Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80
Chương 7: Người Đàn Ông Tốt
Ngọ Hậu Hương Trà
06/08/2023
Lục Hạo Đình giúp đỡ kịp thời, biết cô đói mà mua cho cô một phần cơm. Cũng không biết chính anh có mua cho bản thân hay chưa.
Tả Tịnh Nghiên ngồi xuống trước bàn, mở hộp cơm bằng nhôm nhìn vào, bên trong có một phần cơm trắng và hai món chay, một món dưa xào, một món cà chua trứng tráng, đều là món cô thích ăn.
Cô còn tưởng mình sẽ không thể ăn hết nhiều đồ ăn như vậy, nhưng chẳng bao lâu đồ ăn đã thấy đáy, một hộp cơm kèm đồ ăn tràn đầy bị cô ăn hết sạch.
Sau khi rửa hộp cơm bằng nước nóng, trong nhà không có chén nên Tả Tịnh Nghiên chỉ có thể dùng tạm hộp đựng cơm coi như chén.
Cô ngồi trước bàn bắt đầu viết ra những thứ cần mua, dầu muối tương dấm, gạo bột mì, ly uống nước, muôi xào rau, dầu hỏa cần dùng cho bếp dầu hỏa, còn phải mua thêm một ít đường với táo gai. Cô đã hứa sẽ làm mứt quả cho Đông Đông, không thể nuốt lời được.
Ngoại trừ ăn ra, chu kỳ kinh nguyệt của nữ chính cũng sắp tới rồi, còn phải mua ít giấy vệ sinh.
Cô viết linh tinh chừng một trang giấy, tính toán ra, hẳn sẽ tốn không ít tiền.
Vẫn phải kiếm tiền thôi, cảm giác phải chi tiêu dè xẻn tính toán từng đồng thế này quá khó chịu rồi.
Vừa nghĩ tới kiếm tiền, cả người Tả Tịnh Nghiên lại tràn ngập lực lượng. Chẳng có gì có thể làm khó cô, kiếp trước khó khăn như vậy mà cô còn có thể xông ra một mảnh tiền đồ tươi sáng, huống chi là niên đại tràn ngập cơ hội này?
Đóng chặt cửa nhà, cô đi ngủ rất sớm, một giấc thẳng tới hừng đông, thậm chí còn không mơ linh tinh gì.
Nhìn thấy mặt trời lóa mắt, trong lòng cô lại nghĩ mình còn phải mua một cái rèm cửa sổ, nếu không mỗi ngày không thể ngủ ngon được.
Buổi sáng, cô dùng ngón tay lấy ít kem chà răng. Tối qua cô cũng đánh kiểu vậy, bởi bàn chải đánh răng của nguyên chủ đã hỏng rồi, không thể dùng nữa.
Lục Hạo Đình cũng có bàn chải đánh răng, nhưng Tả Tịnh Nghiên không thể vượt qua chướng ngại tâm lý, cuối cùng chỉ đành dùng tay đánh tạm cho xong.
Đánh răng xong, Tả Tịnh Nghiên yên lặng viết thêm bốn chữ bàn chải đánh răng lên tờ giấy hôm qua.
Đúng rồi, còn cả kem đánh răng cũng phải mua, phần đáy bị cuộn lên vài vòng rồi, đoán chừng chỉ đánh thêm vài lần nữa thôi sẽ hết sạch.
Đồ được phơi cả đêm cũng đã khô, Tả Tịnh Nghiên thay bộ đồ lính của Lục Hạo Đình ra, mặc quần áo của mình vô lại, tết tóc hai bên, nhẹ nhàng mà vui vẻ ra khỏi cửa.
Muốn tới huyện thành phải đi xe buýt, đi đi về về tốn hai hào, Tả Tịnh Nghiên không muốn dùng tiền của Lục Hạo Đình, định đi bộ tới thành. Nhưng khi đi ngang qua trạm xe buýt lại bị ai đó gọi lại.
Người gọi cô là vợ của Trương phó doanh trưởng Lý Ái Mai, chồng của cô ta cũng là thành viên trong nhóm lãnh đạo giống Lục Hạo Đình, nhưng năng lực nghiệp vụ không giỏi như Lục Hạo Đình, có lẽ sẽ không thể cạnh tranh với Lục Hạo Đình được.
“Vợ Lục phó doanh trưởng, nghe nói hôm qua cô cướp mứt quả của Đông Đông? Có phải Lục phó doanh trưởng không đưa tiền cho cô không? Thật chẳng ra gì, bản thân ở bên ngoài ăn ngon uống tốt, người nhà lại phải chịu đói.”
Lý Ái Mai vừa há miệng đã bắt đầu châm ngòi khích bác, còn nói rất lớn tiếng, hệt như sợ người khác không nghe thấy.
Tả Tịnh Nghiên nhìn đối phương, Lý Ái Mai mặc áo sơ mi màu vàng, quần ka-ki màu xanh ủi li thẳng tắp, chân đi giày cao gót bằng da màu đen đầu tròn, tóc uốn thành lọn, đặt trong đám quân tẩu mộc mạc, cô ta có vẻ bắt mắt vô cùng.
Tả Tịnh Nghiên ngồi xuống trước bàn, mở hộp cơm bằng nhôm nhìn vào, bên trong có một phần cơm trắng và hai món chay, một món dưa xào, một món cà chua trứng tráng, đều là món cô thích ăn.
Cô còn tưởng mình sẽ không thể ăn hết nhiều đồ ăn như vậy, nhưng chẳng bao lâu đồ ăn đã thấy đáy, một hộp cơm kèm đồ ăn tràn đầy bị cô ăn hết sạch.
Sau khi rửa hộp cơm bằng nước nóng, trong nhà không có chén nên Tả Tịnh Nghiên chỉ có thể dùng tạm hộp đựng cơm coi như chén.
Cô ngồi trước bàn bắt đầu viết ra những thứ cần mua, dầu muối tương dấm, gạo bột mì, ly uống nước, muôi xào rau, dầu hỏa cần dùng cho bếp dầu hỏa, còn phải mua thêm một ít đường với táo gai. Cô đã hứa sẽ làm mứt quả cho Đông Đông, không thể nuốt lời được.
Ngoại trừ ăn ra, chu kỳ kinh nguyệt của nữ chính cũng sắp tới rồi, còn phải mua ít giấy vệ sinh.
Cô viết linh tinh chừng một trang giấy, tính toán ra, hẳn sẽ tốn không ít tiền.
Vẫn phải kiếm tiền thôi, cảm giác phải chi tiêu dè xẻn tính toán từng đồng thế này quá khó chịu rồi.
Vừa nghĩ tới kiếm tiền, cả người Tả Tịnh Nghiên lại tràn ngập lực lượng. Chẳng có gì có thể làm khó cô, kiếp trước khó khăn như vậy mà cô còn có thể xông ra một mảnh tiền đồ tươi sáng, huống chi là niên đại tràn ngập cơ hội này?
Đóng chặt cửa nhà, cô đi ngủ rất sớm, một giấc thẳng tới hừng đông, thậm chí còn không mơ linh tinh gì.
Nhìn thấy mặt trời lóa mắt, trong lòng cô lại nghĩ mình còn phải mua một cái rèm cửa sổ, nếu không mỗi ngày không thể ngủ ngon được.
Buổi sáng, cô dùng ngón tay lấy ít kem chà răng. Tối qua cô cũng đánh kiểu vậy, bởi bàn chải đánh răng của nguyên chủ đã hỏng rồi, không thể dùng nữa.
Lục Hạo Đình cũng có bàn chải đánh răng, nhưng Tả Tịnh Nghiên không thể vượt qua chướng ngại tâm lý, cuối cùng chỉ đành dùng tay đánh tạm cho xong.
Đánh răng xong, Tả Tịnh Nghiên yên lặng viết thêm bốn chữ bàn chải đánh răng lên tờ giấy hôm qua.
Đúng rồi, còn cả kem đánh răng cũng phải mua, phần đáy bị cuộn lên vài vòng rồi, đoán chừng chỉ đánh thêm vài lần nữa thôi sẽ hết sạch.
Đồ được phơi cả đêm cũng đã khô, Tả Tịnh Nghiên thay bộ đồ lính của Lục Hạo Đình ra, mặc quần áo của mình vô lại, tết tóc hai bên, nhẹ nhàng mà vui vẻ ra khỏi cửa.
Muốn tới huyện thành phải đi xe buýt, đi đi về về tốn hai hào, Tả Tịnh Nghiên không muốn dùng tiền của Lục Hạo Đình, định đi bộ tới thành. Nhưng khi đi ngang qua trạm xe buýt lại bị ai đó gọi lại.
Người gọi cô là vợ của Trương phó doanh trưởng Lý Ái Mai, chồng của cô ta cũng là thành viên trong nhóm lãnh đạo giống Lục Hạo Đình, nhưng năng lực nghiệp vụ không giỏi như Lục Hạo Đình, có lẽ sẽ không thể cạnh tranh với Lục Hạo Đình được.
“Vợ Lục phó doanh trưởng, nghe nói hôm qua cô cướp mứt quả của Đông Đông? Có phải Lục phó doanh trưởng không đưa tiền cho cô không? Thật chẳng ra gì, bản thân ở bên ngoài ăn ngon uống tốt, người nhà lại phải chịu đói.”
Lý Ái Mai vừa há miệng đã bắt đầu châm ngòi khích bác, còn nói rất lớn tiếng, hệt như sợ người khác không nghe thấy.
Tả Tịnh Nghiên nhìn đối phương, Lý Ái Mai mặc áo sơ mi màu vàng, quần ka-ki màu xanh ủi li thẳng tắp, chân đi giày cao gót bằng da màu đen đầu tròn, tóc uốn thành lọn, đặt trong đám quân tẩu mộc mạc, cô ta có vẻ bắt mắt vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.