Chương 26: Quỷ thủ thần y
Tang Du Tinh
31/12/2014
Đợi đến khi Nam Bá
Đông đằng đằng sát khí mang theo thủ hạ đuổi tới nơi của Mông Lệ diễn,
biệt thự của Mông Lệ đã sớm bị nổ tung hai lần đến thất linh bát lạc.
Mông Lệ và tất cả thủ hạ dưới trướng cô đã dời đi nơi khác. Bốn phía của biệt thự cũng không có một bóng người
Nam Bá Đông vừa động, bốn người Đường Thạch, Bạch Lãng, Hắc Báo và Hắc Lang nhanh chóng phân tán ra, Nam Bá Đông đứng giữa cùng đi vào bên trong biệt thự đôn.
Một phần thủ hạ đi vào theo, còn một phần ở lại bên ngoài cảnh giác, phân nhau canh giữ bốn phía.
Nhìn thấy trong phòng khách chảy một vũng máu tươi, trong không khí cũng bay mùi máu, khoé mắt Nam Bá Đông vừa kéo, đồng tử thoáng hiện qua một tia lạnh như băng, "Lục soát!"
Đường Thạch và Bạch Lãng phất tay về phía thủ hạ, nhanh chóng mang người chia ra bốn phía.
Bọn họ rất nhanh liền đưa ra kết luận, "Lão Đại, ở nơi này không có ai!"
Hai tay Nam Bá Đông nắm chặt thành quyền, đôi đồng tử đỏ ngầu như máu, thanh âm lạnh thấu xương, "Tiếp tục lấy biệt thự này làm trung tâm, chia ra lục soát bốn phía, cho dù có phải lật cả ngọn núi này, cũng phải tìm được người cho tôi! Còn có Mông Lệ nữa!"
"Dạ!"
Còn anh thì vẫn đứng yên lặng ở trước hai vũng máu đó, một bước cũng không động
Nam Bá Đông có thể khẳng định một vũng trong này là của Mạc Yên, là đồ tạp chủng nào đã ra tay? Lại dám đụng tới người của anh? Muốn tìm chết?
Nổi giận thì nổi giận nhưng khi nghĩ đến Mạc Yên bị người ta làm tổn thương, trái tim Nam Bá Đông liền khống chế không được mà co quắp đau.
Anh thật sự không có cách nào tưởng tượng, nếu như anh nhìn thấy Mạc Yên bị cái gì không tốt, thì anh phải làm như thế nào?
Cuồng nộ trong lòng như hỏa hoạn ngập trời, mang theo xúc động muốn hủy diệt đi tất cả mọi thứ, điên cuồng thiêu đốt, thiêu đốt rồi lại thiêu đốt
Trước kia, anh chưa bao giờ hiểu, tại sao ba của anh lại yêu như mê như say người phụ nữ tên gọi Bạch Yên kia, thậm chí không tiếc làm tổn thương mẹ của anh và những người đàn bà khác. Cho dù ông không chiếm được bà ấy, ông cũng muốn để Bạch Yên vào tận sâu trong đáy lòng của mình đến suốt cả cuộc đời.
Khi anh nhìn thấy Mạc Yên, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tinh khiết như vậy, nhìn thấy ánh mắt đẹp nhất trên thế giới kia, cuối cùng Nam Bá Đông cũng đã hiểu rõ!
Mạc Yên lẳng lặng phảng phất như dòng suối chảy vào trong lòng anh, như mọi vật trong suối lớn, vô thanh vô tức chiếm trọn trái tim của anh.
Anh muốn giữ cô xinh đẹp trân quý ở lại bên cạnh mình vĩnh viễn, muốn làm cho cô vĩnh viễn ở cùng với mình, muốn ôm cô vào dưới cánh chim của mình, bảo vệ thật tốt cho cô suốt cả đời.
Nhưng mà, chưa được bao lâu mà anh đã để cho người ta dễ dàng làm tổn thương Mạc Yên nặng nề ngay trên địa bàn của mình.
Lúc Nam Bá Đông đang cảm thấy vô cùng tự trách, anh đột nhiên nghe được một thanh âm thanh thuý vội vàng vang lên, "Ba, con biết mẹ đang ở đâu!"
Nam Bá Đông đột nhiên xoay người, nhìn thấy con trai Nam Tinh vẫn luôn bị anh xem nhẹ, con mắt sáng lên, "Con biết sao? Con làm sao mà biết?"
"Con từng tặng cho mẹ một hệ thống định vị được đặc chế ở tay, mau dẫn người đi theo con!"
Trên mặt tuấn tú của Nam Tinh tràn đầy chăm chú và nghiêm túc, còn mang theo một chút sát khí
Lúc này Nam Bá Đông mới phát hiện, đứa con này cực kỳ giống anh.
Anh xem nhẹ sự gợn sóng ở trong lòng, theo Nam Tinh bước nhanh đi ra ngoài.
Đường Thạch và Bạch Lãng vừa nhìn thấy, vội vàng kêu thủ hạ đi theo.
Nhìn thấy Nam Tinh vẫn đi về phía ngọn núi vắng vẻ, cách phạm vi thế lực của Mông Lệ càng ngày càng xa, Nam Bá Đông lạnh giọng hỏi, "Nam Tinh, con có khẳng định phương hướng này là đúng không?"
"Con khẳng định!" Nam Tinh cũng không quay đầu mà vẫn trả lời lại.
Ánh mắt của bé vẫn nhìn vào máy hướng dẫn định vị trong tay, một chút cũng không dám thả lỏng, chỉ sợ một bước sai, người mẹ bé mới vất vả tìm được liền đột nhiên biến mất.
Mọi người đi thẳng, đi thẳng, đi đến miệng khô lưỡi khô, cũng không ai dám kêu ca một tiếng.
Cuối cùng, máy hướng dẫn định vị trong tay của Nam Tinh cũng phát một tiếng nhỏ vang lên "Đinh", Nam Tinh vui mừng nhìn về phía Nam Bá Đông, "Ba, đã tìm được rồi!"
Máy hướng dẫn chỉ phương hướng về phía một khu rừng dầy đặc, bốn phía thưa thớt vài cành cây khô gãy, rõ ràng là bị người dùng lưỡi đao sắc bén chặt đứt, đặt ở nơi này như muốn che dấu một thứ gì
Nam Bá Đông đang muốn tiến lên thì đã bị Đường Thạch và Bạch Lãng giành trước một bước, nhanh chóng vén lên những nhánh cây gãy khô trước mặt. Ngay sau đó, mọi người liền nhìn thấy một người cả thân toàn máu đang nằm ở dưới đất, không biết sống hay chết.
"Mẹ..." Nam Tinh kêu lên một tiếng liền nhào tới, thấy hình dạng bi thảm của Mạc Yên, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Những người khác nhìn thấy khuôn mặt đầy máu không nhìn rõ của Mạc Yên, tất cả sợ đến mức không dám thở mạnh lấy một tiếng.
Nam Bá Đông cảm giác mình như bị điện giật, cả người run lên, trái tim như ngừng đập tại giây phút đó, sắc mặt tái xanh, khó coi đến cực điểm.
Ngay cả Đường Thạch và Bạch Lãng nhìn thấy người phụ nữ đã từng rất xinh đẹp lại biến thành bộ dạng như hiện tại, cũng đều cảm giác một trận đau thương.
Không khí khẩn trương bất an đến cực điểm.
Nam Tinh chợt nâng mắt, nhìn thẳng về phía Nam Bá Đông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sát khí, "Ba, con muốn giết sạch bọn chúng để báo thù cho mẹ!"
Nam Bá Đông cũng không nói cái gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng ngồi xổm xuống bắt mạch cho Mạc Yên, sau đó kiểm tra thân thể của cô một lần, phát hiện không có gãy xương thì lập tức bế cô lên.
"Đường Thạch, báo cho Mẫn Lạp chuẩn bị cấp cứu! Bạch Lãng, cậu dẫn người đi tiêu diệt Mông Lệ! Ngay lập tức! Ngay lập tức! Phải làm cho toàn bộ bọn chúng đều biến mất!"
Nói xong, Nam Bá Đông liền ôm Mạc Yên đi như bay về phía biệt thự của mình.
Trước kia anh dễ dàng tha thứ cho Mông Lệ là bởi vì ả ta không có chạm đến cực điểm của anh.
Nhưng mà lần này anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ả!
Nam Bá Đông cúi đầu liếc nhìn thoáng qua Mạc Yên ở trong ngực, đôi đồng tử ẩn một tầng ẩm ướt, khuôn mặt đã từng tuyệt mỹ khuynh thành hôm nay lại biến thành như vậy, nếu như cô ấy tỉnh lại mà đau lòng khổ sở thì phải làm sao?
Mới vừa rồi anh có nhìn một chút, vết thương trên mặt của Mạc Yên đã bị người dùng thủ pháp đặt biệt xử lý qua, cũng điểm huyệt cho máu ngừng chảy, nhưng nếu như không kịp cấp cứu, tánh mạng của cô vẫn rất nguy hiểm.
Dưới chân Nam Bá Đông đi như bay, hận không có sinh ra Phong Hoả Luân* để tới giúp!
*Phong Hoả Luân là hai bánh xe lửa tròn ở dưới chân Na Tra đấy.
Trong một góc của khu rừng, có một bóng dáng toàn thân xanh biếc đang ẩn ở trong đó.
Anh nhìn thấy Mạc Yên được Nam Bá Đông đang khẩn trương và cẩn thận ôm đi, giữa đồng tử thoáng hiện qua một tia đau xót và bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn mấy tấm hình đang cầm trong tay, trong bức ảnh rõ ràng là Mạc Yên đang nằm dưới đất như một xác chết, anh cúi đầu nói, "Yên nhi, em yên tâm! Anh sẽ làm theo mong muốn của em! Nhưng em cũng phải...bảo trọng!"
***
Mạc Yên lại một lần nữa nằm trên bàn mổ đó.
Mẫn Lạp vì cô mà khẩn trương khâu vá lại vết mổ, một bên ở trong lòng lại âm thầm chửi rủa Mông Lệ, người độc ác như vậy nên bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục.
Bên ngoài phòng phẩu thuật, hai cha con Nam Tinh và Nam Bá Đông cùng nhau đứng trước cửa sổ thủy tinh, hai ánh mắt nhìn chằm chằm trên bàn mổ, không chớp mắt một cái.
Thoạt nhìn bọn họ rất trấn định, mặt không có chút biểu cảm. Nhưng có ai biết trong lòng bọn họ đã sớm căng lên, đã sớm tràn đầy hoảng hốt và sợ hãi, chỉ sợ xảy ra sai lầm một chút thì Mạc Yên của anh, mẹ của bé đều không còn.
Đặc biệt là Nam Tinh, trong cặp mắt lam đậm kia vẫn cố giữ nước mắt.
Nhưng mà, bé chính là không chịu cho nó chảy xuống.
Đây là lần đầu tiên trong đời bé đối với một người phụ nữ không muốn xa rời, lần đầu tiên có tình cảm yêu mến này, lần đầu tiên muốn cô ôm vào trong ngực mỗi ngày, mỗi ngày hôn cô và nói chào buổi sáng, để cho cô mỗi ngày sờ đầu bé, để cho cô lẳng lặng ở bên cạnh bé mỗi ngày. Cho dù không nói lời nào cũng được, bé lại thấy rất yên lòng.
Bởi vì có sự xuất hiện của cô mà mỗi một ngày của bé đều cảm thấy rất hạnh phúc.
Bé thật rất vả mới có thể nhận được sự yên tĩnh và hạnh phúc từ trên người của cô, làm sao bé có thể cho nó dễ dàng mất đi như vậy?
Mẹ Mạc Yên, từ nay về sau con sẽ không cho ai ức hiếp mẹ nữa!
Ai dám khi dễ mẹ, con sẽ đập chết người đó!
Một tiếng sau, Mẫn Lạp đi ra ngoài.
Anh kéo xuống khẩu trang than nhẹ một tiếng, nói với cha con của Nam Bá Đông, "Giải phẫu rất thành công, không có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng mà mặt của cô ấy...đã bị hủy!"
Đáy mắt của Nam Bá Đông thoáng qua tia tàn ác, "Còn có biện pháp nào nữa không?"
Con ngươi của Mẫn Lạp chợt loé, "Trừ khi có thể mời quỷ thủ thần y Độc Cô Thiên Nhai ra tay, nếu không thì rất khó mà khôi phục như trước!"
Nam Bá Đông gật đầu một cái, "Tôi sẽ tìm ra người đó!"
Mẫn Lạp khẽ ừ một tiếng rồi cũng không nói gì.
Nam Bá Đông lấy điện thoại ra gọi cho Ô Linh, "Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra quỷ thủ thần y Độc Cô Thiên Nhai cho tôi!"
Nam Bá Đông vừa động, bốn người Đường Thạch, Bạch Lãng, Hắc Báo và Hắc Lang nhanh chóng phân tán ra, Nam Bá Đông đứng giữa cùng đi vào bên trong biệt thự đôn.
Một phần thủ hạ đi vào theo, còn một phần ở lại bên ngoài cảnh giác, phân nhau canh giữ bốn phía.
Nhìn thấy trong phòng khách chảy một vũng máu tươi, trong không khí cũng bay mùi máu, khoé mắt Nam Bá Đông vừa kéo, đồng tử thoáng hiện qua một tia lạnh như băng, "Lục soát!"
Đường Thạch và Bạch Lãng phất tay về phía thủ hạ, nhanh chóng mang người chia ra bốn phía.
Bọn họ rất nhanh liền đưa ra kết luận, "Lão Đại, ở nơi này không có ai!"
Hai tay Nam Bá Đông nắm chặt thành quyền, đôi đồng tử đỏ ngầu như máu, thanh âm lạnh thấu xương, "Tiếp tục lấy biệt thự này làm trung tâm, chia ra lục soát bốn phía, cho dù có phải lật cả ngọn núi này, cũng phải tìm được người cho tôi! Còn có Mông Lệ nữa!"
"Dạ!"
Còn anh thì vẫn đứng yên lặng ở trước hai vũng máu đó, một bước cũng không động
Nam Bá Đông có thể khẳng định một vũng trong này là của Mạc Yên, là đồ tạp chủng nào đã ra tay? Lại dám đụng tới người của anh? Muốn tìm chết?
Nổi giận thì nổi giận nhưng khi nghĩ đến Mạc Yên bị người ta làm tổn thương, trái tim Nam Bá Đông liền khống chế không được mà co quắp đau.
Anh thật sự không có cách nào tưởng tượng, nếu như anh nhìn thấy Mạc Yên bị cái gì không tốt, thì anh phải làm như thế nào?
Cuồng nộ trong lòng như hỏa hoạn ngập trời, mang theo xúc động muốn hủy diệt đi tất cả mọi thứ, điên cuồng thiêu đốt, thiêu đốt rồi lại thiêu đốt
Trước kia, anh chưa bao giờ hiểu, tại sao ba của anh lại yêu như mê như say người phụ nữ tên gọi Bạch Yên kia, thậm chí không tiếc làm tổn thương mẹ của anh và những người đàn bà khác. Cho dù ông không chiếm được bà ấy, ông cũng muốn để Bạch Yên vào tận sâu trong đáy lòng của mình đến suốt cả cuộc đời.
Khi anh nhìn thấy Mạc Yên, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tinh khiết như vậy, nhìn thấy ánh mắt đẹp nhất trên thế giới kia, cuối cùng Nam Bá Đông cũng đã hiểu rõ!
Mạc Yên lẳng lặng phảng phất như dòng suối chảy vào trong lòng anh, như mọi vật trong suối lớn, vô thanh vô tức chiếm trọn trái tim của anh.
Anh muốn giữ cô xinh đẹp trân quý ở lại bên cạnh mình vĩnh viễn, muốn làm cho cô vĩnh viễn ở cùng với mình, muốn ôm cô vào dưới cánh chim của mình, bảo vệ thật tốt cho cô suốt cả đời.
Nhưng mà, chưa được bao lâu mà anh đã để cho người ta dễ dàng làm tổn thương Mạc Yên nặng nề ngay trên địa bàn của mình.
Lúc Nam Bá Đông đang cảm thấy vô cùng tự trách, anh đột nhiên nghe được một thanh âm thanh thuý vội vàng vang lên, "Ba, con biết mẹ đang ở đâu!"
Nam Bá Đông đột nhiên xoay người, nhìn thấy con trai Nam Tinh vẫn luôn bị anh xem nhẹ, con mắt sáng lên, "Con biết sao? Con làm sao mà biết?"
"Con từng tặng cho mẹ một hệ thống định vị được đặc chế ở tay, mau dẫn người đi theo con!"
Trên mặt tuấn tú của Nam Tinh tràn đầy chăm chú và nghiêm túc, còn mang theo một chút sát khí
Lúc này Nam Bá Đông mới phát hiện, đứa con này cực kỳ giống anh.
Anh xem nhẹ sự gợn sóng ở trong lòng, theo Nam Tinh bước nhanh đi ra ngoài.
Đường Thạch và Bạch Lãng vừa nhìn thấy, vội vàng kêu thủ hạ đi theo.
Nhìn thấy Nam Tinh vẫn đi về phía ngọn núi vắng vẻ, cách phạm vi thế lực của Mông Lệ càng ngày càng xa, Nam Bá Đông lạnh giọng hỏi, "Nam Tinh, con có khẳng định phương hướng này là đúng không?"
"Con khẳng định!" Nam Tinh cũng không quay đầu mà vẫn trả lời lại.
Ánh mắt của bé vẫn nhìn vào máy hướng dẫn định vị trong tay, một chút cũng không dám thả lỏng, chỉ sợ một bước sai, người mẹ bé mới vất vả tìm được liền đột nhiên biến mất.
Mọi người đi thẳng, đi thẳng, đi đến miệng khô lưỡi khô, cũng không ai dám kêu ca một tiếng.
Cuối cùng, máy hướng dẫn định vị trong tay của Nam Tinh cũng phát một tiếng nhỏ vang lên "Đinh", Nam Tinh vui mừng nhìn về phía Nam Bá Đông, "Ba, đã tìm được rồi!"
Máy hướng dẫn chỉ phương hướng về phía một khu rừng dầy đặc, bốn phía thưa thớt vài cành cây khô gãy, rõ ràng là bị người dùng lưỡi đao sắc bén chặt đứt, đặt ở nơi này như muốn che dấu một thứ gì
Nam Bá Đông đang muốn tiến lên thì đã bị Đường Thạch và Bạch Lãng giành trước một bước, nhanh chóng vén lên những nhánh cây gãy khô trước mặt. Ngay sau đó, mọi người liền nhìn thấy một người cả thân toàn máu đang nằm ở dưới đất, không biết sống hay chết.
"Mẹ..." Nam Tinh kêu lên một tiếng liền nhào tới, thấy hình dạng bi thảm của Mạc Yên, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Những người khác nhìn thấy khuôn mặt đầy máu không nhìn rõ của Mạc Yên, tất cả sợ đến mức không dám thở mạnh lấy một tiếng.
Nam Bá Đông cảm giác mình như bị điện giật, cả người run lên, trái tim như ngừng đập tại giây phút đó, sắc mặt tái xanh, khó coi đến cực điểm.
Ngay cả Đường Thạch và Bạch Lãng nhìn thấy người phụ nữ đã từng rất xinh đẹp lại biến thành bộ dạng như hiện tại, cũng đều cảm giác một trận đau thương.
Không khí khẩn trương bất an đến cực điểm.
Nam Tinh chợt nâng mắt, nhìn thẳng về phía Nam Bá Đông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sát khí, "Ba, con muốn giết sạch bọn chúng để báo thù cho mẹ!"
Nam Bá Đông cũng không nói cái gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng ngồi xổm xuống bắt mạch cho Mạc Yên, sau đó kiểm tra thân thể của cô một lần, phát hiện không có gãy xương thì lập tức bế cô lên.
"Đường Thạch, báo cho Mẫn Lạp chuẩn bị cấp cứu! Bạch Lãng, cậu dẫn người đi tiêu diệt Mông Lệ! Ngay lập tức! Ngay lập tức! Phải làm cho toàn bộ bọn chúng đều biến mất!"
Nói xong, Nam Bá Đông liền ôm Mạc Yên đi như bay về phía biệt thự của mình.
Trước kia anh dễ dàng tha thứ cho Mông Lệ là bởi vì ả ta không có chạm đến cực điểm của anh.
Nhưng mà lần này anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ả!
Nam Bá Đông cúi đầu liếc nhìn thoáng qua Mạc Yên ở trong ngực, đôi đồng tử ẩn một tầng ẩm ướt, khuôn mặt đã từng tuyệt mỹ khuynh thành hôm nay lại biến thành như vậy, nếu như cô ấy tỉnh lại mà đau lòng khổ sở thì phải làm sao?
Mới vừa rồi anh có nhìn một chút, vết thương trên mặt của Mạc Yên đã bị người dùng thủ pháp đặt biệt xử lý qua, cũng điểm huyệt cho máu ngừng chảy, nhưng nếu như không kịp cấp cứu, tánh mạng của cô vẫn rất nguy hiểm.
Dưới chân Nam Bá Đông đi như bay, hận không có sinh ra Phong Hoả Luân* để tới giúp!
*Phong Hoả Luân là hai bánh xe lửa tròn ở dưới chân Na Tra đấy.
Trong một góc của khu rừng, có một bóng dáng toàn thân xanh biếc đang ẩn ở trong đó.
Anh nhìn thấy Mạc Yên được Nam Bá Đông đang khẩn trương và cẩn thận ôm đi, giữa đồng tử thoáng hiện qua một tia đau xót và bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn mấy tấm hình đang cầm trong tay, trong bức ảnh rõ ràng là Mạc Yên đang nằm dưới đất như một xác chết, anh cúi đầu nói, "Yên nhi, em yên tâm! Anh sẽ làm theo mong muốn của em! Nhưng em cũng phải...bảo trọng!"
***
Mạc Yên lại một lần nữa nằm trên bàn mổ đó.
Mẫn Lạp vì cô mà khẩn trương khâu vá lại vết mổ, một bên ở trong lòng lại âm thầm chửi rủa Mông Lệ, người độc ác như vậy nên bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục.
Bên ngoài phòng phẩu thuật, hai cha con Nam Tinh và Nam Bá Đông cùng nhau đứng trước cửa sổ thủy tinh, hai ánh mắt nhìn chằm chằm trên bàn mổ, không chớp mắt một cái.
Thoạt nhìn bọn họ rất trấn định, mặt không có chút biểu cảm. Nhưng có ai biết trong lòng bọn họ đã sớm căng lên, đã sớm tràn đầy hoảng hốt và sợ hãi, chỉ sợ xảy ra sai lầm một chút thì Mạc Yên của anh, mẹ của bé đều không còn.
Đặc biệt là Nam Tinh, trong cặp mắt lam đậm kia vẫn cố giữ nước mắt.
Nhưng mà, bé chính là không chịu cho nó chảy xuống.
Đây là lần đầu tiên trong đời bé đối với một người phụ nữ không muốn xa rời, lần đầu tiên có tình cảm yêu mến này, lần đầu tiên muốn cô ôm vào trong ngực mỗi ngày, mỗi ngày hôn cô và nói chào buổi sáng, để cho cô mỗi ngày sờ đầu bé, để cho cô lẳng lặng ở bên cạnh bé mỗi ngày. Cho dù không nói lời nào cũng được, bé lại thấy rất yên lòng.
Bởi vì có sự xuất hiện của cô mà mỗi một ngày của bé đều cảm thấy rất hạnh phúc.
Bé thật rất vả mới có thể nhận được sự yên tĩnh và hạnh phúc từ trên người của cô, làm sao bé có thể cho nó dễ dàng mất đi như vậy?
Mẹ Mạc Yên, từ nay về sau con sẽ không cho ai ức hiếp mẹ nữa!
Ai dám khi dễ mẹ, con sẽ đập chết người đó!
Một tiếng sau, Mẫn Lạp đi ra ngoài.
Anh kéo xuống khẩu trang than nhẹ một tiếng, nói với cha con của Nam Bá Đông, "Giải phẫu rất thành công, không có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng mà mặt của cô ấy...đã bị hủy!"
Đáy mắt của Nam Bá Đông thoáng qua tia tàn ác, "Còn có biện pháp nào nữa không?"
Con ngươi của Mẫn Lạp chợt loé, "Trừ khi có thể mời quỷ thủ thần y Độc Cô Thiên Nhai ra tay, nếu không thì rất khó mà khôi phục như trước!"
Nam Bá Đông gật đầu một cái, "Tôi sẽ tìm ra người đó!"
Mẫn Lạp khẽ ừ một tiếng rồi cũng không nói gì.
Nam Bá Đông lấy điện thoại ra gọi cho Ô Linh, "Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra quỷ thủ thần y Độc Cô Thiên Nhai cho tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.