Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 48: Chiếm Lý
Giang Nam Nam
08/05/2024
Nguyễn Tử Mạt bế Tiểu Bảo lên, nhìn về phía người phụ nữ đanh đá Dương Xuân Lộ, lớn tiếng nói: “Không phải người nào bị thương nặng, thì người đó có lý, là do con của cô cướp đồ chơi của con tôi trước. Lại còn mắng tôi và Tiểu Bảo nhà tôi, hơn nữa còn ra tay đánh mấy đứa trẻ nhỏ hơn mình, hành động ngang ngược kiêu ngạo như vậy, là coi bản thân như địa chủ đúng không. Nếu như không phải nó tự mình ngã gãy tay thì tôi còn muốn xông lên bẻ gãy tay nó đấy.”
Những lời này khiến sắc mặt của Dương Xuân Lộ lập tức thay đổi, nhà mẹ đẻ của cô ta năm đó là gia đình địa chủ, cho nên cả nhà mới bị đày đến nông thôn cải tạo, cho nên nghe thấy hai chữ địa chủ, lập tức kích thích dây thần kinh trong đầu cô ta.
Dương Xuân Lộ vội vàng nói: “Tiểu Tưởng nhà tôi từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan, sao có thể cướp đồ của người khác được, còn ra tay đánh người, con của tôi đã bị thương như vậy rồi, bị bắt nạt như vậy rồi, có người lại muốn hất nước bẩn lên người thằng bé, ông trời ơi, trên đời này còn công bằng nữa không, tôi không muốn sống nữa.”
Mọi người đều không đồng ý lời nói của Dương Xuân Lộ, con của Dương Xuân Lộ ngoan ngoãn ở đâu, nó chính là thằng bé gây rắc rối nhất trong đại viện.
Thôi Hà Hoa cũng đứng ra, nói đỡ cho Dương Xuân Lộ: “Nguyễn Tử Mạt, nếu như cô không nỡ dạy dỗ con của mình thì cứ nói thẳng ra, sao nhất quyết nói ra những lời không có bằng chứng như vậy, đổi trắng thay đen, Tiểu Tường bị thương nặng như vậy rồi, dáng vẻ kia giống như sẽ bắt nạt người khác sao, trái lại, nhìn dáng vẻ không hề sợ hãi kia của con trai cô, tôi thấy giống kẻ gây chuyện hơn đó. Cô muốn đổ lỗi lên người Tiểu Tường, là vì muốn tránh thoát lỗi cho con của mình à, cô vẫn vô liêm sỉ và không biết xấu hổ như trước đây.”
“Cô bị mù à? Tiểu Bảo mới ba tuổi, còn dám nói thằng bé gây sự, nó có thể cầm được cây gậy sao?”
Ánh mắt Nguyễn Tử Mạt khinh thường nhìn về phía Thôi Hà Hoa.
Dương Xuân Lộ và Thôi Hà Hoa luôn chơi thân với nhau, dáng vẻ càn quấy này của Dương Xuân Lộ, chắc chắn muốn làm to chuyện này, là muốn để bên trên biết, chỉ e lần này là do Thôi Hà Hoa bày mưu tính kế, muốn vì em gái mình dạy cho cô một bài học.
Mấy người chị dâu không nhịn được che miệng cười.
Sắc mặt Thôi Hà Hoa đỏ bừng, mồm miệng của cái mụ béo chết tiệt này trở nên sắc bén như vậy từ khi nào, sao cô ta lại không hề phát hiện mụ béo này nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
“Tôi cũng cảm thấy Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, sao có thể bắt nạt người khác được, lời nói vừa rồi của Khải Khải có lẽ là sự thật.”
Thôi Hà Hoa mỉa mai nói: “Chị dâu Hân, ai mà không biết Nguyễn Tử Mạt thường xuyên đem đồ ăn ngon tặng cho nhà cô, quan hệ của hai người các người tốt, cô tất nhiên muốn nói đỡ cho cô ta.”
Nguyễn Tử Mạt nói: “Nếu theo như lời cô nói, quan hệ của cô và Dương Xuân Lộ tốt như vậy, vừa rồi cô nói như vậy cũng chỉ là muốn giúp Dương Xuân Lộ mà thôi.”
Thôi Hà Hoa bị nói đến mức không nói lên lời.
Lúc này Khải Khải chỉ và Tiểu Tường, lớn tiếng nói: “Chính là cậu ta cướp xe của Tiểu Bảo, xe nhỏ vẫn đang nằm trong túi của cậu ta.”
Vẻ mặt Tiểu Tường hoảng sợ, cũng quên khóc, đang định bỏ chạy.
Những lời này khiến sắc mặt của Dương Xuân Lộ lập tức thay đổi, nhà mẹ đẻ của cô ta năm đó là gia đình địa chủ, cho nên cả nhà mới bị đày đến nông thôn cải tạo, cho nên nghe thấy hai chữ địa chủ, lập tức kích thích dây thần kinh trong đầu cô ta.
Dương Xuân Lộ vội vàng nói: “Tiểu Tưởng nhà tôi từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan, sao có thể cướp đồ của người khác được, còn ra tay đánh người, con của tôi đã bị thương như vậy rồi, bị bắt nạt như vậy rồi, có người lại muốn hất nước bẩn lên người thằng bé, ông trời ơi, trên đời này còn công bằng nữa không, tôi không muốn sống nữa.”
Mọi người đều không đồng ý lời nói của Dương Xuân Lộ, con của Dương Xuân Lộ ngoan ngoãn ở đâu, nó chính là thằng bé gây rắc rối nhất trong đại viện.
Thôi Hà Hoa cũng đứng ra, nói đỡ cho Dương Xuân Lộ: “Nguyễn Tử Mạt, nếu như cô không nỡ dạy dỗ con của mình thì cứ nói thẳng ra, sao nhất quyết nói ra những lời không có bằng chứng như vậy, đổi trắng thay đen, Tiểu Tường bị thương nặng như vậy rồi, dáng vẻ kia giống như sẽ bắt nạt người khác sao, trái lại, nhìn dáng vẻ không hề sợ hãi kia của con trai cô, tôi thấy giống kẻ gây chuyện hơn đó. Cô muốn đổ lỗi lên người Tiểu Tường, là vì muốn tránh thoát lỗi cho con của mình à, cô vẫn vô liêm sỉ và không biết xấu hổ như trước đây.”
“Cô bị mù à? Tiểu Bảo mới ba tuổi, còn dám nói thằng bé gây sự, nó có thể cầm được cây gậy sao?”
Ánh mắt Nguyễn Tử Mạt khinh thường nhìn về phía Thôi Hà Hoa.
Dương Xuân Lộ và Thôi Hà Hoa luôn chơi thân với nhau, dáng vẻ càn quấy này của Dương Xuân Lộ, chắc chắn muốn làm to chuyện này, là muốn để bên trên biết, chỉ e lần này là do Thôi Hà Hoa bày mưu tính kế, muốn vì em gái mình dạy cho cô một bài học.
Mấy người chị dâu không nhịn được che miệng cười.
Sắc mặt Thôi Hà Hoa đỏ bừng, mồm miệng của cái mụ béo chết tiệt này trở nên sắc bén như vậy từ khi nào, sao cô ta lại không hề phát hiện mụ béo này nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
“Tôi cũng cảm thấy Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, sao có thể bắt nạt người khác được, lời nói vừa rồi của Khải Khải có lẽ là sự thật.”
Thôi Hà Hoa mỉa mai nói: “Chị dâu Hân, ai mà không biết Nguyễn Tử Mạt thường xuyên đem đồ ăn ngon tặng cho nhà cô, quan hệ của hai người các người tốt, cô tất nhiên muốn nói đỡ cho cô ta.”
Nguyễn Tử Mạt nói: “Nếu theo như lời cô nói, quan hệ của cô và Dương Xuân Lộ tốt như vậy, vừa rồi cô nói như vậy cũng chỉ là muốn giúp Dương Xuân Lộ mà thôi.”
Thôi Hà Hoa bị nói đến mức không nói lên lời.
Lúc này Khải Khải chỉ và Tiểu Tường, lớn tiếng nói: “Chính là cậu ta cướp xe của Tiểu Bảo, xe nhỏ vẫn đang nằm trong túi của cậu ta.”
Vẻ mặt Tiểu Tường hoảng sợ, cũng quên khóc, đang định bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.