Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 293: Muốn người khác tôn trọng phải học được tự trọng
Xán Miểu Ái Ngư
22/09/2017
"Làm sao vậy?" Cố Cảo Đình đi tới.
Trung tá Thượng báo cáo ngay: "Hoắc tiểu thư bây giờ đang ở biệt thự Ninh Xuyên, uống rượu say nằm trên ghế sa lon, tư lệnh muốn về xem cô ấy không "
Cố Cảo Đình lấy điện thoại của mình đưa cho trung tá Thượng, "Nước vào rồi, mở không được, đi sửa đi, ngoài ra, nói một tiếng với, đắp chăn cho cô ấy, đừng để bị cảm, ta bây giờ tôi về ngay."
"Được." Trung tá Thượng tiếp nhận điện thoại của Cố Cảo Đình, lái xe đi.
Cố Cảo Đình quay về biệt thự.
Hoắc Vi Vũ đã tiến vào giấc ngủ say, cả người đều chui vào trong chăn.
Anh ôm cả người cô vào lòng.
Một mùi rược nồng đậm xông vào mũi.
"Cô ấy uống rượu rất nhiều sao?" Cố Cảo Đình nhíu mày hỏi dì Long nói.
"Không biết, lúc về thì đã say rồi." Dì Long giải thích nói.
"Có quần áo sạch hay không, để cô ấy mặc." Cố Cảo Đình hỏi.
"Lhông có, ngày mai tôi sẽ đi mua." Dì Long lo lắng nói.
"Trên xe có một bộ đồ vừa mới mua, có muốn lấy tới cho Hoắc tiểu thư trước không." Trung tá Thượng nhắc nhở.
"Lấy đi." Cố Cảo Đình ôm Hoắc Vi Vũ vào phòng, đặt lên trên giường.
Anh đi vào phòng tắm giúp cô xả nước.
Đi ra, Hoắc Vi Vũ còn ngủ say.
Anh vén chăn lên, đang chuẩn bị cởi bỏ quần áo của Hoắc Vi Vũ, mới phát hiện, cô mặt áo cổ rộng, lộ ra nửa ngực tròn trắng nỏn, xinh đẹp, đầy gợi cảm.
Cố Cảo Đình nhíu mày, hỏi dì Long đang đi tới đưa quần áo: "Hôm nay cô ấy mặc như vậy về đây hay sao?"
"Vâng."
Vẻ mặt Cố Cảo Đình lập tức xanh mét.
Vậy không phải ai cũng thấy được sao?
Khí lạnh bao trùm cả người anh, bế cô lên đi vào phòng tắm.
"Thiếu gia, có muốn tôi chuẩn bị cơm tối hay không?" Dì Long cung kính hỏi.
"Không cần, ra ngoài hết đi. Hôm nay không cần vào đây." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, đặt Hoắc Vi Vũ vào trong bồn tắm.
Hoắc Vi Vũ đụng phải nước, đã có chút ý thức, mở to mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt lãnh khốc của Cố Cảo Đình.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt rất khó coi, giọng nói lạnh lùng: "Tỉnh?"
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm anh, lông mi có chút rung động, đau đớn từ trái tim đã trở lại.
Vì muốn cô tỉnh, anh lại bỏ cô vào trong nước, cũng chỉ có anh mới có thể làm dứt khoát như vậy.
Bởi vì vô tình.
Cô không có khí lực tranh cãi với anh, cũng không cần phải tranh cãi.
Hoắc Vi Vũ từ trong nước đứng lên, bước ra bồn tắm lớn, xa cách gật đầu.
Trên váy nước tí tách nhỏ giọt trên mặt đất.
Cô bình thản nói: "Xin lỗi, đã làm phiền."
Cố Cảo Đình nhíu mày, "Tôi không có trách cô làm phiền, chẳng qua cô biết mình đang mặc cái gì không? Áo ngủ? Còn có trên mặt thoa son trét phấn là cái gì? Cô đang học khỉ vẽ loạn hả?"
Trong mắt Hoắc Vi Vũ xẹt qua một tia sắc bén, ngước mắt nhìn về phía Cố Cảo Đình, lạnh lùng nói: "Tôi mặc váy liền áo, trên mặt là do trang điểm, anh có thể không hiểu, nhưng mà hi vọng anh có thể học được tôn trọng."
"Muốn được người khác tôn trọng thì nên học được tự trọng, cô mặc lộ liễu như vậy, là cho ai nhìn! Còn muốn làm cho người phạm tội!" Cố Cảo Đình không vui nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ nâng cằm, vành mắt có chút phiếm hồng.
Anh nói một chút cũng không sai.
Cô mặc thành như vậy, chính là muốn dẫn anh phạm tội.
Có điều, bây giờ không cần phải rồi.
"Cố Cảo Đình, đạo bất đồng, bất tương vi mưu,(*không có chung tiếng nói, suy nghĩ khác nhau, không có chung chí hướng) anh muốn nhìn hay không muốn nhìn, vậy cũng đừng có nhìn, không có ai bắt buộc anh phải nhìn, không còn sớm, tôi phải về rồi." Hoắc Vi Vũ đi về phía cửa.
Anh bắt lấy cánh tay của cô, khẩn trương nhìn cô."Lời này của cô là có ý gì?"
Trung tá Thượng báo cáo ngay: "Hoắc tiểu thư bây giờ đang ở biệt thự Ninh Xuyên, uống rượu say nằm trên ghế sa lon, tư lệnh muốn về xem cô ấy không "
Cố Cảo Đình lấy điện thoại của mình đưa cho trung tá Thượng, "Nước vào rồi, mở không được, đi sửa đi, ngoài ra, nói một tiếng với, đắp chăn cho cô ấy, đừng để bị cảm, ta bây giờ tôi về ngay."
"Được." Trung tá Thượng tiếp nhận điện thoại của Cố Cảo Đình, lái xe đi.
Cố Cảo Đình quay về biệt thự.
Hoắc Vi Vũ đã tiến vào giấc ngủ say, cả người đều chui vào trong chăn.
Anh ôm cả người cô vào lòng.
Một mùi rược nồng đậm xông vào mũi.
"Cô ấy uống rượu rất nhiều sao?" Cố Cảo Đình nhíu mày hỏi dì Long nói.
"Không biết, lúc về thì đã say rồi." Dì Long giải thích nói.
"Có quần áo sạch hay không, để cô ấy mặc." Cố Cảo Đình hỏi.
"Lhông có, ngày mai tôi sẽ đi mua." Dì Long lo lắng nói.
"Trên xe có một bộ đồ vừa mới mua, có muốn lấy tới cho Hoắc tiểu thư trước không." Trung tá Thượng nhắc nhở.
"Lấy đi." Cố Cảo Đình ôm Hoắc Vi Vũ vào phòng, đặt lên trên giường.
Anh đi vào phòng tắm giúp cô xả nước.
Đi ra, Hoắc Vi Vũ còn ngủ say.
Anh vén chăn lên, đang chuẩn bị cởi bỏ quần áo của Hoắc Vi Vũ, mới phát hiện, cô mặt áo cổ rộng, lộ ra nửa ngực tròn trắng nỏn, xinh đẹp, đầy gợi cảm.
Cố Cảo Đình nhíu mày, hỏi dì Long đang đi tới đưa quần áo: "Hôm nay cô ấy mặc như vậy về đây hay sao?"
"Vâng."
Vẻ mặt Cố Cảo Đình lập tức xanh mét.
Vậy không phải ai cũng thấy được sao?
Khí lạnh bao trùm cả người anh, bế cô lên đi vào phòng tắm.
"Thiếu gia, có muốn tôi chuẩn bị cơm tối hay không?" Dì Long cung kính hỏi.
"Không cần, ra ngoài hết đi. Hôm nay không cần vào đây." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, đặt Hoắc Vi Vũ vào trong bồn tắm.
Hoắc Vi Vũ đụng phải nước, đã có chút ý thức, mở to mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt lãnh khốc của Cố Cảo Đình.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt rất khó coi, giọng nói lạnh lùng: "Tỉnh?"
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm anh, lông mi có chút rung động, đau đớn từ trái tim đã trở lại.
Vì muốn cô tỉnh, anh lại bỏ cô vào trong nước, cũng chỉ có anh mới có thể làm dứt khoát như vậy.
Bởi vì vô tình.
Cô không có khí lực tranh cãi với anh, cũng không cần phải tranh cãi.
Hoắc Vi Vũ từ trong nước đứng lên, bước ra bồn tắm lớn, xa cách gật đầu.
Trên váy nước tí tách nhỏ giọt trên mặt đất.
Cô bình thản nói: "Xin lỗi, đã làm phiền."
Cố Cảo Đình nhíu mày, "Tôi không có trách cô làm phiền, chẳng qua cô biết mình đang mặc cái gì không? Áo ngủ? Còn có trên mặt thoa son trét phấn là cái gì? Cô đang học khỉ vẽ loạn hả?"
Trong mắt Hoắc Vi Vũ xẹt qua một tia sắc bén, ngước mắt nhìn về phía Cố Cảo Đình, lạnh lùng nói: "Tôi mặc váy liền áo, trên mặt là do trang điểm, anh có thể không hiểu, nhưng mà hi vọng anh có thể học được tôn trọng."
"Muốn được người khác tôn trọng thì nên học được tự trọng, cô mặc lộ liễu như vậy, là cho ai nhìn! Còn muốn làm cho người phạm tội!" Cố Cảo Đình không vui nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ nâng cằm, vành mắt có chút phiếm hồng.
Anh nói một chút cũng không sai.
Cô mặc thành như vậy, chính là muốn dẫn anh phạm tội.
Có điều, bây giờ không cần phải rồi.
"Cố Cảo Đình, đạo bất đồng, bất tương vi mưu,(*không có chung tiếng nói, suy nghĩ khác nhau, không có chung chí hướng) anh muốn nhìn hay không muốn nhìn, vậy cũng đừng có nhìn, không có ai bắt buộc anh phải nhìn, không còn sớm, tôi phải về rồi." Hoắc Vi Vũ đi về phía cửa.
Anh bắt lấy cánh tay của cô, khẩn trương nhìn cô."Lời này của cô là có ý gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.