Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận
Chương 22: Chúng ta kết hôn đi
Luật Nhi Loại Biệt
29/06/2015
Trước tiên, Đàm Dật Trạch có thể biết được, xem ra người kia, chính là người Cố Niệm Hề không thích
"Niệm Hề, tôi là Hoắc Tư Vũ!"
Điện thoại qua là giọng nói ôn nhu yếu đuối. Như là không có địch ý gì
Nhưng Cố Niệm Hề biết, Hoắc Tư Vũ gọi điện thoại đến, cũng không phải muốn là người yếu thế
"Cô, còn có chuyện gì!"
Cố Niệm Hề hỏi
Lời nói trong trẻo lạnh lùng, không lưu lại một chút tình cảm gì
"Ha ha, gọi điện cho cô đương nhiên là có chuyện!" Nói đến đây, Hoắc Tư Vũ dừng lại một chút: "Tôi muốn nói cho cô biết, lúc nãy cô đẩy tôi, không có tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì! Đứa nhỏ , vẫn kiên cường sống ở trong bụng tôi!"
Hoắc Tư Vũ dùng ngữ điệu cao ngạo không ai bì nổi nói chuyện với Cố Niệm Hề
Tựa như, mình mới là người thắng
Nhưng giờ phút này Hoắc Tư Vũ dùng ngôn ngữ khiêu khích Cố Niệm Hề cũng không hề hay biết, nếu không phải lời nói này của cô, Cố Niệm Hề cũng không nhanh như vậy gia nhập Đàm gia. Cũng không có khả năng nhanh như vậy, cùng cô sống ở dưới một mái nhà!
"Cô thật sự biết, việc cô làm không ai biết sao?"
Cố Niệm Hề không giống như lần trước, ngược lại mở miệng cùng với Hoắc Tư Vũ đối kháng
Ngụ ý của cô. chính là muốn nói cho Hoắc Tư Vũ biết, hành động của cô ta đã bị Đàm Dật Trạch nhìn thấy hết
Mà lời nói này của cô, cũng làm cho người đàn ông trước mặt cảm thấy hài lòng
Đường cong cứng rắn trên mặt hắn cũng bởi vì được cô chú ý đến, mà nở nụ cười. Vì không muốn để cho Cố Niệm Hề thấy tầm mắt của mình quá mức chuyên trú nhìn cô, nên hắn liền quay đầu về phía cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài
Mà Cố Niệm Hề ngẩng đầu, liền nhìn thấy một màn như vậy
Đàm Dật Trạch nghiêng mặt, ngồi uống cà phê
Ánh mặt trời, vừa dừng lại chiếu ở trên mặt của hắn, ôn nhu mà ấm áp
Con ngươi của hắn tràn ngập ánh mặt trời, khiến cho tim của cô đập thình thịch
Dường như là tâm linh cảm ứng, Đàm Dật Trạch cũng quay người nhìn về phía Cố Niệm Hề
Gặp được ánh mắt của cô, dừng lại ở trên người mình, hắn thản nhiên cười, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt, khiến cho hắn hết sức tà tứ
Mà Cố Niệm Hề giống như là người bị nhìn thấu tâm tư, vội vàng xoay người, trốn tránh tầm mắt của hắn
Nhưng lúc này, lời nói của cô trong điện thoại, lại khiến cho Hoắc Tư Vũ hiểu sai ý của mình
"Cô cho rằng, cô nói với Dật Nam anh ta sẽ tin sao? Tôi nói cho cô biết, anh ta hiện tại chỉ để ý đến đứa bé này, chuyện khác hắn sẽ không quan tâm đâu!"
Hoắc Tư Vũ suy nghĩ Cố Niệm Hề sẽ nói cho Đàm Dật Nam biết, là cô tự mình ngã xuống
Nhớ lại lúc ở trong bệnh viện, vẻ mặt của Đàm Dật Nam thương đau cùng hối hận, Hoắc Tư Vũ lại bất an phản bác
Nhưng lời nói này, giống như cảm thấy bản thân mình chưa đủ cứng rắn. Dù sao cô cũng có thể dễ dàng nhận thấy được, Đàm Dật Nam cũng không quá để ý đến vấn đề đứa nhỏ, thông minh như Cố Niệm Hề sao có thể không biết được?
Nghĩ đến đây, Hoắc Tư Vũ lại nói một câu: "Niệm hề, nể tình cô là bạn tốt một thời, tôi khuyên cô tốt nhất vẫn nên trở về nơi đáng lẽ ra là của cô. Bằng không, tôi sẽ cho cô ở thành phố này sống dở chết dở!"
"Cô dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng tôi hiện tại đã ngồi vững vàng trên vị trí thiếu phu nhân của Đàm gia! Ha ha nhưng xử lý cô cũng không cần dùng đến thân phận địa vị này. Cô có lẽ không biết, tổng giám đốc đương nhiệm ở tập đoàn Bác Á chính là bạn tốt của tôi. Cô ta họ Lâm, chờ khi nào rảnh rỗi, cô có thể hỏi cô ta chuyện này!"
Đầu dây bên kia, Hoắc Tư Vũ mang theo nụ cười khó hiểu
"Cô... cô tại sao phải đối với tôi như vậy!" Cố Niệm Hề hung hăng nắm chặt bàn tay của mình, móng tay dài đã muốn cắm vào da thịt của cô
Chỉ có như vậy, cô mới có thể tỉnh táo được
Cô căn bản không muốn trêu chọc bọn họ, bọn họ tại sao không chịu để cho cô yên?
"Rất đơn giải, tôi chỉ muốn cô rời đi khỏi thành phố này! Nếu như cô rời đi, chúng ta có thể vẫn là bạn tốt. Nhưng nếu cô vẫn muốn ở lại, cũng đừng trách tôi không nể tình" Nói xong lời này, điện thoại liền bị cắt đứt
Từ bên trong di dộng truyền đến tiếng "Đô đô đô" đơn điệu vang lên, làm cho Cố Niệm Hề cười đến xúc động
Đàm Dật Nam, Hoắc Tư Vũ...
Cô chưa từng nghĩ đến, hai người mình từng tin tưởng coi trọng nhất, lại đem cô đẩy đến bước đường cùng
Nhiều năm về sau, Cố Niệm Hề nghĩ lại sự tình, tại sao lúc đó không đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho Đàm Dật Trạch biết, cô cảm thấy chính mình lúc ấy đã bị giận quá mất khôn. Hơn nữa lúc ấy cô cũng không biết, chính mình lại gặp phải một con hồ ly giảo hoạt! Nếu cô biết Đàm Dật Trạch nguyên lại là một " nhân vật bá đạo" như vậy, cho dù có nhổ hết răng nanh của cô, cô cũng tuyệt đối cũng không dám nói ra lời kia với hắn
"Làm sao vậy?"
Cố Niệm Hề lúc này mới phát hiện, Đàm Dật Trạch không biết từ lúc nào đang cúi đầu nhìn cô, ở một khoảng cách rất gần
Mà đây cũng là lần đầu tiên, Cộ Niềm Hề nhìn thẳng vào mắt của hắn. Đôi mắt đen như vậy thế nhưng lại mang rất nhiều màu sắc xinh đẹp
Đuôi lông mày của hắn có một loại khí phách thản nhiên cùng hiên ngang. Chỉ cần như vậy đối diện, cô cũng cảm thấy có một lực uy hiếp vô cùng lớn
"Ân?" Thấy Cố Niệm Hề không có phản ứng, hắn lại đưa tay, xoa nhẹ sợi tóc của cô. Đôi mắt tràn đầy cưng chìu, tựa hồ rất rõ ràng, không một chút che dấu
"Không có gì" Cô không có thói quen, cùng người đàn ông xa lạ tiếp xúc gần đến như vậy
Nhưng nhìn hắn khóe môi gợi lên ý cười, cô lại hỏi một câu: "Anh là anh của Đàm Dật Nam?"
"Đúng vậy" Hắn gật đầu
Nhưng nói đúng ra, phải là cùng cha khác mẹ
Điều này, hắn cảm thấy đây chưa phải là thời điểm thích hợp để nói với cô
Hắn thất muốn nhìn xem, vật nhỏ này, rốt cuộc có suy nghĩ gì
Tại sao vừa mới mở miệng, cô lại nhìn chằm chằm vào hắn, như là muốn lên một kế hoạch gì đó
"Anh cùng anh ta ở chung một nhà sao?"
Cô hỏi
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô không có lảng tránh hắn
Cô biết Đàm Dật Trạch là một người thông minh, tin chắc hắn có thể đoán ra được suy nghĩ của mình
"Trước mắt không cùng một nhà. Nhưng sau khi kết hôn khó nói" Giọng nói của hắn vẫn thản nhiên như không
"Nếu có thể ở cùng một nhà, thì tốt biết bao!" Nghe được câu nói của cô, ánh mắt của hắn liền lóe lên một tia thê lương, nhưng sau đó liền mau chóng biến mất
Hắn lúc này lại nhìn thẳng Cố Niệm Hề nói: "Nếu như em hy vọng như vậy, tôi có thể lo liệu được!"
Lời nói của hắn, có một tầng hàm nghĩa khác
Trong đầu óc của Cố Niệm Hề liền hỗn loạn một mảnh
Cô nâng cặp mắt xinh đẹp chống lại người đàn ông trước mặt, mở miệng nói: "Chúng ta kết hôn đi"
"Niệm Hề, tôi là Hoắc Tư Vũ!"
Điện thoại qua là giọng nói ôn nhu yếu đuối. Như là không có địch ý gì
Nhưng Cố Niệm Hề biết, Hoắc Tư Vũ gọi điện thoại đến, cũng không phải muốn là người yếu thế
"Cô, còn có chuyện gì!"
Cố Niệm Hề hỏi
Lời nói trong trẻo lạnh lùng, không lưu lại một chút tình cảm gì
"Ha ha, gọi điện cho cô đương nhiên là có chuyện!" Nói đến đây, Hoắc Tư Vũ dừng lại một chút: "Tôi muốn nói cho cô biết, lúc nãy cô đẩy tôi, không có tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì! Đứa nhỏ , vẫn kiên cường sống ở trong bụng tôi!"
Hoắc Tư Vũ dùng ngữ điệu cao ngạo không ai bì nổi nói chuyện với Cố Niệm Hề
Tựa như, mình mới là người thắng
Nhưng giờ phút này Hoắc Tư Vũ dùng ngôn ngữ khiêu khích Cố Niệm Hề cũng không hề hay biết, nếu không phải lời nói này của cô, Cố Niệm Hề cũng không nhanh như vậy gia nhập Đàm gia. Cũng không có khả năng nhanh như vậy, cùng cô sống ở dưới một mái nhà!
"Cô thật sự biết, việc cô làm không ai biết sao?"
Cố Niệm Hề không giống như lần trước, ngược lại mở miệng cùng với Hoắc Tư Vũ đối kháng
Ngụ ý của cô. chính là muốn nói cho Hoắc Tư Vũ biết, hành động của cô ta đã bị Đàm Dật Trạch nhìn thấy hết
Mà lời nói này của cô, cũng làm cho người đàn ông trước mặt cảm thấy hài lòng
Đường cong cứng rắn trên mặt hắn cũng bởi vì được cô chú ý đến, mà nở nụ cười. Vì không muốn để cho Cố Niệm Hề thấy tầm mắt của mình quá mức chuyên trú nhìn cô, nên hắn liền quay đầu về phía cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài
Mà Cố Niệm Hề ngẩng đầu, liền nhìn thấy một màn như vậy
Đàm Dật Trạch nghiêng mặt, ngồi uống cà phê
Ánh mặt trời, vừa dừng lại chiếu ở trên mặt của hắn, ôn nhu mà ấm áp
Con ngươi của hắn tràn ngập ánh mặt trời, khiến cho tim của cô đập thình thịch
Dường như là tâm linh cảm ứng, Đàm Dật Trạch cũng quay người nhìn về phía Cố Niệm Hề
Gặp được ánh mắt của cô, dừng lại ở trên người mình, hắn thản nhiên cười, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt, khiến cho hắn hết sức tà tứ
Mà Cố Niệm Hề giống như là người bị nhìn thấu tâm tư, vội vàng xoay người, trốn tránh tầm mắt của hắn
Nhưng lúc này, lời nói của cô trong điện thoại, lại khiến cho Hoắc Tư Vũ hiểu sai ý của mình
"Cô cho rằng, cô nói với Dật Nam anh ta sẽ tin sao? Tôi nói cho cô biết, anh ta hiện tại chỉ để ý đến đứa bé này, chuyện khác hắn sẽ không quan tâm đâu!"
Hoắc Tư Vũ suy nghĩ Cố Niệm Hề sẽ nói cho Đàm Dật Nam biết, là cô tự mình ngã xuống
Nhớ lại lúc ở trong bệnh viện, vẻ mặt của Đàm Dật Nam thương đau cùng hối hận, Hoắc Tư Vũ lại bất an phản bác
Nhưng lời nói này, giống như cảm thấy bản thân mình chưa đủ cứng rắn. Dù sao cô cũng có thể dễ dàng nhận thấy được, Đàm Dật Nam cũng không quá để ý đến vấn đề đứa nhỏ, thông minh như Cố Niệm Hề sao có thể không biết được?
Nghĩ đến đây, Hoắc Tư Vũ lại nói một câu: "Niệm hề, nể tình cô là bạn tốt một thời, tôi khuyên cô tốt nhất vẫn nên trở về nơi đáng lẽ ra là của cô. Bằng không, tôi sẽ cho cô ở thành phố này sống dở chết dở!"
"Cô dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng tôi hiện tại đã ngồi vững vàng trên vị trí thiếu phu nhân của Đàm gia! Ha ha nhưng xử lý cô cũng không cần dùng đến thân phận địa vị này. Cô có lẽ không biết, tổng giám đốc đương nhiệm ở tập đoàn Bác Á chính là bạn tốt của tôi. Cô ta họ Lâm, chờ khi nào rảnh rỗi, cô có thể hỏi cô ta chuyện này!"
Đầu dây bên kia, Hoắc Tư Vũ mang theo nụ cười khó hiểu
"Cô... cô tại sao phải đối với tôi như vậy!" Cố Niệm Hề hung hăng nắm chặt bàn tay của mình, móng tay dài đã muốn cắm vào da thịt của cô
Chỉ có như vậy, cô mới có thể tỉnh táo được
Cô căn bản không muốn trêu chọc bọn họ, bọn họ tại sao không chịu để cho cô yên?
"Rất đơn giải, tôi chỉ muốn cô rời đi khỏi thành phố này! Nếu như cô rời đi, chúng ta có thể vẫn là bạn tốt. Nhưng nếu cô vẫn muốn ở lại, cũng đừng trách tôi không nể tình" Nói xong lời này, điện thoại liền bị cắt đứt
Từ bên trong di dộng truyền đến tiếng "Đô đô đô" đơn điệu vang lên, làm cho Cố Niệm Hề cười đến xúc động
Đàm Dật Nam, Hoắc Tư Vũ...
Cô chưa từng nghĩ đến, hai người mình từng tin tưởng coi trọng nhất, lại đem cô đẩy đến bước đường cùng
Nhiều năm về sau, Cố Niệm Hề nghĩ lại sự tình, tại sao lúc đó không đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho Đàm Dật Trạch biết, cô cảm thấy chính mình lúc ấy đã bị giận quá mất khôn. Hơn nữa lúc ấy cô cũng không biết, chính mình lại gặp phải một con hồ ly giảo hoạt! Nếu cô biết Đàm Dật Trạch nguyên lại là một " nhân vật bá đạo" như vậy, cho dù có nhổ hết răng nanh của cô, cô cũng tuyệt đối cũng không dám nói ra lời kia với hắn
"Làm sao vậy?"
Cố Niệm Hề lúc này mới phát hiện, Đàm Dật Trạch không biết từ lúc nào đang cúi đầu nhìn cô, ở một khoảng cách rất gần
Mà đây cũng là lần đầu tiên, Cộ Niềm Hề nhìn thẳng vào mắt của hắn. Đôi mắt đen như vậy thế nhưng lại mang rất nhiều màu sắc xinh đẹp
Đuôi lông mày của hắn có một loại khí phách thản nhiên cùng hiên ngang. Chỉ cần như vậy đối diện, cô cũng cảm thấy có một lực uy hiếp vô cùng lớn
"Ân?" Thấy Cố Niệm Hề không có phản ứng, hắn lại đưa tay, xoa nhẹ sợi tóc của cô. Đôi mắt tràn đầy cưng chìu, tựa hồ rất rõ ràng, không một chút che dấu
"Không có gì" Cô không có thói quen, cùng người đàn ông xa lạ tiếp xúc gần đến như vậy
Nhưng nhìn hắn khóe môi gợi lên ý cười, cô lại hỏi một câu: "Anh là anh của Đàm Dật Nam?"
"Đúng vậy" Hắn gật đầu
Nhưng nói đúng ra, phải là cùng cha khác mẹ
Điều này, hắn cảm thấy đây chưa phải là thời điểm thích hợp để nói với cô
Hắn thất muốn nhìn xem, vật nhỏ này, rốt cuộc có suy nghĩ gì
Tại sao vừa mới mở miệng, cô lại nhìn chằm chằm vào hắn, như là muốn lên một kế hoạch gì đó
"Anh cùng anh ta ở chung một nhà sao?"
Cô hỏi
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô không có lảng tránh hắn
Cô biết Đàm Dật Trạch là một người thông minh, tin chắc hắn có thể đoán ra được suy nghĩ của mình
"Trước mắt không cùng một nhà. Nhưng sau khi kết hôn khó nói" Giọng nói của hắn vẫn thản nhiên như không
"Nếu có thể ở cùng một nhà, thì tốt biết bao!" Nghe được câu nói của cô, ánh mắt của hắn liền lóe lên một tia thê lương, nhưng sau đó liền mau chóng biến mất
Hắn lúc này lại nhìn thẳng Cố Niệm Hề nói: "Nếu như em hy vọng như vậy, tôi có thể lo liệu được!"
Lời nói của hắn, có một tầng hàm nghĩa khác
Trong đầu óc của Cố Niệm Hề liền hỗn loạn một mảnh
Cô nâng cặp mắt xinh đẹp chống lại người đàn ông trước mặt, mở miệng nói: "Chúng ta kết hôn đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.