Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 108: Cô không cần tôi thích, muốn ai thích?
Xán Miểu Ái Ngư
07/08/2017
Cố Cảo Đình nhíu mày, đem tay cô gạt đi, trời sinh tính cách lãnh đạm, “Cũng không tới mức xinh đẹp.”
“mọi người đều nói tôi đẹp.” Hoắc Vi Vũ thuận miệng nói.
“Bọn họ đều là lừa gạt cô, cô cũng tin? Tẩy trang cùng hoá trang, trên cơ bản là hai người, bất quá, hóa trang cũng không cảm thấy đẹp, tự tin là chuyện tốt, tin mù quáng sẽ bị người cười nhạo.” Cố Cảo Đình không khách khí nói.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Cố Cảo Đình thích cô, mặt trời xác định mọc từ phía tây.
Anh từng trải nhiều, mỹ nữ thành đàn, vị hôn thê không phải tuyệt sắc giai nhân, đương nhiên chướng mắt cô bé tròn.
Cô không cần anh ủy khuất cùng ngủ.
Hoắc Vi Vũ muốn rời giường, mới ngồi dậy, anh vòng tay qua cô, khoát ở trên vai cô, hơi hơi dùng sức, phía sau lưng Hoắc Vi Vũ đụng vào ngực anh cứng rắn.
“Buông tôi ra.” Hoắc Vi Vũ giãy giụa.
Cố Cảo Đình cắn vành tai cô một chút, nói giọng khàn khàn: “Vừa vặn thì tốt, đừng kiêu ngạo như vậy.”
Cô kiêu ngạo cái rắm a.
Hoắc Vi Vũ giãy giụa muốn đứng lên.
Anh hôn theo vành tai cô, đến gương mặt cô.
Đột nhiên, anh dừng lại, nhíu mày nói: “trên mặt cô rốt cuộc tô nhiều ít phấn.”
Hoắc Vi Vũ mặc kệ anh, kéo tay anh ra, từ trên giường ngồi dậy, liếc xéo hướng Cố Cảo Đình.
“anh nói rất đúng, tôi không xinh đẹp, sau khi hoá trang cùng tháo trang sức là hai khuôn mặt, cũng cần dùng phấn thật dày mới có thể che khuất vết sẹo bị em gái anh đánh, cho nên, đừng chạm vào tôi.”
Cố Cảo Đình nhìn về phía mặt cô, trách sao vết sẹo đã không còn, anh còn tưởng rằng ngày hôm qua dùng thuốc hiệu quả, nguyên lai là cô tô phấn dày. “Muốn xinh đẹp như vậy làm gì, người yêu chuộng sắc đẹp, khi nhan sắc không còn, rồi sẽ già, tôi không thích cô quá xinh đẹp.”
“Tôi không cần anh phải thích.” Hoắc Vi Vũ trả lời, đi vào toilet rửa mặt.
Cố Cảo Đình trong mắt xẹt qua một đạo gió lạnh, tạm dừng ba giây, tùy tay đánh nghiêng đèn bàn trên tủ đầu giường Hoắc Vi Vũ.
Đèn bàn ngã trên mặt đất, vỡ nát.
Cố Cảo Đình đẩy ra cửa toilet, xem cô rửa mặt.
“cô không cần tôi phải thích, cô muốn ai thích, Ngụy Ngạn Khang?” Cố Cảo Đình chất vấn nói.
Hoắc Vi Vũ không để ý tới anh, đổ sữa rửa mặt, tẩy trang lần thứ hai.
“cô xinh đẹp, sẽ có người so với cô càng xinh đẹp hơn, cô tuổi trẻ, sẽ có người so với cô càng tuổi trẻ, cô cá tính, cũng sẽ có người so với cô càng cá tính.” Cố Cảo Đình xem Hoắc Vi Vũ còn không có phản ứng, cầm cổ tay cô, kéo đến trước mặt anh, “Tôi không phải nói vừa vặn tốt thì tốt rồi sao? Mang theo gương mặt hóa trang ngủ, làn da sẽ già nhanh so với người bình thường tốc độ gấp 2 lần, tôi không hy vọng người khác cho rằng vợ tôi là mẹ tôi, về sau không được hoá trang!”
Hoắc Vi Vũ trầm mặc, ánh mắt càng ngày càng lạnh băng.
Cố Kiều Tuyết là tuổi trẻ hơn so với cô, nữ tính hơn so với cô, giàu có hơn so với cô, quyền thế hơn so với cô, có lẽ còn xinh đẹp hơn so với cô.
Như vậy hấp dẫn, cùng cô luyến ái bảy năm, là cô duy nhất dựa vào Ngụy Ngạn Khang chưa từng bảo đảm vận mệnh chính mình.
Cô không có ba, không có mẹ, không có thân nhân, không có gia tộc phù hộ.
Đã từng có lúc như vậy, cô cảm thấy trời đất sụp đổ, linh hồn giống như không ở trong thân thể.
Tự ti, không tự tin, chung quanh thanh âm châm chọc, thanh âm chế nhạo làm cô không chỗ trốn.
Cô trang điểm càng dày đặc, phấn lót che đậy càng dày.
Cô biết, chính mình muốn cứu vớt không phải tình yêu, không phải đàn ông, mà là cô - Hoắc Vi Vũ tự tôn, kiêu ngạo, không hề bị người châm chọc, cũng không hề bị người thương tổn.
Hồi ức qua khờ dại cùng phản bội, lòng cô vẫn là sẽ đau.
đôi mắt đỏ vài phần, mờ mịt sương mù hàm ở trong mắt, cự tuyệt chảy ra.
Cố Cảo Đình nhìn thấy mau khóc, trong lòng căng thẳng, như là bị ong mật chích một chút, rất đau.
Anh hiện tại sửa miệng nói cô xinh đẹp, còn đề cập tới hay không.
“mọi người đều nói tôi đẹp.” Hoắc Vi Vũ thuận miệng nói.
“Bọn họ đều là lừa gạt cô, cô cũng tin? Tẩy trang cùng hoá trang, trên cơ bản là hai người, bất quá, hóa trang cũng không cảm thấy đẹp, tự tin là chuyện tốt, tin mù quáng sẽ bị người cười nhạo.” Cố Cảo Đình không khách khí nói.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Cố Cảo Đình thích cô, mặt trời xác định mọc từ phía tây.
Anh từng trải nhiều, mỹ nữ thành đàn, vị hôn thê không phải tuyệt sắc giai nhân, đương nhiên chướng mắt cô bé tròn.
Cô không cần anh ủy khuất cùng ngủ.
Hoắc Vi Vũ muốn rời giường, mới ngồi dậy, anh vòng tay qua cô, khoát ở trên vai cô, hơi hơi dùng sức, phía sau lưng Hoắc Vi Vũ đụng vào ngực anh cứng rắn.
“Buông tôi ra.” Hoắc Vi Vũ giãy giụa.
Cố Cảo Đình cắn vành tai cô một chút, nói giọng khàn khàn: “Vừa vặn thì tốt, đừng kiêu ngạo như vậy.”
Cô kiêu ngạo cái rắm a.
Hoắc Vi Vũ giãy giụa muốn đứng lên.
Anh hôn theo vành tai cô, đến gương mặt cô.
Đột nhiên, anh dừng lại, nhíu mày nói: “trên mặt cô rốt cuộc tô nhiều ít phấn.”
Hoắc Vi Vũ mặc kệ anh, kéo tay anh ra, từ trên giường ngồi dậy, liếc xéo hướng Cố Cảo Đình.
“anh nói rất đúng, tôi không xinh đẹp, sau khi hoá trang cùng tháo trang sức là hai khuôn mặt, cũng cần dùng phấn thật dày mới có thể che khuất vết sẹo bị em gái anh đánh, cho nên, đừng chạm vào tôi.”
Cố Cảo Đình nhìn về phía mặt cô, trách sao vết sẹo đã không còn, anh còn tưởng rằng ngày hôm qua dùng thuốc hiệu quả, nguyên lai là cô tô phấn dày. “Muốn xinh đẹp như vậy làm gì, người yêu chuộng sắc đẹp, khi nhan sắc không còn, rồi sẽ già, tôi không thích cô quá xinh đẹp.”
“Tôi không cần anh phải thích.” Hoắc Vi Vũ trả lời, đi vào toilet rửa mặt.
Cố Cảo Đình trong mắt xẹt qua một đạo gió lạnh, tạm dừng ba giây, tùy tay đánh nghiêng đèn bàn trên tủ đầu giường Hoắc Vi Vũ.
Đèn bàn ngã trên mặt đất, vỡ nát.
Cố Cảo Đình đẩy ra cửa toilet, xem cô rửa mặt.
“cô không cần tôi phải thích, cô muốn ai thích, Ngụy Ngạn Khang?” Cố Cảo Đình chất vấn nói.
Hoắc Vi Vũ không để ý tới anh, đổ sữa rửa mặt, tẩy trang lần thứ hai.
“cô xinh đẹp, sẽ có người so với cô càng xinh đẹp hơn, cô tuổi trẻ, sẽ có người so với cô càng tuổi trẻ, cô cá tính, cũng sẽ có người so với cô càng cá tính.” Cố Cảo Đình xem Hoắc Vi Vũ còn không có phản ứng, cầm cổ tay cô, kéo đến trước mặt anh, “Tôi không phải nói vừa vặn tốt thì tốt rồi sao? Mang theo gương mặt hóa trang ngủ, làn da sẽ già nhanh so với người bình thường tốc độ gấp 2 lần, tôi không hy vọng người khác cho rằng vợ tôi là mẹ tôi, về sau không được hoá trang!”
Hoắc Vi Vũ trầm mặc, ánh mắt càng ngày càng lạnh băng.
Cố Kiều Tuyết là tuổi trẻ hơn so với cô, nữ tính hơn so với cô, giàu có hơn so với cô, quyền thế hơn so với cô, có lẽ còn xinh đẹp hơn so với cô.
Như vậy hấp dẫn, cùng cô luyến ái bảy năm, là cô duy nhất dựa vào Ngụy Ngạn Khang chưa từng bảo đảm vận mệnh chính mình.
Cô không có ba, không có mẹ, không có thân nhân, không có gia tộc phù hộ.
Đã từng có lúc như vậy, cô cảm thấy trời đất sụp đổ, linh hồn giống như không ở trong thân thể.
Tự ti, không tự tin, chung quanh thanh âm châm chọc, thanh âm chế nhạo làm cô không chỗ trốn.
Cô trang điểm càng dày đặc, phấn lót che đậy càng dày.
Cô biết, chính mình muốn cứu vớt không phải tình yêu, không phải đàn ông, mà là cô - Hoắc Vi Vũ tự tôn, kiêu ngạo, không hề bị người châm chọc, cũng không hề bị người thương tổn.
Hồi ức qua khờ dại cùng phản bội, lòng cô vẫn là sẽ đau.
đôi mắt đỏ vài phần, mờ mịt sương mù hàm ở trong mắt, cự tuyệt chảy ra.
Cố Cảo Đình nhìn thấy mau khóc, trong lòng căng thẳng, như là bị ong mật chích một chút, rất đau.
Anh hiện tại sửa miệng nói cô xinh đẹp, còn đề cập tới hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.