Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
Chương 122: Họp Báo Ra Mắt
Xíu Mại Trứng Muối
29/05/2023
Vĩ Thành chỉnh lại vạt áo, sau đó quay sang nhìn Tâm Dao đang được
các thợ tỉ mỉ trang điểm. Hôm nay là ngày ra mắt mv ca nhạc. Cô khoác
lên mình chiếc váy xanh dương đậm đính đá khiến không gì có thể lấp lánh bằng. Chiếc rèm được mở ra, anh khẽ đứng hình, thật muốn cho cả thế
giới biết người con gái xinh đẹp trước mặt là chỉ của riêng anh mà thôi.
“Anh thấy sao ạ?” Tâm Dao nhìn chính mình trong gương, không biết tạo dáng như vậy đã ổn chưa, có bị quá đà, hoặc có bị quá chìm hay không?
Vĩ Thành bước tới gần, cầm lấy tay cô mà hôn lên một cách trân trọng: “Mạn phép để tôi hộ tống tiểu thư đến buổi ra mắt hôm nay nhé?”
Tâm Dao ngẩn người, sau đó hiểu rằng Vĩ Thành đang cố làm cô bớt căng thẳng hơn: “Không thành vấn đề.”
Những nhân viên ở đó chỉ biết ôm tim mà gào thét trong im lặng. Đô đốc và phu nhân đang thả thính với nhau nhưng tim họ lại là thứ điên cuồng nhảy múa, ở đâu ra một cặp đôi đẹp nhãn như thế.
“Cảm ơn mọi người nhé, tôi rất hài lòng.” Vĩ Thành quay đầu lại nói với nhân viên như thể từ nãy đến giờ chính anh mới là người được trang điểm.
“Dạ không sao, được phục vụ đô đốc và phu nhân là niềm tự hào của chúng tôi.” Tất cả nhân viên có mặt đồng thời cúi đầu, tỏ vẻ cung kính.
“Cảm ơn mọi người, tôi sẽ trở lại vào lần sau nhé.”
Tâm Dao vẫy tay và cúi chào với từng người trong cửa tiệm, sau đó được Vĩ Thành cẩn thận nhấc làn váy vào trong xe. Mọi người đều nở nụ cười thương mại, nhưng chiếc xe vừa chạy đi, ai cũng ôm lấy trái tim của mình.
“Tôi đã bị nụ cười kia lấy cắp trái tim.”
“Tự nhiên tôi thấy Đô đốc may mắn cỡ nào mới lấy được phu nhân.”
“Tôi không biết, quản lý đâu, tôi muốn xin nghỉ phép để đi đến buổi họp báo.”
“Tôi cũng vậy.”
Mọi người đồng thanh lên tiếng, giây sau đã thấy quản lý khoá chốt cửa, trên tay còn là gậy theo đuổi thần tượng in hình Tâm Dao: “Chúng ta cùng đi, tao mua mỗi đứa một cái rồi.”
“Quản lý là số một.”
Chiếc xe dừng trước sảnh, mọi ánh đèn hướng về phía đó, liên tục nhấp nháy chỉ để bắt trọn từng khoảnh khắc. Vĩ Thành bước xuống đầu tiên, đảo ánh mắt xung quanh rồi quay ra sau và đưa tay ra. Từ bên trong, một bàn tay nõn nà đặt lên tay anh, mượn sức rướn người, xuất hiện trước công chúng.
“Tắc! Tắc!”
Máy ảnh lập việc hết năng suất, không bỏ qua bất kì tấm hình nào giữa đô đốc và phu nhân tình tứ bên nhau. Vĩ Thành dẫn Tâm dao vào trong, không quên cúi chào với mọi người.
“Phiền mọi người chụp vợ tôi đẹp chút nhé. Cảm ơn rất nhiều.” Anh lên tiếng, nở nụ cười dịu dàng khiến các tay săn ảnh ngỡ ngàng.
“V… vâng, không thành vấn đề, đô đốc phu nhân sẽ là người đẹp nhất đêm nay.” Họ lập tức la lên, điên cuồng chỉ cách cho Tâm Dao tạo dáng.
Tâm Dao cúi đầu với mọi người, sau đó nói nhỏ vào tai của Vĩ Thành: “Anh ranh ma thật đấy.”
“Tất cả để làm em đẹp trong mắt người khác hả? Ừ anh ranh ma thế đấy, dù sao em cũng không bỏ anh được rồi, đô đốc phu nhân.” Vĩ Thành vòng tay quanh eo của Tâm Dao, kéo cô vào lòng rồi dẫn cô vào bên trong.
Thuỳ Linh nhiệt tình tiếp đón khách quý, cũng như chụp hình với mọi người, vừa nhìn thấy bóng dáng thiên nga lột xác của Tâm Dao thì lập tức vẫy gọi: “Tâm Dao, bên này, chờ em nãy giờ đó.”
Tâm Dao cũng mỉm cười đáp lại, sau đó tiến vào vòng tròn đám người, tay vụt ra khỏi tay của Vĩ Thành khiến cô phải quay lại với vẻ mặt khó hiểu. Nhưng anh chỉ đứng đó và cổ vũ cho cô đi lên, anh sẽ ở đây làm hậu phương vững chắc cho cô, hệt như lúc anh ở ngoài doanh trại, và cô trở thành nơi anh gửi gắm tất cả sự âu lo.
Tâm Dao gật đầu, từng bước tiến lên bục cao, cùng Thuỳ Linh tiếp đón các đạo diễn, ca sĩ khác, cũng như các cánh nhà báo. Ánh đèn làm mắt cô cay dần nhưng mọi thứ đều xứng đáng.
Tới giờ trình chiếu, mọi người đi vào rạp và ổn định chỗ ngồi. Tâm Dao nắm chặt tay của Vĩ Thành, có chút run rẩy mà mong chờ, làm anh phải xoa xao để cô ấm người hơn.
Đèn chợt tối dần, áng sáng hắt ra từ màn hình rồi đi vào phần giới thiệu. Quang cảnh u ám mở màn, những tiếc người khóc than cùng tiếng xiềng xích, Mạnh Bà múc hết chén cháo này tới chén khác, miệng không ngừng xua đuổi cho đoàn vong linh đi nhanh qua cầu Nại Hà, lo sợ sẽ có đứa nghĩ quẩn mà gây rắc rối ở chỗ mình. Ngay khi hết một lượt, bà mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, phe phẩy cái quạt trong tay. Đúng lúc này, một bóng dáng đỏ rực lướt qua.
“Lại đến à? Hắn đã đầu thai nhiều kiếp lắm rồi, cũng không còn nhớ rõ cô là ai đâu.”
Nữ quỷ cứ đứng ở đó, không hại ai ở trần gian, cũng không gây phiền phức ở âm ti, chỉ ngàn kiếp chờ đợi người mình thương đến độ héo mòn. Nàng cũng từng là một nữ tử xinh đẹp, cũng từng có khoảng thời gian hạnh phúc, được gia đình yêu thương, được gả cho ý trung nhân tướng quân, cùng chàng đi qua ngày tháng đậm đà tình cảm. Nhưng chiến tranh chia cắt cả hai.
Bài hát có gia điệu tha thiết, ray rứt cho người nghe, rồi lại trở nên nhanh hơn, dồn dập vào thời khắc tướng quân tử trận, thành luỹ bị xâm lấn, giặc ùa vào cướp bóc và làm nhục nàng. Ba điệu múa của nàng thể hiện rõ sự khắc biệt trong cảm xúc, lần một là hạnh phúc bên tình yêu, lần hai là thất thần chờ đợi, lần ba là đưa tiễn người và cả chính mình để chôn sống cùng đám giặc trong căn nhà. Oán khí ngút trời khiến nàng trở thành lệ quỷ, không thể siêu thoát, cứ vật vờ ở mảnh đất đó, dù có bao nhiêu ngôi nhà được cất lên cũng bị nàng đuổi đi. Nàng nghĩ người ấy sẽ trở về.
Tuy nhiên, điều chờ đợi nữ quỷ là một đại sư. Nàng cùng hắn đối đầu, nhưng lại không ngờ tới hắn quá mạnh, đánh bay cả hồn phách của nàng. May mắn chạy thoát tới chỗ của Mạnh Bà, nàng nằm trong lòng bà, khẽ mỉm cười:
“Ta nhìn thấy chàng rồi, chàng sống rất tốt, pháp lực của rất cao cường, sẽ không ai làm hại được chàng.”
Đại sư nhìn nữ quỷ chạy đi, cũng không có ý định đuổi theo, chỉ quay lại báo với mọi người đã xử lý tốt đẹp, sau đó rời đi. Nhưng hắn không hiểu vì sao bước chân lại nặng trĩu, ánh mắt của nữ quỷ đầy thâm tình in đậm trong tâm trí, nước mắt của hắn thế mà lại rơi xuống. Canh Mạnh Bà thật sự làm cho một người quên đi tiền kiếp, nhưng đoạn tình cảm sâu đậm kia nói quên là quên được sao?
Trước khi chết, tướng quân nguyện thề sẽ tìm nàng ở kiếp sau, không phải nàng thì sẽ không động tình với ai. Lời thề ứng nghiệm, ngàn kiếp chàng tu hành, cứ đi tìm một người nào đó trong vô định, nhưng lại không thể biết lí do hay gương mặt nàng.
Màn hình vụt tắt, một vài tiếng nức nở vang lên, đến Tâm Dao cũng không nghĩ khi mv dựng lại sẽ xúc động như thế. Hàng ngàn tiếng vỗ tay vang lên, chúc mừng buổi họp báo thành công rực rỡ.
“Anh thấy sao ạ?” Tâm Dao nhìn chính mình trong gương, không biết tạo dáng như vậy đã ổn chưa, có bị quá đà, hoặc có bị quá chìm hay không?
Vĩ Thành bước tới gần, cầm lấy tay cô mà hôn lên một cách trân trọng: “Mạn phép để tôi hộ tống tiểu thư đến buổi ra mắt hôm nay nhé?”
Tâm Dao ngẩn người, sau đó hiểu rằng Vĩ Thành đang cố làm cô bớt căng thẳng hơn: “Không thành vấn đề.”
Những nhân viên ở đó chỉ biết ôm tim mà gào thét trong im lặng. Đô đốc và phu nhân đang thả thính với nhau nhưng tim họ lại là thứ điên cuồng nhảy múa, ở đâu ra một cặp đôi đẹp nhãn như thế.
“Cảm ơn mọi người nhé, tôi rất hài lòng.” Vĩ Thành quay đầu lại nói với nhân viên như thể từ nãy đến giờ chính anh mới là người được trang điểm.
“Dạ không sao, được phục vụ đô đốc và phu nhân là niềm tự hào của chúng tôi.” Tất cả nhân viên có mặt đồng thời cúi đầu, tỏ vẻ cung kính.
“Cảm ơn mọi người, tôi sẽ trở lại vào lần sau nhé.”
Tâm Dao vẫy tay và cúi chào với từng người trong cửa tiệm, sau đó được Vĩ Thành cẩn thận nhấc làn váy vào trong xe. Mọi người đều nở nụ cười thương mại, nhưng chiếc xe vừa chạy đi, ai cũng ôm lấy trái tim của mình.
“Tôi đã bị nụ cười kia lấy cắp trái tim.”
“Tự nhiên tôi thấy Đô đốc may mắn cỡ nào mới lấy được phu nhân.”
“Tôi không biết, quản lý đâu, tôi muốn xin nghỉ phép để đi đến buổi họp báo.”
“Tôi cũng vậy.”
Mọi người đồng thanh lên tiếng, giây sau đã thấy quản lý khoá chốt cửa, trên tay còn là gậy theo đuổi thần tượng in hình Tâm Dao: “Chúng ta cùng đi, tao mua mỗi đứa một cái rồi.”
“Quản lý là số một.”
Chiếc xe dừng trước sảnh, mọi ánh đèn hướng về phía đó, liên tục nhấp nháy chỉ để bắt trọn từng khoảnh khắc. Vĩ Thành bước xuống đầu tiên, đảo ánh mắt xung quanh rồi quay ra sau và đưa tay ra. Từ bên trong, một bàn tay nõn nà đặt lên tay anh, mượn sức rướn người, xuất hiện trước công chúng.
“Tắc! Tắc!”
Máy ảnh lập việc hết năng suất, không bỏ qua bất kì tấm hình nào giữa đô đốc và phu nhân tình tứ bên nhau. Vĩ Thành dẫn Tâm dao vào trong, không quên cúi chào với mọi người.
“Phiền mọi người chụp vợ tôi đẹp chút nhé. Cảm ơn rất nhiều.” Anh lên tiếng, nở nụ cười dịu dàng khiến các tay săn ảnh ngỡ ngàng.
“V… vâng, không thành vấn đề, đô đốc phu nhân sẽ là người đẹp nhất đêm nay.” Họ lập tức la lên, điên cuồng chỉ cách cho Tâm Dao tạo dáng.
Tâm Dao cúi đầu với mọi người, sau đó nói nhỏ vào tai của Vĩ Thành: “Anh ranh ma thật đấy.”
“Tất cả để làm em đẹp trong mắt người khác hả? Ừ anh ranh ma thế đấy, dù sao em cũng không bỏ anh được rồi, đô đốc phu nhân.” Vĩ Thành vòng tay quanh eo của Tâm Dao, kéo cô vào lòng rồi dẫn cô vào bên trong.
Thuỳ Linh nhiệt tình tiếp đón khách quý, cũng như chụp hình với mọi người, vừa nhìn thấy bóng dáng thiên nga lột xác của Tâm Dao thì lập tức vẫy gọi: “Tâm Dao, bên này, chờ em nãy giờ đó.”
Tâm Dao cũng mỉm cười đáp lại, sau đó tiến vào vòng tròn đám người, tay vụt ra khỏi tay của Vĩ Thành khiến cô phải quay lại với vẻ mặt khó hiểu. Nhưng anh chỉ đứng đó và cổ vũ cho cô đi lên, anh sẽ ở đây làm hậu phương vững chắc cho cô, hệt như lúc anh ở ngoài doanh trại, và cô trở thành nơi anh gửi gắm tất cả sự âu lo.
Tâm Dao gật đầu, từng bước tiến lên bục cao, cùng Thuỳ Linh tiếp đón các đạo diễn, ca sĩ khác, cũng như các cánh nhà báo. Ánh đèn làm mắt cô cay dần nhưng mọi thứ đều xứng đáng.
Tới giờ trình chiếu, mọi người đi vào rạp và ổn định chỗ ngồi. Tâm Dao nắm chặt tay của Vĩ Thành, có chút run rẩy mà mong chờ, làm anh phải xoa xao để cô ấm người hơn.
Đèn chợt tối dần, áng sáng hắt ra từ màn hình rồi đi vào phần giới thiệu. Quang cảnh u ám mở màn, những tiếc người khóc than cùng tiếng xiềng xích, Mạnh Bà múc hết chén cháo này tới chén khác, miệng không ngừng xua đuổi cho đoàn vong linh đi nhanh qua cầu Nại Hà, lo sợ sẽ có đứa nghĩ quẩn mà gây rắc rối ở chỗ mình. Ngay khi hết một lượt, bà mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, phe phẩy cái quạt trong tay. Đúng lúc này, một bóng dáng đỏ rực lướt qua.
“Lại đến à? Hắn đã đầu thai nhiều kiếp lắm rồi, cũng không còn nhớ rõ cô là ai đâu.”
Nữ quỷ cứ đứng ở đó, không hại ai ở trần gian, cũng không gây phiền phức ở âm ti, chỉ ngàn kiếp chờ đợi người mình thương đến độ héo mòn. Nàng cũng từng là một nữ tử xinh đẹp, cũng từng có khoảng thời gian hạnh phúc, được gia đình yêu thương, được gả cho ý trung nhân tướng quân, cùng chàng đi qua ngày tháng đậm đà tình cảm. Nhưng chiến tranh chia cắt cả hai.
Bài hát có gia điệu tha thiết, ray rứt cho người nghe, rồi lại trở nên nhanh hơn, dồn dập vào thời khắc tướng quân tử trận, thành luỹ bị xâm lấn, giặc ùa vào cướp bóc và làm nhục nàng. Ba điệu múa của nàng thể hiện rõ sự khắc biệt trong cảm xúc, lần một là hạnh phúc bên tình yêu, lần hai là thất thần chờ đợi, lần ba là đưa tiễn người và cả chính mình để chôn sống cùng đám giặc trong căn nhà. Oán khí ngút trời khiến nàng trở thành lệ quỷ, không thể siêu thoát, cứ vật vờ ở mảnh đất đó, dù có bao nhiêu ngôi nhà được cất lên cũng bị nàng đuổi đi. Nàng nghĩ người ấy sẽ trở về.
Tuy nhiên, điều chờ đợi nữ quỷ là một đại sư. Nàng cùng hắn đối đầu, nhưng lại không ngờ tới hắn quá mạnh, đánh bay cả hồn phách của nàng. May mắn chạy thoát tới chỗ của Mạnh Bà, nàng nằm trong lòng bà, khẽ mỉm cười:
“Ta nhìn thấy chàng rồi, chàng sống rất tốt, pháp lực của rất cao cường, sẽ không ai làm hại được chàng.”
Đại sư nhìn nữ quỷ chạy đi, cũng không có ý định đuổi theo, chỉ quay lại báo với mọi người đã xử lý tốt đẹp, sau đó rời đi. Nhưng hắn không hiểu vì sao bước chân lại nặng trĩu, ánh mắt của nữ quỷ đầy thâm tình in đậm trong tâm trí, nước mắt của hắn thế mà lại rơi xuống. Canh Mạnh Bà thật sự làm cho một người quên đi tiền kiếp, nhưng đoạn tình cảm sâu đậm kia nói quên là quên được sao?
Trước khi chết, tướng quân nguyện thề sẽ tìm nàng ở kiếp sau, không phải nàng thì sẽ không động tình với ai. Lời thề ứng nghiệm, ngàn kiếp chàng tu hành, cứ đi tìm một người nào đó trong vô định, nhưng lại không thể biết lí do hay gương mặt nàng.
Màn hình vụt tắt, một vài tiếng nức nở vang lên, đến Tâm Dao cũng không nghĩ khi mv dựng lại sẽ xúc động như thế. Hàng ngàn tiếng vỗ tay vang lên, chúc mừng buổi họp báo thành công rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.