Chương 96: Say rượu làm loạn (2)
Tang Du Tinh
06/05/2015
Editor: Á bì
Ánh mắt của Tần Thiên Nham nhàn nhạt dời về phía người đàn ông trung niên đang ở bên cạnh Đoàn Kiều Thành. Nếu anh không có nhớ lầm thì người đàn ông trung niên này hẳn là Phó thị trưởng của thủ đô, gọi là gì ấy nhỉ?
Đúng rồi, ông ta tên là Đoàn Ninh!
Đều là họ Đoàn? Chẳng lẽ Phó thị trưởng Đoàn Ninh này có quan hệ gì với Đoàn Kiều Thành sao?
Lúc Tần Thiên Nham đang suy nghĩ sững sờ, Đoàn Kiều Thành cũng nhìn thấy anh. Sau khi ánh mắt thâm thuý sáng lên, anh liền nhanh chóng phản ứng kịp, sớm cười tự nhiên với Tần Thiên Nham, cũng vươn tay mình ra, "Anh Tần, thật là trùng hợp! Thật bất ngờ khi hôm nay tôi vừa ra khỏi đây liền gặp được anh, có rảnh không, cùng nhau đi ăn cơm đi?"
Tần Thiên Nham liếc nhìn Đoàn Ninh, Đoàn Ninh đã sớm lộ ra nụ cười nịnh bợ.
Dù sao ông cũng là người ở trong thủ đô này, lấy thân phận là Phó thị trưởng, muốn trèo lên Tần Thiên Nham là rất cao, nhưng về tình về lý vẫn có thể tha thứ.
Tần Thiên Nham hơi nhếch môi, xem như đáp ứng. Lập tức dùng sức nắm tay Đoàn Kiều Thành, dùng giọng nói không nóng không lạnh nhàn nhạt nói, "Không có vấn đề, thời gian ngày mai anh cứ tự quyết định."
Đoàn Kiều Thành cười nói, "Được, anh Tần quả nhiên là người thoải mái! Tôi trở về sắp xếp tất cả rồi sẽ gọi cho anh. Hôm nay tôi còn có việc nên tôi xin phép đi trước."
Tần Thiên Nham cũng không giữ lại, "Được, gặp lại sau!"
Chờ bóng lưng của Đoàn Kiều Thành và Đoàn Ninh đi khuất, Hàn Tiếu Trần nhàn nhạt hỏi, "Anh hai, anh có hứng thú với người này à?"
Anh thấy đáy mắt của Tần Thiên Nham thoáng lên một tia âm hiểm, do vậy nên Hàn Tiếu Trần mới nói thế. Trong này nhất định có trò hay, anh không tin vẻ mặt ôn hoà của Tần Thiên Nham đối với Đoàn Kiều Thành là không có mục đích gì.
Quả nhiên câu trả lời của Tần Thiên Nham không làm anh thất vọng, "Người này tên là Đoàn Kiều Thành, là trưởng tử của nhà họ Đoàn ở Nam Cương, sẽ trở thành chủ nhân nhà họ Đoàn trong nay mai. Mà quan trọng nhất là hắn ta mơ ước chị dâu cậu, vả lại còn có ơn với chị dâu cậu, cho nên là nhân vật rất nguy hiểm! Điều làm anh bất ngờ là hắn ta lại chạy từ Nam Cương tới thủ đô này, hắn ta đang muốn làm cái gì đây? Hơn nữa là còn khéo, hôm này là ngày chị dâu cậu trở về nước, hắn ta cũng tới thủ đô vào hôm nay. Tiếu Trần, cậu cho người theo dõi hắn, xem thử con thiêu thân này muốn làm gì?"
"Vâng!" Hàn Tiếu Trần vừa nghe người này dám cả gan mơ ước Mạc Yên, lập tức giống như Tần Thiên Nham, cùng chung mối thù, anh lập tức vỗ ngực bảo đảm, "Em lập tức sẽ cho người đi thăm dò hành động của hắn ta, anh cứ yên tâm đi! Chỉ cần hắn có hành động gì ở trong thủ đô này, em bảo đảm sẽ không để hắn ta làm ra chuyện xấu gì."
Tần Thiên Nham gật đầu, ở trong lòng anh âm thầm đoán. Đoàn Kiều Thành, tôi mặc kệ hôm nay gặp anh ở thủ đô là ngẫu nhiên hay là tất nhiên, nếu như anh dám có ý đồ với Yên nhi, tôi liền tẩy não của anh.
Thủ đô là địa bàn của anh, nên anh sẽ không chấp nhận có người làm bậy trên địa bàn của mình!
Hội sở Kinh Long mới khai trương chưa đến ba tháng. Trước khi khai trương, Hàn Tiếu Trần lợi dụng danh tiếng của Tần Thiên Nham, mời những người có danh tiếng trên thế giới gia nhập hội sở. Thật sự có rất nhiều người ủng hộ! Tuy nhiên muốn nhập hội phải bỏ ra trăm vạn, dự tính 2000 hội viên liền mới trong một tháng đã hoàn thành.
Cho tới bây giờ, trên thị trường còn cung cấp chưa theo kịp nhu cầu, có tiền không mua được, bị người nâng giá tới hai trăm vạn, nhưng vẫn không ít người cầu xin muốn có một tấm thẻ của Kinh Long.
Vì sao tấm thẻ hội viên lại đáng giá như vậy?
Trong thủ đô có rất nhiều hội sở, vì sao bọn họ lại không mở giá hội viên cao như Kinh Long? Đó là bởi vì, bọn họ không có bối cảnh quân sự và thương nhân.
Mà Tần Thiên Nham và những anh em ở trong bang của anh đều là những nhân vật ở trong vòng tròn, đó cũng chính là vòng tròn của những nhân vật cao quý nhất ở thủ đô.
Ai chả biết nói người cao nhất ở thủ đô là quan, còn anh vừa là thương nhân vừa là quân nhân, như được chia thành nhiều đẳng cấp. Nhà họ Tần ở thủ đô vốn là danh gia vọng tộc, mà sau trận chiến giữa nhà họ Tần và Lý, mọi người đều nhìn thấy năng lực của Tần Thiên Nham, một mặt thì sợ như sợ cọp, còn mặt khác thì rất khát vọng muốn trèo lên để có quan hệ với anh, lợi dụng năng lực của anh để đạt được mục đích nào đó của mình.
Chính vì ở sau lưng Tần Thiên Nham có vòng thế lực cao nhất, cho nên cho dù bọn anh có ra giá bao nhiêu, thì bọn họ cũng muốn cố gắng có được một tấm thẻ hội viên để ra vào.
Chỉ cần vào được Kinh Long, cho dù chỉ là lướt qua mặt Tần Thiên Nham một chút, không chừng ngày nào đó sẽ có bánh bao nóng nện vào đầu mình.
Hơn nữa lui một bước mà nói, đâu ai có thể tiên đoán trước rằng ngày mai có tai hoạ gì giáng xuống đầu mình, xem như mình là khách của hội sở mà Tần Thiên Nham quản lý, thật sự có chuyện thì cũng có cơ hội được cầu cứu.
Đây chính là giá trị làm hội viên ở hội sở Kinh Long.
Nói trắng ra muốn bước vào vòng tròn này là một chuyện không dễ dàng.
Bạn muốn đi vào, thứ nhất là muốn một thân phận, thứ hai là muốn địa vị, thứ ba là tiền, thiếu một cái cũng không được.
Cũng chính bởi vì như thế, bọn Tần Thiên Nham mới dám hô lên phí hội viên cao tới trăm vạn, hơn nữa còn phải đóng riêng phí chi tiêu mỗi tháng, nhưng vẫn như cũ làm cho mọi người hùa theo.
Kỳ thật mục đích chủ yếu ban đầu của Tần Thiên Nham và Hàn Tiếu Trần là muốn mở một cái công sở, nhưng cảm thấy chỗ này cách tổng bộ của công ty tương đối gần, muốn để cho quản lý cao cấp của công ty và khách hàng có nơi nghỉ chân, cũng muốn cho những người bạn trong nhóm có được nơi tụ tập.
Ở chỗ này uống trà cũng được, uống rượu cũng được, nói chuyện cũng được, tập đánh golf cũng được, những trận đánh nhau quyết liệt gì gì đó cũng được, cũng không cần phải chạy xa đi kiếm chỗ chơi.
Dù sao tiền bọn họ có rất nhiều và không biết xài như thế nào, thì kiếm cái hội sở để mình kiếm tiền và vui chơi thoải thích, chuyện công chuyện tư đều trọn vẹn, cớ sao lại không làm.
Hơn nữa, đi tới chỗ người khác uống rượu nhiều thì cũng dễ xảy ra rắc rối, nhưng nếu là chỗ của mình thì không giống vậy, có công ty của mình phụ trách bảo vệ, dùng hệ thống điều khiển tiên tiến nhất, cho dù là một con muỗi cũng khó mà bay vào, độ an toàn có thể bảo đảm là xuất sắc nhất.
Những người ở trong vòng này, có ai mà không có một chút khó hiểu, nói chuyện cũng có phần bí mật, bọn họ sợ nhất không phải là vấn đề an toàn của mình sao?
Như Tần Thiên Nham này, trong tay anh khống chế vô số bí mật lớn lớn nhỏ nhỏ của toàn bộ quan chức nhà nước. Ở thời điểm cần thiết, anh có thể đe doạ bọn họ làm việc, tất cả của những người này đều nằm hết ở trong tay mình.
Nếu như không phải anh có vũ khí bí mật này, lần trước đánh nhau với nhà họ Lý, lấy thế lực của anh, thì làm sao có thể thắng được nhà họ Lý danh gia vọng tộc của cả nước.
Cho nên nếu muốn thắng thì cần phải bình tĩnh, tìm cho mình một cơ hội ra trận, là một trong những bí quyết thành công của Tần Thiên Nham.
Nhưng hiện tại hội sở Kinh Long đang phát triển, ngược lại to hơn ngoài dự đoán của Tần Thiên Nham, bất quá khi ngẫm lại thấy cũng bình thường thôi.
Kết cấu sơ đồ của hội sở này cùng với kinh doanh mỗi tầng ở đây, Hàn Tiếu Trần đã sớm mail qua cho Tần Thiên Nham một bản, nhưng những công trình khác và phần còn lại thì Hàn Tiếu Trần tự mình thêm vào, cũng là sau khi hội sở Kinh Long của Tần Thiên Nham được khai trương mới thêm vào, cũng là lần đầu anh tới nơi này.
Hội sở Kinh Long tổng cộng có mười hai tầng kinh doanh đủ mọi hạng mục giải trí, từ tầng mười ba đến tầng mười bảy là phòng trọ.
Ở tầng mười tám, cả tầng lầu đều có cửa thang máy ở hai bên trái phải, một bên là được dùng cho căn hộ xa hoa riêng biệt của Tần Thiên Nham, còn bên kia là phòng nghỉ cho mấy anh em ở Long Uy.
Bọn họ tới đây uống rượu, nếu uống say thì cũng không cần sợ bị người tính kế, sẽ có người phụ trách đưa bọn họ về phòng nghỉ.
Trừ phi là bọn họ bằng lòng cùng người khác phát sinh quan hệ, vậy thì đó lại là chuyện khác.
Tầng 12 là sảnh dành cho khách quý cao cấp.
Hội sở Kinh Long phát ra 2000 thẻ hội viên, nhưng chỉ có 50 người là có đủ tư cách tiêu tiền ở tầng 12.
Ở trên tầng này, mặc kệ người ta đưa ra yêu cầu gì thì đều có người phụ trách hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa bảo đảm không có hậu hoạ.
Quản lý Đỗ Yêu Nhiêu ở tầng mười hai đã nghe người ở đại sảnh báo lại, nói Hàn Tiếu Trần sẽ đến đây, nên sáng sớm liền dẫn theo thuộc hạ của mình, đứng xếp hàng ở cửa thang máy, cung kính chờ anh tới.
Hàn Tiếu Trần là người phát ngôn của hội sở Kinh Long.
Mà Tần Thiên Nham chính là con cá sấu lớn đứng ở đằng sau Hàn Tiếu Trần, rất ít người biết được chuyện này.
Cho nên, bọn quản lý cao cấp như Đỗ Yêu Nhiêu chỉ biết đến Hàn Tiếu Trần, còn Tần Thiên Nham thì cảm thấy rất xa lạ, cũng chưa từng có ai gặp qua anh.
Khi Hàn Tiếu Trần chặn cửa thang máy dùm Tần Thiên Nham, trước khi Tần Thiên Nham bước ra khỏi cửa thang máy, thì ánh mắt Đỗ Yêu Nhiêu sáng lên, xem ra người này mới chính là ông chủ lớn chân chính!
Hơn nữa vừa thấy khí thế của Tần Thiên Nham, Đỗ Yêu Nhiêu vừa mới 24 tuổi, nhất thời trái tim thiếu nữ liền nhảy loạn.
Cô là người đã từng trải qua mọi việc, dù sao tâm tư cũng đã sớm toi luyện, cho dù tâm có nhảy loạn thì cũng sẽ không bao giờ để tâm tư của mình hiện ra bên ngoài. Cô vẫn như cũ lộ ra một nụ cười lễ phép với Tần Thiên Nham và Hàn Tiếu Trần, "Hoan nghênh Tổng giám đốc Hàn đến chơi! Phòng đã được chuẩn bị tốt, xin mời đi theo tôi!"
Hàn Tiếu Trần nhàn nhạt ừ một tiếng, hoàn toàn không hề suy nghĩ gì khi Đỗ Yêu Nhiêu tự mình nghênh đón.
Trong lòng của Đỗ Yêu Nhiêu không tránh khỏi có tia mất mát, muốn biết thân phận của Tần Thiên Nham, nhưng nội quy công việc lại không cho phép cô làm vậy, đây là điều cấm kỵ mà các cô không được đụng vào.
Cô vẫn giữ vững tinh thần, nói chung như loại người của bọn họ, mặc kệ là khi nào thì cũng phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, hầu hạ ông chủ thật tốt, làm cho ông chủ được hài lòng, đó chính là chính sách làm ăn mấu chốt của bọn họ.
Nếu ông chủ của bạn không hài lòng về bạn, ở đây bất kể lúc nào bạn cũng có thể gặp phải chuyện biến thái có tiền có bạc tàn phá chà đạp mình, đến lúc đó sẽ không có ai ra mặt vì bạn.
Nhưng nếu như ông chủ của bạn bằng lòng che chở cho bạn, vậy bạn ở chỗ này chính là người có địa vị, cũng sẽ có ông chủ giải quyết hậu quả vì bạn.
Đương nhiên cái này cũng chỉ là ví dụ, nói trắng ra thì là quy tắc ngầm ở trong ngành này mà thôi!
Chẳng qua Đỗ Yêu Nhiêu đã tới đây làm việc mấy tháng rồi, cô đã gặp qua Hàn Tiếu Trần, cũng đã gặp qua mấy anh em khác của anh, đều là những con người rắn rỏi nhất.
Bọn họ đối với phụ nữ có thể nói là xét nét rất nghiệt.
Cho đến bây giờ, bọn họ cũng chưa từng đòi hỏi cô những yêu cầu quá mức nào, lại càng không có qua lại với bất kỳ người con gái nào ở trên sân khấu.
Cho dù mỗi cô gái ở đây đều đến từ những trường đại học danh tiếng ở thủ đô, bọn họ cũng vẫn không nhìn vào mắt.
Trong lòng của Đỗ Yêu Nhiêu cảm thấy có chút thất bại!
Bọn chị em các cô cũng đã từng ở trong này nói thầm to nhỏ, bọn người của Tổng giám đốc Hàn hình như ở phương diện đàn ông nào đó làm không được, các cô còn đang chê cười bọn họ, không biết bọn họ là giả đứng đắn hay là âm thầm chơi bời đây?
Thậm chí bọn cô còn đánh cược, xem thử ai có bản lĩnh bắt được một người ở trong nhóm Tổng giám đốc Hàn làm tù binh. Nếu như ai có thể bắt được một người làm tù binh, người đó sẽ làm chị cả trong bọn họ, tất cả mọi người đều sẽ cam tâm tình nguyện nghe lời cô ấy.
Trong lòng của mỗi người phụ nữ kỳ thật đều có một giấc mộng cô bé lọ lem hoá làm nhà giàu, Đỗ Yêu Nhiêu cũng không ngoại lệ.
Cô cũng hi vọng mình được Hàn Tiếu Trần hay là một anh em nào đó của anh nhìn trúng, cẩn thận chăm sóc, nhưng mà lý tưởng luôn luôn hoàn hảo còn thực tế thì luôn tàn khốc.
Những người đàn ông này cùng với đám chị em của cô, có một khoảng cách cao sánh như trời và đất.
Các cô cũng chỉ có thể nằm mơ mà thôi!
Thôi, không nghĩ đến nữa, vẫn là cẩn thận hầu hạ bọn họ rồi nói sau!
Chỉ chốc lát, Đồng Tranh, Hứa Khả, Hàn Chiến, và La Hán lần lượt có mặt.
Từ cách xưng hô của bọn họ đối với Tần Thiên Nham là 'anh hai' làm cho Đỗ Yêu Nhiêu lại có một nhận thức mới đối với Tần Thiên Nham, cũng ngay lập tức chặt đứt một tia ảo tưởng cuối cùng ở trong lòng mình, cũng không dám sinh ra một tia bất kính đối với anh.
Nhìn người đứng sau có bề ngoài xuất chúng như vậy, nó như đám mây, không phải là loại người mà các cô có thể có, các cô chỉ xứng đứng ở một bên thôi, ôm thái độ thưởng thức, nhìn đến nghiện mới thôi.
Chuẩn bị tốt rượu và mâm trái cây cho bọn họ xong, tất cả đều đủ nên Hàn Tiếu Trần cũng phất tay để Đỗ Yêu Nhiêu đi ra ngoài.
Nhưng cô vẫn cẩn thận canh ở trước cửa, chờ bất cứ lúc nào bọn họ kêu vào, vậy mới là chuyên nghiệp.
Khi Tần Thiên Nham nhìn thấy đám anh em vào sinh ra tử với mình thì buồn bực ở trong lòng cũng vơi đi.
Anh bưng ly rượu ở trước mặt lên, gõ nhẹ lên trên bàn, "Tới đây mấy anh em, hôm nay theo anh cùng uống vài ly, tới đây, anh cạn trước đây!"
Nói xong anh ngẩng đầu lên, một ly rượu trắng lớn được rót vào miệng anh.
Đồng Tranh, Hứa Khả, Hàn Chiến và La Hán vừa thấy tư thế uống rượu của Tần Thiên Nham, toàn bộ ánh mắt nghi ngờ đều hướng về phía Hàn Tiếu Trần, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì? Anh Nham thế mà cũng mượn rượu giải sầu sao?
Hàn Tiếu Trần lắc đầu, cũng đi theo uống rượu, liếc mắt ra hiệu cho bọn họ, rồi lại khẽ quát bọn họ, "Anh hai đã uống, các người cũng uống đi, ngồi ở đó thẫn thờ để làm gì chứ?"
Mấy người bọn Đồng Tranh cũng không thèm nói thêm gì nữa, rồi cũng buồn bực đi theo uống vài ly rượu lớn.
Lúc này, Tần Thiên Nham đã rót thêm một chén, nhàn nhạt nhìn anh em của anh, "Chén này anh cạn, mọi người cứ tuỳ ý đi! Tiếu Trần, nếu như anh say, cậu trực tiếp đưa anh tới căn phòng phía trên đi."
Hàn Tiếu Trần cười nói, "Biết rồi anh hai, có bọn em ở đây, anh cứ uống thoải mái, các anh em bảo đảm sẽ giải quyết tốt chuyện sau đó."
Tần Thiên Nham cười, nghe xong lời này của anh, thì lại uống càng hăng say.
Rượu nóng vừa vào cổ họng, toàn thân như nóng lên. Chỉ có uống rượu, làm người ta say thì anh mới có thể không nghĩ tới người phụ nữ nhỏ chọc giận anh.
Mấy người bọn Hàn Tiếu Trần thấy Tần Thiên Nham cứ đổ từng ly rồi từng ly vào trong cổ họng, rất nhanh một mình anh đã xử lý xong một chai rượu trắng. Tần Thiên Nham lập tức mở một chai khác, tiếp tục uống.
Tinh thần liều mạng này làm mấy người bọn Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh đều âm thầm sốt ruột.
Nếu anh cứ uống kiểu vậy, chỉ sợ sẽ sớm ngã xuống, đã không còn là chuyện say nữa mà sẽ là xuất huyết dạ dày.
Bọn họ đều biết, dạ dày của Tần Thiên Nham vẫn luôn không được tốt, vài năm nay anh cho rằng Mạc Yên đã chết, nên cứ liều mạng làm việc, cứ ôm ý tìm chết, dùng công việc để tự ngược mình.
Khi đó dạ dày của anh đã bị anh phá hỏng, coi bệnh đau bao tử chỉ là chuyện nhỏ. Lúc đó có một lần vì xuất huyết dạ dày mà phải nhập viện một lần.
Về sau có được tin tức của Mạc Yên, lão nhân gia anh mới bắt đầu lo lắng cho sinh mạng của mình.
Nhưng hôm nay anh lại uống như vậy, nếu không tốt thì bệnh cũ liền tái phát.
Nhưng bọn họ ở đây một bên thì lo lắng suông, nhưng lại không dám tới khuyên anh. Đồng Tranh đưa tay kéo nhẹ Hàn Tiếu Trần, bảo anh ta ra ngoài thương lượng.
Hai người ở bên ngoài nói thầm một lúc.
Hàn Tiếu Trần lại đi vào, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tần Thiên Nham, vẻ mặt anh gian ác cười nói, "Anh hai, em và Đồng Tranh vừa mới thương lượng được một cách, nếu như anh thật sự say, em liền gọi chị dâu đến đây thu dọn anh, anh thấy như thế nào? Anh chỉ cần giả ngốc thuận theo gậy tre mà bò, đến khi say loạn tính, rồi bệnh cũ tái phát, đánh một bài đồng cảm, anh càng sớm thu phục chị dâu thì càng tốt, sau đó sống những ngày hạnh phúc. Anh nói thử xem cách này như thế nào?"
Tần Thiên Nham sửng sốt, đầu óc đang mơ hồ bỗng xoay chuyển mấy vòng, rồi dùng sức vỗ vai Hàn Tiếu Trần, "Được lắm nhóc con, đồng ý kế của cậu. Được rồi, nếu như hôm nay việc thành, anh sẽ cho mấy người các cậu gấp đôi tiền thưởng cuối năm."
Hàn Tiếu Trần cười ha ha, "Được, vậy em phải liều mạng nói dối, hôm nay em nhất định phải lừa được chị dâu đến đây. Anh cứ chờ mà xem!"
Đồng Tranh nhìn Hàn Tiếu Trần một bụng ý xấu như hồ ly, rồi lại nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên Nham bắt buộc mọi người, anh lại nhịn không được ở trong lòng âm thầm cầu nguyện cho chị dâu.
Lúc này Mạc Yên đang ở trong Vương phủ cùng với người nhà vây quanh nồi lẩu ở trên bàn, được cha mẹ và hai người anh che chở, ăn cũng rất vui sướng.
Đột nhiên số của Hàn Tiếu Trần gọi tới.
Anh nói cả nửa buổi, Mạc Yên nghe rõ là nói Tần Thiên Nham uống say, lại còn đau bụng, nhưng lại sống chết không chịu vào bệnh viện, chỉ là miệng lại không ngừng gọi "Anh muốn Yên nhi, anh muốn Yên nhi".
Hiện tại anh đang ở trong hội sở Kinh Long cùng với Tần Thiên Nham, cho nên phiền Mạc Yên qua đây nhìn anh ấy một chút, đừng để anh ấy hành hạ chính mình, cũng kêu Mạc Yên nhân tiện mang thuốc đau dạ dày qua luôn.
Mạc Yên nhìn không khí vui vẻ của người nhà, trong lòng lại cảm thấy rất bực mình.
Chẳng lẽ người đàn ông này không thể yên tĩnh được chút sao? Vì hôm nay không giữ anh lại mà anh giận, nên nghĩ biện pháp để trừng trị cô có phải không?
Nhưng bực thì bực, ở đầu bên kia vẫn nghe Hàn Tiếu Trần rên Tần Thiên Nham chật vật như thế nào, còn nói anh nhìn Tần Thiên Nham như vậy cũng cảm thấy khổ sở đến muốn khóc, trong lòng cô lại thật sự không bỏ anh xuống được.
Sau cùng cô cúp điện thoại, cô vẫn là quyết định mình nên đi một chuyến.
Mạc Yên nói chuyện này cho ba mẹ, nhờ bọn họ trông Tiểu Dương Dương dùm, tự mình qua đó xem anh như thế nào.
Mạc Hà lập tức đứng dậy, cầm áo khoát ở trên ghế, "Yên nhi, để anh đưa em đi."
Mạc Vấn dặn dò, "Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì nhớ gọi điện về."
Mạc Yên gật đầu, "Con biết rồi ba."
Ngồi lên chiếc Audi của Mạc Hà, rồi dừng lại hiệu thuốc ở ven đường mua một đống thuốc đau dạ dày và thuốc giải rượu, Mạc Yên mới kêu Mạc Hà chạy tới hội sở Kinh Long.
Trên đường đi, Mạc Hà trầm mặc hồi lâu mới hỏi Mạc Yên, "Yên nhi, em còn thương cậu ta sao?"
Mạc Yên cắn môi, sau một lúc mới đáp, "Vẫn còn yêu, nhưng vẫn rất hận."
Mạc Hà nhìn cô, trên khuôn mặt trắng nõn vẫn còn chút mông lung và u buồn, nhìn thấy làm lòng anh lại cảm thấy đau thương. Anh và Yên nhi thật sự chỉ có duyên phận làm anh em.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Yên nhi cảm thấy hạnh phúc là được, anh cũng chưa từng cưỡng cầu cô, không phải sao?
"Nếu như em vẫn còn thương cậu ta, thì cũng đừng nên bày kế so đo chuyện trước kia nữa. Nên quý trọng hiện tại đi, anh tin trải qua chuyện này, cậu ta sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm như vậy nữa đâu."
"Dạ."
Ở trên đường hai anh em cũng không nói thêm gì, đến hội sở Kinh Long, cửa lớn đã được Đỗ Yêu Nhiêu chờ sẵn ở đó khi cô nhận được mệnh lệnh.
Khi Mạc Yên báo tên của mình, Đỗ Yêu Nhiêu vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Yên, nhất thời giật nảy mình.
Khó trách người đàn ông ở trên lầu cao kia không thèm liếc mắt những người phụ nữ khác. Bên cạnh anh ta đã có một người phụ nữ đẹp tuyệt trần như vậy rồi, những người phụ nữ khác ở trong mắt anh còn không bằng cát vụn.
Trong nháy mắt Đỗ Yêu Nhiên đối với Mạc Yên tâm phục khẩu phục, vẻ mặt tươi cười cũng có nhiều hơn vài phần chân thành nói, "Nam tiểu thư, xin mời đi theo tôi!"
Đến lầu 18, cửa thang máy vừa mở ra, Mạc Yên liền nhìn thấy Hàn Tiếu Trần.
Hàn Tiếu Trần vừa thấy Mạc Yên thì như thấy được cứu tinh đến, bày ra vẻ mặt như được miễn tội, kích động la hét, "Ai ôi, chị dâu, chị tới rồi à! Em sắp bị anh Nham giày vò đến sắp hỏng rồi này, mau lên, mau vào xem anh ta. A quên mất, còn thuốc dạ dày nữa, chị mua chưa?"
"Ở chỗ này!" Mạc Yên giơ bì thuốc trong tay lên, dưới sự chỉ dẫn của Hàn Tiếu Trần mà bước vào phòng.
Chờ khi Mạc Hà muốn vào theo, Hàn Tiếu Trần lại ngăn anh lại, vẻ mặt anh nghiêm túc nói, "Anh Mạc, cho Thiên Nham một cơ hội đi, để cho bọn họ sớm giải được tâm kết."
Mạc Hà bắt đầu cảm thấy không bình thường, nếu Tần Thiên Nham có chuyện, Hàn Tiếu Trần cũng có thể xử lý cần gì Mạc Yên phải ra tay. Bây giờ lại nghe thấy lời của Hàn Tiếu Trần, anh đã hiểu rõ, thằng nhóc kia đang sử dụng khổ nhục kế đây mà.
Mạc Hà trừng mắt liếc Hàn Tiếu Trần, "Các người có chừng mực thôi, đừng đùa quá trớn."
Hàn Tiếu Trần vỗ vai Mạc Hà, "Anh Mạc, anh yên tâm đi, chúng em đều là người có chừng mực, bảo đảm chuyển biến tốt liền thu tay. Anh về trước nói với hai bác một tiếng, em vào nói chị dâu một tiếng, hai bóng đèn lớn như chúng ta cũng nên đi rồi."
Mạc Yên đi qua phòng, theo tiếng rên của Tần Thiên Nham để tìm anh, vừa vào phòng anh, liền ngửi thấy một cổ mùi rượu khó ngửi, cô liền nhíu mày, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường cuộn tròn thành vòng cung, hận không được muốn tiến lên giẫm cho anh hai phát.
Mình không thoải mái lại kéo cô tới cùng, người đàn ông chết tiệt này, thật sự là tự tạo nghiệt mà!
Lúc này Hàn Tiếu Trần đi tới cạnh cô, "Anh ấy vừa ói ra một trận, em đã thu dọn xong rồi. Chị dâu, chị cho anh ấy uống thuốc đau dạ dày đi, cho uống chút nước ấm. Vậy em giao anh ấy lại cho chị, em còn chút việc ở trong tay, em xin phép đi trước!"
Mạc Yên gật đầu, "Được, tôi sẽ trông anh ấy. À mà anh tôi đâu?"
Hàn Tiếu Trần cười, "À, em để anh Mạc về trước rồi, với lại cũng phải để anh ấy về báo với hai bác một tiếng. Đêm nay chị cứ ở lại đây, phòng này là của anh Nham đấy."
Dù sao Mạc Yên vẫn cảm thấy nụ cười này của Hàn Tiếu Trần có chút mùi vị tính kế, mãi đến khi anh ta đi, cô mới nghe Tần Thiên Nham gọi, "Yên nhi, Yên nhi", Mạc Yên mới phục hồi lại tinh thần.
Thôi! Coi như vì anh đã làm trâu làm ngựa hơn nửa năm cho cô, ngày hôm nay cô chăm sóc anh một chút cũng được.
Mạc Yên rót ly nước ấm, đổ thuốc đau dạ dày ra, đến trước mặt Tần Thiên Nham, để thuốc và nước lên tủ đầu giường, rồi ngồi chồm hỗm lên giường vỗ mặt anh, "Tần Thiên Nham, mau đứng dậy, uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Tần Thiên Nham nâng mắt lờ mờ như say lên nhìn cô, "Yên nhi, là em sao? Ha ha ha, chỉ là mơ thôi, làm sao anh lại nhìn thấy Tiểu Yên nhi có nụ cười ngọt ngào và dịu dàng trước mặt anh chứ, hu hu hu..."
Ánh mắt của Tần Thiên Nham nhàn nhạt dời về phía người đàn ông trung niên đang ở bên cạnh Đoàn Kiều Thành. Nếu anh không có nhớ lầm thì người đàn ông trung niên này hẳn là Phó thị trưởng của thủ đô, gọi là gì ấy nhỉ?
Đúng rồi, ông ta tên là Đoàn Ninh!
Đều là họ Đoàn? Chẳng lẽ Phó thị trưởng Đoàn Ninh này có quan hệ gì với Đoàn Kiều Thành sao?
Lúc Tần Thiên Nham đang suy nghĩ sững sờ, Đoàn Kiều Thành cũng nhìn thấy anh. Sau khi ánh mắt thâm thuý sáng lên, anh liền nhanh chóng phản ứng kịp, sớm cười tự nhiên với Tần Thiên Nham, cũng vươn tay mình ra, "Anh Tần, thật là trùng hợp! Thật bất ngờ khi hôm nay tôi vừa ra khỏi đây liền gặp được anh, có rảnh không, cùng nhau đi ăn cơm đi?"
Tần Thiên Nham liếc nhìn Đoàn Ninh, Đoàn Ninh đã sớm lộ ra nụ cười nịnh bợ.
Dù sao ông cũng là người ở trong thủ đô này, lấy thân phận là Phó thị trưởng, muốn trèo lên Tần Thiên Nham là rất cao, nhưng về tình về lý vẫn có thể tha thứ.
Tần Thiên Nham hơi nhếch môi, xem như đáp ứng. Lập tức dùng sức nắm tay Đoàn Kiều Thành, dùng giọng nói không nóng không lạnh nhàn nhạt nói, "Không có vấn đề, thời gian ngày mai anh cứ tự quyết định."
Đoàn Kiều Thành cười nói, "Được, anh Tần quả nhiên là người thoải mái! Tôi trở về sắp xếp tất cả rồi sẽ gọi cho anh. Hôm nay tôi còn có việc nên tôi xin phép đi trước."
Tần Thiên Nham cũng không giữ lại, "Được, gặp lại sau!"
Chờ bóng lưng của Đoàn Kiều Thành và Đoàn Ninh đi khuất, Hàn Tiếu Trần nhàn nhạt hỏi, "Anh hai, anh có hứng thú với người này à?"
Anh thấy đáy mắt của Tần Thiên Nham thoáng lên một tia âm hiểm, do vậy nên Hàn Tiếu Trần mới nói thế. Trong này nhất định có trò hay, anh không tin vẻ mặt ôn hoà của Tần Thiên Nham đối với Đoàn Kiều Thành là không có mục đích gì.
Quả nhiên câu trả lời của Tần Thiên Nham không làm anh thất vọng, "Người này tên là Đoàn Kiều Thành, là trưởng tử của nhà họ Đoàn ở Nam Cương, sẽ trở thành chủ nhân nhà họ Đoàn trong nay mai. Mà quan trọng nhất là hắn ta mơ ước chị dâu cậu, vả lại còn có ơn với chị dâu cậu, cho nên là nhân vật rất nguy hiểm! Điều làm anh bất ngờ là hắn ta lại chạy từ Nam Cương tới thủ đô này, hắn ta đang muốn làm cái gì đây? Hơn nữa là còn khéo, hôm này là ngày chị dâu cậu trở về nước, hắn ta cũng tới thủ đô vào hôm nay. Tiếu Trần, cậu cho người theo dõi hắn, xem thử con thiêu thân này muốn làm gì?"
"Vâng!" Hàn Tiếu Trần vừa nghe người này dám cả gan mơ ước Mạc Yên, lập tức giống như Tần Thiên Nham, cùng chung mối thù, anh lập tức vỗ ngực bảo đảm, "Em lập tức sẽ cho người đi thăm dò hành động của hắn ta, anh cứ yên tâm đi! Chỉ cần hắn có hành động gì ở trong thủ đô này, em bảo đảm sẽ không để hắn ta làm ra chuyện xấu gì."
Tần Thiên Nham gật đầu, ở trong lòng anh âm thầm đoán. Đoàn Kiều Thành, tôi mặc kệ hôm nay gặp anh ở thủ đô là ngẫu nhiên hay là tất nhiên, nếu như anh dám có ý đồ với Yên nhi, tôi liền tẩy não của anh.
Thủ đô là địa bàn của anh, nên anh sẽ không chấp nhận có người làm bậy trên địa bàn của mình!
Hội sở Kinh Long mới khai trương chưa đến ba tháng. Trước khi khai trương, Hàn Tiếu Trần lợi dụng danh tiếng của Tần Thiên Nham, mời những người có danh tiếng trên thế giới gia nhập hội sở. Thật sự có rất nhiều người ủng hộ! Tuy nhiên muốn nhập hội phải bỏ ra trăm vạn, dự tính 2000 hội viên liền mới trong một tháng đã hoàn thành.
Cho tới bây giờ, trên thị trường còn cung cấp chưa theo kịp nhu cầu, có tiền không mua được, bị người nâng giá tới hai trăm vạn, nhưng vẫn không ít người cầu xin muốn có một tấm thẻ của Kinh Long.
Vì sao tấm thẻ hội viên lại đáng giá như vậy?
Trong thủ đô có rất nhiều hội sở, vì sao bọn họ lại không mở giá hội viên cao như Kinh Long? Đó là bởi vì, bọn họ không có bối cảnh quân sự và thương nhân.
Mà Tần Thiên Nham và những anh em ở trong bang của anh đều là những nhân vật ở trong vòng tròn, đó cũng chính là vòng tròn của những nhân vật cao quý nhất ở thủ đô.
Ai chả biết nói người cao nhất ở thủ đô là quan, còn anh vừa là thương nhân vừa là quân nhân, như được chia thành nhiều đẳng cấp. Nhà họ Tần ở thủ đô vốn là danh gia vọng tộc, mà sau trận chiến giữa nhà họ Tần và Lý, mọi người đều nhìn thấy năng lực của Tần Thiên Nham, một mặt thì sợ như sợ cọp, còn mặt khác thì rất khát vọng muốn trèo lên để có quan hệ với anh, lợi dụng năng lực của anh để đạt được mục đích nào đó của mình.
Chính vì ở sau lưng Tần Thiên Nham có vòng thế lực cao nhất, cho nên cho dù bọn anh có ra giá bao nhiêu, thì bọn họ cũng muốn cố gắng có được một tấm thẻ hội viên để ra vào.
Chỉ cần vào được Kinh Long, cho dù chỉ là lướt qua mặt Tần Thiên Nham một chút, không chừng ngày nào đó sẽ có bánh bao nóng nện vào đầu mình.
Hơn nữa lui một bước mà nói, đâu ai có thể tiên đoán trước rằng ngày mai có tai hoạ gì giáng xuống đầu mình, xem như mình là khách của hội sở mà Tần Thiên Nham quản lý, thật sự có chuyện thì cũng có cơ hội được cầu cứu.
Đây chính là giá trị làm hội viên ở hội sở Kinh Long.
Nói trắng ra muốn bước vào vòng tròn này là một chuyện không dễ dàng.
Bạn muốn đi vào, thứ nhất là muốn một thân phận, thứ hai là muốn địa vị, thứ ba là tiền, thiếu một cái cũng không được.
Cũng chính bởi vì như thế, bọn Tần Thiên Nham mới dám hô lên phí hội viên cao tới trăm vạn, hơn nữa còn phải đóng riêng phí chi tiêu mỗi tháng, nhưng vẫn như cũ làm cho mọi người hùa theo.
Kỳ thật mục đích chủ yếu ban đầu của Tần Thiên Nham và Hàn Tiếu Trần là muốn mở một cái công sở, nhưng cảm thấy chỗ này cách tổng bộ của công ty tương đối gần, muốn để cho quản lý cao cấp của công ty và khách hàng có nơi nghỉ chân, cũng muốn cho những người bạn trong nhóm có được nơi tụ tập.
Ở chỗ này uống trà cũng được, uống rượu cũng được, nói chuyện cũng được, tập đánh golf cũng được, những trận đánh nhau quyết liệt gì gì đó cũng được, cũng không cần phải chạy xa đi kiếm chỗ chơi.
Dù sao tiền bọn họ có rất nhiều và không biết xài như thế nào, thì kiếm cái hội sở để mình kiếm tiền và vui chơi thoải thích, chuyện công chuyện tư đều trọn vẹn, cớ sao lại không làm.
Hơn nữa, đi tới chỗ người khác uống rượu nhiều thì cũng dễ xảy ra rắc rối, nhưng nếu là chỗ của mình thì không giống vậy, có công ty của mình phụ trách bảo vệ, dùng hệ thống điều khiển tiên tiến nhất, cho dù là một con muỗi cũng khó mà bay vào, độ an toàn có thể bảo đảm là xuất sắc nhất.
Những người ở trong vòng này, có ai mà không có một chút khó hiểu, nói chuyện cũng có phần bí mật, bọn họ sợ nhất không phải là vấn đề an toàn của mình sao?
Như Tần Thiên Nham này, trong tay anh khống chế vô số bí mật lớn lớn nhỏ nhỏ của toàn bộ quan chức nhà nước. Ở thời điểm cần thiết, anh có thể đe doạ bọn họ làm việc, tất cả của những người này đều nằm hết ở trong tay mình.
Nếu như không phải anh có vũ khí bí mật này, lần trước đánh nhau với nhà họ Lý, lấy thế lực của anh, thì làm sao có thể thắng được nhà họ Lý danh gia vọng tộc của cả nước.
Cho nên nếu muốn thắng thì cần phải bình tĩnh, tìm cho mình một cơ hội ra trận, là một trong những bí quyết thành công của Tần Thiên Nham.
Nhưng hiện tại hội sở Kinh Long đang phát triển, ngược lại to hơn ngoài dự đoán của Tần Thiên Nham, bất quá khi ngẫm lại thấy cũng bình thường thôi.
Kết cấu sơ đồ của hội sở này cùng với kinh doanh mỗi tầng ở đây, Hàn Tiếu Trần đã sớm mail qua cho Tần Thiên Nham một bản, nhưng những công trình khác và phần còn lại thì Hàn Tiếu Trần tự mình thêm vào, cũng là sau khi hội sở Kinh Long của Tần Thiên Nham được khai trương mới thêm vào, cũng là lần đầu anh tới nơi này.
Hội sở Kinh Long tổng cộng có mười hai tầng kinh doanh đủ mọi hạng mục giải trí, từ tầng mười ba đến tầng mười bảy là phòng trọ.
Ở tầng mười tám, cả tầng lầu đều có cửa thang máy ở hai bên trái phải, một bên là được dùng cho căn hộ xa hoa riêng biệt của Tần Thiên Nham, còn bên kia là phòng nghỉ cho mấy anh em ở Long Uy.
Bọn họ tới đây uống rượu, nếu uống say thì cũng không cần sợ bị người tính kế, sẽ có người phụ trách đưa bọn họ về phòng nghỉ.
Trừ phi là bọn họ bằng lòng cùng người khác phát sinh quan hệ, vậy thì đó lại là chuyện khác.
Tầng 12 là sảnh dành cho khách quý cao cấp.
Hội sở Kinh Long phát ra 2000 thẻ hội viên, nhưng chỉ có 50 người là có đủ tư cách tiêu tiền ở tầng 12.
Ở trên tầng này, mặc kệ người ta đưa ra yêu cầu gì thì đều có người phụ trách hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa bảo đảm không có hậu hoạ.
Quản lý Đỗ Yêu Nhiêu ở tầng mười hai đã nghe người ở đại sảnh báo lại, nói Hàn Tiếu Trần sẽ đến đây, nên sáng sớm liền dẫn theo thuộc hạ của mình, đứng xếp hàng ở cửa thang máy, cung kính chờ anh tới.
Hàn Tiếu Trần là người phát ngôn của hội sở Kinh Long.
Mà Tần Thiên Nham chính là con cá sấu lớn đứng ở đằng sau Hàn Tiếu Trần, rất ít người biết được chuyện này.
Cho nên, bọn quản lý cao cấp như Đỗ Yêu Nhiêu chỉ biết đến Hàn Tiếu Trần, còn Tần Thiên Nham thì cảm thấy rất xa lạ, cũng chưa từng có ai gặp qua anh.
Khi Hàn Tiếu Trần chặn cửa thang máy dùm Tần Thiên Nham, trước khi Tần Thiên Nham bước ra khỏi cửa thang máy, thì ánh mắt Đỗ Yêu Nhiêu sáng lên, xem ra người này mới chính là ông chủ lớn chân chính!
Hơn nữa vừa thấy khí thế của Tần Thiên Nham, Đỗ Yêu Nhiêu vừa mới 24 tuổi, nhất thời trái tim thiếu nữ liền nhảy loạn.
Cô là người đã từng trải qua mọi việc, dù sao tâm tư cũng đã sớm toi luyện, cho dù tâm có nhảy loạn thì cũng sẽ không bao giờ để tâm tư của mình hiện ra bên ngoài. Cô vẫn như cũ lộ ra một nụ cười lễ phép với Tần Thiên Nham và Hàn Tiếu Trần, "Hoan nghênh Tổng giám đốc Hàn đến chơi! Phòng đã được chuẩn bị tốt, xin mời đi theo tôi!"
Hàn Tiếu Trần nhàn nhạt ừ một tiếng, hoàn toàn không hề suy nghĩ gì khi Đỗ Yêu Nhiêu tự mình nghênh đón.
Trong lòng của Đỗ Yêu Nhiêu không tránh khỏi có tia mất mát, muốn biết thân phận của Tần Thiên Nham, nhưng nội quy công việc lại không cho phép cô làm vậy, đây là điều cấm kỵ mà các cô không được đụng vào.
Cô vẫn giữ vững tinh thần, nói chung như loại người của bọn họ, mặc kệ là khi nào thì cũng phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, hầu hạ ông chủ thật tốt, làm cho ông chủ được hài lòng, đó chính là chính sách làm ăn mấu chốt của bọn họ.
Nếu ông chủ của bạn không hài lòng về bạn, ở đây bất kể lúc nào bạn cũng có thể gặp phải chuyện biến thái có tiền có bạc tàn phá chà đạp mình, đến lúc đó sẽ không có ai ra mặt vì bạn.
Nhưng nếu như ông chủ của bạn bằng lòng che chở cho bạn, vậy bạn ở chỗ này chính là người có địa vị, cũng sẽ có ông chủ giải quyết hậu quả vì bạn.
Đương nhiên cái này cũng chỉ là ví dụ, nói trắng ra thì là quy tắc ngầm ở trong ngành này mà thôi!
Chẳng qua Đỗ Yêu Nhiêu đã tới đây làm việc mấy tháng rồi, cô đã gặp qua Hàn Tiếu Trần, cũng đã gặp qua mấy anh em khác của anh, đều là những con người rắn rỏi nhất.
Bọn họ đối với phụ nữ có thể nói là xét nét rất nghiệt.
Cho đến bây giờ, bọn họ cũng chưa từng đòi hỏi cô những yêu cầu quá mức nào, lại càng không có qua lại với bất kỳ người con gái nào ở trên sân khấu.
Cho dù mỗi cô gái ở đây đều đến từ những trường đại học danh tiếng ở thủ đô, bọn họ cũng vẫn không nhìn vào mắt.
Trong lòng của Đỗ Yêu Nhiêu cảm thấy có chút thất bại!
Bọn chị em các cô cũng đã từng ở trong này nói thầm to nhỏ, bọn người của Tổng giám đốc Hàn hình như ở phương diện đàn ông nào đó làm không được, các cô còn đang chê cười bọn họ, không biết bọn họ là giả đứng đắn hay là âm thầm chơi bời đây?
Thậm chí bọn cô còn đánh cược, xem thử ai có bản lĩnh bắt được một người ở trong nhóm Tổng giám đốc Hàn làm tù binh. Nếu như ai có thể bắt được một người làm tù binh, người đó sẽ làm chị cả trong bọn họ, tất cả mọi người đều sẽ cam tâm tình nguyện nghe lời cô ấy.
Trong lòng của mỗi người phụ nữ kỳ thật đều có một giấc mộng cô bé lọ lem hoá làm nhà giàu, Đỗ Yêu Nhiêu cũng không ngoại lệ.
Cô cũng hi vọng mình được Hàn Tiếu Trần hay là một anh em nào đó của anh nhìn trúng, cẩn thận chăm sóc, nhưng mà lý tưởng luôn luôn hoàn hảo còn thực tế thì luôn tàn khốc.
Những người đàn ông này cùng với đám chị em của cô, có một khoảng cách cao sánh như trời và đất.
Các cô cũng chỉ có thể nằm mơ mà thôi!
Thôi, không nghĩ đến nữa, vẫn là cẩn thận hầu hạ bọn họ rồi nói sau!
Chỉ chốc lát, Đồng Tranh, Hứa Khả, Hàn Chiến, và La Hán lần lượt có mặt.
Từ cách xưng hô của bọn họ đối với Tần Thiên Nham là 'anh hai' làm cho Đỗ Yêu Nhiêu lại có một nhận thức mới đối với Tần Thiên Nham, cũng ngay lập tức chặt đứt một tia ảo tưởng cuối cùng ở trong lòng mình, cũng không dám sinh ra một tia bất kính đối với anh.
Nhìn người đứng sau có bề ngoài xuất chúng như vậy, nó như đám mây, không phải là loại người mà các cô có thể có, các cô chỉ xứng đứng ở một bên thôi, ôm thái độ thưởng thức, nhìn đến nghiện mới thôi.
Chuẩn bị tốt rượu và mâm trái cây cho bọn họ xong, tất cả đều đủ nên Hàn Tiếu Trần cũng phất tay để Đỗ Yêu Nhiêu đi ra ngoài.
Nhưng cô vẫn cẩn thận canh ở trước cửa, chờ bất cứ lúc nào bọn họ kêu vào, vậy mới là chuyên nghiệp.
Khi Tần Thiên Nham nhìn thấy đám anh em vào sinh ra tử với mình thì buồn bực ở trong lòng cũng vơi đi.
Anh bưng ly rượu ở trước mặt lên, gõ nhẹ lên trên bàn, "Tới đây mấy anh em, hôm nay theo anh cùng uống vài ly, tới đây, anh cạn trước đây!"
Nói xong anh ngẩng đầu lên, một ly rượu trắng lớn được rót vào miệng anh.
Đồng Tranh, Hứa Khả, Hàn Chiến và La Hán vừa thấy tư thế uống rượu của Tần Thiên Nham, toàn bộ ánh mắt nghi ngờ đều hướng về phía Hàn Tiếu Trần, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì? Anh Nham thế mà cũng mượn rượu giải sầu sao?
Hàn Tiếu Trần lắc đầu, cũng đi theo uống rượu, liếc mắt ra hiệu cho bọn họ, rồi lại khẽ quát bọn họ, "Anh hai đã uống, các người cũng uống đi, ngồi ở đó thẫn thờ để làm gì chứ?"
Mấy người bọn Đồng Tranh cũng không thèm nói thêm gì nữa, rồi cũng buồn bực đi theo uống vài ly rượu lớn.
Lúc này, Tần Thiên Nham đã rót thêm một chén, nhàn nhạt nhìn anh em của anh, "Chén này anh cạn, mọi người cứ tuỳ ý đi! Tiếu Trần, nếu như anh say, cậu trực tiếp đưa anh tới căn phòng phía trên đi."
Hàn Tiếu Trần cười nói, "Biết rồi anh hai, có bọn em ở đây, anh cứ uống thoải mái, các anh em bảo đảm sẽ giải quyết tốt chuyện sau đó."
Tần Thiên Nham cười, nghe xong lời này của anh, thì lại uống càng hăng say.
Rượu nóng vừa vào cổ họng, toàn thân như nóng lên. Chỉ có uống rượu, làm người ta say thì anh mới có thể không nghĩ tới người phụ nữ nhỏ chọc giận anh.
Mấy người bọn Hàn Tiếu Trần thấy Tần Thiên Nham cứ đổ từng ly rồi từng ly vào trong cổ họng, rất nhanh một mình anh đã xử lý xong một chai rượu trắng. Tần Thiên Nham lập tức mở một chai khác, tiếp tục uống.
Tinh thần liều mạng này làm mấy người bọn Hàn Tiếu Trần và Đồng Tranh đều âm thầm sốt ruột.
Nếu anh cứ uống kiểu vậy, chỉ sợ sẽ sớm ngã xuống, đã không còn là chuyện say nữa mà sẽ là xuất huyết dạ dày.
Bọn họ đều biết, dạ dày của Tần Thiên Nham vẫn luôn không được tốt, vài năm nay anh cho rằng Mạc Yên đã chết, nên cứ liều mạng làm việc, cứ ôm ý tìm chết, dùng công việc để tự ngược mình.
Khi đó dạ dày của anh đã bị anh phá hỏng, coi bệnh đau bao tử chỉ là chuyện nhỏ. Lúc đó có một lần vì xuất huyết dạ dày mà phải nhập viện một lần.
Về sau có được tin tức của Mạc Yên, lão nhân gia anh mới bắt đầu lo lắng cho sinh mạng của mình.
Nhưng hôm nay anh lại uống như vậy, nếu không tốt thì bệnh cũ liền tái phát.
Nhưng bọn họ ở đây một bên thì lo lắng suông, nhưng lại không dám tới khuyên anh. Đồng Tranh đưa tay kéo nhẹ Hàn Tiếu Trần, bảo anh ta ra ngoài thương lượng.
Hai người ở bên ngoài nói thầm một lúc.
Hàn Tiếu Trần lại đi vào, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tần Thiên Nham, vẻ mặt anh gian ác cười nói, "Anh hai, em và Đồng Tranh vừa mới thương lượng được một cách, nếu như anh thật sự say, em liền gọi chị dâu đến đây thu dọn anh, anh thấy như thế nào? Anh chỉ cần giả ngốc thuận theo gậy tre mà bò, đến khi say loạn tính, rồi bệnh cũ tái phát, đánh một bài đồng cảm, anh càng sớm thu phục chị dâu thì càng tốt, sau đó sống những ngày hạnh phúc. Anh nói thử xem cách này như thế nào?"
Tần Thiên Nham sửng sốt, đầu óc đang mơ hồ bỗng xoay chuyển mấy vòng, rồi dùng sức vỗ vai Hàn Tiếu Trần, "Được lắm nhóc con, đồng ý kế của cậu. Được rồi, nếu như hôm nay việc thành, anh sẽ cho mấy người các cậu gấp đôi tiền thưởng cuối năm."
Hàn Tiếu Trần cười ha ha, "Được, vậy em phải liều mạng nói dối, hôm nay em nhất định phải lừa được chị dâu đến đây. Anh cứ chờ mà xem!"
Đồng Tranh nhìn Hàn Tiếu Trần một bụng ý xấu như hồ ly, rồi lại nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên Nham bắt buộc mọi người, anh lại nhịn không được ở trong lòng âm thầm cầu nguyện cho chị dâu.
Lúc này Mạc Yên đang ở trong Vương phủ cùng với người nhà vây quanh nồi lẩu ở trên bàn, được cha mẹ và hai người anh che chở, ăn cũng rất vui sướng.
Đột nhiên số của Hàn Tiếu Trần gọi tới.
Anh nói cả nửa buổi, Mạc Yên nghe rõ là nói Tần Thiên Nham uống say, lại còn đau bụng, nhưng lại sống chết không chịu vào bệnh viện, chỉ là miệng lại không ngừng gọi "Anh muốn Yên nhi, anh muốn Yên nhi".
Hiện tại anh đang ở trong hội sở Kinh Long cùng với Tần Thiên Nham, cho nên phiền Mạc Yên qua đây nhìn anh ấy một chút, đừng để anh ấy hành hạ chính mình, cũng kêu Mạc Yên nhân tiện mang thuốc đau dạ dày qua luôn.
Mạc Yên nhìn không khí vui vẻ của người nhà, trong lòng lại cảm thấy rất bực mình.
Chẳng lẽ người đàn ông này không thể yên tĩnh được chút sao? Vì hôm nay không giữ anh lại mà anh giận, nên nghĩ biện pháp để trừng trị cô có phải không?
Nhưng bực thì bực, ở đầu bên kia vẫn nghe Hàn Tiếu Trần rên Tần Thiên Nham chật vật như thế nào, còn nói anh nhìn Tần Thiên Nham như vậy cũng cảm thấy khổ sở đến muốn khóc, trong lòng cô lại thật sự không bỏ anh xuống được.
Sau cùng cô cúp điện thoại, cô vẫn là quyết định mình nên đi một chuyến.
Mạc Yên nói chuyện này cho ba mẹ, nhờ bọn họ trông Tiểu Dương Dương dùm, tự mình qua đó xem anh như thế nào.
Mạc Hà lập tức đứng dậy, cầm áo khoát ở trên ghế, "Yên nhi, để anh đưa em đi."
Mạc Vấn dặn dò, "Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì nhớ gọi điện về."
Mạc Yên gật đầu, "Con biết rồi ba."
Ngồi lên chiếc Audi của Mạc Hà, rồi dừng lại hiệu thuốc ở ven đường mua một đống thuốc đau dạ dày và thuốc giải rượu, Mạc Yên mới kêu Mạc Hà chạy tới hội sở Kinh Long.
Trên đường đi, Mạc Hà trầm mặc hồi lâu mới hỏi Mạc Yên, "Yên nhi, em còn thương cậu ta sao?"
Mạc Yên cắn môi, sau một lúc mới đáp, "Vẫn còn yêu, nhưng vẫn rất hận."
Mạc Hà nhìn cô, trên khuôn mặt trắng nõn vẫn còn chút mông lung và u buồn, nhìn thấy làm lòng anh lại cảm thấy đau thương. Anh và Yên nhi thật sự chỉ có duyên phận làm anh em.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Yên nhi cảm thấy hạnh phúc là được, anh cũng chưa từng cưỡng cầu cô, không phải sao?
"Nếu như em vẫn còn thương cậu ta, thì cũng đừng nên bày kế so đo chuyện trước kia nữa. Nên quý trọng hiện tại đi, anh tin trải qua chuyện này, cậu ta sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm như vậy nữa đâu."
"Dạ."
Ở trên đường hai anh em cũng không nói thêm gì, đến hội sở Kinh Long, cửa lớn đã được Đỗ Yêu Nhiêu chờ sẵn ở đó khi cô nhận được mệnh lệnh.
Khi Mạc Yên báo tên của mình, Đỗ Yêu Nhiêu vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Yên, nhất thời giật nảy mình.
Khó trách người đàn ông ở trên lầu cao kia không thèm liếc mắt những người phụ nữ khác. Bên cạnh anh ta đã có một người phụ nữ đẹp tuyệt trần như vậy rồi, những người phụ nữ khác ở trong mắt anh còn không bằng cát vụn.
Trong nháy mắt Đỗ Yêu Nhiên đối với Mạc Yên tâm phục khẩu phục, vẻ mặt tươi cười cũng có nhiều hơn vài phần chân thành nói, "Nam tiểu thư, xin mời đi theo tôi!"
Đến lầu 18, cửa thang máy vừa mở ra, Mạc Yên liền nhìn thấy Hàn Tiếu Trần.
Hàn Tiếu Trần vừa thấy Mạc Yên thì như thấy được cứu tinh đến, bày ra vẻ mặt như được miễn tội, kích động la hét, "Ai ôi, chị dâu, chị tới rồi à! Em sắp bị anh Nham giày vò đến sắp hỏng rồi này, mau lên, mau vào xem anh ta. A quên mất, còn thuốc dạ dày nữa, chị mua chưa?"
"Ở chỗ này!" Mạc Yên giơ bì thuốc trong tay lên, dưới sự chỉ dẫn của Hàn Tiếu Trần mà bước vào phòng.
Chờ khi Mạc Hà muốn vào theo, Hàn Tiếu Trần lại ngăn anh lại, vẻ mặt anh nghiêm túc nói, "Anh Mạc, cho Thiên Nham một cơ hội đi, để cho bọn họ sớm giải được tâm kết."
Mạc Hà bắt đầu cảm thấy không bình thường, nếu Tần Thiên Nham có chuyện, Hàn Tiếu Trần cũng có thể xử lý cần gì Mạc Yên phải ra tay. Bây giờ lại nghe thấy lời của Hàn Tiếu Trần, anh đã hiểu rõ, thằng nhóc kia đang sử dụng khổ nhục kế đây mà.
Mạc Hà trừng mắt liếc Hàn Tiếu Trần, "Các người có chừng mực thôi, đừng đùa quá trớn."
Hàn Tiếu Trần vỗ vai Mạc Hà, "Anh Mạc, anh yên tâm đi, chúng em đều là người có chừng mực, bảo đảm chuyển biến tốt liền thu tay. Anh về trước nói với hai bác một tiếng, em vào nói chị dâu một tiếng, hai bóng đèn lớn như chúng ta cũng nên đi rồi."
Mạc Yên đi qua phòng, theo tiếng rên của Tần Thiên Nham để tìm anh, vừa vào phòng anh, liền ngửi thấy một cổ mùi rượu khó ngửi, cô liền nhíu mày, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường cuộn tròn thành vòng cung, hận không được muốn tiến lên giẫm cho anh hai phát.
Mình không thoải mái lại kéo cô tới cùng, người đàn ông chết tiệt này, thật sự là tự tạo nghiệt mà!
Lúc này Hàn Tiếu Trần đi tới cạnh cô, "Anh ấy vừa ói ra một trận, em đã thu dọn xong rồi. Chị dâu, chị cho anh ấy uống thuốc đau dạ dày đi, cho uống chút nước ấm. Vậy em giao anh ấy lại cho chị, em còn chút việc ở trong tay, em xin phép đi trước!"
Mạc Yên gật đầu, "Được, tôi sẽ trông anh ấy. À mà anh tôi đâu?"
Hàn Tiếu Trần cười, "À, em để anh Mạc về trước rồi, với lại cũng phải để anh ấy về báo với hai bác một tiếng. Đêm nay chị cứ ở lại đây, phòng này là của anh Nham đấy."
Dù sao Mạc Yên vẫn cảm thấy nụ cười này của Hàn Tiếu Trần có chút mùi vị tính kế, mãi đến khi anh ta đi, cô mới nghe Tần Thiên Nham gọi, "Yên nhi, Yên nhi", Mạc Yên mới phục hồi lại tinh thần.
Thôi! Coi như vì anh đã làm trâu làm ngựa hơn nửa năm cho cô, ngày hôm nay cô chăm sóc anh một chút cũng được.
Mạc Yên rót ly nước ấm, đổ thuốc đau dạ dày ra, đến trước mặt Tần Thiên Nham, để thuốc và nước lên tủ đầu giường, rồi ngồi chồm hỗm lên giường vỗ mặt anh, "Tần Thiên Nham, mau đứng dậy, uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Tần Thiên Nham nâng mắt lờ mờ như say lên nhìn cô, "Yên nhi, là em sao? Ha ha ha, chỉ là mơ thôi, làm sao anh lại nhìn thấy Tiểu Yên nhi có nụ cười ngọt ngào và dịu dàng trước mặt anh chứ, hu hu hu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.