Quân Hôn Mật Sủng Năm 70, Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Chương 49:
Trì Thượng
16/08/2024
Từ nãy đến giờ vẫn cắm cúi ăn, Thẩm Nghiệp Quân dùng tay áo lau miệng: "Anh hai, đừng làm khó em, anh không nghe thấy cái thằng nhóc thối tha đó nói sao? Nó lấy vợ quên ba rồi, anh đừng hại em, em không giống anh có vợ có hai đứa con trai để có thể trông cậy, đắc tội với nó, em chết cũng không ai đốt giấy cho đâu."
Thẩm Hồng Quân: “Đồ vô dụng.”
Thẩm Hành Dương đưa Khương Vân Uyển về phòng.
Khương Vân Uyển vừa đặt chân xuống đất, đã bị Thẩm Hành Dương áp vào cửa hôn lên môi, đôi môi của cô gái nhỏ còn mềm hơn cả bánh ngọt, trên người lại thơm tho, trời biết mấy tiếng đồng hồ xa cách anh đã nhớ cô biết bao nhiêu lần.
Sức lực của người đàn ông rất mạnh, Khương Vân Uyển bị động chịu đựng, giống như một con cá nhỏ bị câu lên bờ, há miệng ra thở hổn hển, nào ngờ lại cho tên thợ săn cơ hội ăn sạch sẽ.
Thẩm Hành Dương ôm eo cô nhấc lên, chân Khương Vân Uyển lơ lửng giữa không trung, thử dò xét giẫm lên giày của anh, cô bị ép ngẩng đầu lên, sức lực của người đàn ông đặc biệt mạnh mẽ, hôn đến mức môi cô tê dại, mười mấy phút sau, Khương Vân Uyển không chịu nổi nữa, đưa tay ra sau lưng anh cào cấu vài cái.
"Ưm... đau..."
"Anh nhẹ chút..."
Thẩm Hành Dương biết mình không kiểm soát được, anh buông Khương Vân Uyển ra, trán kề sát trán cô, thở hổn hển.
"Có nhớ anh không?"
Khương Vân Uyển gật đầu: "Em rất nhớ anh, không nhìn thấy anh, em ăn không ngon ngủ không yên, em còn tưởng..."
Cô cũng không biết sao mình lại trở nên yếu đuối như vậy, mũi cay cay, hốc mắt ươn ướt: "Em còn tưởng anh vào quân đội rồi, sẽ phải rất lâu em mới được gặp lại anh, sao anh lại về được?".
Nước mắt cô rơi xuống, lại rơi vào nơi mềm yếu nhất trong lòng anh.
Vân Uyển vì nhớ anh mà khóc.
Thẩm Hành Dương không nhịn được mà dùng môi khẽ chạm vào môi cô: "Anh đã cứu đoàn trưởng Trình, có duyên gặp mặt rất nhiều anh em trong tiểu đoàn, đoàn trưởng Trình rất chiếu cố anh, cho phép anh vài ngày lại được về một lần. Anh đã lĩnh một tháng lương, ba mươi hai đồng rưỡi, đưa em mười lăm đồng, đưa bà nội mười lăm đồng, số còn lại anh mang theo người phòng thân."
Thẩm Hồng Quân: “Đồ vô dụng.”
Thẩm Hành Dương đưa Khương Vân Uyển về phòng.
Khương Vân Uyển vừa đặt chân xuống đất, đã bị Thẩm Hành Dương áp vào cửa hôn lên môi, đôi môi của cô gái nhỏ còn mềm hơn cả bánh ngọt, trên người lại thơm tho, trời biết mấy tiếng đồng hồ xa cách anh đã nhớ cô biết bao nhiêu lần.
Sức lực của người đàn ông rất mạnh, Khương Vân Uyển bị động chịu đựng, giống như một con cá nhỏ bị câu lên bờ, há miệng ra thở hổn hển, nào ngờ lại cho tên thợ săn cơ hội ăn sạch sẽ.
Thẩm Hành Dương ôm eo cô nhấc lên, chân Khương Vân Uyển lơ lửng giữa không trung, thử dò xét giẫm lên giày của anh, cô bị ép ngẩng đầu lên, sức lực của người đàn ông đặc biệt mạnh mẽ, hôn đến mức môi cô tê dại, mười mấy phút sau, Khương Vân Uyển không chịu nổi nữa, đưa tay ra sau lưng anh cào cấu vài cái.
"Ưm... đau..."
"Anh nhẹ chút..."
Thẩm Hành Dương biết mình không kiểm soát được, anh buông Khương Vân Uyển ra, trán kề sát trán cô, thở hổn hển.
"Có nhớ anh không?"
Khương Vân Uyển gật đầu: "Em rất nhớ anh, không nhìn thấy anh, em ăn không ngon ngủ không yên, em còn tưởng..."
Cô cũng không biết sao mình lại trở nên yếu đuối như vậy, mũi cay cay, hốc mắt ươn ướt: "Em còn tưởng anh vào quân đội rồi, sẽ phải rất lâu em mới được gặp lại anh, sao anh lại về được?".
Nước mắt cô rơi xuống, lại rơi vào nơi mềm yếu nhất trong lòng anh.
Vân Uyển vì nhớ anh mà khóc.
Thẩm Hành Dương không nhịn được mà dùng môi khẽ chạm vào môi cô: "Anh đã cứu đoàn trưởng Trình, có duyên gặp mặt rất nhiều anh em trong tiểu đoàn, đoàn trưởng Trình rất chiếu cố anh, cho phép anh vài ngày lại được về một lần. Anh đã lĩnh một tháng lương, ba mươi hai đồng rưỡi, đưa em mười lăm đồng, đưa bà nội mười lăm đồng, số còn lại anh mang theo người phòng thân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.