Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 458: Mặc kệ em làm cái gì, anh đều sẽ tha thứ cho em
Xán Miểu Ái Ngư
25/11/2017
“có phải em điên rồi hay không, anh nói nhiều như vậy, em nghe không hiểu sao?” ngực Lâm Thừa Ân phập phồng kịch liệt.
“Tôi điên rồi, anh cũng điên rồi, cho nên, anh có thể ngụy trang đã xảy ra quan hệ với tôi, anh như vậy, làm cho tôi cảm thấy rất sợ hãi.” Hoắc Vi Vũ biết, bây giờ mình quăng ra ngoài cũng là dao găm.
Mỗi một đao, đều có thể cắt đứt cảm tình của cô và Lâm Thừa Ân.
Nếu dao găm đủ sắc bén, hẳn là có thể cắt đứt hết thảy.
“quả thực không thể nói lý với em.” Lâm Thừa Ân cũng bị thương, nhăn mày, nước mắt chảy theo dòng.
“Không thể nói lý chính là anh, mỗi lần anh đều nói tốt với tôi, vì tôi mà quyết định, nhưng anh biết thứ tôi muốn là cái gì sao? Nếu anh thật sự tốt với tôi, không phải ngăn cản tôi yêu Cố Cảo Đình, mà là làm Cố Cảo Đình yêu tôi, không phải sao?” Hoắc Vi Vũ lẳng lặng chảy nước mắt.
“có phải em một hai phải đi bên người Cố Cảo Đình hay không, mặc dù mất đi chính là anh, anh cả, Anh hai?” giọng Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói, hạ tối hậu thư.
“Tôi muốn đi bên cạnh anh ta, cho dù mất đi hết thảy.” Hoắc Vi Vũ xác định rõ ràng.
Lâm Thừa Ân tuyệt vọng, nhếch khóe miệng, “em biết không? dáng vẻ em bây giờ, cùng dáng vẻ em bốn năm trước, giống nhau như đúc.
Vì Ngụy Ngạn Khang em vứt bỏ người thân, bạn bè, bỏ trốn theo anh ta, cho nên, ba em mới chết.
Nếu em có thể vì người thân, nghĩ tới bạn bè, mà không phải mù quáng vì cái gọi là tình yêu, có lẽ, ba em sẽ không chết.
hiện tại em cũng sẽ không bị chúng bạn xa lánh, là người cô đơn.
Ngẫm lại Ngụy Ngạn Khang đối với em như thế nào, nghĩ lại chúng tôi đối với em như thế nào đi?
bây giờ có lẽ em hận anh ngăn cản, chờ sau khi em bị thương, liền sẽ minh bạch.
em đi đi, anh sẽ không mặc kệ em, cũng sẽ không trách em bây giờ tuyệt tình, nếu bị thương, chúng tôi tại chỗ này chờ em.”
tâm Hoắc Vi Vũ bị nhéo đau, cuộn tròn người, gục đầu vào đầu gối, gào khóc rống lên.
Vô số nước, chuyển biến thành nước mắt.
Bởi vì Lâm Thừa Ân nói những lời này, bởi vì quá khứ chấp nhất, bởi vì ba ba chết, bởi vì lựa chọn hiện tại của cô, bởi vì bảo hộ của Lâm Thừa Ân.
Cô biết, Lâm Thừa Ân làm như vậy, là bị tổng thống xui khiến, là bị người khác mê hoặc dẫn đến sai đường, là hiểu lầm Cố Cảo Đình.
Anh đối với cô, là thật sự quan tâm.
“Tôi đi mua quần áo cho anh.” Hoắc Vi Vũ từ trên sô pha đứng lên, vào phòng thay đổi quần áo, mới nhớ ra, người cô một phân tiền đều không có.
“Thừa Ân, trên người của tôi không có tiền.” Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói.
Lâm Thừa Ân đi đến giá áo, mặc vào tây trang.
Anh từ túi tây trang lấy ra bóp da, rút ra một tấm thẻ vàng, thảy tới trên bàn trà, “Mật mã là 880616, cầm lấy dùng đi.”
đôi mắt Hoắc Vi Vũ lại đỏ vài phần, “Thừa Ân, tin tưởng em, Cố Cảo Đình không phải như anh nghĩ.”
“anh tin vào kết quả.” Lâm Thừa Ân xoay người, đi đến bên ngoài, biến mất khỏi phòng Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ ngồi xuống sô pha, bưng kín trán.
Cô cần yên lặng, yên lặng.
Dinh Tổng thống
“Này bây giờ nên làm cái gì? Cô ta giống như muốn đi tìm Cố Cảo Đình, nếu cô ta đi tìm Cố Cảo Đình, đem tín vật giao cho Cố Cảo Đình, Cố Cảo Đình sẽ không đâu địch nổi.” Tắng quản gia nhìn video do nội ứng gởi qua, lo lắng nói.
ánh mắt Tổng thống xẹt qua sát khí, trầm giọng ra lệnh: “không thể lưu Hoắc Vi Vũ, cho Trung tá Lý động thủ, sau khi động thủ đi tới nơi Cố Cảo Đình nhận tội.”
“Chỉ sợ Trung tá Lý không chịu. Rốt cuộc người bị giết chính là người phụ nữ Cố Cảo Đình yêu thương, Cố Cảo Đình sẽ không bỏ qua cho anh ta.” Tắng quản gia lo lắng.
Tổng thống cười lạnh một tiếng, “Anh ta không làm như vậy, chết chính là một nhà già trẻ của anh ta còn có chính bản thân anh ta.”
Tắng quản gia hơi hơi kinh ngạc, minh bạch, gật đầu: “vâng.”
“Tôi điên rồi, anh cũng điên rồi, cho nên, anh có thể ngụy trang đã xảy ra quan hệ với tôi, anh như vậy, làm cho tôi cảm thấy rất sợ hãi.” Hoắc Vi Vũ biết, bây giờ mình quăng ra ngoài cũng là dao găm.
Mỗi một đao, đều có thể cắt đứt cảm tình của cô và Lâm Thừa Ân.
Nếu dao găm đủ sắc bén, hẳn là có thể cắt đứt hết thảy.
“quả thực không thể nói lý với em.” Lâm Thừa Ân cũng bị thương, nhăn mày, nước mắt chảy theo dòng.
“Không thể nói lý chính là anh, mỗi lần anh đều nói tốt với tôi, vì tôi mà quyết định, nhưng anh biết thứ tôi muốn là cái gì sao? Nếu anh thật sự tốt với tôi, không phải ngăn cản tôi yêu Cố Cảo Đình, mà là làm Cố Cảo Đình yêu tôi, không phải sao?” Hoắc Vi Vũ lẳng lặng chảy nước mắt.
“có phải em một hai phải đi bên người Cố Cảo Đình hay không, mặc dù mất đi chính là anh, anh cả, Anh hai?” giọng Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói, hạ tối hậu thư.
“Tôi muốn đi bên cạnh anh ta, cho dù mất đi hết thảy.” Hoắc Vi Vũ xác định rõ ràng.
Lâm Thừa Ân tuyệt vọng, nhếch khóe miệng, “em biết không? dáng vẻ em bây giờ, cùng dáng vẻ em bốn năm trước, giống nhau như đúc.
Vì Ngụy Ngạn Khang em vứt bỏ người thân, bạn bè, bỏ trốn theo anh ta, cho nên, ba em mới chết.
Nếu em có thể vì người thân, nghĩ tới bạn bè, mà không phải mù quáng vì cái gọi là tình yêu, có lẽ, ba em sẽ không chết.
hiện tại em cũng sẽ không bị chúng bạn xa lánh, là người cô đơn.
Ngẫm lại Ngụy Ngạn Khang đối với em như thế nào, nghĩ lại chúng tôi đối với em như thế nào đi?
bây giờ có lẽ em hận anh ngăn cản, chờ sau khi em bị thương, liền sẽ minh bạch.
em đi đi, anh sẽ không mặc kệ em, cũng sẽ không trách em bây giờ tuyệt tình, nếu bị thương, chúng tôi tại chỗ này chờ em.”
tâm Hoắc Vi Vũ bị nhéo đau, cuộn tròn người, gục đầu vào đầu gối, gào khóc rống lên.
Vô số nước, chuyển biến thành nước mắt.
Bởi vì Lâm Thừa Ân nói những lời này, bởi vì quá khứ chấp nhất, bởi vì ba ba chết, bởi vì lựa chọn hiện tại của cô, bởi vì bảo hộ của Lâm Thừa Ân.
Cô biết, Lâm Thừa Ân làm như vậy, là bị tổng thống xui khiến, là bị người khác mê hoặc dẫn đến sai đường, là hiểu lầm Cố Cảo Đình.
Anh đối với cô, là thật sự quan tâm.
“Tôi đi mua quần áo cho anh.” Hoắc Vi Vũ từ trên sô pha đứng lên, vào phòng thay đổi quần áo, mới nhớ ra, người cô một phân tiền đều không có.
“Thừa Ân, trên người của tôi không có tiền.” Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói.
Lâm Thừa Ân đi đến giá áo, mặc vào tây trang.
Anh từ túi tây trang lấy ra bóp da, rút ra một tấm thẻ vàng, thảy tới trên bàn trà, “Mật mã là 880616, cầm lấy dùng đi.”
đôi mắt Hoắc Vi Vũ lại đỏ vài phần, “Thừa Ân, tin tưởng em, Cố Cảo Đình không phải như anh nghĩ.”
“anh tin vào kết quả.” Lâm Thừa Ân xoay người, đi đến bên ngoài, biến mất khỏi phòng Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ ngồi xuống sô pha, bưng kín trán.
Cô cần yên lặng, yên lặng.
Dinh Tổng thống
“Này bây giờ nên làm cái gì? Cô ta giống như muốn đi tìm Cố Cảo Đình, nếu cô ta đi tìm Cố Cảo Đình, đem tín vật giao cho Cố Cảo Đình, Cố Cảo Đình sẽ không đâu địch nổi.” Tắng quản gia nhìn video do nội ứng gởi qua, lo lắng nói.
ánh mắt Tổng thống xẹt qua sát khí, trầm giọng ra lệnh: “không thể lưu Hoắc Vi Vũ, cho Trung tá Lý động thủ, sau khi động thủ đi tới nơi Cố Cảo Đình nhận tội.”
“Chỉ sợ Trung tá Lý không chịu. Rốt cuộc người bị giết chính là người phụ nữ Cố Cảo Đình yêu thương, Cố Cảo Đình sẽ không bỏ qua cho anh ta.” Tắng quản gia lo lắng.
Tổng thống cười lạnh một tiếng, “Anh ta không làm như vậy, chết chính là một nhà già trẻ của anh ta còn có chính bản thân anh ta.”
Tắng quản gia hơi hơi kinh ngạc, minh bạch, gật đầu: “vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.