Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 46: Làm Rõ Sự Thật
Giang Nam Nam
08/05/2024
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy vết răng kia, lại rất bình tĩnh, cũng không giống những phụ huynh khác khi thấy cảnh này sẽ quay lại trách mắng con của mình, cô bình tĩnh nói: “Con trai cô bị thương, chẳng lẽ con trai tôi không bị thương sao? Chân tướng sự việc như thế nào, cũng không phải cô và con trai cô nói mới là thật.”
Dương Xuân Lộ mắng Nguyễn Tử Mạt, “Cái này vẫn chưa đủ chứng minh sao, mày còn muốn ngụy biện.”
“Có ngụy biện hay không, đợi lát nữa sẽ rõ ràng, nếu như Tiểu Bảo nhà tôi thật sự ra tay trước, đánh con trai của cô, tôi sẽ đánh gãy tay thằng bé, đến tận cửa nói xin lỗi gia đình cô, bồi thường tất cả tiền thuốc men cho con trai của cô.”
Nguyễn Tử Mạt đứng nghiêm, giọng nói rõ ràng mạnh mẽ, khí thế lập tức dọa sợ Dương Xuân Lộ đang càn quấy trước mặt.
Những lời cô nói cực kỳ công bằng công chính, khiến người không tìm được nửa phần sai, không ai dám tiến lên phản bác lại lời cô nói.
Nguyễn Tử mạt quay người lại, cô nhìn ba đứa trẻ trước mặt, đó là hai đứa trẻ nhà Nam Yến, cùng Tiểu Bảo nhà cô, chuyện này ồn ào như vậy, lại không thấy Nam Yến xuất hiện, có lẽ cô ấy đã về nhà mẹ đẻ, phải chiều tối mới về được.
Khải Khải và Thiến Thiến còn đang khóc, trong khi đó Tiểu Bảo lại cúi đầu, im lặng không nói lời nào.
Trong ba đứa trẻ, Thiến Thiến là đứa khóc to nhất, nhưng tiếng khóc của cô bé lại nhẹ nhàng và mềm mại, khiến người ta không cảm thấy chán ghét, ngược lại lại làm người thấy mà đau lòng.
“Ngoan, không khóc.”
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy cô bé khóc sưng cả mắt, kéo cô bé đến bên cạnh, lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng dỗ dành.
Thiến Thiến thường xuyên ăn đồ ăn ngon ở nhà của Nguyễn Tử Mạt nên đã thân thiến với cô hơn, cô nhóc chui vào trong lòng ngực của cô, tiếng khóc cũng dần dần nhỏ đi.
Lúc này Nguyễn Tử Mạt mới quay đầu nhìn về phía Tiểu Bảo vẫn đang cúi đầu im lặng, cái đầu nho nhỏ, cánh tay nho nhỏ, thân nhìn nhỏ nhắn, im lặng chịu đựng không nói, dáng vẻ uất ức này khiến Nguyễn Tử Mạt cảm thấy rất đau lòng.
Đa phần những đứa trẻ bị bắt nạt, bản năng tự nhiên của chúng là chạy đi khóc lóc kể lể với cha mẹ mình, nhưng Tiểu Bảo lại tự mình im lặng chịu đựng, trước đây thằng bé đã phải chịu bao nhiêu uất ức mới có thể đè nén bản năng tự nhiên của mình như vậy?
Nguyễn Tử Mạt vươn tay nắm lấy cánh tay của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo sợ đến mức lùi lại, người đàn bà xấu xa này lại định đánh thằng bé sao.
Nguyễn Tử Mạt cảm nhận được sự kháng cự và cứng đờ của Tiểu Bảo, giả vờ như không phát hiện, kéo thằng bé đến trước mặt, giọng nói dịu dàng hỏi: “Tiểu Bảo, con nói cho mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì? Con ở ngoài bị người ta đánh thì phải nói với mẹ, chúng ta không thể để người khác bắt nạt được.”
Dương Xuân Lộ hét lên: “Nguyễn Tử Mạt, mày nói rõ xem, ai bắt nạt ai hả.”
Nguyễn Tử Mạt không để ý đến cô ta, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Tiểu Bảo.
Dương Xuân Lộ mắng Nguyễn Tử Mạt, “Cái này vẫn chưa đủ chứng minh sao, mày còn muốn ngụy biện.”
“Có ngụy biện hay không, đợi lát nữa sẽ rõ ràng, nếu như Tiểu Bảo nhà tôi thật sự ra tay trước, đánh con trai của cô, tôi sẽ đánh gãy tay thằng bé, đến tận cửa nói xin lỗi gia đình cô, bồi thường tất cả tiền thuốc men cho con trai của cô.”
Nguyễn Tử Mạt đứng nghiêm, giọng nói rõ ràng mạnh mẽ, khí thế lập tức dọa sợ Dương Xuân Lộ đang càn quấy trước mặt.
Những lời cô nói cực kỳ công bằng công chính, khiến người không tìm được nửa phần sai, không ai dám tiến lên phản bác lại lời cô nói.
Nguyễn Tử mạt quay người lại, cô nhìn ba đứa trẻ trước mặt, đó là hai đứa trẻ nhà Nam Yến, cùng Tiểu Bảo nhà cô, chuyện này ồn ào như vậy, lại không thấy Nam Yến xuất hiện, có lẽ cô ấy đã về nhà mẹ đẻ, phải chiều tối mới về được.
Khải Khải và Thiến Thiến còn đang khóc, trong khi đó Tiểu Bảo lại cúi đầu, im lặng không nói lời nào.
Trong ba đứa trẻ, Thiến Thiến là đứa khóc to nhất, nhưng tiếng khóc của cô bé lại nhẹ nhàng và mềm mại, khiến người ta không cảm thấy chán ghét, ngược lại lại làm người thấy mà đau lòng.
“Ngoan, không khóc.”
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy cô bé khóc sưng cả mắt, kéo cô bé đến bên cạnh, lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng dỗ dành.
Thiến Thiến thường xuyên ăn đồ ăn ngon ở nhà của Nguyễn Tử Mạt nên đã thân thiến với cô hơn, cô nhóc chui vào trong lòng ngực của cô, tiếng khóc cũng dần dần nhỏ đi.
Lúc này Nguyễn Tử Mạt mới quay đầu nhìn về phía Tiểu Bảo vẫn đang cúi đầu im lặng, cái đầu nho nhỏ, cánh tay nho nhỏ, thân nhìn nhỏ nhắn, im lặng chịu đựng không nói, dáng vẻ uất ức này khiến Nguyễn Tử Mạt cảm thấy rất đau lòng.
Đa phần những đứa trẻ bị bắt nạt, bản năng tự nhiên của chúng là chạy đi khóc lóc kể lể với cha mẹ mình, nhưng Tiểu Bảo lại tự mình im lặng chịu đựng, trước đây thằng bé đã phải chịu bao nhiêu uất ức mới có thể đè nén bản năng tự nhiên của mình như vậy?
Nguyễn Tử Mạt vươn tay nắm lấy cánh tay của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo sợ đến mức lùi lại, người đàn bà xấu xa này lại định đánh thằng bé sao.
Nguyễn Tử Mạt cảm nhận được sự kháng cự và cứng đờ của Tiểu Bảo, giả vờ như không phát hiện, kéo thằng bé đến trước mặt, giọng nói dịu dàng hỏi: “Tiểu Bảo, con nói cho mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì? Con ở ngoài bị người ta đánh thì phải nói với mẹ, chúng ta không thể để người khác bắt nạt được.”
Dương Xuân Lộ hét lên: “Nguyễn Tử Mạt, mày nói rõ xem, ai bắt nạt ai hả.”
Nguyễn Tử Mạt không để ý đến cô ta, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Tiểu Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.