Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 32: Thật Ngon
Giang Nam Nam
07/05/2024
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy Tiểu Bảo, nở nụ cười, “Tiểu Bảo Bối quay lại rồi đấy à.”
“Không được gọi con là tiểu Bảo Bối.”
Tiểu Bảo phồng hai má, nhướng mày lên, giận dỗi trừng Nguyễn Tử Mạt, y như một con mèo nhỏ đang xù lông.
Dáng vẻ tức giận không có tí sức uy hiếp nào, ngược lại rất đáng yêu.
“Nhưng con chính là tiểu Bảo Bối mà, con xem con đi, đầu nhỏ nhỏ, tay nhỏ nhỏ, hai chân nhỏ nhỏ, không gọi con là tiểu Bảo Bối chẳng lẽ gọi con là nhỏ nhỏ* hả.”
Nguyễn Tử Mạt ngồi lên ghế cạnh Tiểu Bảo.
Từ lần Tiểu Bảo đứng ở cửa gào lên “Con không phải tiểu Bảo Bối của mẹ” với Nguyễn Tử Mạt, lần nào Nguyễn Tử Mạt cũng cố tình gọi cậu nhóc là tiểu Bảo Bối, vừa gọi cậu là tiểu Bảo Bối, cậu sẽ tức giận, rất thú vị.
“Không cần.”
Tiểu Bảo dẩu môi lên, gương mặt trắng nõn toàn vẻ kháng cự, nhỏ nhỏ là tên của con gái, có cô con gái của một tẩu tử cũng tên nhỏ nhỏ.
“Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi con là tiểu Bảo Bối thôi.”
Nguyễn Tử Mạt múc một chén canh gà đặt trước mặt Tiểu Bảo.
“Mẹ đáng ghét.”
Tiểu Bảo trừng cô, dùng sức trừng cô, biểu đạt hết sự chán ghét của mình với cô.
“…” Lệ Kình Liệt.
Không như những gì anh nghĩ, đôi mẹ con này vẫn thủy hỏa không dung như trước đây.
Thấy Lệ Kình Liệt quay lại, Nguyễn Tử Mạt cũng không hỏi gì, coi như vừa rồi anh không nói là không ăn cơm ở nhà.
Tiểu Bảo cúi đầu nhìn bát canh gà kia, thơm quá, cầm lấy muỗng nhỏ, múc một muỗng canh gà, cái miệng nhỏ thổi phù phù, sau đó cho vào miệng, gương mặt nhỏ nhắn rất là thỏa mãn, còn đung đưa cặp chân ngắn kia, hoàn toàn quên chuyện không vui vừa rồi.
“…” Lệ Kình Liệt, tên nhóc con đúng là không có tiền đồ, một chén canh đã bị thua mua rồi.
Thấy đứa con ăn ngon như vậy.
Lệ Kình Liệt nghi ngờ, thật sự ăn ngon như vậy sao.
Anh múc một muỗng canh lên nếm thử.
Canh vào trong miệng, có một hương vị thơm ngon trong veo độc đáo, khiến người ta uống rồi lại muốn uống tiếp.
Thịt gà cũng mềm thơm ngon miệng, chỉ có hương vị ngọt ngào của riêng thịt gà, không có mùi vị khác.
Quả thật rất ngon, ngon hơn cả những quán cơm bên ngoài.
Lại gắp một miếng cá, thịt cá vừa tươi vừa mềm, cực kỳ ngon.
Lệ Kình Liệt nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, ngạc nhiên vì tài nấu nướng của cô lại tốt như vậy.
Trước kia cô chưa bao giờ nấu cơm, còn tưởng rằng không biết, thì ra chỉ đơn giản là lười, không muốn làm.
Tầm mắt dừng trên mặt cô, hình như cô gầy đi rất nhiều, ngũ quan không ở cùng một chỗ đã có vẻ thanh tú hơn.
Cánh tay cô nhỏ, eo thẳng băng đã có chút độ cong, chân cũng không thô như vậy.
Lệ Kình Liệt không biết vì sao cô lại gầy nhiều như vậy, chẳng lẽ là vì vất vả?
Nguyễn Tử Mạt không chú ý tới ánh mắt của Lệ Kình Liệt, bởi vì toàn bộ tinh lực của cô đều đang nghĩ đến một chuyện cực kỳ nghiêm trọng--- Lệ Kình Liệt ở lại, đêm nay cô phải nằm trên cùng một chiếc giường với anh.
Cô chưa từng thử ngủ trên cùng một giường với một người đàn ông, hơn nữa Lệ Kình Liệt với cô mà nói là một người đàn ông xa lạ.
Lệ Kình Liệt thấy Nguyễn Tử Mạt thất thần, không quấy nhiễu cô, vẫn trông coi Tiểu Bảo ăn cơm.
“Không được gọi con là tiểu Bảo Bối.”
Tiểu Bảo phồng hai má, nhướng mày lên, giận dỗi trừng Nguyễn Tử Mạt, y như một con mèo nhỏ đang xù lông.
Dáng vẻ tức giận không có tí sức uy hiếp nào, ngược lại rất đáng yêu.
“Nhưng con chính là tiểu Bảo Bối mà, con xem con đi, đầu nhỏ nhỏ, tay nhỏ nhỏ, hai chân nhỏ nhỏ, không gọi con là tiểu Bảo Bối chẳng lẽ gọi con là nhỏ nhỏ* hả.”
Nguyễn Tử Mạt ngồi lên ghế cạnh Tiểu Bảo.
Từ lần Tiểu Bảo đứng ở cửa gào lên “Con không phải tiểu Bảo Bối của mẹ” với Nguyễn Tử Mạt, lần nào Nguyễn Tử Mạt cũng cố tình gọi cậu nhóc là tiểu Bảo Bối, vừa gọi cậu là tiểu Bảo Bối, cậu sẽ tức giận, rất thú vị.
“Không cần.”
Tiểu Bảo dẩu môi lên, gương mặt trắng nõn toàn vẻ kháng cự, nhỏ nhỏ là tên của con gái, có cô con gái của một tẩu tử cũng tên nhỏ nhỏ.
“Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi con là tiểu Bảo Bối thôi.”
Nguyễn Tử Mạt múc một chén canh gà đặt trước mặt Tiểu Bảo.
“Mẹ đáng ghét.”
Tiểu Bảo trừng cô, dùng sức trừng cô, biểu đạt hết sự chán ghét của mình với cô.
“…” Lệ Kình Liệt.
Không như những gì anh nghĩ, đôi mẹ con này vẫn thủy hỏa không dung như trước đây.
Thấy Lệ Kình Liệt quay lại, Nguyễn Tử Mạt cũng không hỏi gì, coi như vừa rồi anh không nói là không ăn cơm ở nhà.
Tiểu Bảo cúi đầu nhìn bát canh gà kia, thơm quá, cầm lấy muỗng nhỏ, múc một muỗng canh gà, cái miệng nhỏ thổi phù phù, sau đó cho vào miệng, gương mặt nhỏ nhắn rất là thỏa mãn, còn đung đưa cặp chân ngắn kia, hoàn toàn quên chuyện không vui vừa rồi.
“…” Lệ Kình Liệt, tên nhóc con đúng là không có tiền đồ, một chén canh đã bị thua mua rồi.
Thấy đứa con ăn ngon như vậy.
Lệ Kình Liệt nghi ngờ, thật sự ăn ngon như vậy sao.
Anh múc một muỗng canh lên nếm thử.
Canh vào trong miệng, có một hương vị thơm ngon trong veo độc đáo, khiến người ta uống rồi lại muốn uống tiếp.
Thịt gà cũng mềm thơm ngon miệng, chỉ có hương vị ngọt ngào của riêng thịt gà, không có mùi vị khác.
Quả thật rất ngon, ngon hơn cả những quán cơm bên ngoài.
Lại gắp một miếng cá, thịt cá vừa tươi vừa mềm, cực kỳ ngon.
Lệ Kình Liệt nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, ngạc nhiên vì tài nấu nướng của cô lại tốt như vậy.
Trước kia cô chưa bao giờ nấu cơm, còn tưởng rằng không biết, thì ra chỉ đơn giản là lười, không muốn làm.
Tầm mắt dừng trên mặt cô, hình như cô gầy đi rất nhiều, ngũ quan không ở cùng một chỗ đã có vẻ thanh tú hơn.
Cánh tay cô nhỏ, eo thẳng băng đã có chút độ cong, chân cũng không thô như vậy.
Lệ Kình Liệt không biết vì sao cô lại gầy nhiều như vậy, chẳng lẽ là vì vất vả?
Nguyễn Tử Mạt không chú ý tới ánh mắt của Lệ Kình Liệt, bởi vì toàn bộ tinh lực của cô đều đang nghĩ đến một chuyện cực kỳ nghiêm trọng--- Lệ Kình Liệt ở lại, đêm nay cô phải nằm trên cùng một chiếc giường với anh.
Cô chưa từng thử ngủ trên cùng một giường với một người đàn ông, hơn nữa Lệ Kình Liệt với cô mà nói là một người đàn ông xa lạ.
Lệ Kình Liệt thấy Nguyễn Tử Mạt thất thần, không quấy nhiễu cô, vẫn trông coi Tiểu Bảo ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.