó."
Nghe được trong lời nói của anh có nồng đậm lo lắng và quan tâm, trong lòng của Mạc Yên lại ấm áp, "Ừ, anh cũng chú ý giữ gìn sức khoẻ nha!"
"Được, chúng ta sẽ gặp nhau ở Nam Cương!"
"Được, đến lúc đó gặp!"
Cúp điện thoại Mạc Yên cười với Thủ trưởng Nhất Hào, "Thủ trưởng Lý, cảm ơn các vị đã quan tâm chúng tôi."
Thủ trưởng Nhất Hào khách sáo cười, "Nam phu nhân khách sáo rồi! Là bạn của Gia chủ Độc Cô, tất nhiên chúng tôi phải chiếu cố kỹ lưỡng. Về sau có việc gì thì cứ đến tìm tôi, hoặc tìm Thủ trưởng Văn cũng được. Chúng tôi sẽ tận lực giúp các vị giải quyết."
"Tôi đây cảm ơn hai vị Thủ trưởng trước rồi."
Lúc ánh mắt của Mạc Yên đảo qua mặt của Tần Kiến Quốc và Tần Thiên Nham, phát hiện lúc Tần Kiến Quốc nhìn cô, sắc mặt phức tạp khó hiểu, mà ánh mắt của Tần Thiên Nham nhìn cô lại vô cùng thâm tình như cũ, mãnh liệt như ngọn lửa, làm cho lòng cô vừa lo vừa sợ.
Mà lúc cô và Độc Cô Thiên Nhai nói chuyện điện thoại thì Nam Bá Đông cũng đã ho khan không ít lần, ban nảy cô chỉ là giả vờ không nghe thấy mà thôi. Đợi trở về chỉ sợ người này sẽ có ý kiến đây.
Từ lúc bước vào Trung Nam Hải đến lúc bước ra, Mạc Yên đều không có nói một câu
với Tần Kiến Quốc và Tần Thiên Nham.
Mấy lần Tần Thiên Nham muốn mở miệng nói nhưng lại thôi, tại vì ở nơi này có quá nhiều người nên khó mở miệng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Nam Bá Đông ân cần giúp đỡ Mặc Yên ngồi lên xe rồi chạy đi.
Tâm lại cảm thấy một trận đau đớn.
Khi nào thì anh mới có thể tốt đẹp nói ra những câu ở trong lòng với Mạc Yên?
Mạc Yên vừa lên xe, Nam Bá Đông đã hỏi thẳng cô, "Yên nhi, nếu như chúng ta không có cơ hội ở cùng nhau cả đời, thì em có nghĩ tới muốn ở chung với Thiên Nhai hay không?"
Mạc Yên nhìn anh, sắc mặt của anh cũng không dễ nhìn, có chút âm u, có chút kềm nén và có chút hờn giận.
Cô biết anh không muốn nói những lời này, nhưng sự thật anh lại không chấp nhận rằng mình không muốn.
Cô chỉ có thể cười nhẹ: "Làm sao vậy? Anh cảm thấy em và Thiên Nhai có khả năng sao?"
Nam Bá Đông chợt nhíu mày, "Làm sao lại không có khả năng? Anh nói cho em biết, mặc kệ là nhìn từ phương diện nào, Độc Cô Thiên nhai đều tốt hơn rất nhiều so với cái thằng nhóc Tần Thiên Nham kia. Nếu như là Thiên Nhai, thì anh sẽ yên tâm ra đi. Nhưng mà nếu như em vẫn muốn lựa chọn Tần Thiên Nham, vậy thì chờ anh nhắm mắt rồi hãy nói."
Mạc Yên bất đắc dĩ than một tiếng, "Có phải anh quá lo lắng rồi hay không? Em nghĩ anh nên quan tâm cho bản thân mình thì hơn!"
Nam Bá Đông cười tự giễu, "Anh đều đã gần chôn tới cần cổ rồi, không chừng một ngày cùng Diêm Vương đi uống trà, anh cần gì phải lo cho mình. Điều anh lo cũng chỉ có em và Nam Tinh. Nếu như anh đi rồi, những người đó sẽ nhân cơ hội làm loạn, em và Nam Tinh..."
Vẻ mặt của anh cực kỳ lo lắng, Mạc Yên vỗ tay anh, "Em biết anh đang lo lắng cái gì, việc này em và Nam Tinh đã có bàn bạc qua. Với lực lượng vũ trang mà chúng ta đã thành lập trong mấy năm qua, bọn họ không đến tìm chúng ta là tốt rồi. Nếu như dám can đảm đến chọc chúng ta, chúng ta nhất định sẽ làm cho bọn họ có đi mà không có về."
Nam Bá Đông nghiêm sắc mặt, "Tục ngữ nói: Minh thương dễ đánh, ám tiễn khó phòng! Cho dù lực lượng vũ trang của chúng ta trong mấy năm này rất lớn mạnh, nhưng nếu những người đó hợp tác đối phó chúng ta, chúng ta sẽ như yếu không địch lại mạnh. Chuyện gì thì cũng cần cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!"
Mạc Yên nhìn anh bất đắc dĩ, "Em biết nha, anh cho rằng em vẫn là cô gái được chiều chuộng của mấy năm về trước sao? Nếu như anh thật sự lo lắng cho em và Tiểu Tinh, thì anh phải sống thật tốt cho em."
Nói đến phần sau, giọng nói của Mạc Yên có chút nghẹn ngào.
Nam Bá Đông vươn tay ôm cô vào lòng mình, "Em yên tâm đi, cho dù có thể sống được một ngày, thì anh đều sẽ cố gắng. Anh muốn sống thật tốt cùng em và Nam Tinh."
"Tốt!" Mạc Yên ôm chặt lấy anh.
Quan hệ khế ước của bọn họ đã sớm được giải trừ, bây giờ là quan hệ anh em. Ngược lại làm cho cô buông lỏng được tâm tư của mình, ở trước mặt anh cũng sẽ tự nhiên biểu lộ cảm xúc của mình.
Mạc Yên đã quyết định, chờ đến lúc trở về phủ Vương gia, cô liền thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát đi Nam Cương tìm Lam Khảm Khảm.
Chỉ có tìm được Lam Khảm Khảm thì mới có thể giải trừ cổ độc của Nam Bá Đông và Nam Tinh. Nếu không chuyện này chưa giải quyết được thì cô sẽ không an tâm được một ngày, lúc nào cũng phải lo lắng cho Nam Tinh và Nam Bá Đông gặp chuyện, thật sự là hành hạ người ta mà.
Dù cho chỉ có một tia hi vọng, cô cũng không muốn buông tay!
Trở lại phủ Vương gia, Mẫn Lạp lại kiểm tra thân thể của Mạc Yên, sau khi xác định rất khỏe mạnh, thì liền cho cô đi nghỉ ngơi nhiều một chút.
Mạc Yên cười gật đầu, trở về phòng thì liền khóa trái cửa lại, thu dọn một ba lô nhỏ hành lý cho một người.
Bây giờ muốn đi ra, thì cô phải lén lút đi, bằng không vì bệnh tim của cô vừa khỏi Nam Bá Đông và Nam Tinh nhất định sẽ tuyệt đối không cho phép cô tự đi ra ngoài một mình.
Bây giờ là giữa tháng chín, nếu như thuận lợi, thì có thể trở về trước lễ Quốc Khánh.
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
Mạc Yên càm lên xem thì thấy là số lạ, suy nghĩ một chút rồi cô vẫn nghe, "Xin chào, ai vậy?"
Ở bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói một tiếng, "Là tôi!"
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, làm cho Mạc Yên sửng sốt một phen, sau đó lại nghĩ tới đây là giọng nói của Lương Mộc Lan.
Nhưng mà, giờ cô lấy thân phận là Nam Yên, thì Lương Mộc Lan và cô không hề có quan hệ gì mới phải, vì sao bà ta lại gọi điện cho cô? Bà ta muốn nói cái gì với cô đây?
Mạc Yên nhàn nhạt đáp lại, "Thật xin lỗi! Bà là ai vậy? Tôi biết bà sao? Hay là bà nhấn nhầm số rồi?"
Lương Mộc Lan ở đầu dây bên kia nghẹn đến thiếu chút nữa là không thở được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.