Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
Chương 88: Tư Vấn Cho Tâm Dao
Xíu Mại Trứng Muối
11/05/2023
“Đây là gì?” Vĩ Thành nhìn tấm danh thiếp mà Tâm Dao đưa, sau khi hỏi rõ
ngọn nguồn thì cũng hiểu là do thầy Khiêm giới thiệu cho.
“Anh nghĩ sao?” Tâm Dao gác cằm lên vai Vĩ Thành, ánh mắt ánh lên vài phần khó xử.
“Người này anh có quen biết, anh sẽ điều tra một vòng rồi cho em thêm thông tin.” Vĩ Thành đặt tấm danh thiếp sang một bên, sau đó vòng tay qua ôm lấy eo Tâm Dao rồi hỏi: “Em cũng đã năm hai rồi, vẫn không quá sớm để bắt đầu sự nghiệp đâu, em muốn vừa làm vừa học à?”
“Em có dự tính như thế, bây giờ rất nhiều công ty bắt đầu đến trường để tuyển dụng rồi, có điều em vẫn không biết nên chọn ai.” Tâm Dao móc ra một đống danh thiếp đã được thu thập từ lúc cuộc thi vừa kết thúc. Cô không nghĩ mình sẽ nhận được nhiều như thế, dường như cô có thể gặp không dưới năm nhà tuyển dụng của các công ty trong vòng năm người.
Vĩ Thành xem xét từng cái, sau đó thấy đa phần đều là đến từ các quản lí diễn viên, không cái nào thật sự sẽ phù hợp với Tâm Dao: “Sẽ khá khó khăn khi em chuyển hướng sang diễn viên mà không có kĩ năng thích hợp, chắc em hiểu ý anh nói, diễn viên không chỉ cần mỗi gương mặt và hình thể.”
Tâm Dao gật đầu: “Vì thế em mới không chấp nhận trước với ai cả, em không chắc chắn vào việc mình sẽ có thể nhập tâm vào một nhân vật nào.”
Vĩ Thành xem kĩ từng cái rồi phân loại ra, nghe cô nói thế thì nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào ánh mắt long lanh ấy: “Không cần quá lo lắng, mỗi người sẽ có một sở trường riêng, em không diễn được thì chúng ta chỉ đi theo con đường múa yêu thích này, nhưng anh đã xem đoạn phim vào hôm cuộc thi của em rồi, anh khá tin tưởng em cũng có tài năng thiên bẩm trong diễn xuất đấy.”
Tâm Dao mỉm cười, trong phúc chốc trái tim được sưởi ấm, dường như Vĩ Thành luôn biết cách đưa cho cô lời khuyên cũng như lời động viên vực dậy tinh thần cô nhất có thể. Anh nhéo má cô, sau đó chỉ vào năm tờ danh thiếp mà anh đã soạn ra:
“Đây là năm công ty anh thấy ổn nhất, trước mắt em cứ bảo họ soạn ra hướng đi họ muốn dẫn dắt em trước, người nào không đáp lại đồng nghĩa không có ý chân thành, sau đó em có quyền chọn lựa.” Vĩ Thành đáp một cách thong dong, không muốn Tâm Dao chịu bất kì uỷ khuất nào.
“Nhưng như thế có phải là hơi tự cao quá không ạ?” Tâm Dao e dè, cảm thấy có rất nhiều ứng cử viên ưu tú, mà cô lại tự tiện đặt ra yêu cầu như thế thì có vẻ không hay.
“Không gì cả, không có họ thì nhà họ Triệu cũng dư sức cho em một chỗ dựa, thứ chúng ta cần là họ nhìn vào kĩ năng của em, chứ không phải cái danh phận hay gì cả. Người hiểu rõ sẽ cho em một hướng đi đúng.” Vĩ Thành xoa xao bắp tay Tâm Dao, an ủi cô đừng quá lo lắng người khác nghĩ gì, người anh yêu nên xứng đáng đạt được những điều tốt đẹp.
“Nhưng lỡ như sau khi em tham gia, em không còn thời gian chăm sóc ông nội, cha mẹ và cả anh…” Tâm Dao thở dài, trong đầu vẫn luôn co một định hướng khác là trở thành nội trợ từ khi gặp Vĩ Thành.
“Em là phụ nữ, đã vất vả đủ đường, nên có sự nghiệp, nên tự kiếm ra được đồng tiền để tự đảm bảo cho chính mình. Anh cá chắc sẽ luôn yêu thương, bảo vệ em nhưng nếu chuyện không hay xảy ra, em sẽ có chỗ đứng riêng, không cần phải nương tựa vào ai cả.” Vĩ Thành gạt ngang suy nghĩ của Tâm Dao, anh hiểu thời đại bây giờ phụ nữ độc lập là điều đáng được tuyên dương, anh không muốn cô rũ bỏ tài năng thiên bẩm của mình, vì anh biết cô chỉ được thoả mãn hết sức chỉ khi hoài mình cùng âm nhạc.
Tâm Dao chớp chớp mắt, đáy lòng đã mềm nhũn từ lúc nào, ôm chặt lấy Vĩ Thành: “Cảm ơn anh, nếu sau này có con gái, anh sẽ là người cha rất tốt đấy.”
Vĩ Thành im lặng vài giây, sau đó bụm miệng, ánh mắt chất chứa sự cảm động không hề giấu giếm: “Em thế mà đã nghĩ đến chuyện có con với anh rồi sao? Anh biết là anh hấp dẫn mà.”
Tâm Dao đang vui vẻ, giây sau trở về trạng thái vô cảm, dường như mọi không khí ấm áp, yêu đương đều bị một màn này phá vỡ. Vĩ Thành ôm chặt eo cô, kề sát cả người vào, sau đó là thì thầm: “Để câu nói này vào đêm tân hôn nhé, anh sẽ thích hơn rất nhiều đấy.”
“Anh nằm mơ đi.” Tâm Dao ngượng ngùng, đẩy Vĩ Thành ra, định không thèm quan tâm đến vẻ trêu chọc kia nữa nhưng vẫn bị anh kéo lại, đặt cô ngồi lên đùi cùng nụ hôn lướt qua. Cô bĩu môi, sau đó dùng hết sức kéo má của anh ra hai phía khiến anh la oai oái, tỏ vẻ đáng thương.
“Có phải lúc trước anh cũng dùng biểu cảm này để lừa gạt em không?” Tâm Dao sực nhớ ra, nhiều chuyện bất ổn ập tới khiến cô quên mất người đàn ông trước mặt hình như từng giở mánh khoé này không ít lần.
Vĩ Thành lắc đầu, cố để mình trông vô tội nhất có thể: “Không có, em nói gì anh không hiểu, anh trước giờ nào gạt ai.”
“Chuyện chân anh đi lại được, em còn chưa hỏi tội anh đâu.” Tâm Dao khoanh tay, tỏ rõ sự hậm hực: “Anh làm em sợ chết khiếp đấy, anh biết không?”
Vĩ Thành không nghĩ Tâm Dao có thể lôi chuyện cũ xưa rích ra để giận dỗi, nhưng vẫn dỗ dành một cách yêu chiều: “Anh xin lỗi, lúc đó anh chỉ có một suy nghĩ nếu anh đi lại được, em sẽ rời khỏi anh, nên anh mới…”
“Mới giấu và giả vờ chân không thể lành lại được à?” Tâm Dao tiếp lời khi thấy Vĩ Thành áy náy, cô từ lâu đã không giận dỗi gì việc này rồi, ngược lại vui mừng còn không hết, chỉ muốn chọc anh một chút, nhưng không nghĩ tới sẽ biết được lí do đằng sau, nên nhào vào lòng anh lần nữa: “Khi ấy em nghĩ anh không thích em…”
Vĩ Thành thở dài: “Em có thể nghi ngờ tất cả nhưng xin đừng nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, em không biết được trong lúc anh bất tỉnh, anh muốn ôm lấy em như này biết bao lần đâu.”
Lúc này bên ngoài phòng, quản gia Dương vừa muốn đi vào, vừa muốn đi xuống lầu, đang không biết nên làm gì thì bà Triệu đã đi tới: “Sao thế quản gia Dương? Chưa đưa trái cây vào cho tụi nhỏ à?”
Nhưng khi nghe tiếng cười đùa bên trong thì bà đã hiểu chuyện gì xảy ra: “Thôi chú đem xuống dưới đi, cho chúng nó chút không gian riêng, đúng là mấy đứa mới biết yêu.”
“Anh nghĩ sao?” Tâm Dao gác cằm lên vai Vĩ Thành, ánh mắt ánh lên vài phần khó xử.
“Người này anh có quen biết, anh sẽ điều tra một vòng rồi cho em thêm thông tin.” Vĩ Thành đặt tấm danh thiếp sang một bên, sau đó vòng tay qua ôm lấy eo Tâm Dao rồi hỏi: “Em cũng đã năm hai rồi, vẫn không quá sớm để bắt đầu sự nghiệp đâu, em muốn vừa làm vừa học à?”
“Em có dự tính như thế, bây giờ rất nhiều công ty bắt đầu đến trường để tuyển dụng rồi, có điều em vẫn không biết nên chọn ai.” Tâm Dao móc ra một đống danh thiếp đã được thu thập từ lúc cuộc thi vừa kết thúc. Cô không nghĩ mình sẽ nhận được nhiều như thế, dường như cô có thể gặp không dưới năm nhà tuyển dụng của các công ty trong vòng năm người.
Vĩ Thành xem xét từng cái, sau đó thấy đa phần đều là đến từ các quản lí diễn viên, không cái nào thật sự sẽ phù hợp với Tâm Dao: “Sẽ khá khó khăn khi em chuyển hướng sang diễn viên mà không có kĩ năng thích hợp, chắc em hiểu ý anh nói, diễn viên không chỉ cần mỗi gương mặt và hình thể.”
Tâm Dao gật đầu: “Vì thế em mới không chấp nhận trước với ai cả, em không chắc chắn vào việc mình sẽ có thể nhập tâm vào một nhân vật nào.”
Vĩ Thành xem kĩ từng cái rồi phân loại ra, nghe cô nói thế thì nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào ánh mắt long lanh ấy: “Không cần quá lo lắng, mỗi người sẽ có một sở trường riêng, em không diễn được thì chúng ta chỉ đi theo con đường múa yêu thích này, nhưng anh đã xem đoạn phim vào hôm cuộc thi của em rồi, anh khá tin tưởng em cũng có tài năng thiên bẩm trong diễn xuất đấy.”
Tâm Dao mỉm cười, trong phúc chốc trái tim được sưởi ấm, dường như Vĩ Thành luôn biết cách đưa cho cô lời khuyên cũng như lời động viên vực dậy tinh thần cô nhất có thể. Anh nhéo má cô, sau đó chỉ vào năm tờ danh thiếp mà anh đã soạn ra:
“Đây là năm công ty anh thấy ổn nhất, trước mắt em cứ bảo họ soạn ra hướng đi họ muốn dẫn dắt em trước, người nào không đáp lại đồng nghĩa không có ý chân thành, sau đó em có quyền chọn lựa.” Vĩ Thành đáp một cách thong dong, không muốn Tâm Dao chịu bất kì uỷ khuất nào.
“Nhưng như thế có phải là hơi tự cao quá không ạ?” Tâm Dao e dè, cảm thấy có rất nhiều ứng cử viên ưu tú, mà cô lại tự tiện đặt ra yêu cầu như thế thì có vẻ không hay.
“Không gì cả, không có họ thì nhà họ Triệu cũng dư sức cho em một chỗ dựa, thứ chúng ta cần là họ nhìn vào kĩ năng của em, chứ không phải cái danh phận hay gì cả. Người hiểu rõ sẽ cho em một hướng đi đúng.” Vĩ Thành xoa xao bắp tay Tâm Dao, an ủi cô đừng quá lo lắng người khác nghĩ gì, người anh yêu nên xứng đáng đạt được những điều tốt đẹp.
“Nhưng lỡ như sau khi em tham gia, em không còn thời gian chăm sóc ông nội, cha mẹ và cả anh…” Tâm Dao thở dài, trong đầu vẫn luôn co một định hướng khác là trở thành nội trợ từ khi gặp Vĩ Thành.
“Em là phụ nữ, đã vất vả đủ đường, nên có sự nghiệp, nên tự kiếm ra được đồng tiền để tự đảm bảo cho chính mình. Anh cá chắc sẽ luôn yêu thương, bảo vệ em nhưng nếu chuyện không hay xảy ra, em sẽ có chỗ đứng riêng, không cần phải nương tựa vào ai cả.” Vĩ Thành gạt ngang suy nghĩ của Tâm Dao, anh hiểu thời đại bây giờ phụ nữ độc lập là điều đáng được tuyên dương, anh không muốn cô rũ bỏ tài năng thiên bẩm của mình, vì anh biết cô chỉ được thoả mãn hết sức chỉ khi hoài mình cùng âm nhạc.
Tâm Dao chớp chớp mắt, đáy lòng đã mềm nhũn từ lúc nào, ôm chặt lấy Vĩ Thành: “Cảm ơn anh, nếu sau này có con gái, anh sẽ là người cha rất tốt đấy.”
Vĩ Thành im lặng vài giây, sau đó bụm miệng, ánh mắt chất chứa sự cảm động không hề giấu giếm: “Em thế mà đã nghĩ đến chuyện có con với anh rồi sao? Anh biết là anh hấp dẫn mà.”
Tâm Dao đang vui vẻ, giây sau trở về trạng thái vô cảm, dường như mọi không khí ấm áp, yêu đương đều bị một màn này phá vỡ. Vĩ Thành ôm chặt eo cô, kề sát cả người vào, sau đó là thì thầm: “Để câu nói này vào đêm tân hôn nhé, anh sẽ thích hơn rất nhiều đấy.”
“Anh nằm mơ đi.” Tâm Dao ngượng ngùng, đẩy Vĩ Thành ra, định không thèm quan tâm đến vẻ trêu chọc kia nữa nhưng vẫn bị anh kéo lại, đặt cô ngồi lên đùi cùng nụ hôn lướt qua. Cô bĩu môi, sau đó dùng hết sức kéo má của anh ra hai phía khiến anh la oai oái, tỏ vẻ đáng thương.
“Có phải lúc trước anh cũng dùng biểu cảm này để lừa gạt em không?” Tâm Dao sực nhớ ra, nhiều chuyện bất ổn ập tới khiến cô quên mất người đàn ông trước mặt hình như từng giở mánh khoé này không ít lần.
Vĩ Thành lắc đầu, cố để mình trông vô tội nhất có thể: “Không có, em nói gì anh không hiểu, anh trước giờ nào gạt ai.”
“Chuyện chân anh đi lại được, em còn chưa hỏi tội anh đâu.” Tâm Dao khoanh tay, tỏ rõ sự hậm hực: “Anh làm em sợ chết khiếp đấy, anh biết không?”
Vĩ Thành không nghĩ Tâm Dao có thể lôi chuyện cũ xưa rích ra để giận dỗi, nhưng vẫn dỗ dành một cách yêu chiều: “Anh xin lỗi, lúc đó anh chỉ có một suy nghĩ nếu anh đi lại được, em sẽ rời khỏi anh, nên anh mới…”
“Mới giấu và giả vờ chân không thể lành lại được à?” Tâm Dao tiếp lời khi thấy Vĩ Thành áy náy, cô từ lâu đã không giận dỗi gì việc này rồi, ngược lại vui mừng còn không hết, chỉ muốn chọc anh một chút, nhưng không nghĩ tới sẽ biết được lí do đằng sau, nên nhào vào lòng anh lần nữa: “Khi ấy em nghĩ anh không thích em…”
Vĩ Thành thở dài: “Em có thể nghi ngờ tất cả nhưng xin đừng nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, em không biết được trong lúc anh bất tỉnh, anh muốn ôm lấy em như này biết bao lần đâu.”
Lúc này bên ngoài phòng, quản gia Dương vừa muốn đi vào, vừa muốn đi xuống lầu, đang không biết nên làm gì thì bà Triệu đã đi tới: “Sao thế quản gia Dương? Chưa đưa trái cây vào cho tụi nhỏ à?”
Nhưng khi nghe tiếng cười đùa bên trong thì bà đã hiểu chuyện gì xảy ra: “Thôi chú đem xuống dưới đi, cho chúng nó chút không gian riêng, đúng là mấy đứa mới biết yêu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.