Quân Hôn Ngọt Mật: Nữ Tướng Quân Bị Cưa Đổ Ở Thập Niên 70
Chương 3: Lần Đầu Thể Hiện Y Thuật 3
Mộng Tưởng Nhất Linh Linh
28/06/2024
Cánh cửa được mở ra cùng với tiếng khóc oa oa của đứa trẻ, đứa bé được nhét vào tay bà Cố, y tá đã chạy đi.
Cố Thanh Tranh chỉ là một người quan sát thầm lặng, từ khi rời khỏi thôn Cố Gia, Cố Thanh Tranh đã so sánh thế giới này với thế giới của cô, không giống, hoàn toàn không giống.
Cô quan sát thấy, cô gái trẻ kia đã dẫn theo một đám người mặc áo choàng trắng vào phòng bệnh, cũng nghe nói sản phụ bên trong bị xuất huyết nhiều.
Bà Cố và chàng trai trẻ kia đều đang an ủi Cố Hạo Hiên, Cố Thanh Tranh mở miệng ra định nói gì đó, nhưng lại ngậm miệng, cô thật sự không biết phải an ủi người anh trai của nguyên chủ này thế nào.
Cánh cửa lại được mở ra.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt đau buồn bước ra, một người khá luống tuổi vỗ vỗ vai Cố Hạo Hiên, giọng nói tràn đầy bất lực:
"Cậu vào gặp Tiểu Duyệt đi."
Tiểu Duyệt là Lâm Tịch Duyệt, vợ của Cố Hạo Hiên, cũng là quân y.
Cố Thanh Tranh nhìn thấy bà cụ đi vào trong, cô cũng theo vào.
Cố Hạo Hiên lao đến bên giường bệnh, nắm lấy tay người trên giường, khóc không thành tiếng.
Cố Thanh Tranh nhìn người con gái trên giường, là một người phụ nữ trẻ tuổi, tuy rằng trông như vừa mới được vớt lên từ dưới nước nhưng vẫn không thể che giấu được nét xinh đẹp.
Cố Thanh Tranh nhận thấy sinh khí trên người người phụ nữ nằm trên giường đang dần mất đi, và trái tim của người đàn ông bên cạnh cũng đã chết lặng.
Cô quá hiểu vẻ mặt này, khi nhận được tin người lớn trong nhà qua đời, các bác gái, các thím đều có biểu cảm như vậy, e rằng người đàn ông trước mắt sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể nguôi ngoai.
Hơn nữa, người đàn ông này có lẽ sẽ không bao giờ đi bước nữa.
Cố Thanh Tranh có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau buồn của mỗi người trong phòng.
Ngẩng đầu nhìn thấy túi treo bên giường, cô có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Cô tiến lại gần, muốn xem xét kỹ hơn.
"Đừng động vào, đó là túi máu, nhờ có túi máu đó mới có thể duy trì hơi thở cho Tiểu Duyệt."
Túi máu? Xuất huyết ồ ạt...
Mấy chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Cố Thanh Tranh, cô nghĩ, có lẽ là băng huyết! Cô nhìn về phía ông lão vừa bước vào.
"Tôi quay lại lấy bộ kim châm, lúc nãy đi vội quá nên quên mất."
"Kim châm?"
"Ừ, lúc nãy định thử dùng kim châm cầm máu, nhưng tiếc là không thành công."
"Cầm máu được thì người có thể sống sao?" Cố Thanh Tranh hỏi ra thắc mắc trong lòng.
"Chắc chắn là vậy rồi, chỉ là hiện tại, lượng máu chảy ra nhiều hơn lượng máu truyền vào, bó tay rồi."
"Vậy là đủ rồi."
"Đủ cái gì?"
"Để tôi cầm máu."
Cố Thanh Tranh chỉ là một người quan sát thầm lặng, từ khi rời khỏi thôn Cố Gia, Cố Thanh Tranh đã so sánh thế giới này với thế giới của cô, không giống, hoàn toàn không giống.
Cô quan sát thấy, cô gái trẻ kia đã dẫn theo một đám người mặc áo choàng trắng vào phòng bệnh, cũng nghe nói sản phụ bên trong bị xuất huyết nhiều.
Bà Cố và chàng trai trẻ kia đều đang an ủi Cố Hạo Hiên, Cố Thanh Tranh mở miệng ra định nói gì đó, nhưng lại ngậm miệng, cô thật sự không biết phải an ủi người anh trai của nguyên chủ này thế nào.
Cánh cửa lại được mở ra.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt đau buồn bước ra, một người khá luống tuổi vỗ vỗ vai Cố Hạo Hiên, giọng nói tràn đầy bất lực:
"Cậu vào gặp Tiểu Duyệt đi."
Tiểu Duyệt là Lâm Tịch Duyệt, vợ của Cố Hạo Hiên, cũng là quân y.
Cố Thanh Tranh nhìn thấy bà cụ đi vào trong, cô cũng theo vào.
Cố Hạo Hiên lao đến bên giường bệnh, nắm lấy tay người trên giường, khóc không thành tiếng.
Cố Thanh Tranh nhìn người con gái trên giường, là một người phụ nữ trẻ tuổi, tuy rằng trông như vừa mới được vớt lên từ dưới nước nhưng vẫn không thể che giấu được nét xinh đẹp.
Cố Thanh Tranh nhận thấy sinh khí trên người người phụ nữ nằm trên giường đang dần mất đi, và trái tim của người đàn ông bên cạnh cũng đã chết lặng.
Cô quá hiểu vẻ mặt này, khi nhận được tin người lớn trong nhà qua đời, các bác gái, các thím đều có biểu cảm như vậy, e rằng người đàn ông trước mắt sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể nguôi ngoai.
Hơn nữa, người đàn ông này có lẽ sẽ không bao giờ đi bước nữa.
Cố Thanh Tranh có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau buồn của mỗi người trong phòng.
Ngẩng đầu nhìn thấy túi treo bên giường, cô có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Cô tiến lại gần, muốn xem xét kỹ hơn.
"Đừng động vào, đó là túi máu, nhờ có túi máu đó mới có thể duy trì hơi thở cho Tiểu Duyệt."
Túi máu? Xuất huyết ồ ạt...
Mấy chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Cố Thanh Tranh, cô nghĩ, có lẽ là băng huyết! Cô nhìn về phía ông lão vừa bước vào.
"Tôi quay lại lấy bộ kim châm, lúc nãy đi vội quá nên quên mất."
"Kim châm?"
"Ừ, lúc nãy định thử dùng kim châm cầm máu, nhưng tiếc là không thành công."
"Cầm máu được thì người có thể sống sao?" Cố Thanh Tranh hỏi ra thắc mắc trong lòng.
"Chắc chắn là vậy rồi, chỉ là hiện tại, lượng máu chảy ra nhiều hơn lượng máu truyền vào, bó tay rồi."
"Vậy là đủ rồi."
"Đủ cái gì?"
"Để tôi cầm máu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.