Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 126: Gặp Mỹ Ngọc Ở Phim Trường

Xíu Mại Trứng Muối

29/05/2023

“Anh nghĩ chuyện này ra sao ạ?” Tâm Dao ghé sát xuống, đặt cằm lên vai Vĩ Thành, do dự hỏi khi nhìn thấy bảng báo cáo về vụ việc trong phòng thay đồ của sân khấu kịch.

“Sau khi xét nghiệm, vết đỏ đó chỉ là máu gà mà thôi.” Vĩ Thành chăm chú đọc và lật từng tờ báo cáo hiện trường.

“Có cái gì kỳ lạ không anh? Chẳng hạn là…” Tâm Dao lắp bắp, không biết dùng từ gì cho đúng.

“Anh biết em muốn nói gì, yên tâm đi, có là ma thì anh cũng lôi nó ra cho bằng được.” Vĩ Thành khẳng định một cách chắc nịch.

Tâm Dao mỉm cười, vòng hai tay quanh cổ Vĩ Thành, rồi thì thầm vào tai anh: “Yêu anh quá đi.”

“Bởi mỗi khi có việc cần nhờ, em mới chịu nói yêu anh thôi.” Vĩ Thành điểm nhẹ lên mũi cô một cách cưng chiều, chuẩn bị hôn lên đôi môi ửng hồng kia thì bị tiếng mở cửa bất thình lình làm gián đoạn.

Mẹ Triệu đi vào, liếc nhìn Vĩ Thành rồi đến Tâm Dao: “Hai đứa ra phòng khách, mẹ có chuyện cần gặp.”

Cả hai ngơ ngác, có chút lo sợ nhưng vẫn nối bước theo mẹ Triệu. Ông nội Triệu đã ngồi ở bên ngoài từ lúc nào, hơi nháy mắt với hai đứa cháu nhưng rất tiếc là không ai trong cả hai hiểu điều gì.

“Hai đứa ngồi đi.” Mẹ Triệu đưa tay ra chỉ vào chiếc ghế đối diện mình, sau khi thấy tất cả ổn định, bà mới lên tiếng: “Tâm Dao, con tham gia nhạc kịch Chuông Treo Thành Cửa à?”

“Dạ vâng thưa mẹ.” Tâm Dao đáp một cách lí nhí.

Giây sau, tiếng đập bàn vang lên rõ rệt khiến cô co rút người loại, tàn thân nép vào hẳn bên người Vĩ Thành. Mẹ Triệu la lên: “Con biết rõ mẹ không đồng ý con tham gia nó mà. Bao nhiêu nguy hiểm nhưng con vẫn cứ đâm đầu vào là sao? Riết hai vợ chồng tụi mi y chang nhau.”

Vĩ Thành xoa nhẹ bả vai của Tâm Dao rồi hướng về phía mẹ Triệu: “Đó chỉ là lời đồn cho những sự việc trùng hợp, con sẽ đảm bảo an toàn cho Tâm Dao, mẹ đừng lo lắng quá.”

“Con kêu mẹ không lo lắng sao được đây. Hai cái đứa này…” Mẹ Triệu quát, mắt trừng lớn nhìn con trai và con dâu của mình.



Tâm Dao đi qua ngồi kế bên bà một cách bẽn lẽn, sau đó ôm lấy cánh tay của bà rồi nũng nịu: “Mẹ, đừng giận con. Con hứa sẽ hết sức cẩn thận, sẽ không để chuyện gì xảy ra cả.”

Với sự nài nỉ đáng yêu này, mẹ Triệu cũng dần nguôi giận, sau đó còn cóc lên đầu Tâm Dao một cái cho hả tức, rồi lại vào bếp múc cho cô chén canh nóng bồi bổ. Điều này khiến ba người còn lại bật cười khanh khách.

Vĩ Thành quay sang nhìn ông nội Triệu: “Ông nội vẫn giữ sự im lặng tuyệt đối nhỉ.”

Ông nội Triệu nhún vai: “Trong nhà này, phái nữ luôn lớn hơn phái nam. Tốt nhất đừng để của hai đứa dính đến ông, ông đủ mệt với lịch trình ăn uống khoẻ mạnh rồi.”

Tâm Dao nghiêng đầu, có chút tinh nghịch trêu chọc: “Thế sao ông lại ở ngoài này vậy?”

“Ông ra hóng chuyện.” Ông nội nhướng mày, cười hả hê.

“Mẹ ơi, ông nói sáng mai ông muốn ăn thịt bò.” Vĩ Thành đột nhiên hét lên.

Mẹ Triệu đi ra từ trong bếp, đưa cho Tâm Dao chén canh rồi quay sang nhìn cha chồng: “Thịt bò? Thịt bò hấp thụ cho một tuần này đã quá mức rồi. Cha à, cha cũng biết…”

Ông nội Triệu nghiến răng, thật muốn cầm cây gậy gõ lên đầu thằng cháu trời đánh này một cái, chỉ trêu vợ nó có chút, nó đã trả thù mình. Giờ đây, ông phải tiếp tục nghe bài ca của con dâu khiến ông khóc không ra nước mắt.

_________________

Tâm Dao tiến vào phim trường, không còn quá xa lạ với nơi này. Hôm nay chưa đến cảnh quay của cô, nhưng đạo diễn Trình vẫn muốn cô có thể tới nếu rảnh để học tập kĩ năng của các diễn viên khác. Nhưng chưa bao lâu sau, cô đã lập một hội cắn hạt dưa cùng chị Ngọc My và Hữu Đức.

“Em không nghĩ là em sẽ được diễn chung với chị.” Tâm Dao bỏ hạt dưa vào miệng, chép miệng.



“Ơ chứ em không coi danh sách diễn viên có ai à?” Ngọc My chớp mắt, quay sang hỏi Tâm Dao.

“Dạ không, hình như tất cả đều ở chỗ quản lý Tứ, em chỉ biết lịch quay thôi ạ.” Tâm Dao nhún vai, cô có xem qua nhưng thật sự với những cái tên quá mới mẻ thì thà cô lên phim trường rồi tìm hiểu một lượt luôn sẽ tốt hơn.

Hữu Đức cắn hạt dưa, sau đó bĩu môi: “Em trông chờ gì ở quản lý Tứ, cái người đàn ông đó quanh năm chỉ một nét mặt, chán lắm cơ, chưa kể…”

Hữu Đức cứ thế luyên thuyên mà không hay biết sắc mặt của Tâm Dao và Ngọc My đã dần chuyển biến khác lạ, cả hai dần lùi về sau vài bước. Khi phát hiện được vấn đề, cổ áo của ảnh đế đã bị nắm chặt rồi kéo ra sau. Quản lý Tứ mỉm cười nguy hiểm: “Tìm thấy cậu rồi, sắp trễ giờ quay rồi. À, nhờ chị My chăm sóc Tâm Dao giùm tôi nhé. Còn Tâm Dao, đừng quậy phá như Hữu Đức nhé em.”

Tâm Dao và Ngọc My lập tức gật đầu lia lịa, sau đó còn vẫy tay tạm biết cái người Hữu Đức đang gào thét đòi ngày nghỉ phép kia. Cô cùng chị bật cười, không biết có ảnh đế nào lại lười như cậu ta, nhưng giây sau, nụ cười tắt ngủm, trước mặt người đang bước tới không ai khác chính là Mỹ Ngọc.

Mỹ Ngọc mặc chiếc váy trắng bồng bềnh, khuôn mặt trang điểm nhẹ như cái tạo hình giả tạo trước giờ của ả, bước lại gần chỗ của Tâm Dao rồi mỉm cười thân thiện: “Chào chị Ngọc My, em ái mộ chị lâu lắm rồi. Chào em gái.”

Ngọc My cũng chào lại một cách lịch sự, đợi khi Mỹ Ngọc rời đi, chị mới thấy vẻ mặt không mấy tốt lành của Tâm Dao: “Sao thế em?”

“Dạ không có gì đâu chị, chỉ là không ngờ tới lại gặp chị gái em ở đây thôi.” Tâm Dao thì thầm, ánh mắt vẫn hướng theo Mỹ Ngọc. Cô nhớ rõ cái này thử vai, không hề có mặt ả ở đó. Thế ả vào bằng cách nào?

Điều bất ngờ hơn còn ở phía sau. Mỹ Ngọc thủ vai cô ca kĩ, nhưng số lần bị hỏng cảnh phim còn nhiều hơn số lần ả hát trật nhịp. Tâm Dao nhíu mày, quay sang nhìn đạo diễn Trình muốn điên lên tới nơi, nhưng may mắn đã được phó đạo diễn giữ lại. Cô cảm thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao phó đạo diễn kia có vẻ rất hay lấy lòng ả.

Ngọc My nhấp một ngụm nước, sau đó nói nhỏ vào tai Tâm Dao: “Chuyện này luôn xảy ra trong giới giải trí, gọi là bao nuôi đấy.”

“Là sao ạ?” Tâm Dao lập tức quay sang hỏi Ngọc My.

Sau vài lần đụng độ cùng các tin tức tìm kiếm, Ngọc My cũng biết được thân phận của Tâm Dao kèm mối quan hệ không mấy tốt lành với người chị gái kia, nên càng thấy thương cô hơn. Vì thế, chị cũng không ngại giải thích cho cô hiểu: “Là có người ở đằng sau chống lưng, người cần tiền, người cần tình và sắc, cả hai đều cùng có lợi.”

Tâm Dao ngớ người, cũng đã hiểu ý của chị Ngọc My là gì, nên quay sang nhìn Mỹ Ngọc đang thực hiện lại cảnh quay với vẻ mặt tự cao tự đại. Cô suy nghĩ một lát, quyết định nhờ Thiên Tuấn điều tra việc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook