Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80
Chương 12: Ngài Không Biết Cô Ấy Là Ai Ư?
Ngọ Hậu Hương Trà
08/08/2023
Bình thường thấy người cùng vào huyện thành thì phải chở người ta đi một đoạn chứ, huống chi đây còn là người một nhà!
Trương Vĩ thấy Chu chính ủy không biết, lại nói:
“Ngài không biết cô ấy là ai ư?”
Chu chính uỷ có vẻ bất mãn với giọng điệu của Trương Vĩ: “Không phải là vợ của Lục Hạo Đình ư?”
“Chính ủy, ngài không biết thôi, cô ấy là một người đàn bà chanh chua, khi mắng người rất khó nghe, tôi còn lo lắng cô ấy sẽ chĩa vào mũi ngài mà mắng ngài đây!”
Trương Vĩ kể những chuyện mình nghe được cho Chu chính ủy, Chu chính ủy nghe xong lại nhíu mày, tức giận dạy dỗ Trương Vĩ:
“Nhìn lời nói cử chỉ của cô ấy có thể thấy cô ấy vốn không phải người sẽ nói người khác như vậy, cậu đừng nghe người ta nói lung tung mà quy chụp người ta.”
Trương Vĩ rất tủi thân. Anh ta thì có thể có mưu đồ gì đâu? Anh ta chỉ sợ chính ủy chịu thiệt thôi, còn bị chính ủy mắng.
Tả Tịnh Nghiên không biết Trương Vĩ cũng quen mình, sau khi xuống xe, cô có cảm giác như mình vừa xuyên vào phim niên đại trong ti vi.
Đường phố nhỏ hẹp, đường cái trải nhựa, đèn đường có cảm giác niên đại rất rõ rệt, hòm thư màu xanh, cung tiêu xã, cửa hàng tư liệu sản xuất, cửa hàng thực phẩm phụ, trông nơi này khác hẳn với các tòa nhà cao tầng thời hiện đại.
Ven đường có một số con buôn nhỏ lẻ, vừa lúc người bán bánh bao mở nắp nồi ra. Bánh bao nóng hổi mới ra lò, hương thơm chui vào trong mũi khiến bụng Tả Tịnh Nghiên bắt đầu réo lên.
Cô đói!
Trong người không có đồng nào, có đói cũng phải nhịn.
Cô có rất nhiều thứ muốn mua, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bán được tóc đã.
Tả Tịnh Nghiên nhìn hai bên một hồi, tìm một chị gái tóc uốn hỏi đường: “Đồng chí, đồng chí có biết tiệm cắt tóc ở đâu không?”
“Tiệm cắt tóc quốc doanh ở phố tam đạo, đi thẳng con đường phía trước tới giao lộ quẹo trái là được.”
Thấy người hỏi đường là một cô gái xinh đẹp, chị gái kia lại nhiệt tình chỉ đường cho cô.
“Có tiệm cắt tóc tư nhân không?” Tả Tịnh Nghiên cũng không vội đi mà lại hỏi thêm.
Kiếp trước cô dựa vào nghề cắt tóc lập nghiệp, sau đó lại học kỹ thuật mỹ dung, đợi khi có danh tiếng rồi cô lại mở một tiệm dạy làm đẹp da đẹp tóc, giữ các nhân tài ưu tú lại cho mình dùng.
Việc làm ăn càng lúc càng lớn, cuối cùng phát triển thành một chuỗi spa toàn quốc.
Cô cũng không vì sự nghiệp có thành tựu mà dừng bước chân, ngừng học tập, cô tự học thi chứng nhận bác sĩ rồi qua Hàn Quốc học tập phẫu thuật chỉnh hình.
Sau đó cô về nước tạo dựng chuỗi trung tâm phẫu thuật thẩm mĩ, lại thành lập nhà máy sản xuất nhãn hiệu mỹ phẩm riêng của mình, kiếm tiền không ngớt tay.
Tối hôm qua cô đã nghĩ kỹ con đường phát triển của bản thân, từ trước tới nay, kiếm tiền của phụ nữ là chuyện đơn giản nhất.
Cô biết cắt may, có thể mở cửa hàng quần áo, nhưng muốn mở cửa hàng quần áo cần mua máy may với bàn ủi rồi vải vóc cúc áo và vân vân, cần vốn tương đối nhiều.
Tài nấu nướng của cô cũng không tồi, biết làm bún thập cẩm cay, Tangbao Nam Kinh (bánh bao súp Nam Kinh), đồ ăn Đông Bắc và ẩm thực An Huy…
Nhưng ngành ẩm thực quá cực khổ, một người cũng không thể làm nổi, cần tiền vốn cũng không ít.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô quyết định làm nghề cũ. Nghề này cần ít vốn nhất, chỉ cần một cây kéo, một tông đơ, một cái gương và một cái ghế, thêm một bộ dụng cụ uốn tóc và nước uốn tóc là có thể mở được một tiệm nhỏ.
Trương Vĩ thấy Chu chính ủy không biết, lại nói:
“Ngài không biết cô ấy là ai ư?”
Chu chính uỷ có vẻ bất mãn với giọng điệu của Trương Vĩ: “Không phải là vợ của Lục Hạo Đình ư?”
“Chính ủy, ngài không biết thôi, cô ấy là một người đàn bà chanh chua, khi mắng người rất khó nghe, tôi còn lo lắng cô ấy sẽ chĩa vào mũi ngài mà mắng ngài đây!”
Trương Vĩ kể những chuyện mình nghe được cho Chu chính ủy, Chu chính ủy nghe xong lại nhíu mày, tức giận dạy dỗ Trương Vĩ:
“Nhìn lời nói cử chỉ của cô ấy có thể thấy cô ấy vốn không phải người sẽ nói người khác như vậy, cậu đừng nghe người ta nói lung tung mà quy chụp người ta.”
Trương Vĩ rất tủi thân. Anh ta thì có thể có mưu đồ gì đâu? Anh ta chỉ sợ chính ủy chịu thiệt thôi, còn bị chính ủy mắng.
Tả Tịnh Nghiên không biết Trương Vĩ cũng quen mình, sau khi xuống xe, cô có cảm giác như mình vừa xuyên vào phim niên đại trong ti vi.
Đường phố nhỏ hẹp, đường cái trải nhựa, đèn đường có cảm giác niên đại rất rõ rệt, hòm thư màu xanh, cung tiêu xã, cửa hàng tư liệu sản xuất, cửa hàng thực phẩm phụ, trông nơi này khác hẳn với các tòa nhà cao tầng thời hiện đại.
Ven đường có một số con buôn nhỏ lẻ, vừa lúc người bán bánh bao mở nắp nồi ra. Bánh bao nóng hổi mới ra lò, hương thơm chui vào trong mũi khiến bụng Tả Tịnh Nghiên bắt đầu réo lên.
Cô đói!
Trong người không có đồng nào, có đói cũng phải nhịn.
Cô có rất nhiều thứ muốn mua, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bán được tóc đã.
Tả Tịnh Nghiên nhìn hai bên một hồi, tìm một chị gái tóc uốn hỏi đường: “Đồng chí, đồng chí có biết tiệm cắt tóc ở đâu không?”
“Tiệm cắt tóc quốc doanh ở phố tam đạo, đi thẳng con đường phía trước tới giao lộ quẹo trái là được.”
Thấy người hỏi đường là một cô gái xinh đẹp, chị gái kia lại nhiệt tình chỉ đường cho cô.
“Có tiệm cắt tóc tư nhân không?” Tả Tịnh Nghiên cũng không vội đi mà lại hỏi thêm.
Kiếp trước cô dựa vào nghề cắt tóc lập nghiệp, sau đó lại học kỹ thuật mỹ dung, đợi khi có danh tiếng rồi cô lại mở một tiệm dạy làm đẹp da đẹp tóc, giữ các nhân tài ưu tú lại cho mình dùng.
Việc làm ăn càng lúc càng lớn, cuối cùng phát triển thành một chuỗi spa toàn quốc.
Cô cũng không vì sự nghiệp có thành tựu mà dừng bước chân, ngừng học tập, cô tự học thi chứng nhận bác sĩ rồi qua Hàn Quốc học tập phẫu thuật chỉnh hình.
Sau đó cô về nước tạo dựng chuỗi trung tâm phẫu thuật thẩm mĩ, lại thành lập nhà máy sản xuất nhãn hiệu mỹ phẩm riêng của mình, kiếm tiền không ngớt tay.
Tối hôm qua cô đã nghĩ kỹ con đường phát triển của bản thân, từ trước tới nay, kiếm tiền của phụ nữ là chuyện đơn giản nhất.
Cô biết cắt may, có thể mở cửa hàng quần áo, nhưng muốn mở cửa hàng quần áo cần mua máy may với bàn ủi rồi vải vóc cúc áo và vân vân, cần vốn tương đối nhiều.
Tài nấu nướng của cô cũng không tồi, biết làm bún thập cẩm cay, Tangbao Nam Kinh (bánh bao súp Nam Kinh), đồ ăn Đông Bắc và ẩm thực An Huy…
Nhưng ngành ẩm thực quá cực khổ, một người cũng không thể làm nổi, cần tiền vốn cũng không ít.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô quyết định làm nghề cũ. Nghề này cần ít vốn nhất, chỉ cần một cây kéo, một tông đơ, một cái gương và một cái ghế, thêm một bộ dụng cụ uốn tóc và nước uốn tóc là có thể mở được một tiệm nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.