Quân Hôn Kéo Dài Cố Thiếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 409: Tiểu Vũ, thông báo, tôi thích cô hai mươi mấy năm
Xán Miểu Ái Ngư
25/10/2017
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình đường hoàng ương ngạnh, cường thế bá đạo.
Nhớ tới lúc trước khẳng định bộ dáng anh cũng như thế này vênh váo hung hăng bức bách ba cô.
Cô liền vì ba cô cảm thấy đau lòng, thương hại.
Cô thực chán ghét hiện tại Cố Cảo Đình như vậy duy vũ độc tôn.
Hoắc Vi Vũ ánh mắt quyết tuyệt lên, “Tôi nhớ rõ đã nói với anh, nếu anh lừa gạt tôi, cả đời tôi sẽ không tha thứ cho anh, là anh bức bách ba tôi gả tôi cho anh, có phải hay không?”
Cố Cảo Đình thật sâu nhìn cô, trầm mặc thật lâu.
“Rốt cuộc có phải hay không?” Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi-ben.
Cố Cảo Đình một tiếng lời ít mà ý nhiều: “phải.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy tan nát cõi lòng.
Suy đoán vẫn là suy đoán, nghe được từ ‘phải’ từ trong miệng anh, cô vẫn phải chịu một vạn chỗ thương tổn.
vô cùng mất bình tĩnh, tầm mắt bị mơ hồ nhòe lệ.
Cô lên án: “anh sao có thể làm như vậy, lúc ấy tôi và Ngụy Ngạn Khang còn rất tốt, ba tôi cũng rất hỗ trợ tôi, anh tương đương buộc ông khiến con gái mình nhảy hố lửa.”
mắt Cố Cảo Đình lạnh kịch liệt, giọng lạnh lùng nói: “Cái gì là hố lửa, rốt cuộc tôi là hố lửa hay Ngụy Ngạn Khang là hố lửa! cô dùng bảy năm thời gian nếm chịu giáo huấn, còn không biết ánh mắt cô đã từng không tốt sao?”
“cho dù là ánh mắt tôi không tốt, cùng anh có quan hệ gì, anh vì cái gì chặn ngang một chân muốn bức ba tôi, anh biết người anh bức tử chính là một người tôi yêu thương nhất không?” Hoắc Vi Vũ vô cùng kích động.
“Tôi không có muốn bức tử ông ta, chỉ là biểu đạt muốn cưới cô, ai khiến cô và Ngụy Ngạn Khang ngồi máy bay rời đi, tôi làm như vậy khiến cô chán ghét sao?” con mắt Cố Cảo Đình vằn đỏ hỏi.
“Tôi đương nhiên chán ghét anh, anh vì cái gì muốn cưới tôi, tôi và anh căn bản không thân, không có nói với nhau vài câu, anh vì cái gì đột nhiên muốn như vậy, có biết hay không, bởi vì anh tâm huyết dâng trào, anh làm tôi tức chết rồi ba tôi thương yêu nhất, làm sao tôi có thể sẽ cùng anh ở bên nhau.” Hoắc Vi Vũ che lại ngực, ngực vẫn là rất đau.
Cô gắt gao bắt được quần áo, muốn phát tiết gì đó quát.
Cố Cảo Đình cắn răng, rít gào nói: “Đó là bởi vì tôi đã sớm thích cô!”
Những lời này, anh giấu ở trong lòng hai mươi mấy năm.
Bởi vì sợ cô cự tuyệt, sợ cô chạy trốn, sợ cô chán ghét, anh thật cẩn thận, không dám biểu hiện, không dám nói cho cô, chậm rãi chờ cô lớn lên.
Như vậy nhịn một năm lại thêm một năm nữa, nhẫn đến sắp điên rồi.
Là anh tìm cơ hội, bức Hoắc Kha Dương, yêu cầu cưới con gái ông.
Anh không nghĩ tới Hoắc Vi Vũ trực tiếp bỏ trốn cùng Ngụy Ngạn Khang.
Cũng không nghĩ tới, Hoắc Kha Dương sẽ bị bệnh tim tái phát.
Ngày đó anh đi tìm Hoắc Kha Dương, vốn là rất tức giận, chính là, vừa tới, liền nhìn thấy Hoắc Kha Dương bệnh tim tái phát, anh chạy nhanh đưa ông đi bệnh viện quân khu.
nào ngờ, Hoắc Kha Dương qua đời.
Anh cũng áy náy, anh sợ cô hận anh, sợ anh và cô không còn có khả năng, cho nên, anh lặng lẽ lui khỏi cuộc sống của cô, không hề đi xem cô, cũng không hề hỏi thăm tin tứccô, trốn vào quân khu, vẫn luôn rong ruổi ở sa trường.
Chung quy, giấy vẫn không có gói được lửa.
“Ba cô hy vọng tôi cưới cô, tin hay không tùy cô.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn anh, nước mắt chứa chan ở trong mắt.
Cô tin anh một lần lại một lần, nghi ngờ chú Lưu, nghi ngờ Thừa Ân, nghi ngờ Ngụy Ngạn Khang, nghi ngờ Hoắc Thuần.
Kết quả sao? Anh chân chân chính chính lừa cô.
ba ba hy vọng anh cưới cô? Sao có thể đâu!
Anh đến bây giờ đều lừa cô.
Nhớ tới lúc trước khẳng định bộ dáng anh cũng như thế này vênh váo hung hăng bức bách ba cô.
Cô liền vì ba cô cảm thấy đau lòng, thương hại.
Cô thực chán ghét hiện tại Cố Cảo Đình như vậy duy vũ độc tôn.
Hoắc Vi Vũ ánh mắt quyết tuyệt lên, “Tôi nhớ rõ đã nói với anh, nếu anh lừa gạt tôi, cả đời tôi sẽ không tha thứ cho anh, là anh bức bách ba tôi gả tôi cho anh, có phải hay không?”
Cố Cảo Đình thật sâu nhìn cô, trầm mặc thật lâu.
“Rốt cuộc có phải hay không?” Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi-ben.
Cố Cảo Đình một tiếng lời ít mà ý nhiều: “phải.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy tan nát cõi lòng.
Suy đoán vẫn là suy đoán, nghe được từ ‘phải’ từ trong miệng anh, cô vẫn phải chịu một vạn chỗ thương tổn.
vô cùng mất bình tĩnh, tầm mắt bị mơ hồ nhòe lệ.
Cô lên án: “anh sao có thể làm như vậy, lúc ấy tôi và Ngụy Ngạn Khang còn rất tốt, ba tôi cũng rất hỗ trợ tôi, anh tương đương buộc ông khiến con gái mình nhảy hố lửa.”
mắt Cố Cảo Đình lạnh kịch liệt, giọng lạnh lùng nói: “Cái gì là hố lửa, rốt cuộc tôi là hố lửa hay Ngụy Ngạn Khang là hố lửa! cô dùng bảy năm thời gian nếm chịu giáo huấn, còn không biết ánh mắt cô đã từng không tốt sao?”
“cho dù là ánh mắt tôi không tốt, cùng anh có quan hệ gì, anh vì cái gì chặn ngang một chân muốn bức ba tôi, anh biết người anh bức tử chính là một người tôi yêu thương nhất không?” Hoắc Vi Vũ vô cùng kích động.
“Tôi không có muốn bức tử ông ta, chỉ là biểu đạt muốn cưới cô, ai khiến cô và Ngụy Ngạn Khang ngồi máy bay rời đi, tôi làm như vậy khiến cô chán ghét sao?” con mắt Cố Cảo Đình vằn đỏ hỏi.
“Tôi đương nhiên chán ghét anh, anh vì cái gì muốn cưới tôi, tôi và anh căn bản không thân, không có nói với nhau vài câu, anh vì cái gì đột nhiên muốn như vậy, có biết hay không, bởi vì anh tâm huyết dâng trào, anh làm tôi tức chết rồi ba tôi thương yêu nhất, làm sao tôi có thể sẽ cùng anh ở bên nhau.” Hoắc Vi Vũ che lại ngực, ngực vẫn là rất đau.
Cô gắt gao bắt được quần áo, muốn phát tiết gì đó quát.
Cố Cảo Đình cắn răng, rít gào nói: “Đó là bởi vì tôi đã sớm thích cô!”
Những lời này, anh giấu ở trong lòng hai mươi mấy năm.
Bởi vì sợ cô cự tuyệt, sợ cô chạy trốn, sợ cô chán ghét, anh thật cẩn thận, không dám biểu hiện, không dám nói cho cô, chậm rãi chờ cô lớn lên.
Như vậy nhịn một năm lại thêm một năm nữa, nhẫn đến sắp điên rồi.
Là anh tìm cơ hội, bức Hoắc Kha Dương, yêu cầu cưới con gái ông.
Anh không nghĩ tới Hoắc Vi Vũ trực tiếp bỏ trốn cùng Ngụy Ngạn Khang.
Cũng không nghĩ tới, Hoắc Kha Dương sẽ bị bệnh tim tái phát.
Ngày đó anh đi tìm Hoắc Kha Dương, vốn là rất tức giận, chính là, vừa tới, liền nhìn thấy Hoắc Kha Dương bệnh tim tái phát, anh chạy nhanh đưa ông đi bệnh viện quân khu.
nào ngờ, Hoắc Kha Dương qua đời.
Anh cũng áy náy, anh sợ cô hận anh, sợ anh và cô không còn có khả năng, cho nên, anh lặng lẽ lui khỏi cuộc sống của cô, không hề đi xem cô, cũng không hề hỏi thăm tin tứccô, trốn vào quân khu, vẫn luôn rong ruổi ở sa trường.
Chung quy, giấy vẫn không có gói được lửa.
“Ba cô hy vọng tôi cưới cô, tin hay không tùy cô.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn anh, nước mắt chứa chan ở trong mắt.
Cô tin anh một lần lại một lần, nghi ngờ chú Lưu, nghi ngờ Thừa Ân, nghi ngờ Ngụy Ngạn Khang, nghi ngờ Hoắc Thuần.
Kết quả sao? Anh chân chân chính chính lừa cô.
ba ba hy vọng anh cưới cô? Sao có thể đâu!
Anh đến bây giờ đều lừa cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.