Quân Hôn Mật Sủng Năm 70, Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Chương 22:
Trì Thượng
15/08/2024
"…… Quần áo đều cũ rồi, nhìn kiểu dáng đó, chắc là của nhiều năm trước."
Một cặp vợ chồng trung niên bế đứa con bốn, năm tuổi đi ngang qua, nhỏ giọng bàn tán.
Đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng lại học theo cách cười nhạo.
Thẩm Hành Dương khóa xe cẩn thận, sắc mặt không đổi, lời nói của những người đó đối với anh không hề có chút ảnh hưởng nào.
So với lời nói của người ngoài, anh quan tâm hơn là sau khi nghe xong Khương Vân Uyển có cảm thấy anh mất mặt hay không, nhưng mà, người vừa rồi còn ở bên cạnh anh, không biết chạy đi đâu mất rồi?
“Hai người nói cái gì đấy?"
“Chồng tôi mặc quần áo nhà mấy người hay ăn gạo nhà mấy người mà mấy người nói này nói nọ, hai người ăn mặc bảnh bao đấy, mà có thấy hai người sống ra hồn người đâu?"
“Phỉ! Đã làm ba làm mẹ rồi, cũng không biết dạy dỗ con cái cho tốt, giữa đường xá cứ thế mà ị đùn, đúng là mất mặt. Chẳng phải hai người cũng mặc đồ lỗi thời sao, kiểu dáng của năm sáu năm trước, tích cóp bao nhiêu tiền mới mua được bộ đồ này thế?"
Khương Vân Uyển không đi đâu xa, cô chỉ đuổi theo đôi vợ chồng kia, chặn họ lại, chống nạnh nói lí.
“Ôi chao, vị phu nhân cao quý này, sao cái áo len cashmere trên người bà giặt bằng nước mà cũng bị biến dạng thế kia, chẳng lẽ bà không biết là cái áo này không thể giặt bằng nước sao?”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Khương Vân Uyển như muốn phun ra lửa, đứa bé đối diện bị dọa đến khóc ré lên: “Mẹ ơi, hu hu… Dì kia muốn ăn thịt con! Dì ấy muốn ăn thịt con!!!”
Đôi vợ chồng trung niên muốn mắng lại, nhưng nhìn cách ăn mặc sang trọng của Khương Vân Uyển, họ đành ôm con bỏ đi.
Thấy họ chạy mất, sắc mặt Khương Vân Uyển dịu đi đôi chút.
Cái loại người gì vậy chứ, sao lại không biết nói tiếng người, tưởng ăn mặc đẹp thì được nói năng tùy tiện sao?
Khương Vân Uyển lẩm bẩm chửi rủa, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Hành Dương đang đứng hình.
Xong đời!
Sao cô có thể để lộ dáng vẻ hung dữ như vậy trước mặt Thẩm Hành Dương chứ?
Khương Vân Uyển hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, cô luống cuống nói: “Cái đó… em… chỉ khi nào tức giận mới như vậy, bình thường em rất dịu dàng.”
Thẩm Hành Dương bước tới, nắm lấy tay cô: “Vừa rồi cũng rất dịu dàng.”
Với anh, rất dịu dàng.
Một cặp vợ chồng trung niên bế đứa con bốn, năm tuổi đi ngang qua, nhỏ giọng bàn tán.
Đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng lại học theo cách cười nhạo.
Thẩm Hành Dương khóa xe cẩn thận, sắc mặt không đổi, lời nói của những người đó đối với anh không hề có chút ảnh hưởng nào.
So với lời nói của người ngoài, anh quan tâm hơn là sau khi nghe xong Khương Vân Uyển có cảm thấy anh mất mặt hay không, nhưng mà, người vừa rồi còn ở bên cạnh anh, không biết chạy đi đâu mất rồi?
“Hai người nói cái gì đấy?"
“Chồng tôi mặc quần áo nhà mấy người hay ăn gạo nhà mấy người mà mấy người nói này nói nọ, hai người ăn mặc bảnh bao đấy, mà có thấy hai người sống ra hồn người đâu?"
“Phỉ! Đã làm ba làm mẹ rồi, cũng không biết dạy dỗ con cái cho tốt, giữa đường xá cứ thế mà ị đùn, đúng là mất mặt. Chẳng phải hai người cũng mặc đồ lỗi thời sao, kiểu dáng của năm sáu năm trước, tích cóp bao nhiêu tiền mới mua được bộ đồ này thế?"
Khương Vân Uyển không đi đâu xa, cô chỉ đuổi theo đôi vợ chồng kia, chặn họ lại, chống nạnh nói lí.
“Ôi chao, vị phu nhân cao quý này, sao cái áo len cashmere trên người bà giặt bằng nước mà cũng bị biến dạng thế kia, chẳng lẽ bà không biết là cái áo này không thể giặt bằng nước sao?”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Khương Vân Uyển như muốn phun ra lửa, đứa bé đối diện bị dọa đến khóc ré lên: “Mẹ ơi, hu hu… Dì kia muốn ăn thịt con! Dì ấy muốn ăn thịt con!!!”
Đôi vợ chồng trung niên muốn mắng lại, nhưng nhìn cách ăn mặc sang trọng của Khương Vân Uyển, họ đành ôm con bỏ đi.
Thấy họ chạy mất, sắc mặt Khương Vân Uyển dịu đi đôi chút.
Cái loại người gì vậy chứ, sao lại không biết nói tiếng người, tưởng ăn mặc đẹp thì được nói năng tùy tiện sao?
Khương Vân Uyển lẩm bẩm chửi rủa, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Hành Dương đang đứng hình.
Xong đời!
Sao cô có thể để lộ dáng vẻ hung dữ như vậy trước mặt Thẩm Hành Dương chứ?
Khương Vân Uyển hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, cô luống cuống nói: “Cái đó… em… chỉ khi nào tức giận mới như vậy, bình thường em rất dịu dàng.”
Thẩm Hành Dương bước tới, nắm lấy tay cô: “Vừa rồi cũng rất dịu dàng.”
Với anh, rất dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.