Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 105: Đừng tưởng tôi dễ khi dễ
Xán Miểu Ái Ngư
24/02/2018
Cố Cảo Đình nhìn cô cắn môi dưới, khiêu mi, xinh đẹp quyến rũ.
Đôi mắt xinh đẹp mang theo ba phần khiêu khích, ba phần mị hoặc, ba phần linh động cùng một phần giảo hoạt.
Trong nháy mắt một cỗ nhiệt huyết từ bụng xông lên, vọt tới đại não, nhiệt độ thân thể tăng cao, khát vọng bốc lên mãnh liệt.
Anh cúi người hôn lên môi cô.
Công kích quá mạnh.
Hoắc Vi Vũ nương đến tường, hai mắt kinh ngạc mở to.
Nụ hôn của anh đặc biệt hung mãnh, như độc xà mãnh thú, điên cuồng cuốn lấy.
Căn bản Hoắc Vi Vũ chống đỡ không được.
Đặc biệt anh ta ngậm lấy lưỡi đỏ của cô, nuốt hết hơi thở của cô.
Hoắc Vi Vũ đập lên vai của anh, cũng không lay động được anh ta.
Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác, lưỡi đã bị anh ta hút đến tê dại.
Cô tức giận: “Cố Cảo Đình, anh nhẹ một chút không được sao?”
Cố Cảo Đình thấy cô giận giữ: “Cô không loạn, tôi liền nhẹ.”
“Anh không cảm thấy tanh sao? Tôi ăn rất nhiều cá, chưa súc miệng, cũng chưa đánh răng, càng không ăn kẹo cao su. Không phải anh rất ghét cá sao?” Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh nói.
“Bây giờ hết ghét rồi.” Cố Cảo Đình hùng hồn nói: “Có lẽ, nhờ cô mà tôi thích ăn cá.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Cô không còn gì để nói.
Hoắc Vi Vũ đẩy anh ra, muốn đi.
Cố Cảo Đình nắm chặt tay của cô, lạnh lẽo hỏi:
“Là Cảo Đình uy vũ hay Ngạn Khang uy vũ.”
“Cái gì?” Hoắc Vi Vũ không hiểu hỏi.
“Cho tôi câu trả lời.” Cố Cảo Đình nhíu mày. Toàn thân bá khí toát ra, làm người ta rùng mình sợ hãi.Tuy không biết anh ta phát điên cái gì, nhưng mà, Hoắc Vi Vũ đoán anh ta nói đến Ngụy Ngạn Khang.
Cô cũng không phải người ăn no rửng mỡ, tự mình chuốc lấy cực khổ.
“Viêm Khang uy vũ nghe giống như tên của đại ca, đều phải uống loại thuốc này, còn có thể uy vũ đứng lên sao?” Hoắc Vi Vũ ghét bỏ nói.
Cố Cảo Đình nở nụ cười, lần này cười rất lâu.
Lúc Hoắc Vi Vũ nhìn anh, khóe miệng anh vẫn còn giương lên, chỉ là nụ cười rất nhạt.
“Còn gì nữa không?” Cố Cảo Đình hỏi.
“Cố tư lệnh, phương diện đầu tư quản lý tài sản chỉ nói một từ.” Hoắc Vi Vũ hơi mất kiên nhẫn, mơ hồ nói.
Cố Cảo Đình suy nghĩ một chút, mặt hơi đỏ lên, chớp mắt, cưng chiều nói:
“Không biết bên trong đầu cô chứa cái gì nữa.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy anh ta nghĩ sai, nghiêng đầu hỏi:
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Cô nói xem?” Cố Cảo Đình hỏi ngược lại, đưa tay ôm eo cô, rút ngắn khoảng cách.
Hai người như dính vào nhau.
Hô hấp anh ta nặng nề, phả vào mặt của cô, ánh mắt chăm chú, thâm thúy đen kịt.
Hoắc Vi Vũ cảm giác cái kia biến đổi rõ ràng, liền nhìn ánh mắt của anh, dần dần mê tình, tràn đầy khiêu gợi mê hoặc.
Mê hoặc chết người, bốn từ này, lóe lên trong đầu Hoắc Vi Vũ.
Cô phát hiện, xong.
Hiện tại không biết kịp sửa lại không.
Hoắc Vi Vũ giải thích: “Ý của tôi là thấy tốt thì lấy, tôi nói tiếp, sợ Tư lệnh không thích.”
Cố Cảo Đình nhìn xuống cô, bá đạo nói:
“Vậy thì cô lựa lời mà nói, mà cái kia cô khỏi chưa?”
Đôi mắt xinh đẹp mang theo ba phần khiêu khích, ba phần mị hoặc, ba phần linh động cùng một phần giảo hoạt.
Trong nháy mắt một cỗ nhiệt huyết từ bụng xông lên, vọt tới đại não, nhiệt độ thân thể tăng cao, khát vọng bốc lên mãnh liệt.
Anh cúi người hôn lên môi cô.
Công kích quá mạnh.
Hoắc Vi Vũ nương đến tường, hai mắt kinh ngạc mở to.
Nụ hôn của anh đặc biệt hung mãnh, như độc xà mãnh thú, điên cuồng cuốn lấy.
Căn bản Hoắc Vi Vũ chống đỡ không được.
Đặc biệt anh ta ngậm lấy lưỡi đỏ của cô, nuốt hết hơi thở của cô.
Hoắc Vi Vũ đập lên vai của anh, cũng không lay động được anh ta.
Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác, lưỡi đã bị anh ta hút đến tê dại.
Cô tức giận: “Cố Cảo Đình, anh nhẹ một chút không được sao?”
Cố Cảo Đình thấy cô giận giữ: “Cô không loạn, tôi liền nhẹ.”
“Anh không cảm thấy tanh sao? Tôi ăn rất nhiều cá, chưa súc miệng, cũng chưa đánh răng, càng không ăn kẹo cao su. Không phải anh rất ghét cá sao?” Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh nói.
“Bây giờ hết ghét rồi.” Cố Cảo Đình hùng hồn nói: “Có lẽ, nhờ cô mà tôi thích ăn cá.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Cô không còn gì để nói.
Hoắc Vi Vũ đẩy anh ra, muốn đi.
Cố Cảo Đình nắm chặt tay của cô, lạnh lẽo hỏi:
“Là Cảo Đình uy vũ hay Ngạn Khang uy vũ.”
“Cái gì?” Hoắc Vi Vũ không hiểu hỏi.
“Cho tôi câu trả lời.” Cố Cảo Đình nhíu mày. Toàn thân bá khí toát ra, làm người ta rùng mình sợ hãi.Tuy không biết anh ta phát điên cái gì, nhưng mà, Hoắc Vi Vũ đoán anh ta nói đến Ngụy Ngạn Khang.
Cô cũng không phải người ăn no rửng mỡ, tự mình chuốc lấy cực khổ.
“Viêm Khang uy vũ nghe giống như tên của đại ca, đều phải uống loại thuốc này, còn có thể uy vũ đứng lên sao?” Hoắc Vi Vũ ghét bỏ nói.
Cố Cảo Đình nở nụ cười, lần này cười rất lâu.
Lúc Hoắc Vi Vũ nhìn anh, khóe miệng anh vẫn còn giương lên, chỉ là nụ cười rất nhạt.
“Còn gì nữa không?” Cố Cảo Đình hỏi.
“Cố tư lệnh, phương diện đầu tư quản lý tài sản chỉ nói một từ.” Hoắc Vi Vũ hơi mất kiên nhẫn, mơ hồ nói.
Cố Cảo Đình suy nghĩ một chút, mặt hơi đỏ lên, chớp mắt, cưng chiều nói:
“Không biết bên trong đầu cô chứa cái gì nữa.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy anh ta nghĩ sai, nghiêng đầu hỏi:
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Cô nói xem?” Cố Cảo Đình hỏi ngược lại, đưa tay ôm eo cô, rút ngắn khoảng cách.
Hai người như dính vào nhau.
Hô hấp anh ta nặng nề, phả vào mặt của cô, ánh mắt chăm chú, thâm thúy đen kịt.
Hoắc Vi Vũ cảm giác cái kia biến đổi rõ ràng, liền nhìn ánh mắt của anh, dần dần mê tình, tràn đầy khiêu gợi mê hoặc.
Mê hoặc chết người, bốn từ này, lóe lên trong đầu Hoắc Vi Vũ.
Cô phát hiện, xong.
Hiện tại không biết kịp sửa lại không.
Hoắc Vi Vũ giải thích: “Ý của tôi là thấy tốt thì lấy, tôi nói tiếp, sợ Tư lệnh không thích.”
Cố Cảo Đình nhìn xuống cô, bá đạo nói:
“Vậy thì cô lựa lời mà nói, mà cái kia cô khỏi chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.