[Quân Hôn] Sau Khi Bị Anh Lính Cuồng Dã Đọc Tâm, Ta Trúng Lớn
Chương 10:
Kinh Trản
09/11/2024
Chung Kiều thở dài, nhìn quanh tìm thứ gì đó. Không còn cách nào khác, cô đành lục lọi xung quanh, kiếm hai cành cây to rồi tạm ghép lại. Xa hơn cô không tìm nổi nữa.
Cuối cùng, cô tận dụng dây leo gần đó, bện thành một cái đai buộc. Rất nhanh, cô chế ra một chiếc cáng đơn giản, cột dây leo vào, như vậy có thể kéo lê Kim Tiểu Xuyên mà không phải cõng.
Kim Tiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm, coi như tạm thoát hiểm.
Nhưng Chung Kiều không hề kéo cáng ngay mà ngồi bệt xuống đất, giơ tay vô lực, chỉ vào Kim Tiểu Xuyên nằm trên cáng:
“Có gì ăn không?”
Cô đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.
Không có gì ăn thì phí công sức quá! Trên đời này đâu có chuyện dễ dàng vậy!
Kim Tiểu Xuyên liền làm dấu, rồi mấp máy môi nói: “Có bánh bột ngô!”
Chung Kiều đọc hiểu môi ngữ của hắn, lập tức gật đầu.
Kim Tiểu Xuyên ngập ngừng một lúc, rồi rút ra từ túi một miếng bánh bột ngô đen như mực, nhìn là biết cứng đến nỗi cắn là đau cả răng.
Chung Kiều nhìn miếng bánh mà muốn nghẹn lời: “…Chỉ có thế thôi hả? Đối đãi ân nhân kiểu này à? Thật là chẳng có lương tâm gì!”
Nhưng thôi, có còn hơn không. Cô nhận lấy miếng bánh bột ngô đen đúa, cắn một miếng lớn, mặc kệ vị ra sao, nhai được tới đâu là nuốt tới đó.
Kim Tiểu Xuyên nhìn cô ăn ngấu nghiến, trợn mắt ngạc nhiên, cứ như thể cô đã nhịn đói suốt 800 năm vậy. Miếng bánh bột ngô này đến con chó nhà hắn còn chẳng thèm ăn.
Ra tới đường lớn, Chung Kiều dìu Kim Tiểu Xuyên đến bệnh viện, rồi mới lếch thếch kéo chân mệt mỏi về nhà.
Căn nhà này cô chẳng ưa chút nào, mà thật ra, nó cũng chẳng phải nhà của chính cô.
Cô biết: lúc này cả nhà Chung Đại Cường đang ở bệnh viện chăm sóc Chung Nhu, trong nhà không còn ai. Thế là cô có một khoảng thời gian yên tĩnh cho riêng mình.
Đã mấy ngày rồi cô chưa được ăn một bữa đàng hoàng, đói đến rã rời. Nếu không phải có nửa miếng bánh bột ngô của Kim Tiểu Xuyên, không chừng giờ này cô và hắn còn không biết ai phải cứu ai.
Quả đúng là một cặp đôi hợp tác cứu nguy cho nhau!
Chung Kiều lục lọi trong bếp nhà họ Chung, tìm được ít gạo, mì và trứng gà. Cô làm một cái bánh lớn, còn chiên thêm trứng vàng rụm, thơm phức.
Đây chắc là bữa ăn ngon nhất trong nhà họ Chung từ trước đến giờ.
Ăn uống no nê, cô nằm xuống giường nghỉ ngơi. Nằm yên, ký ức về kiếp trước bỗng ùa về — ngày đó, vào dịp sinh nhật của mình, ông nội đã tặng cô cả khu Phượng Hoàng sơn trang.
Nơi ấy có núi, có nước, là một chốn vui chơi hưởng thụ tuyệt vời.
Tiếc thay, bây giờ cô chẳng thể nào trở lại Phượng Hoàng sơn trang nữa.
Ai dà... Phượng Hoàng sơn trang của cô, có suối nước nóng, có sân bay tư nhân, có khách sạn nghỉ dưỡng, có biệt thự riêng, còn có cả dòng nước suối trong vắt chảy từ trên núi.
Trong khu đó còn có rau củ hữu cơ xanh tươi, vườn cây ăn trái bạt ngàn, ruộng đồng trải rộng mênh mông. Có cả những nông trại lớn trồng đủ loại ngũ cốc...
Ai mà biết được, giá mà Phượng Hoàng sơn trang có thể đi theo cô xuyên không đến đây thì tuyệt biết bao!
Đột nhiên, trước mắt cô chợt lóe lên ánh sáng trắng.
Chung Kiều thoáng giật mình, vội nhắm chặt mắt lại. Khi mở mắt ra, cô ngạc nhiên thấy trước mặt mình chính là suối nước nóng ở Phượng Hoàng sơn trang!
Ôi trời ơi!
Không thể nào… Phượng Hoàng sơn trang đã thực sự xuyên không cùng cô!
Cuối cùng, cô tận dụng dây leo gần đó, bện thành một cái đai buộc. Rất nhanh, cô chế ra một chiếc cáng đơn giản, cột dây leo vào, như vậy có thể kéo lê Kim Tiểu Xuyên mà không phải cõng.
Kim Tiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm, coi như tạm thoát hiểm.
Nhưng Chung Kiều không hề kéo cáng ngay mà ngồi bệt xuống đất, giơ tay vô lực, chỉ vào Kim Tiểu Xuyên nằm trên cáng:
“Có gì ăn không?”
Cô đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.
Không có gì ăn thì phí công sức quá! Trên đời này đâu có chuyện dễ dàng vậy!
Kim Tiểu Xuyên liền làm dấu, rồi mấp máy môi nói: “Có bánh bột ngô!”
Chung Kiều đọc hiểu môi ngữ của hắn, lập tức gật đầu.
Kim Tiểu Xuyên ngập ngừng một lúc, rồi rút ra từ túi một miếng bánh bột ngô đen như mực, nhìn là biết cứng đến nỗi cắn là đau cả răng.
Chung Kiều nhìn miếng bánh mà muốn nghẹn lời: “…Chỉ có thế thôi hả? Đối đãi ân nhân kiểu này à? Thật là chẳng có lương tâm gì!”
Nhưng thôi, có còn hơn không. Cô nhận lấy miếng bánh bột ngô đen đúa, cắn một miếng lớn, mặc kệ vị ra sao, nhai được tới đâu là nuốt tới đó.
Kim Tiểu Xuyên nhìn cô ăn ngấu nghiến, trợn mắt ngạc nhiên, cứ như thể cô đã nhịn đói suốt 800 năm vậy. Miếng bánh bột ngô này đến con chó nhà hắn còn chẳng thèm ăn.
Ra tới đường lớn, Chung Kiều dìu Kim Tiểu Xuyên đến bệnh viện, rồi mới lếch thếch kéo chân mệt mỏi về nhà.
Căn nhà này cô chẳng ưa chút nào, mà thật ra, nó cũng chẳng phải nhà của chính cô.
Cô biết: lúc này cả nhà Chung Đại Cường đang ở bệnh viện chăm sóc Chung Nhu, trong nhà không còn ai. Thế là cô có một khoảng thời gian yên tĩnh cho riêng mình.
Đã mấy ngày rồi cô chưa được ăn một bữa đàng hoàng, đói đến rã rời. Nếu không phải có nửa miếng bánh bột ngô của Kim Tiểu Xuyên, không chừng giờ này cô và hắn còn không biết ai phải cứu ai.
Quả đúng là một cặp đôi hợp tác cứu nguy cho nhau!
Chung Kiều lục lọi trong bếp nhà họ Chung, tìm được ít gạo, mì và trứng gà. Cô làm một cái bánh lớn, còn chiên thêm trứng vàng rụm, thơm phức.
Đây chắc là bữa ăn ngon nhất trong nhà họ Chung từ trước đến giờ.
Ăn uống no nê, cô nằm xuống giường nghỉ ngơi. Nằm yên, ký ức về kiếp trước bỗng ùa về — ngày đó, vào dịp sinh nhật của mình, ông nội đã tặng cô cả khu Phượng Hoàng sơn trang.
Nơi ấy có núi, có nước, là một chốn vui chơi hưởng thụ tuyệt vời.
Tiếc thay, bây giờ cô chẳng thể nào trở lại Phượng Hoàng sơn trang nữa.
Ai dà... Phượng Hoàng sơn trang của cô, có suối nước nóng, có sân bay tư nhân, có khách sạn nghỉ dưỡng, có biệt thự riêng, còn có cả dòng nước suối trong vắt chảy từ trên núi.
Trong khu đó còn có rau củ hữu cơ xanh tươi, vườn cây ăn trái bạt ngàn, ruộng đồng trải rộng mênh mông. Có cả những nông trại lớn trồng đủ loại ngũ cốc...
Ai mà biết được, giá mà Phượng Hoàng sơn trang có thể đi theo cô xuyên không đến đây thì tuyệt biết bao!
Đột nhiên, trước mắt cô chợt lóe lên ánh sáng trắng.
Chung Kiều thoáng giật mình, vội nhắm chặt mắt lại. Khi mở mắt ra, cô ngạc nhiên thấy trước mặt mình chính là suối nước nóng ở Phượng Hoàng sơn trang!
Ôi trời ơi!
Không thể nào… Phượng Hoàng sơn trang đã thực sự xuyên không cùng cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.