Quân Hôn Mật Sủng Năm 70, Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Chương 32:
Trì Thượng
16/08/2024
Đúng như tên gọi, mâm cỗ nửa mặn nửa chay là có cả món mặn lẫn món chay, người nông dân quanh năm suốt tháng chẳng thấy miếng thịt mỡ nào, húp miếng canh rau có chút vị thịt thôi là bụng dạ cũng đã được tráng thêm lớp mỡ rồi.
Mâm cỗ nhà họ Thẩm có thịt, nấu lẫn với bắp cải, khoai tây, củ cải trắng, miến dong, mỗi bàn một niêu, ăn kèm với dưa muối, bánh bột ngô hấp, còn có thêm một bình rượu tự ủ.
Mâm cỗ như thế này đã là khá lắm rồi.
Hôm nay bà cụ Thẩm chia cho hai cân bánh kẹo đậu phộng, bánh kẹo đậu phộng không phải bánh ngọt, mà là kẹo, được làm từ bã đường nghiền nát, một cân chỉ có mấy đồng, nhưng mỗi đứa trẻ được chia một miếng đều ăn vui vẻ.
Bọn trẻ con ăn kẹo, đàn bà con gái ăn thức ăn, đàn ông con trai uống rượu ăn thức ăn và canh thịt, mọi người ngồi trong gió heo may se lạnh, gió đưa hơi men, uống hết cả nửa ngày.
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Khương Vân Uyển bụng đói kêu réo.
Đói quá...
Cô xoa bụng.
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Khương Vân Uyển dù bị khăn voan che mặt vẫn nhận ra tiếng bước chân của Thẩm Hành Dương: "Em ăn cơm chưa?"
Khăn voan đầu được vén sang một bên, một bát mì nóng hổi được đưa đến trước mặt Khương Vân Uyển, sợi mì cán tay trắng muốt, bên trên là hai quả trứng gà chiên vàng ươm hai mặt, hai cọng rau xanh mềm, chút hành lá thái nhỏ, nước dùng được ninh đến trắng đục, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, trông thật ngon miệng.
Thẩm Hành Dương ngồi xuống mép giường, bưng bát sứ to, anh thổi thổi nước dùng cho nguội bớt, dùng đũa gắp mấy sợi mì đưa đến bên miệng Khương Vân Uyển, Khương Vân Uyển vừa định ăn thì anh lại rụt tay về.
Khương Vân Uyển bực bội trừng mắt nhìn anh: "Làm gì thế, em đói lắm rồi đấy."
Mấy tháng nay cô chẳng được ăn món mì trắng mà trước đây cô từng khinh thường, ngửi thấy mùi thơm của mì, cô thèm đến chảy nước miếng.
Ánh mắt Thẩm Hành Dương dịu dàng và chân thành: "Mì chín rồi, lát nữa em ăn thử vài miếng, anh hỏi chín hay sống, em phải nói sống."
Gương mặt Khương Vân Uyển chợt đỏ ửng.
Mâm cỗ nhà họ Thẩm có thịt, nấu lẫn với bắp cải, khoai tây, củ cải trắng, miến dong, mỗi bàn một niêu, ăn kèm với dưa muối, bánh bột ngô hấp, còn có thêm một bình rượu tự ủ.
Mâm cỗ như thế này đã là khá lắm rồi.
Hôm nay bà cụ Thẩm chia cho hai cân bánh kẹo đậu phộng, bánh kẹo đậu phộng không phải bánh ngọt, mà là kẹo, được làm từ bã đường nghiền nát, một cân chỉ có mấy đồng, nhưng mỗi đứa trẻ được chia một miếng đều ăn vui vẻ.
Bọn trẻ con ăn kẹo, đàn bà con gái ăn thức ăn, đàn ông con trai uống rượu ăn thức ăn và canh thịt, mọi người ngồi trong gió heo may se lạnh, gió đưa hơi men, uống hết cả nửa ngày.
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Khương Vân Uyển bụng đói kêu réo.
Đói quá...
Cô xoa bụng.
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Khương Vân Uyển dù bị khăn voan che mặt vẫn nhận ra tiếng bước chân của Thẩm Hành Dương: "Em ăn cơm chưa?"
Khăn voan đầu được vén sang một bên, một bát mì nóng hổi được đưa đến trước mặt Khương Vân Uyển, sợi mì cán tay trắng muốt, bên trên là hai quả trứng gà chiên vàng ươm hai mặt, hai cọng rau xanh mềm, chút hành lá thái nhỏ, nước dùng được ninh đến trắng đục, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, trông thật ngon miệng.
Thẩm Hành Dương ngồi xuống mép giường, bưng bát sứ to, anh thổi thổi nước dùng cho nguội bớt, dùng đũa gắp mấy sợi mì đưa đến bên miệng Khương Vân Uyển, Khương Vân Uyển vừa định ăn thì anh lại rụt tay về.
Khương Vân Uyển bực bội trừng mắt nhìn anh: "Làm gì thế, em đói lắm rồi đấy."
Mấy tháng nay cô chẳng được ăn món mì trắng mà trước đây cô từng khinh thường, ngửi thấy mùi thơm của mì, cô thèm đến chảy nước miếng.
Ánh mắt Thẩm Hành Dương dịu dàng và chân thành: "Mì chín rồi, lát nữa em ăn thử vài miếng, anh hỏi chín hay sống, em phải nói sống."
Gương mặt Khương Vân Uyển chợt đỏ ửng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.