Quân Hôn Nóng Bỏng: Vợ Yêu Quá Ngang Ngược
Chương 38: . Hai Nhà Đụng Độ
Long Cửu Nguyệt
28/06/2021
Tiêu Đỉnh Thiên đã quản lý đế quốc Hoa Thiên nhiều năm như vậy, sao ông có thể là một người dễ gạt như vậy.
Ông hiểu rõ con trai mình là người như thế nào.
Con trai ông luôn làm mọi việc ngay thẳng.
Anh không hề giở trò say lưng người khác, cho dù muốn tấn công và trả đũa người khác, anh cũng làm một cách quang minh chính đại, để mọi người không thể tìm ra sai lầm.
Ông tin con trai mình làm việc luôn có lý do, cho dù Tiêu trì Phong có muốn trả thù bọn họ, nhất định cũng là bọn họ sai.
Nếu không phải Giang Tình đã làm chuyện khiến con trai bà không chịu nổi, thì con trai bà làm sao có thể thẳng tay thu thập cô ta? Hơn nữa ngay cả thể diện của Giang gia cũng không cho?
Tiêu Đỉnh Thiên đảo mắt, giả vờ kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: "Anh Giang, Nhược Tình xảy ra chuyện gì vậy? Ngược Tình làm sao? Tốt xấu gì cũng phải nói cho chúng tôi biết lý do để chúng tôi còn biết phân xử chứ?”
Giang Đỉnh Thiên liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Đỉnh Thiên, trong lòng thầm rủa: "Đúng là một con cáo già xảo quyệt! Biết rõ còn cố hỏi, hừ ~"
Ông ta cơ hội lau đi nước mắt, vội vàng nháy mắt với vợ mình ở bên cạnh, ý bảo bà ta nói chuyện này, biết đâu sẽ nhận được sự đồng tình của đệ nhất phu nhân.
Đối với sự hiểu biết của họ về Trịnh Nghi Linh, một người phụ nữ xuất thân thấp hèn như Thẩm Thanh Song, Trịnh Nghi Linh nhất định sẽ không để cô ta bước chân vào cửa nhà họ Tiêu.
Trước đó Nhược Tình muốn dùng tay của Trịnh Nghi Linh để loại bỏ Thẩm thanh Song, chỉ có điều, con bé không thể kìm được lòng mình nên mới không bàn bạc với họ đã ra lệnh cho người khác mưu sát Thẩm Thanh Song.
Bây giờ thì hay rồi, Thẩm Thanh Song chưa chết, nhưng Nhược Tình đã bị xử lý rồi.
Sau khi bà Giang nhận thấy ám chỉ từ chồng, bà ta lau nước mặt trước mặt Trịnh Nghi Linh, "Nghi Linh, chúng ta làm bạn đã hơn chục năm, tôi không gạt bà, Trì Phong ưu tú, chói mắt như vậy, tôi đây vẫn luôn có một nguyện vọng, nếu Nhược Tình nhà chúng tôi có thể gả cho Trì Phong nhà bà thì tốt rồi, nhưng thật không may, Trì Phong vì một người phụ nữ có xuất thân thấp hèn như Thẩm Thanh Song mà đưa Nhược Tình nhà tôi đến vùng châu thổ, đây không phải là muốn lấy mạng Nhược Tình nhà chúng tôi sao? Nghi Linh, bà phải làm chủ cho Nhược Tình nhà chúng tôi, không thể để một người phụ nữ đê tiện hèn kém như vậy làm bản dòng dõi của Tiêu gia được!”
Bà ta liên tục nhấn mạnh hai chữ "Đê tiện” chính là muốn Trịnh Nghi Linh phản cảm với Thẩm Thanh Song.
Giang Nhược Phong cũng cười nói: "Đúng vậy, bác gái, người trẻ như chúng cháu không tránh khỏi những cuộc vui bên ngoài, nhưng mọi người đều có trừng mực, nếu chơi đùa đến mức không để ý đến cha mẹ và gia tộcnhư vậy hơi quá đà rồi, bác gái nói xem có phải không? "
Trịnh Nghi Linh bị người nhà họ Giang ép buộc, trong lòng vừa thẹn vừa giận, bà càng không hài lòng với Thẩm Thanh Song, cho rằng cô là một tai họa.
Còn chưa tiến vào cửa Tiêu gia đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi, thậm chỉ còn hại bà cũng bị người ta nói này nói nọ, đúng là xúi quẩy!
Tuy nhiên, Trịnh Nghi Linh tức thì tức, giận thì giận, nhưng bà không thể để người nhà họ Giang lấn át như vậy được.
Dù trong lòng có bất mãn thế nào, ngoài mặt vẫn giữ phong thái của đệ nhất phu nhân, bà chỉ mỉm cười đối với người nhà họ Giang: "Giản Giản à, chúng tôi nhìn Nhược Tình lớn lên, nếu như Trì Phong thật sự làm điều gì đó khác người, chúng tôi sẽ trừng phạt nghiêm khắc và cho mấy người một câu trả lời khỏa đáng, nhưng mà...”
Ông hiểu rõ con trai mình là người như thế nào.
Con trai ông luôn làm mọi việc ngay thẳng.
Anh không hề giở trò say lưng người khác, cho dù muốn tấn công và trả đũa người khác, anh cũng làm một cách quang minh chính đại, để mọi người không thể tìm ra sai lầm.
Ông tin con trai mình làm việc luôn có lý do, cho dù Tiêu trì Phong có muốn trả thù bọn họ, nhất định cũng là bọn họ sai.
Nếu không phải Giang Tình đã làm chuyện khiến con trai bà không chịu nổi, thì con trai bà làm sao có thể thẳng tay thu thập cô ta? Hơn nữa ngay cả thể diện của Giang gia cũng không cho?
Tiêu Đỉnh Thiên đảo mắt, giả vờ kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: "Anh Giang, Nhược Tình xảy ra chuyện gì vậy? Ngược Tình làm sao? Tốt xấu gì cũng phải nói cho chúng tôi biết lý do để chúng tôi còn biết phân xử chứ?”
Giang Đỉnh Thiên liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Đỉnh Thiên, trong lòng thầm rủa: "Đúng là một con cáo già xảo quyệt! Biết rõ còn cố hỏi, hừ ~"
Ông ta cơ hội lau đi nước mắt, vội vàng nháy mắt với vợ mình ở bên cạnh, ý bảo bà ta nói chuyện này, biết đâu sẽ nhận được sự đồng tình của đệ nhất phu nhân.
Đối với sự hiểu biết của họ về Trịnh Nghi Linh, một người phụ nữ xuất thân thấp hèn như Thẩm Thanh Song, Trịnh Nghi Linh nhất định sẽ không để cô ta bước chân vào cửa nhà họ Tiêu.
Trước đó Nhược Tình muốn dùng tay của Trịnh Nghi Linh để loại bỏ Thẩm thanh Song, chỉ có điều, con bé không thể kìm được lòng mình nên mới không bàn bạc với họ đã ra lệnh cho người khác mưu sát Thẩm Thanh Song.
Bây giờ thì hay rồi, Thẩm Thanh Song chưa chết, nhưng Nhược Tình đã bị xử lý rồi.
Sau khi bà Giang nhận thấy ám chỉ từ chồng, bà ta lau nước mặt trước mặt Trịnh Nghi Linh, "Nghi Linh, chúng ta làm bạn đã hơn chục năm, tôi không gạt bà, Trì Phong ưu tú, chói mắt như vậy, tôi đây vẫn luôn có một nguyện vọng, nếu Nhược Tình nhà chúng tôi có thể gả cho Trì Phong nhà bà thì tốt rồi, nhưng thật không may, Trì Phong vì một người phụ nữ có xuất thân thấp hèn như Thẩm Thanh Song mà đưa Nhược Tình nhà tôi đến vùng châu thổ, đây không phải là muốn lấy mạng Nhược Tình nhà chúng tôi sao? Nghi Linh, bà phải làm chủ cho Nhược Tình nhà chúng tôi, không thể để một người phụ nữ đê tiện hèn kém như vậy làm bản dòng dõi của Tiêu gia được!”
Bà ta liên tục nhấn mạnh hai chữ "Đê tiện” chính là muốn Trịnh Nghi Linh phản cảm với Thẩm Thanh Song.
Giang Nhược Phong cũng cười nói: "Đúng vậy, bác gái, người trẻ như chúng cháu không tránh khỏi những cuộc vui bên ngoài, nhưng mọi người đều có trừng mực, nếu chơi đùa đến mức không để ý đến cha mẹ và gia tộcnhư vậy hơi quá đà rồi, bác gái nói xem có phải không? "
Trịnh Nghi Linh bị người nhà họ Giang ép buộc, trong lòng vừa thẹn vừa giận, bà càng không hài lòng với Thẩm Thanh Song, cho rằng cô là một tai họa.
Còn chưa tiến vào cửa Tiêu gia đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi, thậm chỉ còn hại bà cũng bị người ta nói này nói nọ, đúng là xúi quẩy!
Tuy nhiên, Trịnh Nghi Linh tức thì tức, giận thì giận, nhưng bà không thể để người nhà họ Giang lấn át như vậy được.
Dù trong lòng có bất mãn thế nào, ngoài mặt vẫn giữ phong thái của đệ nhất phu nhân, bà chỉ mỉm cười đối với người nhà họ Giang: "Giản Giản à, chúng tôi nhìn Nhược Tình lớn lên, nếu như Trì Phong thật sự làm điều gì đó khác người, chúng tôi sẽ trừng phạt nghiêm khắc và cho mấy người một câu trả lời khỏa đáng, nhưng mà...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.