Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 671: Chờ anh, đừng yêu người khác
Xán Miểu Ái Ngư
10/06/2018
Không biết đã ngủ bao lâu.
Lúc Hoắc Vi Vũ tỉnh dậy, trời đã tối rồi.
Cô ngáp một cái, vặn mình, mơ màng ngồi dậy.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô hoảng hốt ngồi xuống.
Không biết có phải do mang thai hay không mà toàn thân cô trở nên yếu ớt, nhẹ nhàng lên tiếng: "Mời vào."
Cửa bị đẩy gia, ánh sáng từ ngoài hành lang rọi vào.
Quản gia đứng đó, cung kính thưa: "Thưa phu nhân, đến giờ ăn cơm chiều rồi ạ."
"Vâng." Hoắc Vi Vũ lên tiếng.
Cô nhìn Cố Cảo Đình vừa đi qua cửa phòng mình, đầu óc không kịp suy nghĩ, lập tức gọi lớn: "Cố Cảo Đình."
Cố Cảo Đình quay đầu nhìn về phía cô, con ngươi đen lại..
Hoắc Vi Vũ ngập ngừng một chút, thầm nghĩ vừa rồi nếu suy nghĩ kĩ đã không gọi anh rồi, liền nói thẳng.
"Anh đợi tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh." Hoắc Vi Vũ nói.
Quản gia thức thời xin rời đi.
Cố Cảo Đình không đợi cô, mặt không đổi sắc rời đi.
Hoắc Vi Vũ sốt ruột, nhảy xuống giường.
Chân cô như nhũn ra, đứng không vững, đầu gối khụy xuống.
Cô đau đớn kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn, Cố Cảo Đình đã không còn đứng ngoài cửa.
Một tia chua sót dâng lên trong lòng cô.
Ánh mắt dần trở nên buồn bã, ảm đạm.
Cố Cảo Đình ngay cả một chút thời gian cũng không chịu cho cô, làm sao cô có thể nói chuyện với anh.
cô đứng lên, phủi tay.
Di động vang lên báo có tin nanh.
Cô cầm lấy di động, vẫn là số điện thoại di động lạ trước kia.
Cô tức giận, mở ra xem.
"Chờ anh, đừng yêu người khác, ở đây không tiện nói chuyện, có cơ hội anh sẽ gọi cho em. —— Cố Cảo Đình."
Hoắc Vi Vũ ngồi thẫn thờ trên giường.
Cô bật đi bật lại đoạn ghi âm nhiều lần, đầu ong ong.
Là giọng Cố Cảo Đình.
Nhưng mà, vì cái gì, cô lại cảm thấy điều này thật không chân thực chút nào?
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, đi vào toilet đánh răng rửa mặt, sau đó đi ra ngoài.
Cố Cảo Đình, Tô Bồi Ân, Đan Địch Tư Lục Phỉ đã muốn ngồi ở bàn ăn trước.
Hoắc Vi Vũ kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh Tô Bồi Ân.
Đan Địch Tư Lục Phỉ nhìn Hoắc Vi Vũ, cười nói: "Hay là lát nữa ăn cơm xong, chúng ta chơi bài cùng nhau đi, vừa hay có đủ bốn người, dù sao rạng sáng Tang lão sẽ trở về, ông chủ và nhân viên ở cùng phòng có thể sẽ xấu hổ."
Hoắc Vi Vũ nhìn Đan Địch Tư Lục Phỉ.
Cô ta là đang giúp cô, hay là cố ý châm chọc cô?
"Vấn đề này không cần cô quan tâm, người ở nước các cô, thật thích đi lo chuyện bao đồng." Tô Bồi Ân tiếp lời.
"Anh phong hoa tuyết nguyệt như vậy, tôi phải nhắc nhở nhân viên của anh trước, ngộ nhỡ cô ấy lại bị anh lừa." Đan Địch Tư Lục Phỉ làm bộ đùa vui nói.
"Vậy tôi thay mặt cô ấy cảm ơn cô, cẩn thận, thông minh lại bị thông minh lừa." Tô Bồi Ân khẽ cười một tiếng, nói đầy hàm ý.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được Tô Bồi Ân và Đan Địch Tư Lục Phỉ lúc đó đang muốn lao vào đánh nhau.
Chỉ là cô không mấy quan tâm.
cô chỉ muốn biết, tin nanh thoại kia, có phải do Cố Cảo Đình gửi hay không.
Bảo cô chờ anh, có phải thực sự là ý của anh không?
Theo bản năng, Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Anh dựa lưng vào ghế, sâu thẳm trong đôi mắt đen dường như là một con quái thu đang ngủ đông, đáy mắt sâu thẳm làm cho người ta không đoán được thâm ý của anh.
Không để cô tiếp tục nhìn nữa, anh dời ánh mắt, dừng lại trên mặt Tô Bồi Ân,"Anh chơi bài hay là chơi mạt chượt?"
"Tùy." Tô Bồi Ân bất cần.
Quản gia mang thêm đồ ăn lên.
"Vậy chơi bài đi, em không giỏi chơi mạt chượt, đến lúc đó, phải nhờ các vị thủ hạ lưu tình a." Đan Địch Tư Lục Phỉ cười nói.
Hoắc Vi Vũ mải mê ăn cơm, căn bản không tham gia nói chuyện phiếm cùng họ.
Hơn nữa, đầu óc cô dường như hoàn toàn trống rỗng.
cô nghĩ ra một câu hỏi.
Cố gắng bình tĩnh, cô thử phản bội bản tính của mình một lần.
cô cởi giầy, chân vươn ra chạm vào chân Cố Cảo Đình, chậm rãi dọc theo bắp chân di chuyển lên trên, hướng tới vị trí "người anh em" của anh...
Lúc Hoắc Vi Vũ tỉnh dậy, trời đã tối rồi.
Cô ngáp một cái, vặn mình, mơ màng ngồi dậy.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô hoảng hốt ngồi xuống.
Không biết có phải do mang thai hay không mà toàn thân cô trở nên yếu ớt, nhẹ nhàng lên tiếng: "Mời vào."
Cửa bị đẩy gia, ánh sáng từ ngoài hành lang rọi vào.
Quản gia đứng đó, cung kính thưa: "Thưa phu nhân, đến giờ ăn cơm chiều rồi ạ."
"Vâng." Hoắc Vi Vũ lên tiếng.
Cô nhìn Cố Cảo Đình vừa đi qua cửa phòng mình, đầu óc không kịp suy nghĩ, lập tức gọi lớn: "Cố Cảo Đình."
Cố Cảo Đình quay đầu nhìn về phía cô, con ngươi đen lại..
Hoắc Vi Vũ ngập ngừng một chút, thầm nghĩ vừa rồi nếu suy nghĩ kĩ đã không gọi anh rồi, liền nói thẳng.
"Anh đợi tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh." Hoắc Vi Vũ nói.
Quản gia thức thời xin rời đi.
Cố Cảo Đình không đợi cô, mặt không đổi sắc rời đi.
Hoắc Vi Vũ sốt ruột, nhảy xuống giường.
Chân cô như nhũn ra, đứng không vững, đầu gối khụy xuống.
Cô đau đớn kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn, Cố Cảo Đình đã không còn đứng ngoài cửa.
Một tia chua sót dâng lên trong lòng cô.
Ánh mắt dần trở nên buồn bã, ảm đạm.
Cố Cảo Đình ngay cả một chút thời gian cũng không chịu cho cô, làm sao cô có thể nói chuyện với anh.
cô đứng lên, phủi tay.
Di động vang lên báo có tin nanh.
Cô cầm lấy di động, vẫn là số điện thoại di động lạ trước kia.
Cô tức giận, mở ra xem.
"Chờ anh, đừng yêu người khác, ở đây không tiện nói chuyện, có cơ hội anh sẽ gọi cho em. —— Cố Cảo Đình."
Hoắc Vi Vũ ngồi thẫn thờ trên giường.
Cô bật đi bật lại đoạn ghi âm nhiều lần, đầu ong ong.
Là giọng Cố Cảo Đình.
Nhưng mà, vì cái gì, cô lại cảm thấy điều này thật không chân thực chút nào?
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, đi vào toilet đánh răng rửa mặt, sau đó đi ra ngoài.
Cố Cảo Đình, Tô Bồi Ân, Đan Địch Tư Lục Phỉ đã muốn ngồi ở bàn ăn trước.
Hoắc Vi Vũ kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh Tô Bồi Ân.
Đan Địch Tư Lục Phỉ nhìn Hoắc Vi Vũ, cười nói: "Hay là lát nữa ăn cơm xong, chúng ta chơi bài cùng nhau đi, vừa hay có đủ bốn người, dù sao rạng sáng Tang lão sẽ trở về, ông chủ và nhân viên ở cùng phòng có thể sẽ xấu hổ."
Hoắc Vi Vũ nhìn Đan Địch Tư Lục Phỉ.
Cô ta là đang giúp cô, hay là cố ý châm chọc cô?
"Vấn đề này không cần cô quan tâm, người ở nước các cô, thật thích đi lo chuyện bao đồng." Tô Bồi Ân tiếp lời.
"Anh phong hoa tuyết nguyệt như vậy, tôi phải nhắc nhở nhân viên của anh trước, ngộ nhỡ cô ấy lại bị anh lừa." Đan Địch Tư Lục Phỉ làm bộ đùa vui nói.
"Vậy tôi thay mặt cô ấy cảm ơn cô, cẩn thận, thông minh lại bị thông minh lừa." Tô Bồi Ân khẽ cười một tiếng, nói đầy hàm ý.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được Tô Bồi Ân và Đan Địch Tư Lục Phỉ lúc đó đang muốn lao vào đánh nhau.
Chỉ là cô không mấy quan tâm.
cô chỉ muốn biết, tin nanh thoại kia, có phải do Cố Cảo Đình gửi hay không.
Bảo cô chờ anh, có phải thực sự là ý của anh không?
Theo bản năng, Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Anh dựa lưng vào ghế, sâu thẳm trong đôi mắt đen dường như là một con quái thu đang ngủ đông, đáy mắt sâu thẳm làm cho người ta không đoán được thâm ý của anh.
Không để cô tiếp tục nhìn nữa, anh dời ánh mắt, dừng lại trên mặt Tô Bồi Ân,"Anh chơi bài hay là chơi mạt chượt?"
"Tùy." Tô Bồi Ân bất cần.
Quản gia mang thêm đồ ăn lên.
"Vậy chơi bài đi, em không giỏi chơi mạt chượt, đến lúc đó, phải nhờ các vị thủ hạ lưu tình a." Đan Địch Tư Lục Phỉ cười nói.
Hoắc Vi Vũ mải mê ăn cơm, căn bản không tham gia nói chuyện phiếm cùng họ.
Hơn nữa, đầu óc cô dường như hoàn toàn trống rỗng.
cô nghĩ ra một câu hỏi.
Cố gắng bình tĩnh, cô thử phản bội bản tính của mình một lần.
cô cởi giầy, chân vươn ra chạm vào chân Cố Cảo Đình, chậm rãi dọc theo bắp chân di chuyển lên trên, hướng tới vị trí "người anh em" của anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.