Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 552: Anh thật sự là Thiên Thần
Xán Miểu Ái Ngư
13/02/2018
Một người lính đang xử lý đồ ăn.
Hai binh sĩ đang trải ga giường, đổi lại ga giường mới.
Trên giường còn thu được một số ông nghiệm.
Sau đó kéo Duật Nghị chỉ mặc quần lót, trên người đều là ấn ký ô mai đặt vào trên giường.
Sau khi hoàn thành, ba binh sĩ từ cửa sổ rời khỏi.
Hoắc Vi Vũ nghi hoặc, quấn khăn tắm, đi đến cửa sổ.
Giữa phòng 1809 và 1911 có nối một tấm ván gỗ.
Bên ngoài tấm ván gỗ, từ trên lầu rơi xuống màn sân khấu.
Trên màn vẽ một khối hình lập thể, và công trình bên ngoài lầu khách sạn bên ngoài hoàn mỹ dung hợp lại với nhau.
Như vậy, người ở bên ngoài khi nhìn vào sẽ không phát hiện khác thường.
Thì ra, Cố Cảo Đình dựa vào cách này mới dễ dàng vào phòng của cô.
Sau khi binh sĩ đã chuẩn bị tốt tất cả, thì rút lại tấm ván gỗ, đưa vào phòng 1709.
Rồi thu lại màn sân khấu.
Hoàn thành tất cả, chỉ dùng 2 phút.
Bộ đội đặc chủng, quá trâu rồi.
Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, kéo bức màn lên, quay về phòng tắm tiếp tục tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cô mặc quần áo tử tế rồi đi ra, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn qua Duật Nghị nằm ở trên giường ngủ say mà ngẩn người.
"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ đi tới cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, là tổng thống, quản gia Tăng, còn có... Cố Cảo Đình, trung tá Thượng.
Cô đi đến trước giường, đánh thức Duật Nghị.
Duật Nghị mở to mắt, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ.
Liếc, liền thấy được dấu hôn trên cổ cô, ở xương quai, cậu ta dừng một chút.
Hoắc Vi Vũ co quắp, "Ba của cậu và Cố Cảo Đình bọn họ đến đây, đang ở ngoài cửa."
"Bọn họ tới làm gì?" Duật Nghị khó hiểu, vén chăn lên, thấy mình chỉ mặc quần lót, trên người cũng có rất nhiều ấn ký.
Cậu ta không hiểu ra sao, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, trong mắt đầy vui vẻ nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đã làm hả?"
Hoắc Vi Vũ không muốn lừa dối cậu ta, nhưng lời nói của Cố Cảo Đình, cô cũng ghi tạc trong đầu.
Cô không muốn, cô và Cố Cảo Đình phải tách ra.
Giữa Duật Nghị và Cố Cảo Đình, cô lựa chòn tin tưởng Cố Cảo Đình.
"Tôi không biết, cậu cũng không biết sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
"Xin lỗi, tôi không biết trong cơm bị bỏ thuốc, không đúng, cô không có ăn mà?" Duật Nghị khó hiểu.
"Bên trong nước khoáng cũng bị bỏ thuốc, tôi bị hôn mê." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
Cô nói là sự thật, cho nên, cũng không cần lo lắng.
Duật Nghị liếc mắt nhìn dấu vết trên người cô, vụng trộm nở nụ cười, xoay người, mặc quần áo.
Tiếng đập cửa vang lên lần nữa.
Hoắc Vi Vũ không có đi mở cửa, Duật Nghị mở đấy.
"Đang làm gì vậy, sao không mở cửa." Duật Cẩn trách cứ, nhìn trên cổ Duật Nghị đều là dấu ô mai, trong mắt xẹt qua ánh sáng.
"Xin lỗi tư lệnh mau." Duật Cẩn đổi giọng, trầm giọng nói.
"Xin lỗi gì chứ?" Duật Nghị kháng cự.
"Vừa rôi con phá hủy xe của người ta, còn không xin lỗi?" Duật Cẩn nâng cao giọng nói.
"Sao có thể, không phải con làm, vừa rồi con luôn ở trong phòng." Duật Nghị giải thích nói.
Duật Cẩn đi qua người Duật Nghị.
Đương nhiên ông biết rõ không thể nào là Duật Nghị làm, chẳng qua vì tìm một lý do, để cho Cố Cảo Đình tới đây mà thôi.
Duật Cẩn đứng ở trước mặt Hoắc Vi Vũ, thấy dấu vết ở trên người cô, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương, xoay mặt, ánh mắt cũng không nhìn ông ta, tay theo bản năng che dấu vết ở trên cổ.
"Vừa rồi Duật Nghị luôn ở trong phòng sao?" Duật Cẩn hỏi.
Hoắc Vi Vũ quay đầu, nhìn về phía Cố Cảo Đình, vừa nhìn về phía ánh mắt mong chờ của Duật Nghị, lên tiếng, "Ừ."
Lập tức, cúi đầu, lông mi thật dài che đậy cửa sổ tâm hồn.
Ai cũng đừng nghĩ thấy được ý nghĩ chân thật của cô.
Duật Cẩn hiền lành cười, đi tới trước mặt Cố Cảo Đình, "Xin lỗi, tư lệnh, là tôi hiểu lầm Nghị nhi rồi, hai người bọn họ luôn bề bộn ở trong phòng, hẳn không phải là Nghị nhi làm đâu."
Hai binh sĩ đang trải ga giường, đổi lại ga giường mới.
Trên giường còn thu được một số ông nghiệm.
Sau đó kéo Duật Nghị chỉ mặc quần lót, trên người đều là ấn ký ô mai đặt vào trên giường.
Sau khi hoàn thành, ba binh sĩ từ cửa sổ rời khỏi.
Hoắc Vi Vũ nghi hoặc, quấn khăn tắm, đi đến cửa sổ.
Giữa phòng 1809 và 1911 có nối một tấm ván gỗ.
Bên ngoài tấm ván gỗ, từ trên lầu rơi xuống màn sân khấu.
Trên màn vẽ một khối hình lập thể, và công trình bên ngoài lầu khách sạn bên ngoài hoàn mỹ dung hợp lại với nhau.
Như vậy, người ở bên ngoài khi nhìn vào sẽ không phát hiện khác thường.
Thì ra, Cố Cảo Đình dựa vào cách này mới dễ dàng vào phòng của cô.
Sau khi binh sĩ đã chuẩn bị tốt tất cả, thì rút lại tấm ván gỗ, đưa vào phòng 1709.
Rồi thu lại màn sân khấu.
Hoàn thành tất cả, chỉ dùng 2 phút.
Bộ đội đặc chủng, quá trâu rồi.
Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, kéo bức màn lên, quay về phòng tắm tiếp tục tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cô mặc quần áo tử tế rồi đi ra, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn qua Duật Nghị nằm ở trên giường ngủ say mà ngẩn người.
"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ đi tới cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, là tổng thống, quản gia Tăng, còn có... Cố Cảo Đình, trung tá Thượng.
Cô đi đến trước giường, đánh thức Duật Nghị.
Duật Nghị mở to mắt, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ.
Liếc, liền thấy được dấu hôn trên cổ cô, ở xương quai, cậu ta dừng một chút.
Hoắc Vi Vũ co quắp, "Ba của cậu và Cố Cảo Đình bọn họ đến đây, đang ở ngoài cửa."
"Bọn họ tới làm gì?" Duật Nghị khó hiểu, vén chăn lên, thấy mình chỉ mặc quần lót, trên người cũng có rất nhiều ấn ký.
Cậu ta không hiểu ra sao, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, trong mắt đầy vui vẻ nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đã làm hả?"
Hoắc Vi Vũ không muốn lừa dối cậu ta, nhưng lời nói của Cố Cảo Đình, cô cũng ghi tạc trong đầu.
Cô không muốn, cô và Cố Cảo Đình phải tách ra.
Giữa Duật Nghị và Cố Cảo Đình, cô lựa chòn tin tưởng Cố Cảo Đình.
"Tôi không biết, cậu cũng không biết sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
"Xin lỗi, tôi không biết trong cơm bị bỏ thuốc, không đúng, cô không có ăn mà?" Duật Nghị khó hiểu.
"Bên trong nước khoáng cũng bị bỏ thuốc, tôi bị hôn mê." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
Cô nói là sự thật, cho nên, cũng không cần lo lắng.
Duật Nghị liếc mắt nhìn dấu vết trên người cô, vụng trộm nở nụ cười, xoay người, mặc quần áo.
Tiếng đập cửa vang lên lần nữa.
Hoắc Vi Vũ không có đi mở cửa, Duật Nghị mở đấy.
"Đang làm gì vậy, sao không mở cửa." Duật Cẩn trách cứ, nhìn trên cổ Duật Nghị đều là dấu ô mai, trong mắt xẹt qua ánh sáng.
"Xin lỗi tư lệnh mau." Duật Cẩn đổi giọng, trầm giọng nói.
"Xin lỗi gì chứ?" Duật Nghị kháng cự.
"Vừa rôi con phá hủy xe của người ta, còn không xin lỗi?" Duật Cẩn nâng cao giọng nói.
"Sao có thể, không phải con làm, vừa rồi con luôn ở trong phòng." Duật Nghị giải thích nói.
Duật Cẩn đi qua người Duật Nghị.
Đương nhiên ông biết rõ không thể nào là Duật Nghị làm, chẳng qua vì tìm một lý do, để cho Cố Cảo Đình tới đây mà thôi.
Duật Cẩn đứng ở trước mặt Hoắc Vi Vũ, thấy dấu vết ở trên người cô, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương, xoay mặt, ánh mắt cũng không nhìn ông ta, tay theo bản năng che dấu vết ở trên cổ.
"Vừa rồi Duật Nghị luôn ở trong phòng sao?" Duật Cẩn hỏi.
Hoắc Vi Vũ quay đầu, nhìn về phía Cố Cảo Đình, vừa nhìn về phía ánh mắt mong chờ của Duật Nghị, lên tiếng, "Ừ."
Lập tức, cúi đầu, lông mi thật dài che đậy cửa sổ tâm hồn.
Ai cũng đừng nghĩ thấy được ý nghĩ chân thật của cô.
Duật Cẩn hiền lành cười, đi tới trước mặt Cố Cảo Đình, "Xin lỗi, tư lệnh, là tôi hiểu lầm Nghị nhi rồi, hai người bọn họ luôn bề bộn ở trong phòng, hẳn không phải là Nghị nhi làm đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.