Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân
Chương 17: Báo Thù Không Để Qua Đêm (2)
Tô Du Nhiên
02/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này cô nói cậu bé biết chuyện số tiền đó, chính là hi vọng cậu bé không vì phải ăn nhờ ở đậu mà tự ti.
Thành Thành nghe xong, tâm trạng liền thả lỏng.
“Còn có, nếu sau này có ai nói em là gánh nặng, cho dù là ai, em cũng phải về nói với chị, chị sẽ tát cô ta về tây thiên. Ông nội mất rồi, chị sẽ là chỗ dựa của em, sau này em lớn rồi, em phải làm chỗ dựa cho chị, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!” Cậu bé trong chốc lát đã nở nụ cười, còn phất tay nói: “Em muốn mau lớn để làm chỗ dựa cho chị. Em kiếm tiền cho chị tiêu xài, mua quần áo mua giày dép mua đồng hồ cho chị, sẽ dưỡng già khi chị còn sống, chôn cất khi chị mất.”
Tống Thanh Ninh: “…”
Dưỡng già cũng được, chôn cất khi mất là gì?
Thôi bỏ đi, em trai nhà mình.
Cô đứng dậy, kéo cậu bé đi: “Đi, lấy kẹo cho em ăn.”
Sau khi đến gian nhà chính, cô mở mấy cái túi ra xem, ngoại trừ đồ ăn còn có hai chai kem dưỡng da và một cái khăn lụa.”
Cô nhìn cái khăn lụa đó, xem ra Mục Cảnh An đối với người còn lại trong cuộc hôn nhân vẫn có sự tôn trọng và xem trọng, nếu không thì sẽ không mua khăn lụa và kem dưỡng da.
Như vậy cũng tốt.
Cô để khăn lụa vào trong túi, khui kẹo sữa và bánh, mỗi loại lấy mấy cái cho Thành Thành.
“Chỉ được ăn trong nhà, không được đem ra ngoài ăn.”
“Dạ vâng.”
Thành Thành thấy cô đem đồ cất vào trong tủ, bản thân lại không ăn, liền xé kẹo trong tay đưa cho cô.
“Chị, cho nè.”
Tống Thanh Ninh lắc đầu: “Chị không thích ăn cái này, em ăn đi, chị đi nấu cơm.”
Thành Thành do dự một chút vẫn bỏ kẹo vào miệng, ngon thật đó.
Cậu bé nghi ngờ nhìn bóng lưng của Tống Thanh Ninh, sao lại có người không thích ăn kẹo, không thích ăn đồ ngon này chứ?
Đầu óc cậu bé xoay chuyển, chắc chắn là chị không nỡ ăn mới nói mình không thích ăn.
Đồ chị không nỡ ăn lại cho cậu bé ăn, chao ôi, chị thật tốt với cậu bé.
Ừ, sau này cậu bé chắc chắn sẽ rất rất hiếu thảo với chị.
*
Thím Mục xách giỏ về đến nhà, chị dâu bà ấy Hứa Thúy Lan đang đứng trước cửa nhà trông ngóng.
Nhìn xem gấp gáp chưa kìa.
Lại đợi bà ấy kể lại câu chuyện, Hứa Thúy Lan vui đến vỗ đùi: “Tốt quá rồi, chị về nhà nói với mấy người Cảnh An đây, ngày mai bắt đầu chuẩn bị tiệc rượu.”
Thím Mục thấy bà vội vàng chạy ra ngoài, liền gọi bà lại: “Chị chờ một chút, gấp cái gì, thịt con hoẵng mà tiểu Ninh cho chị vẫn chưa lấy.”
Hứa Thúy Lan lại vòng trở về, thấy hai miếng thịt trong giỏ liền kinh ngạc không thôi, con hoẵng này không cần nói cũng biết bắt được trên núi!
Tuy không biết tiểu Ninh bắt như thế nào, nhưng không nghi ngờ bà ấy đang bốc phét: “Sao, chị nói mắt nhìn người của chị tốt mà? Em thấy con dâu nhà nào có thể lên núi bắt được con hoẵng chứ? Tiểu Ninh lại có thể. Em xem khắp đại đội có con dâu nhà ăn học tới cấp ba chứ, tiểu Ninh lại học đến cấp ba. Em xem …”
Không đợi bà nói hết câu, thím Mục liền lấy miếng thịt của nhà bà ấy ra, nhét cái giỏ vào tay bà, lại đẩy bà ra ngoài.
“Được rồi được rồi, đừng khoe khoang nữa, về nhà nấu cơm đi.”
Lúc này cô nói cậu bé biết chuyện số tiền đó, chính là hi vọng cậu bé không vì phải ăn nhờ ở đậu mà tự ti.
Thành Thành nghe xong, tâm trạng liền thả lỏng.
“Còn có, nếu sau này có ai nói em là gánh nặng, cho dù là ai, em cũng phải về nói với chị, chị sẽ tát cô ta về tây thiên. Ông nội mất rồi, chị sẽ là chỗ dựa của em, sau này em lớn rồi, em phải làm chỗ dựa cho chị, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!” Cậu bé trong chốc lát đã nở nụ cười, còn phất tay nói: “Em muốn mau lớn để làm chỗ dựa cho chị. Em kiếm tiền cho chị tiêu xài, mua quần áo mua giày dép mua đồng hồ cho chị, sẽ dưỡng già khi chị còn sống, chôn cất khi chị mất.”
Tống Thanh Ninh: “…”
Dưỡng già cũng được, chôn cất khi mất là gì?
Thôi bỏ đi, em trai nhà mình.
Cô đứng dậy, kéo cậu bé đi: “Đi, lấy kẹo cho em ăn.”
Sau khi đến gian nhà chính, cô mở mấy cái túi ra xem, ngoại trừ đồ ăn còn có hai chai kem dưỡng da và một cái khăn lụa.”
Cô nhìn cái khăn lụa đó, xem ra Mục Cảnh An đối với người còn lại trong cuộc hôn nhân vẫn có sự tôn trọng và xem trọng, nếu không thì sẽ không mua khăn lụa và kem dưỡng da.
Như vậy cũng tốt.
Cô để khăn lụa vào trong túi, khui kẹo sữa và bánh, mỗi loại lấy mấy cái cho Thành Thành.
“Chỉ được ăn trong nhà, không được đem ra ngoài ăn.”
“Dạ vâng.”
Thành Thành thấy cô đem đồ cất vào trong tủ, bản thân lại không ăn, liền xé kẹo trong tay đưa cho cô.
“Chị, cho nè.”
Tống Thanh Ninh lắc đầu: “Chị không thích ăn cái này, em ăn đi, chị đi nấu cơm.”
Thành Thành do dự một chút vẫn bỏ kẹo vào miệng, ngon thật đó.
Cậu bé nghi ngờ nhìn bóng lưng của Tống Thanh Ninh, sao lại có người không thích ăn kẹo, không thích ăn đồ ngon này chứ?
Đầu óc cậu bé xoay chuyển, chắc chắn là chị không nỡ ăn mới nói mình không thích ăn.
Đồ chị không nỡ ăn lại cho cậu bé ăn, chao ôi, chị thật tốt với cậu bé.
Ừ, sau này cậu bé chắc chắn sẽ rất rất hiếu thảo với chị.
*
Thím Mục xách giỏ về đến nhà, chị dâu bà ấy Hứa Thúy Lan đang đứng trước cửa nhà trông ngóng.
Nhìn xem gấp gáp chưa kìa.
Lại đợi bà ấy kể lại câu chuyện, Hứa Thúy Lan vui đến vỗ đùi: “Tốt quá rồi, chị về nhà nói với mấy người Cảnh An đây, ngày mai bắt đầu chuẩn bị tiệc rượu.”
Thím Mục thấy bà vội vàng chạy ra ngoài, liền gọi bà lại: “Chị chờ một chút, gấp cái gì, thịt con hoẵng mà tiểu Ninh cho chị vẫn chưa lấy.”
Hứa Thúy Lan lại vòng trở về, thấy hai miếng thịt trong giỏ liền kinh ngạc không thôi, con hoẵng này không cần nói cũng biết bắt được trên núi!
Tuy không biết tiểu Ninh bắt như thế nào, nhưng không nghi ngờ bà ấy đang bốc phét: “Sao, chị nói mắt nhìn người của chị tốt mà? Em thấy con dâu nhà nào có thể lên núi bắt được con hoẵng chứ? Tiểu Ninh lại có thể. Em xem khắp đại đội có con dâu nhà ăn học tới cấp ba chứ, tiểu Ninh lại học đến cấp ba. Em xem …”
Không đợi bà nói hết câu, thím Mục liền lấy miếng thịt của nhà bà ấy ra, nhét cái giỏ vào tay bà, lại đẩy bà ra ngoài.
“Được rồi được rồi, đừng khoe khoang nữa, về nhà nấu cơm đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.