Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 337: Người đẹp rắn rết
Xán Miểu Ái Ngư
03/10/2017
Này yêu cầu cả đêm.
Phỏng chừng lấy hiệu suất anh làm việc, nội một giờ có thể bắt được người bịt mặt.
Cố Cảo Đình phân phó xong, lại đảo trở về xem ghi hình, lần này là dùng tốc độ gấp đôi.
Anh đang tìm kiếm người bịt mặt, còn đang tìm kiếm bóng dáng Minh Nặc.
Rất kỳ quái, mỗi một cái giao lộ đều không có dấu vết Minh Nặc đi ra ngoài.
Nguyên nhân có mấy lý do.
Hoặc là Minh Nặc còn ở trong tiểu khu, hoặc là bị người mang lên xe, đương nhiên, cũng có khả năng bị người dùng phương thức cải trang mang đi ra ngoài.
Di động vang lên tới.
Anh xem lại là Phùng Tri Dao, cúp, không tiếp.
Phùng Tri Dao lại gọi lại.
Cố Cảo Đình nhíu mày, bực bội tiếp nghe, “Chuyện gì?”
“Cảo Đình, Minh Nặc đã xảy ra chuyện, thầy Ngô ở trong rừng cây phụ cận cô nhi viện tìm được nó, Minh Nặc hôn mê bất tỉnh, bây giờ em đi qua đưa Minh Nặc đi bệnh viện.” Phùng Tri Dao nói xong, cúp điện thoại.
Cố Cảo Đình lãnh mắt rùng mình, xoay người, đi tới cửa.
Tới cửa dừng lại.
Anh không muốn Hoắc Vi Vũ hiểu lầm cái gì, quay đầu nói với Hoắc Vi Vũ: “ đã tìm được Minh Nặc, bây giờ đưa đi bệnh viện, cô cùng đi với tôi.”
trong mắt Hoắc Vi Vũ hiện lên lo lắng, “nó bị thương sao? Có nghiêm trọng không?”
“Còn chưa biết rõ, đi rồi nói.” Cố Cảo Đình nói.
Anh vừa đi, một bên gọi điện thoại cho cục trưởng cục giao thông, “Còn có một việc cần anh đi làm, đem 9 điểm theo dõi cô nhi viện Tri Dao đến bây giờ gởi đến di động của tôi.”
“Tư lệnh, trên đoạn đường theo dõi bị tê liệt, bây giờ đang điều tra nguyên nhân.” Cục trưởng báo cáo.
“Lại tê liệt?” Cố Cảo Đình trong mắt xẹt ra một tia sáng.
Anh hoài nghi, đả thương Minh Nặc, cùng người bịt mặt là một bọn.
Cũng chỉ có tìm được người bịt mặt, mới có thể biết chân tướng.
Hoắc Vi Vũ thấy Cảo Đình không nói lời nào, sắc mặt thực tàn khốc, liền biết sự tình không lạc quan.
Bất quá, anh vì cái gì muốn cho người gởi cho anh theo dõi phụ cận cô nhi viện Tri Dao, chẳng lẽ, cô nhi viện Minh Nặc chạy ra chính là cô nhi viện Tri Dao.
V tiên sinh quen biết anh, cũng là vì cô nhi viện Tri Dao?
Nếu Minh Nặc là từ cô nhi viện Tri Dao chạy ra, như vậy, cầm tù Minh Nặc chính là Phùng Tri Dao.
Cô ta làm viện trưởng, không có khả năng không biết đứa trẻ trong viện của mình bị cầm tù, bị ẩu đả.
Mà, cô hoài nghi, tới nhà cô lấy di động, chính là người của Phùng Tri Dao.
Nói cách khác, Phùng Tri Dao phái người tới nhà cô lấy di động, thấy được Minh Nặcbỏ trốn, liền bắt Minh Nặc trở về, có khả năng Minh Nặc giãy giụa, còn thấy được thứ không nên xem, cho nên, nó bị giết người diệt khẩu?
Hoắc Vi Vũ trong lòng căng thẳng.
Phùng Tri Dao có thể thương tổn chính mình, huống chi đối với người khác.
Xe tới bệnh viện rồi.
Hoắc Vi Vũ dầm mưa vọt vào, hỏi hộ sĩ trực ban: “Vừa rồi có một đứa trẻ tám tuổi bị đưa tới đây hay không?”
“Tám tuổi? Tôi tra xem.” Hộ sĩ lật xem ghi lại trong máy tính.
“Cảo Đình.” Phùng Tri Dao gọi.
Hoắc Vi Vũ quay đầu lại.
Phùng Tri Dao ôm Minh Nặc, toàn thân cô ướt sũng, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt còn đang chảy không ngừng.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía trong lòng ngực cô.
cái trán Minh Nặc bị người đánh, máu tươi làm một bên mặt và cổ áo đều nhiễm đỏ.
Cô nhớ tới Minh Nặc nói với cô: chị, chị thu dưỡng em được không? em trưởng thành chăm sóc chị, cũng có thể cưới chị, bọn họ đều nói em sau khi lớn lên sẽ rất tuấn tú.
trong lòng Hoắc Vi Vũ, như là bị một cây khoan xuyên qua, đau vô cùng.
Cô thật sự muốn thu dưỡng đứa trẻ đáng thương này.
đôi mắt mờ lệ.
Cố Cảo Đình tiếp nhận Minh Nặc, chạy đi phòng cấp cứu……
Phỏng chừng lấy hiệu suất anh làm việc, nội một giờ có thể bắt được người bịt mặt.
Cố Cảo Đình phân phó xong, lại đảo trở về xem ghi hình, lần này là dùng tốc độ gấp đôi.
Anh đang tìm kiếm người bịt mặt, còn đang tìm kiếm bóng dáng Minh Nặc.
Rất kỳ quái, mỗi một cái giao lộ đều không có dấu vết Minh Nặc đi ra ngoài.
Nguyên nhân có mấy lý do.
Hoặc là Minh Nặc còn ở trong tiểu khu, hoặc là bị người mang lên xe, đương nhiên, cũng có khả năng bị người dùng phương thức cải trang mang đi ra ngoài.
Di động vang lên tới.
Anh xem lại là Phùng Tri Dao, cúp, không tiếp.
Phùng Tri Dao lại gọi lại.
Cố Cảo Đình nhíu mày, bực bội tiếp nghe, “Chuyện gì?”
“Cảo Đình, Minh Nặc đã xảy ra chuyện, thầy Ngô ở trong rừng cây phụ cận cô nhi viện tìm được nó, Minh Nặc hôn mê bất tỉnh, bây giờ em đi qua đưa Minh Nặc đi bệnh viện.” Phùng Tri Dao nói xong, cúp điện thoại.
Cố Cảo Đình lãnh mắt rùng mình, xoay người, đi tới cửa.
Tới cửa dừng lại.
Anh không muốn Hoắc Vi Vũ hiểu lầm cái gì, quay đầu nói với Hoắc Vi Vũ: “ đã tìm được Minh Nặc, bây giờ đưa đi bệnh viện, cô cùng đi với tôi.”
trong mắt Hoắc Vi Vũ hiện lên lo lắng, “nó bị thương sao? Có nghiêm trọng không?”
“Còn chưa biết rõ, đi rồi nói.” Cố Cảo Đình nói.
Anh vừa đi, một bên gọi điện thoại cho cục trưởng cục giao thông, “Còn có một việc cần anh đi làm, đem 9 điểm theo dõi cô nhi viện Tri Dao đến bây giờ gởi đến di động của tôi.”
“Tư lệnh, trên đoạn đường theo dõi bị tê liệt, bây giờ đang điều tra nguyên nhân.” Cục trưởng báo cáo.
“Lại tê liệt?” Cố Cảo Đình trong mắt xẹt ra một tia sáng.
Anh hoài nghi, đả thương Minh Nặc, cùng người bịt mặt là một bọn.
Cũng chỉ có tìm được người bịt mặt, mới có thể biết chân tướng.
Hoắc Vi Vũ thấy Cảo Đình không nói lời nào, sắc mặt thực tàn khốc, liền biết sự tình không lạc quan.
Bất quá, anh vì cái gì muốn cho người gởi cho anh theo dõi phụ cận cô nhi viện Tri Dao, chẳng lẽ, cô nhi viện Minh Nặc chạy ra chính là cô nhi viện Tri Dao.
V tiên sinh quen biết anh, cũng là vì cô nhi viện Tri Dao?
Nếu Minh Nặc là từ cô nhi viện Tri Dao chạy ra, như vậy, cầm tù Minh Nặc chính là Phùng Tri Dao.
Cô ta làm viện trưởng, không có khả năng không biết đứa trẻ trong viện của mình bị cầm tù, bị ẩu đả.
Mà, cô hoài nghi, tới nhà cô lấy di động, chính là người của Phùng Tri Dao.
Nói cách khác, Phùng Tri Dao phái người tới nhà cô lấy di động, thấy được Minh Nặcbỏ trốn, liền bắt Minh Nặc trở về, có khả năng Minh Nặc giãy giụa, còn thấy được thứ không nên xem, cho nên, nó bị giết người diệt khẩu?
Hoắc Vi Vũ trong lòng căng thẳng.
Phùng Tri Dao có thể thương tổn chính mình, huống chi đối với người khác.
Xe tới bệnh viện rồi.
Hoắc Vi Vũ dầm mưa vọt vào, hỏi hộ sĩ trực ban: “Vừa rồi có một đứa trẻ tám tuổi bị đưa tới đây hay không?”
“Tám tuổi? Tôi tra xem.” Hộ sĩ lật xem ghi lại trong máy tính.
“Cảo Đình.” Phùng Tri Dao gọi.
Hoắc Vi Vũ quay đầu lại.
Phùng Tri Dao ôm Minh Nặc, toàn thân cô ướt sũng, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt còn đang chảy không ngừng.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía trong lòng ngực cô.
cái trán Minh Nặc bị người đánh, máu tươi làm một bên mặt và cổ áo đều nhiễm đỏ.
Cô nhớ tới Minh Nặc nói với cô: chị, chị thu dưỡng em được không? em trưởng thành chăm sóc chị, cũng có thể cưới chị, bọn họ đều nói em sau khi lớn lên sẽ rất tuấn tú.
trong lòng Hoắc Vi Vũ, như là bị một cây khoan xuyên qua, đau vô cùng.
Cô thật sự muốn thu dưỡng đứa trẻ đáng thương này.
đôi mắt mờ lệ.
Cố Cảo Đình tiếp nhận Minh Nặc, chạy đi phòng cấp cứu……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.