Quân Hôn: Độc Sủng Chỉ Mình Em
Chương 5
Đặng Huyền
13/04/2023
"Anh Dục Thành, tại sao anh lại đi xem mắt? Em không cho phép!" Bạch Uyển kéo ống tay áo của Mặc Dục Thành, với một chút kiên trì, nước mắt lưng tròng, nhưng có một chút bất bình.
Mặc Dục Thành khẽ nhíu mày, nhìn Bạch Uyển đang níu lấy tay áo mình, hất tay cô ta ra: “Cô Bạch, nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta không quen biết.” Trong nháy mắt Mặc Dục Thành đẩy cô ta ra.
Bạch Uyển lại nắm lấy tay anh, "Anh Dục Thành, chúng ta quen nhau hơn ba năm rồi. Chúng ta đã ăn uống, xem phim và đi mua sắm. Làm sao có thể xa lạ được? Anh Dục Thành, anh không thích em sao? Thà đi xem mắt cũng không thích em?”
“ Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi đây.” Anh ra hiệu cho Thất Ninh đến đỡ cô ta, Thất Ninh làm sao có thể không biết, nếu không phải vì thể diện của cô ta thì đội trưởng đã đuổi đi từ lâu rồi.
Không có ai cản đường, Mặc Dục Thành đi thẳng đến địa điểm mà mẹ anh đã định, trước đây anh chưa từng đi xem mắt nên cũng không cảm thấy xem mắt trong cửa hàng hoa có gì lạ...
Mặc Dục Thành mặc đồ rằn ri quân đội , nổi bật giữa đám người, đặc biệt là khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, quả thực cho hắn thêm vài phần điểm.
Khi đến cửa hàng có tên Mộc Hoa, Mặc Dục Thành cũng không cảm thấy bất kỳ sự khác biệt nào, anh không hề biết Bạch Uyển không đi theo Thất Ninh mà là mà đuổi theo anh...
Anh vừa đi đến cửa định mở cửa ra, nhưng anh đã nhìn thấy một biển cấm người vào không thể dễ thấy hơn, như thể sợ rằng người khác sẽ không nhìn thấy nó.
Nhìn dòng chữ trên biển hiệu, ánh mắt Mặc Dục Thành càng phát lạnh, nếu không phải hẹn gặp mặt, anh đã sớm xoay người rời đi. Lúc này, Bạch Uyển cũng chạy đến bên Mặc Dục Thành, không nghi ngờ gì nữa, cô ta cũng đã xem thông tin trên tấm biển.
Hơi kinh ngạc mở miệng, Bạch Uyển cảm giác được trên người Mặc Dục Thành có một luồng khí lạnh. Cô ta không ngờ người phụ nữ đó lại táo bạo như vậy.
Tô Mộc Dao lúc này đang đứng ở quầy thu ngân, quả nhiên nhìn thấy hai người ở cửa, "Thì ra là bọn họ... ."
" Dao Dao em và ..." Trước khi Nhan Ni nói xong, Tô Mộc Dao đã cắt ngang, "Họ đang đến!"
Khi Mặc Dục Thành và Bạch Uyển bước vào họ nhìn thấy Tô Mộc Dao và Nhan Ni với một nụ cười chuyên nghiệp trên mặt.
Mặc Dục Thành và Bạch Uyển cũng nhìn thấy Tô Mộc Dao cùng lúc. Có chút ngoài ý muốn sẽ gặp cô ở đây, dù sao lần trước gặp Tô Mộc Dao là ở thành phố C. Chỉ là điều khiến cô ta ấn tượng nhất là vẻ ngoài điên cuồng của cô.
“Xin lỗi, các bạn muốn mua hoa hay thưởng thức trà?” Ở một bên, Tô Mộc Dao giả vờ không biết Mặc Dục Thành đối xử với anh ta như một vị khách bình thường.
Vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Dục Thành vẫn chưa biến mất, anh nhìn Tô Mộc Dao đang khẽ mỉm cười trước mặt mình, “Xem mắt!”
“ Quý ông cho hỏi anh có đi nhầm chỗ không. Có ai xem mắt lại đến đây không?"
Vừa dứt lời, Nhan Ni dường như chợt nhớ ra, liền hỏi: " Anh, có phải là Mặc Dục Thành không?" “Là tôi! Lời nói lạnh lùng, Nhan Ni không khỏi cảm thấy mình bị tê cóng.
"Thì ra là anh, anh không nhìn thấy tấm biển ở cửa sao?" Không thể nghi ngờ gì nữa, sau khi Tô Mộc Dao châm lửa trên người đàn ông này sau đó đổ thêm dầu vào lửa, khiến lửa của anh ta càng nóng hơn.
Mặc Dục Thành không trả lời, anh quay sang nhìn Tô Mộc Dao, trên mặt người phụ nữ này có nụ cười của một kẻ chiến thắng.
Về phần Tô Mộc Dao, tựa hồ không có phát hiện, vẫn là ôn nhu cười nói: "Đã nhìn thấy rồi, anh Mạc anh không phải nên đi ra ngoài sao?"
Bầu không khí có chút căng thẳng một hồi, một bên nhẹ nhàng cười cười, bên kia lạnh như băng. Ở một bên, Bạch Uyển mặc dù rất tức giận khi Tô Mộc Dao xuất hiện ở đây, nhưng cô ta lại càng tò mò không biết người phụ nữ dám viết như vậy trông như thế nào, cô ta có phải đang cố thu hút sự chú ý của anh Dục Thành không?
“Con gái nhà họ Tô....thật to gan!” Mặc Dục Thành ở Bắc Thành bao nhiêu năm, không ai dám khiêu khích hắn như vậy mà cô ta dám viết trên tấm biển: Mặc Dục Thành và chó không được phép vào!
Nếu như không phải không định để cho Mặc Dục Thành phái hiện mình là ai, Tô Mộc Dao nhất định sẽ lễ phép đáp lại: Cảm tạ đã khen ngợi.
Nhưng cho dù không trả lời được câu này, cô vẫn sẽ đáp lại, "Tôi thay mặt bà chủ, cảm ơn lời khen của anh."
Không tìm được người, Mặc Dục Thành đương nhiên không có lý do gì để ở lại. Lúc này, hắn cũng quên lấy điện thoại ra xem thông tin liên hệ. Xoay người rời đi.
Đối mặt bọn họ bóng lưng Tô Mộc Dao thật muốn huýt sáo.
Tuy nhiên, trước khi kịp cất lên, tiếng chuông gió đã vang lên ở cửa, một cô gái mặc đồng phục nhân viên cầm tấm biển đi vào, kỳ lạ hỏi Tô Mộc Dao: “ Dao Dao, tại sao chị lại treo tấm biển này ở cửa? Tôi tưởng hôm nay chúng ta đóng cửa."
Khi ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt của mọi người kia cô gái kia sững sờ trong giây lát. Sau đó cô ấy nhìn Tô Mộc Dao như cầu cứu, "Chuyện này có quan trọng không? Tôi cất nó thì sao..."
Mặc Dục Thành giận dữ cười, khóe miệng nhếch mép biểu thị cho sự thăng hoa của anh trong cơn giận dữ. Xoay người nhìn về phía Tô Mộc Dao lúc này nụ cười có chút cứng ngắc, "Tô Mộc Dao!"
Ba chữ kia tựa hồ bị Mặc Dục Thành nghiến răng nói ra. Tô Mộc Dao cảm thấy không thể giải thích được sự khiếp sợ bây giờ. Lại nở nụ cười tỏ vẻ mặt vô tội, “Nói thật với anh, tôi không thích người đàn ông cùng bạn gái đi xem mắt, hơn nữa là anh Mặc có lỗi trước, cho nên sẽ không trách một cô gái nhỏ như tôi chứ?"
Nhan Ni ở một bên, do dự không biết có nên chuẩn bị gọi cảnh sát hay không, cô luôn cảm thấy Mặc Dục Thành trước mặt mình rất nguy hiểm.
“Đi thôi!” Mặc Dục Thành trực tiếp nói với Tô Mộc Dao một câu, sau đó liền từ từ hướng lên cầu thang.
Phía sau, Tô Mộc Dao có chút khó hiểu, "Hắn đi đâu?"
Chỉ vào lầu hai, Nghiêm Ni vội vàng đẩy Tô Mộc Dao qua, "Vì Mộc Hoa và công việc của chúng ta, Dao Dao, mau lên đi. Chi cảm thấy anh ta như đang khủng bố chúng ta vậy.”
"Những kẻ khủng bố không phải nên báo cảnh sát sao? Tại sao chị lại đẩy em?" Tô Mộc Dao hơi bĩu môi, nhưng vẫn đi theo. Như mẹ cô đã nói, đây là lãnh thổ của cô, nên bà ấy phải chịu trách nhiệm về nó.
Về phần Bạch Uyển, cô ta đi sau Tô Mộc Dao vài bước, nhưng bị Nhan Ni ngăn lại, "Cô gì ơi, sao cô không ngồi dưới lầu ngắm hoa, ăn chút gì đó? Trên lầu chắc là chuẩn bị xảy ra trận chiến rồi đi lên rất nguy hiểm."
Trên thực tế, Bạch Uyển cũng hối hận vì đã đi theo vào, cô ta không ở lại cửa hàng nữa sau khi nghe những lời của Nhan Ni, "Anh trai tôi đang đợi tôi ở bên ngoài, tốt hơn là tôi nên đi trước..."
Cô ta chưa bao giờ dám chọc giận Mặc Dục Thành, cho nên cô ta không biết người đàn ông kia một khi tức giận liền đáng sợ như vậy.
Nhìn bóng lưng của Bạch Uyển, Nhan Ni thực sự muốn vẫy một chiếc khăn tay nhỏ. Nhưng nghĩ đến Tô Mộc Dao cùng Mặc Dục Thành trên lầu, cô cảm thấy hơi lo lắng ...
Bên kia, sau khi theo anh lên lầu, Tô Mộc Dao nhìn anh ta ngẫu nhiên bước vào một phòng trà, cô đi thẳng lên tóm lấy anh kéo anh đi ra, "Này! Đây là chỗ của tôi, anh cũng trực tiếp quá đi....đi theo tôi."
Mặc Dục Thành khẽ nhíu mày, nhìn Bạch Uyển đang níu lấy tay áo mình, hất tay cô ta ra: “Cô Bạch, nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta không quen biết.” Trong nháy mắt Mặc Dục Thành đẩy cô ta ra.
Bạch Uyển lại nắm lấy tay anh, "Anh Dục Thành, chúng ta quen nhau hơn ba năm rồi. Chúng ta đã ăn uống, xem phim và đi mua sắm. Làm sao có thể xa lạ được? Anh Dục Thành, anh không thích em sao? Thà đi xem mắt cũng không thích em?”
“ Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi đây.” Anh ra hiệu cho Thất Ninh đến đỡ cô ta, Thất Ninh làm sao có thể không biết, nếu không phải vì thể diện của cô ta thì đội trưởng đã đuổi đi từ lâu rồi.
Không có ai cản đường, Mặc Dục Thành đi thẳng đến địa điểm mà mẹ anh đã định, trước đây anh chưa từng đi xem mắt nên cũng không cảm thấy xem mắt trong cửa hàng hoa có gì lạ...
Mặc Dục Thành mặc đồ rằn ri quân đội , nổi bật giữa đám người, đặc biệt là khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, quả thực cho hắn thêm vài phần điểm.
Khi đến cửa hàng có tên Mộc Hoa, Mặc Dục Thành cũng không cảm thấy bất kỳ sự khác biệt nào, anh không hề biết Bạch Uyển không đi theo Thất Ninh mà là mà đuổi theo anh...
Anh vừa đi đến cửa định mở cửa ra, nhưng anh đã nhìn thấy một biển cấm người vào không thể dễ thấy hơn, như thể sợ rằng người khác sẽ không nhìn thấy nó.
Nhìn dòng chữ trên biển hiệu, ánh mắt Mặc Dục Thành càng phát lạnh, nếu không phải hẹn gặp mặt, anh đã sớm xoay người rời đi. Lúc này, Bạch Uyển cũng chạy đến bên Mặc Dục Thành, không nghi ngờ gì nữa, cô ta cũng đã xem thông tin trên tấm biển.
Hơi kinh ngạc mở miệng, Bạch Uyển cảm giác được trên người Mặc Dục Thành có một luồng khí lạnh. Cô ta không ngờ người phụ nữ đó lại táo bạo như vậy.
Tô Mộc Dao lúc này đang đứng ở quầy thu ngân, quả nhiên nhìn thấy hai người ở cửa, "Thì ra là bọn họ... ."
" Dao Dao em và ..." Trước khi Nhan Ni nói xong, Tô Mộc Dao đã cắt ngang, "Họ đang đến!"
Khi Mặc Dục Thành và Bạch Uyển bước vào họ nhìn thấy Tô Mộc Dao và Nhan Ni với một nụ cười chuyên nghiệp trên mặt.
Mặc Dục Thành và Bạch Uyển cũng nhìn thấy Tô Mộc Dao cùng lúc. Có chút ngoài ý muốn sẽ gặp cô ở đây, dù sao lần trước gặp Tô Mộc Dao là ở thành phố C. Chỉ là điều khiến cô ta ấn tượng nhất là vẻ ngoài điên cuồng của cô.
“Xin lỗi, các bạn muốn mua hoa hay thưởng thức trà?” Ở một bên, Tô Mộc Dao giả vờ không biết Mặc Dục Thành đối xử với anh ta như một vị khách bình thường.
Vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Dục Thành vẫn chưa biến mất, anh nhìn Tô Mộc Dao đang khẽ mỉm cười trước mặt mình, “Xem mắt!”
“ Quý ông cho hỏi anh có đi nhầm chỗ không. Có ai xem mắt lại đến đây không?"
Vừa dứt lời, Nhan Ni dường như chợt nhớ ra, liền hỏi: " Anh, có phải là Mặc Dục Thành không?" “Là tôi! Lời nói lạnh lùng, Nhan Ni không khỏi cảm thấy mình bị tê cóng.
"Thì ra là anh, anh không nhìn thấy tấm biển ở cửa sao?" Không thể nghi ngờ gì nữa, sau khi Tô Mộc Dao châm lửa trên người đàn ông này sau đó đổ thêm dầu vào lửa, khiến lửa của anh ta càng nóng hơn.
Mặc Dục Thành không trả lời, anh quay sang nhìn Tô Mộc Dao, trên mặt người phụ nữ này có nụ cười của một kẻ chiến thắng.
Về phần Tô Mộc Dao, tựa hồ không có phát hiện, vẫn là ôn nhu cười nói: "Đã nhìn thấy rồi, anh Mạc anh không phải nên đi ra ngoài sao?"
Bầu không khí có chút căng thẳng một hồi, một bên nhẹ nhàng cười cười, bên kia lạnh như băng. Ở một bên, Bạch Uyển mặc dù rất tức giận khi Tô Mộc Dao xuất hiện ở đây, nhưng cô ta lại càng tò mò không biết người phụ nữ dám viết như vậy trông như thế nào, cô ta có phải đang cố thu hút sự chú ý của anh Dục Thành không?
“Con gái nhà họ Tô....thật to gan!” Mặc Dục Thành ở Bắc Thành bao nhiêu năm, không ai dám khiêu khích hắn như vậy mà cô ta dám viết trên tấm biển: Mặc Dục Thành và chó không được phép vào!
Nếu như không phải không định để cho Mặc Dục Thành phái hiện mình là ai, Tô Mộc Dao nhất định sẽ lễ phép đáp lại: Cảm tạ đã khen ngợi.
Nhưng cho dù không trả lời được câu này, cô vẫn sẽ đáp lại, "Tôi thay mặt bà chủ, cảm ơn lời khen của anh."
Không tìm được người, Mặc Dục Thành đương nhiên không có lý do gì để ở lại. Lúc này, hắn cũng quên lấy điện thoại ra xem thông tin liên hệ. Xoay người rời đi.
Đối mặt bọn họ bóng lưng Tô Mộc Dao thật muốn huýt sáo.
Tuy nhiên, trước khi kịp cất lên, tiếng chuông gió đã vang lên ở cửa, một cô gái mặc đồng phục nhân viên cầm tấm biển đi vào, kỳ lạ hỏi Tô Mộc Dao: “ Dao Dao, tại sao chị lại treo tấm biển này ở cửa? Tôi tưởng hôm nay chúng ta đóng cửa."
Khi ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt của mọi người kia cô gái kia sững sờ trong giây lát. Sau đó cô ấy nhìn Tô Mộc Dao như cầu cứu, "Chuyện này có quan trọng không? Tôi cất nó thì sao..."
Mặc Dục Thành giận dữ cười, khóe miệng nhếch mép biểu thị cho sự thăng hoa của anh trong cơn giận dữ. Xoay người nhìn về phía Tô Mộc Dao lúc này nụ cười có chút cứng ngắc, "Tô Mộc Dao!"
Ba chữ kia tựa hồ bị Mặc Dục Thành nghiến răng nói ra. Tô Mộc Dao cảm thấy không thể giải thích được sự khiếp sợ bây giờ. Lại nở nụ cười tỏ vẻ mặt vô tội, “Nói thật với anh, tôi không thích người đàn ông cùng bạn gái đi xem mắt, hơn nữa là anh Mặc có lỗi trước, cho nên sẽ không trách một cô gái nhỏ như tôi chứ?"
Nhan Ni ở một bên, do dự không biết có nên chuẩn bị gọi cảnh sát hay không, cô luôn cảm thấy Mặc Dục Thành trước mặt mình rất nguy hiểm.
“Đi thôi!” Mặc Dục Thành trực tiếp nói với Tô Mộc Dao một câu, sau đó liền từ từ hướng lên cầu thang.
Phía sau, Tô Mộc Dao có chút khó hiểu, "Hắn đi đâu?"
Chỉ vào lầu hai, Nghiêm Ni vội vàng đẩy Tô Mộc Dao qua, "Vì Mộc Hoa và công việc của chúng ta, Dao Dao, mau lên đi. Chi cảm thấy anh ta như đang khủng bố chúng ta vậy.”
"Những kẻ khủng bố không phải nên báo cảnh sát sao? Tại sao chị lại đẩy em?" Tô Mộc Dao hơi bĩu môi, nhưng vẫn đi theo. Như mẹ cô đã nói, đây là lãnh thổ của cô, nên bà ấy phải chịu trách nhiệm về nó.
Về phần Bạch Uyển, cô ta đi sau Tô Mộc Dao vài bước, nhưng bị Nhan Ni ngăn lại, "Cô gì ơi, sao cô không ngồi dưới lầu ngắm hoa, ăn chút gì đó? Trên lầu chắc là chuẩn bị xảy ra trận chiến rồi đi lên rất nguy hiểm."
Trên thực tế, Bạch Uyển cũng hối hận vì đã đi theo vào, cô ta không ở lại cửa hàng nữa sau khi nghe những lời của Nhan Ni, "Anh trai tôi đang đợi tôi ở bên ngoài, tốt hơn là tôi nên đi trước..."
Cô ta chưa bao giờ dám chọc giận Mặc Dục Thành, cho nên cô ta không biết người đàn ông kia một khi tức giận liền đáng sợ như vậy.
Nhìn bóng lưng của Bạch Uyển, Nhan Ni thực sự muốn vẫy một chiếc khăn tay nhỏ. Nhưng nghĩ đến Tô Mộc Dao cùng Mặc Dục Thành trên lầu, cô cảm thấy hơi lo lắng ...
Bên kia, sau khi theo anh lên lầu, Tô Mộc Dao nhìn anh ta ngẫu nhiên bước vào một phòng trà, cô đi thẳng lên tóm lấy anh kéo anh đi ra, "Này! Đây là chỗ của tôi, anh cũng trực tiếp quá đi....đi theo tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.