Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 136: Loại người như cô không nên sống
Xán Miểu Ái Ngư
14/08/2017
Lâm Thừa Ân ôm chặt ôm chặt eo Hoắc Vi Vũ, nóng nảy nói:
“Em không phải đối thủ của anh ta, đừng ngốc như vậy tiểu ngũ.”
“Chẳng lẽ em để im cho anh ta tổn thương anh sao? Muốn chết, thì cùng chết chung.” Hoắc Vi Vũ kích động nói, thô bạo gỡ tay Lâm Thừa Ân ra.
Lâm Thừa Ân bị đau nhưng nhất quyết không buông: “Em làm như vậy sẽ hại chết đại ca, nhị ca, ông nội Cố Cảo Đình sẽ lấy nhị ca, đại ca ra khai đao, rồi người thân của em… Tiểu ngũ, bình tĩnh lại một chút đi.”
“Làm sao em bình tĩnh được.” Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh rống lên:
“Anh ta ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nuôi bao nhiêu nữ nhân cũng không đáng kể, em sẽ giúp anh ta áp chuyện đó xuống, giả bộ như không biết gì, nhưng tại sao anh ta lại làm tổn thương người em coi trong nhất!”
“Cái gì?” Lâm Thừa Ân khiếp sợ: “Cố Cảo Đình nuôi phụ nữ ở ngoài.”
Lâm Thừa Ân đau lòng thay Hoắc Vi Vũ, lo lắng nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ ý thức được mình lỡ lời, quay mặt ra chỗ khác.
Lâm Thừa Ân ôn chặt Hoắc Vi Vũ, lòng bàn tay nắm chặt cánh tay lạnh như băng của cô, giọng khàn khàn:
“Tiểu ngũ, gả cho Cố Cảo Đình, cả đời em sẽ không hạnh phúc, đại ca, nhị ca, chúng anh, thấy em không hạnh phúc, sẽ càng đau lòng hơn, mọi người sẽ nghĩ ra biện pháp, nhất định giúp em tránh ra xa Cố Cảo Đình.”
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy tay anh bị cô bấm chảy máu.
Cô căm hận chính mình, mỗi lần phạm sai lầm, đều có các anh em giúp cô giải vây.
Tại sao cô lại sống!
Loại người như cô nên chết đi mới đúng.
Hoắc Vi Vũ dùng sức đánh vào tường, để cơn đau làm áp đi sự tức giận của mình.
“Tiểu ngũ, em làm gì vậy?” Lâm Thừa Ân bắt lấy tay Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ không ngừng lại, hung hăng đấm tiếp vào tường.
Lâm Thừa Ân lấy tay làm đệm thịt ngăn nắm đấm của cô.
Hoắc Vi Vũ không để ý đấm vào tay anh.
Lâm Thừa Ân khẽ rên một tiếng.
Hoắc Vi Vũ áy náy, nắm chặt tay Lâm Thừa Ân, nhìn thấy tay anh bị cô đánh sưng đỏ, nước mắt rơi xuống, nhỏ vào bàn tay anh.“Anh không đau, đừng khóc, em khóc anh mới đau.” Lâm Thừa Ân dịu dàng nói.
Mẹ Lâm Thừa Ân mang nước tới, nghe con trai mình nói như vậy, miệng mang theo ý cười.
Xú tiểu tử, thông suốt rồi nhỉ.
Bà không đi vào, cho bọn họ không gian riêng, lật đật ra căn tin mua cơm.
Hoắc Vi Vũ khịt khịt mũi.
Đúng vậy, cô không được khóc.
Nước mắt chỉ làm kẻ thù sung sướng còn người thân thì đau đớn.
“Anh dưỡng cho tốt, em sẽ không nói cho đại ca biết.” Hoắc Vi Vũ dặn dò nói.
Lâm Thừa Ân gật đầu: “Ừ, anh biết rồi, chẳng qua, tiểu ngũ,em thật muốn gả cho anh ta sao? Anh ta cưới em là vì anh ta muốn trả thù em vì lúc trước em đào hôn, với lo lắng em sẽ đoạt vị hôn phu của em gái anh ta.”
“Nếu như anh ta cảm thấy kết hôn với em là sự trả thù, như vậy anh ta nhầm rồi, ai cười đến cuối cùng còn chưa biết.” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
Lâm Thừa Ân lo lắng nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ không muốn bọn anh lo lắng, cười với Lâm Thừa Ân một cái:
“Nghỉ ngơi thật tốt.”
“Không được làm chuyện điên rồ, mà ngày giỗ của ba ba em sắp đến rồi phải không?” Lâm Thừa Ân nói sang chuyện khác.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ trầm xuống, hiện lên một đạo khủng hoảng cùng không tha thứ: “Em có việc, đi tước.”
“Ngày giỗ sẽ cùng mọi người họp mặt, chúng ta đợi em.” Lâm Thừa Ân nhắc nhở.
Hoắc Vi Vũ gật nhẹ đầu, quay người rời đi.
Ra phòng bệnh, dựa vào tường, làm dịu nhịp tim.
Chuông điện thoại di đông kêu lên.
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại, mắt nhìn Lâm Thừa Ân trên giường bệnh, bước nhanh đến thang máy, lấy điện thoại ra.
Là Cố Cảo Đình gọi…
“Em không phải đối thủ của anh ta, đừng ngốc như vậy tiểu ngũ.”
“Chẳng lẽ em để im cho anh ta tổn thương anh sao? Muốn chết, thì cùng chết chung.” Hoắc Vi Vũ kích động nói, thô bạo gỡ tay Lâm Thừa Ân ra.
Lâm Thừa Ân bị đau nhưng nhất quyết không buông: “Em làm như vậy sẽ hại chết đại ca, nhị ca, ông nội Cố Cảo Đình sẽ lấy nhị ca, đại ca ra khai đao, rồi người thân của em… Tiểu ngũ, bình tĩnh lại một chút đi.”
“Làm sao em bình tĩnh được.” Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh rống lên:
“Anh ta ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nuôi bao nhiêu nữ nhân cũng không đáng kể, em sẽ giúp anh ta áp chuyện đó xuống, giả bộ như không biết gì, nhưng tại sao anh ta lại làm tổn thương người em coi trong nhất!”
“Cái gì?” Lâm Thừa Ân khiếp sợ: “Cố Cảo Đình nuôi phụ nữ ở ngoài.”
Lâm Thừa Ân đau lòng thay Hoắc Vi Vũ, lo lắng nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ ý thức được mình lỡ lời, quay mặt ra chỗ khác.
Lâm Thừa Ân ôn chặt Hoắc Vi Vũ, lòng bàn tay nắm chặt cánh tay lạnh như băng của cô, giọng khàn khàn:
“Tiểu ngũ, gả cho Cố Cảo Đình, cả đời em sẽ không hạnh phúc, đại ca, nhị ca, chúng anh, thấy em không hạnh phúc, sẽ càng đau lòng hơn, mọi người sẽ nghĩ ra biện pháp, nhất định giúp em tránh ra xa Cố Cảo Đình.”
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy tay anh bị cô bấm chảy máu.
Cô căm hận chính mình, mỗi lần phạm sai lầm, đều có các anh em giúp cô giải vây.
Tại sao cô lại sống!
Loại người như cô nên chết đi mới đúng.
Hoắc Vi Vũ dùng sức đánh vào tường, để cơn đau làm áp đi sự tức giận của mình.
“Tiểu ngũ, em làm gì vậy?” Lâm Thừa Ân bắt lấy tay Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ không ngừng lại, hung hăng đấm tiếp vào tường.
Lâm Thừa Ân lấy tay làm đệm thịt ngăn nắm đấm của cô.
Hoắc Vi Vũ không để ý đấm vào tay anh.
Lâm Thừa Ân khẽ rên một tiếng.
Hoắc Vi Vũ áy náy, nắm chặt tay Lâm Thừa Ân, nhìn thấy tay anh bị cô đánh sưng đỏ, nước mắt rơi xuống, nhỏ vào bàn tay anh.“Anh không đau, đừng khóc, em khóc anh mới đau.” Lâm Thừa Ân dịu dàng nói.
Mẹ Lâm Thừa Ân mang nước tới, nghe con trai mình nói như vậy, miệng mang theo ý cười.
Xú tiểu tử, thông suốt rồi nhỉ.
Bà không đi vào, cho bọn họ không gian riêng, lật đật ra căn tin mua cơm.
Hoắc Vi Vũ khịt khịt mũi.
Đúng vậy, cô không được khóc.
Nước mắt chỉ làm kẻ thù sung sướng còn người thân thì đau đớn.
“Anh dưỡng cho tốt, em sẽ không nói cho đại ca biết.” Hoắc Vi Vũ dặn dò nói.
Lâm Thừa Ân gật đầu: “Ừ, anh biết rồi, chẳng qua, tiểu ngũ,em thật muốn gả cho anh ta sao? Anh ta cưới em là vì anh ta muốn trả thù em vì lúc trước em đào hôn, với lo lắng em sẽ đoạt vị hôn phu của em gái anh ta.”
“Nếu như anh ta cảm thấy kết hôn với em là sự trả thù, như vậy anh ta nhầm rồi, ai cười đến cuối cùng còn chưa biết.” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
Lâm Thừa Ân lo lắng nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ không muốn bọn anh lo lắng, cười với Lâm Thừa Ân một cái:
“Nghỉ ngơi thật tốt.”
“Không được làm chuyện điên rồ, mà ngày giỗ của ba ba em sắp đến rồi phải không?” Lâm Thừa Ân nói sang chuyện khác.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ trầm xuống, hiện lên một đạo khủng hoảng cùng không tha thứ: “Em có việc, đi tước.”
“Ngày giỗ sẽ cùng mọi người họp mặt, chúng ta đợi em.” Lâm Thừa Ân nhắc nhở.
Hoắc Vi Vũ gật nhẹ đầu, quay người rời đi.
Ra phòng bệnh, dựa vào tường, làm dịu nhịp tim.
Chuông điện thoại di đông kêu lên.
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại, mắt nhìn Lâm Thừa Ân trên giường bệnh, bước nhanh đến thang máy, lấy điện thoại ra.
Là Cố Cảo Đình gọi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.