Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80
Chương 49: Thà Khóc Trên Bmw Còn Hơn Cười Trên Yên Xe Đạp
Ngọ Hậu Hương Trà
14/08/2023
“Để tôi xem cô có thể cười tới bao giờ!”
“Vậy chị cứ từ từ xem, dù sao tôi cũng sẽ không bị chị lừa nữa đâu, mấy cái ý đồ xấu xa kia chị vẫn nên giữ lại tự mình tiêu hóa đi thì hơn.”
Tả Tịnh Nghiên không nể nang chút nào chọc Lý Ái Mai tức muốn nổ phổi.
Lục Hạo Đình nhìn Lý Ái Mai, ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo lại lãnh lệ, rất có cảm giác áp bách. Lý Ái Mai vốn định mắng Tả Tịnh Nghiên vài câu nhưng vậy mà cuối cùng lại không dám mắng ra.
Lục Hạo Đình gọi Tả Tịnh Nghiên đang tràn đầy lực chiến đấu: “Đi thôi!”
“Tuân lệnh!”
Tả Tịnh Nghiên đánh thắng trà xanh, vui vẻ đáp lại một tiếng, còn hơi nâng mông lên ngồi vào yên xe.
Lý Ái Mai thấy Lục Hạo Đình chở Tả Tịnh Nghiên đi, càng nghẹn một hơi trong ngực, khó chịu muốn chết.
Tả Tịnh Nghiên thắng một trận xinh đẹp, đang thấy vui vẻ, khóe miệng cứ cong cong mãi. Cô không sầu không lo ngồi ở yên sau, gió nhẹ thổi tới cuốn sợi tóc cô bay lên.
Cô mãn nguyện mà vén sợi tóc ra sau tai, cánh tay vô ý đụng trúng lưng Lục Hạo Đình. Cô vội vàng rụt tay xuống, tim đập thình thịch.
Tuy cách áo sơ mi nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, cảm nhận được bắp thịt rắn chắc cùng với thắt lưng nhỏ mà hữu lực.
Đột nhiên cô nghĩ tới một câu nói thời hiện đại, thà khóc trên BMW còn hơn cười trên yên xe đạp!
Cô cảm thấy ngồi xe đạp chẳng có gì không tốt, nhưng còn phải xem người đang đạp xe là ai nữa.
Đáng tiếc, người đang đạp không phải người đàn ông cô yêu, sau khi ly hôn, hai bọn họ sẽ thành người xa lạ.
Vì để tránh lại đụng trúng Lục Hạo Đình, hai tay Tả Tịnh Nghiên nắm yên sau xe. Ngồi xe đạp lâu, dù có miếng kê mông cũng thấy cấn vô cùng, hai đùi Tả Tịnh Nghiên đã tê rần.
Đột nhiên xe đạp lắc lư một cái, Tả Tịnh Nghiên không bám chắc, suýt nữa đã ngã nhào.
Cô sợ tới độ vội vàng ôm lấy eo Lục Hạo Đình, thân thể cũng kề sát vào lưng anh.
Cái đụng này của Tả Tịnh Nghiên không nhẹ, mũi vừa lúc đụng trúng phần lưng cứng rắn của Lục Hạo Đình, cô vừa đau vừa xót, nước mắt cũng trào ra.
Thân thể hai người dán chặt không kẽ hở, cơ bắp trên người Lục Hạo Đình căng chặt, đồng thời còn cảm thấy phần da thịt đang dán sát vào nhau nóng như nổi lửa.
Tả Tịnh Nghiên cảm giác được thắt lưng bản thân đang ôm chặt trở nên cứng ngắc, vội vã thu tay về, giải thích với anh: “Xin lỗi, em sợ té quá, em không cố ý.”
Lục Hạo Đình đen mặt, cả người lạnh băng như muốn đông chết người ta, giọng nói cũng lạnh lẽo: “Xuống xe.”
Tả Tịnh Nghiên cũng tức giận: “Xuống xe thì xuống xe, anh đạp xe không biết nhìn đường còn trách người ta sao.”
Nợ anh là nguyên chủ, không phải tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải chịu đựng anh như vậy?
Cô tức giận, cũng không đợi Lục Hạo Đình mà nổi giận đùng đùng đi thẳng tới chỗ quân đội. Lục Hạo Đình đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô gái tức giận rời đi.
Anh cúi đầu nhìn thấy hòn đá dưới đất, vừa rồi tập trung tinh thần quá độ, không chú ý tới bánh xe đè lên tảng đá, đúng là lỗi của anh thật.
Nghĩ tới vừa rồi bản thân mình đã có phản ứng quá khích, làm tổn thương cô, có lỗi phải nhận, Lục Hạo Đình hướng về phía bóng lưng cô hô lên một câu: “Xin lỗi.”
Giọng nói của anh rất cứng rắn, thẳng nam xin lỗi đương nhiên sẽ không biết nói mấy lời dễ nghe.
Phần lưng vừa bị ngực cô đập trúng tới giờ còn tê dại nóng rực như bị điện giật, khiến cả người anh đều mất tự nhiên.
“Vậy chị cứ từ từ xem, dù sao tôi cũng sẽ không bị chị lừa nữa đâu, mấy cái ý đồ xấu xa kia chị vẫn nên giữ lại tự mình tiêu hóa đi thì hơn.”
Tả Tịnh Nghiên không nể nang chút nào chọc Lý Ái Mai tức muốn nổ phổi.
Lục Hạo Đình nhìn Lý Ái Mai, ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo lại lãnh lệ, rất có cảm giác áp bách. Lý Ái Mai vốn định mắng Tả Tịnh Nghiên vài câu nhưng vậy mà cuối cùng lại không dám mắng ra.
Lục Hạo Đình gọi Tả Tịnh Nghiên đang tràn đầy lực chiến đấu: “Đi thôi!”
“Tuân lệnh!”
Tả Tịnh Nghiên đánh thắng trà xanh, vui vẻ đáp lại một tiếng, còn hơi nâng mông lên ngồi vào yên xe.
Lý Ái Mai thấy Lục Hạo Đình chở Tả Tịnh Nghiên đi, càng nghẹn một hơi trong ngực, khó chịu muốn chết.
Tả Tịnh Nghiên thắng một trận xinh đẹp, đang thấy vui vẻ, khóe miệng cứ cong cong mãi. Cô không sầu không lo ngồi ở yên sau, gió nhẹ thổi tới cuốn sợi tóc cô bay lên.
Cô mãn nguyện mà vén sợi tóc ra sau tai, cánh tay vô ý đụng trúng lưng Lục Hạo Đình. Cô vội vàng rụt tay xuống, tim đập thình thịch.
Tuy cách áo sơ mi nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, cảm nhận được bắp thịt rắn chắc cùng với thắt lưng nhỏ mà hữu lực.
Đột nhiên cô nghĩ tới một câu nói thời hiện đại, thà khóc trên BMW còn hơn cười trên yên xe đạp!
Cô cảm thấy ngồi xe đạp chẳng có gì không tốt, nhưng còn phải xem người đang đạp xe là ai nữa.
Đáng tiếc, người đang đạp không phải người đàn ông cô yêu, sau khi ly hôn, hai bọn họ sẽ thành người xa lạ.
Vì để tránh lại đụng trúng Lục Hạo Đình, hai tay Tả Tịnh Nghiên nắm yên sau xe. Ngồi xe đạp lâu, dù có miếng kê mông cũng thấy cấn vô cùng, hai đùi Tả Tịnh Nghiên đã tê rần.
Đột nhiên xe đạp lắc lư một cái, Tả Tịnh Nghiên không bám chắc, suýt nữa đã ngã nhào.
Cô sợ tới độ vội vàng ôm lấy eo Lục Hạo Đình, thân thể cũng kề sát vào lưng anh.
Cái đụng này của Tả Tịnh Nghiên không nhẹ, mũi vừa lúc đụng trúng phần lưng cứng rắn của Lục Hạo Đình, cô vừa đau vừa xót, nước mắt cũng trào ra.
Thân thể hai người dán chặt không kẽ hở, cơ bắp trên người Lục Hạo Đình căng chặt, đồng thời còn cảm thấy phần da thịt đang dán sát vào nhau nóng như nổi lửa.
Tả Tịnh Nghiên cảm giác được thắt lưng bản thân đang ôm chặt trở nên cứng ngắc, vội vã thu tay về, giải thích với anh: “Xin lỗi, em sợ té quá, em không cố ý.”
Lục Hạo Đình đen mặt, cả người lạnh băng như muốn đông chết người ta, giọng nói cũng lạnh lẽo: “Xuống xe.”
Tả Tịnh Nghiên cũng tức giận: “Xuống xe thì xuống xe, anh đạp xe không biết nhìn đường còn trách người ta sao.”
Nợ anh là nguyên chủ, không phải tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải chịu đựng anh như vậy?
Cô tức giận, cũng không đợi Lục Hạo Đình mà nổi giận đùng đùng đi thẳng tới chỗ quân đội. Lục Hạo Đình đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô gái tức giận rời đi.
Anh cúi đầu nhìn thấy hòn đá dưới đất, vừa rồi tập trung tinh thần quá độ, không chú ý tới bánh xe đè lên tảng đá, đúng là lỗi của anh thật.
Nghĩ tới vừa rồi bản thân mình đã có phản ứng quá khích, làm tổn thương cô, có lỗi phải nhận, Lục Hạo Đình hướng về phía bóng lưng cô hô lên một câu: “Xin lỗi.”
Giọng nói của anh rất cứng rắn, thẳng nam xin lỗi đương nhiên sẽ không biết nói mấy lời dễ nghe.
Phần lưng vừa bị ngực cô đập trúng tới giờ còn tê dại nóng rực như bị điện giật, khiến cả người anh đều mất tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.