Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận
Chương 106: Hình như mang thai
Luật Nhi Loại Biệt
20/08/2015
Ban đêm, vừa mới kết thúc lễ kỷ niệm kết
hôn. Về đến nhà Trần Đại Bảo liền một mình ngồi ở phòng khách. Buồn bức
mở TV nên xem, trên TV đang phát tin tức về sự tích vinh quang của tham
mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước
Trần Đại Bảo vốn đối với chuyên mục quân sự không mấy quan tâm. Nhưng khi trên TV chiếu lên một gương mặt quen thuộc, hắn mới hoảng hồn
Hình ảnh người đàn ông trước mặt đứng dưới hồng kỳ, đối với hồng kỳ chào nghiêm theo nghi thức quân đội. Một thân quân phục xanh biếc, càng đem dáng hình người đàn ông kia trở lên cao ngất. Ngũ quan thâm thúy giống như điêu khắc, xinh đẹp có chút không thực, so với mỹ nam đi ra từ thẩm mỹ viện Hàn Quốc còn có phần tuấn tú hơn
Mà điều khiến Trần Đại Bảo khiếp sợ cũng không phải gương mặt tuấn tú của người đàn ông này
Mà chính là cái vị được gọi là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước kia, hôm nay đã đến dự lễ kỷ niệm kết hôn của bọn họ
Trách không được, lúc ấy lần đầu tiên thấy mặt hắn, Trần Đại Bảo đã cảm thấy người này có chút quen thuộc
Thì ra, người đàn ông đó lại chính là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước___ Đàm Dật Trạch!
Chết tiệt, hắn thật không ngờ
Hơn nữa thật ra gần đây hắn có nghe qua, Đàm Dật Trạch này đã cưới một thiên kim thị trưởng
Mà người này, chính là cô gái tối nay Đàm Dật Trạch gọi là "Lão bà" kia!
Nói cách khác, Trần Đại Bảo hắn hôm nay đùa giỡn một người chính là thiên kim thị trưởng! Trách không được, hắn lại cảm thấy sợ ánh mắt của cô gái đó
Tại sao hắn lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ?
Nếu dính dáng đến đại nhân vật này, vật siêu thị nhỏ của hắn kia chẳng phải...
Nghĩ vậy, Trần Đại Bảo rống lớn: "Tiện nhân, cô tới đây cho tôi!"
"Hôm nay rốt cuộc là ăn phải hỏa dược gì? Anh Đại Bảo!" Nói lời này, Trương Tiểu Cầm vẫn chậm rãi từ trong phòng tắm bước ra. Trên người cô mặc một vộ ngủ rộng thùng thình, không quá khó để có thể thấy được phong cảnh phía sau lớp quần áo kia
Thật ra, Trương Tiểu Cầm cũng chính là dựa vào chỗ này, mới có thể gả cho người đàn ông Trần Đại Bảo hiện tại. Hơn nữa, vì để cho mình vĩnh viễn được ở lại trong Trần gia, cô cơ hồ mỗi đêm đều phải hầu hạ Trần Đại Bảo này. Cô tự nhận muốn bắt được tâm của một người đàn ông, phải nắm chắc được tính của hắn. Cho nên sau khi gả cho Trần Đại Bảo, mỗi buổi tối Trương Tiểu Cầm đều chuẩn bị một bộ quần áo, để bảo trì sự mới mẻ trong quan hệ vợ chồng hai người!
Chậm dãi đi đến bên cạnh người đàn ông đang phát hỏa, Trương Tiểu Cầm cũng không nóng nảy. Đặc điểm lớn nhất của Trần Đại Bảo này chính là háo sắc, mặc kệ hắn có tức giận bao nhiêu, vừa nhìn thấy thân thể nóng bỏng, hắn sẽ tự giác tiêu tan. Trước kia, dường như mỗi lần đều như vậy
Cho nên Trương Tiểu Cầm cũng tin tưởng vững chắc, lúc này đây cô sẽ thành công
"Còn không mau bước lại đây!" Trần Đại Bảo dường như không để ý đến một thân nóng bỏng của Trương Tiểu Cầm, hắn lớn tiếng rít gào
"Rốt cuộc làm sao vậy, anh Đại Bảo! Người ta không phải đã tới rồi sao?"
Nói lời này, Trương Tiểu Cầm dường như còn sợ mình không đủ hấp dẫn để người đàn ông kia chú ý. Lúc này còn đi qua một vòng sau hắn, rồi mới ngồi xuống
Mà tay Trương Tiểu Cầm giờ phút này cũng tự giác đặt nên eo của người đàn ông này, sau đó lại chậm rãi bò xuống phía dưới...
Cô đại khái không quên, người đàn ông này thích nhất như vậy! Mặc kệ hắn có bao nhiêu tức giận, dưới tình huống thế này cũng biến mất không bóng dáng
Tay của Trương Tiểu Cầm đặt hoàn toàn trên bộ vị đặc thù của đàn ông, Trần Đại Bảo lúc này liền cực lực nắm bộ tóc quăn của cô, hung hăng túm về phía sau
Da đầu truyền đến một trận tê rân, làm cho Trương Tiểu Cầm phải nhăn mày thành một đoạn
"Anh Đại Bảo, anh làm cái gì vậy?"
"Làm cái gì? Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng! Tiện nhân!" Nói lời này, Trần Đại Bảo lại càng ra tăng sức lực kéo tóc cô hơn, kéo Trương Tiểu Cầm về hướng bàn trà
Bởi vì cả người bị ngã lên bàn trà, cho nên hiện tại cô cảm thấy vô cùng đau đớn
"Em nhớ rõ hôm nay mình không làm sai chuyện gì!"
"Không làm sai sao? Tiện nhân này cô vẫn còn cứng rắn cãi! Cô nói cô gái kia là bạn học trung học của cô, chẳng lẽ không biết đó là thiên kim thị trưởng?" Nói lời này,.Trần Đại Bảo đã hung hăng đá vào bên eo Trương Tiểu Cầm
"..." Trương Tiểu Cầm còn thật không nghĩ đến, Trần Đại Bảo nhanh như vậy đã biết thân phận của Cố Niệm Hề kia
Nhưng điều này Trương Tiểu Cầm thật sự cũng không cảm thấy sợ: "Về điều này em đương nhiên biết, chẳng qua anh không cần lo lắng! Cố Niệm Hề là người như thế nào, em đương nhiên rõ ràng, cô ta chắc chắn sẽ không trả thù chúng ta đâu!"
Vốn định khuyên nhủ Trần Đại Bảo như vậy, nhưng không nghĩ sau lời nói của mình Trương Tiểu Cầm lại hứng trọn một cái tát vang dội trên mặt
"Tiện nhân! Nếu như cô sớm nói ra chuyện này cho tôi biết, thì tôi cũng không nháo đến mức này! Tiền đồ của tôi cũng sẽ không bị hủy!"
"Anh Đại Bảo, anh yên tâm, Niệm Hề cô ta thật sự sẽ không làm loại chuyện kia. Điểm này em có thể cam đoan!" Tuy rằng trên mặt cô bị Trần Đại Bảo tát đến đau đớn. Nhưng Trương Tiểu Cầm biết, chuyện này là cô không đúng cho nên cô cũng không dám già mồm! Hai tay che bên má bị đánh, Trương Tiểu Câm chay nhanh túm lấy ống quần của Trần Đại Bảo
"Chẳng lẽ cô cho là chúng ta chỉ đắc tội với một mình cô ấy thôi sao?"
"Ân?"
Bị Trần Đại Bảo hỏi một câu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Trương Tiểu Câm không biết đáp thế nào mới phải
Ngẩng đầu, lúc này Trương Tiểu Cầm mới chú ý đến, ánh mắt của Trần Đại Bảo đang dừng trên màn hình TV
Hắn, nhìn cái gì ở đó?
Theo tầm mắt của Trần Đại Bảo, Trương Tiểu Cầm cũng mau chóng nhìn theo
Mà khi nhìn thấy, Trương Tiểu Cầm lại cảm thấy sợ hãi
Này trong thời gian ngắn cô cũng hiểu được, tại sao Trần Đại Bảo lại tức giận như vậy!
Sau màn hình TV, là một người đàn ông đang đứng dưới hồng kỳ chào nghiêm theo nghi thức quân đội, phóng viên nói đây là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước. Người này không phải là người đàn ông mà vừa mới cố tình đẩy cô ngã thì là ai?
Tham mưu trưởng...
Đàm tham mưu trưởng...
Vốn tưởng rằng, Cố Niệm Hề nghèo túng trở lại thành phố D, là bởi vì sống không tốt
Nhưng không nghĩ rằng, chồng của cô lại là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước
Mà Trương Tiểu Cầm lúc này lại càng cảm thấy kinh sợ hơn, hôm nay cô đã đẩy Cố Niệm Hề vào thế khó xử! Như vậy cô có thể yên ổn mà sống hay không?
Trách không được, người đàn ông kia lại chẳng hề kiêng nể ai, nói sẽ đòi lại toàn bộ ủy khuất cho cô gái của hắn!
Ý nghĩa này có phải là, Trần gia bọn họ chỉ là cái đinh trong mắt người đàn ông kia hay không
Nghĩ vậy, cả người Trương Tiểu Cầm lại cảm thấy rét lạnh!
Cô thật vất vả, bỏ hết tuổi thanh xuân của mình mới gả cho Trần Đại Bảo, mới hưởng thụ cuộc sống bề trên một thời gian ngắn. Chẳng lẽ, cuộc sống như thế trong chốc lát liền tiêu tan sao?
"Cô biết không? Người đàn ông này là một sĩ quan cũng không phải trọng điểm, cô có biết ba của hắn là ai không? Là Đàm Kiến Thiên! Là tổng tài của tập đoàn Minh Lãng đứng nhất nhì trong nước! Cô cho rằng siêu thị nhà chúng ta so với bọn họ lớn lắm sao? Tôi thật sự không biết tại sao mình lại trêu chọc phải nhân vật lớn như vậy đây!" Trần Đại Bảo nói xong, lại hung hăng túm tóc của Trương Tiểu Cầm kéo xuống bàn trà
"Anh Đại Bảo, em thật sự biết em sai rồi! Anh hiện tại đánh em như vậy, cũng không giải quyết được việc gì. Chờ ngày mai em đến nhà Niệm Hề xin lỗi, anh xem có được không?
Mỗi một cái túm tóc của Trần Đại Bảo giống như là dùng hết sức lực. Nếu hiện tại cô không mau cầu xin tha thứ, Trương Tiểu Cầm cảm giác được mình sẽ chết dưới tay Trần Đại Bảo mất
"Được, đây chính là cô nói. Cô nếu ngày mai không thể xin lỗi thật tốt, trở về xem tôi trừng trị cô như thế nào!"
Nói xong câu kia, Trần Đại Bảo lại cầm áo khoác tây trang trên sa lon, nổi giận đùng đùng rời đi
Để lại Trương Tiểu Cầm còn đang ngây ngốc nhìn tư thế hiên ngang của người đàn ông nào đó trên TV
____
"Mẹ, lão công con đâu!" Sáng sớm, Cố Niệm Hề rời giường liền không nhìn thấy bóng dáng Đàm tham mưu trưởng nhà mình đâu, trong lòng liền có một chút mất mác
"Sáng sớm, đã gọi thân mật như vậy, cũng không e lệ ai a!" Ân Thư Kỳ ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng khóe miệng vẫn có độ cung linh hoạt, càng xem cảnh vợ chồng son này ở chung một chỗ, bà càng cảm thấy vừa lòng
Lúc trước bà con lo lắng đứa nhỏ Đàm Dật Trạch kia cường thế rất lớn, Cố Niệm Hề gả cho hắn chắc chắn sẽ bị ủy khuất. Nhìn nhìn bộ dạng hiện tại của họ, bà càng yên tâm không ít
Bị Ân Thư Kỳ nói như vậy, gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề liền đỏ bừng lên. Nhưng vẫn không thể khắc chế tưởng niệm, trong lúc đem đầu nhỏ của mình cúi xuống ánh mắt vẫn không quên tìm kiếm xung quanh
Thấy bộ dáng vội vàng xao động của Cố Niệm Hề, Ân Thư Kỳ liền mở miệng
"Con đêm qua không phải nói với lão công của con là muốn ăn sủi cảo của Lưu đại bá ở dưới góc đường sao, sáng sớm nó đã đi mua cho con rồi?"
"A chẳng qua chỉ là nói đùa thôi, không nghĩ tới anh ấy cũng tưởng thật!"
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng khóe miệng Cố Niệm Hề vẫn có độ cung hạnh phúc
Trên thế giới này, có một người toàn tâm toàn ý quan tâm đến cô, cô còn có điều gì nuối tiếc nữa?
"Con ăn bánh mỳ trước cho đỡ đói bụng đi, bánh sủi cảo lát nữa để ăn với cơm!" Nói xong, Ân Thư Kỳ liền đưa cho Cố Niệm Hề một cái bánh mỳ
"Sao lại không ăn?" Khi Ân Thư Kỳ đưa bánh mỳ cho Cố Niệm Hề, liền phát hiện cô ngay cả một miếng cũng không cắn xuống
"Con nhớ lão công thích ăn thứ này nhất, con để lại cho anh ấy!"
Thấy Ân Thư Kỳ nhìn như vậy, Cố Niệm Hề liền ngại ngùng cúi đầu
"Đúng là vợ chồng son! Cố thị trưởng, chúng ta đều trở thành người vô hình rồi!" Thấy vợ chồng son nồng tình mật ý, ngay cả Ân Thư Kỳ cũng nhịn không được lần thứ hai trêu ghẹo
"Không có việc gì, Ân đồng chí tôi thay mặt đại biểu trung ương đảng, đối với bà đưa lên bánh mỳ, tỏ vẻ thân thiết an ủi!" Ngồi bên cạnh, Cố thị trưởng liền đưa bánh mỳ lên trước mặt Ân Thư Kỳ
"Thôi đi Cố thị trưởng, đừng cho rằng tôi không biết ông không thích nhất là ăn bánh mỳ. Đừng có mà viện cớ này nọ, mau chóng ăn hết bánh mỳ đi" Nói lời này, Ân Thư Kỳ nhanh chóng đưa bánh mỳ đến trước mặt Cố thị trưởng
Thật ra, Cố thị trưởng thích ăn cháo loãng mỗi bữa sáng. Nhưng vì suy nghĩ đến thân thể khỏe mạnh, Ân Thư Kỳ liền bắt Cố thị trưởng ăn thêm một cái bánh mỳ, quả thực so với giết ông còn thống khổ hơn.
"..." Trừng mắt nhìn bánh mỳ trước mặt, đôi mắt Cố thị trưởng chợt lóe
Nghe nói, con rể rất thích ăn bánh mỳ
Này, rất tốt!
"Leng keng!" Ngay tại lúc Cố Ấn Mẫn còn đang tính toán, thì ngoài cửa đã có tiếng chuông vang lên
"Hề Nhi, mau đi mở cửa đi. Chắc là Dật Trạch trở về đó!" Cố Ấn Mẫn nói
Đàm Dật Trạch muốn con gái của Cố Ấn Mẫn ông có phải cũng nên qua một cửa của ông? Mà bước đầu chính là cái bánh mỳ này!
"Dạ!"
Không cần Cố Ấn Mẫn nói, Cố Niệm Hề cũng sẽ là người đầu tiên ra mở cửa
Chính là có điều cô không rõ, hôm nay ba tại sao lại nhiệt tình với Đàm tham mưu trưởng như vậy! Bởi vì cô không biết, ba của cô đang định dùng hắn ăn hết phần bánh mỳ của mình
"Đến đây! Lão công..." Đẩy cửa, Cố Niệm Hề mới phát hiện, người đứng bên ngoài cửa lúc này không phải là Đàm tham mưu trưởng của cô!
Mà là Trương Tiểu Cầm!
Chẳng qua, hôm nay phong cách của Trương Tiểu Cầm cũng thật khác lạ
Mới sáng sớm, ngay cả mặt trời còn chưa lên, thế nhưng cô ta lại đeo một cặp kính đen
"Tiểu Cầm, có chuyện gì?" Cố Niệm Hề đứng ở trước cửa, ý không muốn để cho cô ta vào
Cố Niệm Hề biết, đối với giao tình của mình và Trương Tiểu Cầm cũng không thân đến mức để cho vào nhà ngồi nói chuyện
"Niệm Hề, mình hôm nay tới đây là muốn giải thích với cậu về chuyện tối hôm qua! Mình biết, đều là mình bị lòng tự trọng quấy phá! Nếu không phải mình luôn muốn thắng cậu, cũng sẽ không đối xử với cậu như vậy. Niệm Hề, đều là mình không tốt, đều là lỗi của mình, cậu nếu muốn trả thù mình, thì xin cậu cứ nhằm vào một mình mình thôi!"
Nói lời này, Trương Tiểu Cầm lại cúi đầu
"Được rồi, cậu có thể trở về!" Sắc mặt của Cố Niệm Hề vô cùng lạnh lùng, nói xong câu đó liền tính xoay người định đi vào
Thật ra, hôm qua Trương Tiểu Cầm bị Đàm tham mưu trưởng quở trách một trận. Lúc về hắn có nói với cô, không nên cũng người như Trương Tiểu Cầm duy trì tình bạn. Mà cô thấy hắn nói cũng đúng
"Niệm Hề, mình đến đây để giải thích, cậu còn không chịu tha lỗi cho mình sao? Cậu nể tình chúng ta học cùng nhau thời trung học, như vậy liền tha thứ cho mình đi!" Thấy Cố Niệm Hề xoay người, Trương Tiểu Cầm liền vội vàng kéo tay cô lại
Chỉ là tình thế có chút cấp bách, cô thật không ngờ mình lại kéo phải tay bị thương của Cố Niệm Hề
Kéo như vậy, sắc mặt của Cố Niệm Hề liền trở lên tái nhợt
"Tê..."
"Chết tiệt, cô rốt cuộc muốn làm cái gì với lão bà của tôi?" Vừa lúc đó, một thân ảnh cao lớn liền đứng ra chắn trước mặt Cố Niệm Hề, đem tay Trương Tiểu Cầm đẩy ra
Bởi vì hắn quá mức vội vàng, mà đồ ăn hắn cầm trên tay lúc nãy liền vứt ở trên mặt đất
Bánh sủi cảo kia có mùi vị đặc biệt thơm
"Hề Hề, đau lắm phải không. Anh đưa em đến bệnh viện!" Tay của cô còn chưa hoàn toàn khỏi hắn, thậm chí mấy ngày hôm trước đi kiểm tra bác sĩ nói còn chưa được tháo băng. Lúc này bị người khác kéo mạnh như vậy, khẳng định là nứt xương. Bằng không, tại sao trên khuỷu tay của cô lại có máu tươi thấm ra
Đỏ tươi như vậy, giống như là con ngươi của Đàm Dật Trạch hiện tại
"Niệm Hề, mình thật sự không phải cố ý. Mình cũng chỉ muốn cậu thương xót buông tha cho mình. Đàm tham mưu trưởng, tôi biết tối hôm qua mình có chút quá phận, nhưng quả thật tôi cũng không có ác ý. Van cầu anh..."
Trương Tiểu Cầm thấy tình huống này liền vội vã tiến lên
Nếu không bắt lấy cơ hộ này cầu xin tha thứ, chỉ sợ chuyện này sẽ càng dối hơn. Đến lúc đó muốn làm việc gì đó phỏng chừng cũng khó!
"Cô cùng Hề Hề có quan hệ bạn học gì, hay Hề Hề có tha thứ cho cô hay không tôi không biết. Nhưng tôi biết, thương thế của lão bà tôi! Nếu như Hề Hề xảy ra chuyện gì, thì ngay cả tính mạng của cô cũng đừng giữ lại!" Nói lời này, sắc mặt của Đàm Dật Trạch cực kỳ lạnh lẽo
Lạnh lẽo như vậy, làm cho Cố Niệm Hề trong lòng ngực hắn cũng có chút sợ hãi
Bởi vì, cô chưa quen thuộc với biểu hiện này của hắn
Đàm Dật Trạch như vậy, giống như là muốn đem cả thế giới hủy diệt
Mà hắn nói câu kia, cũng không phải là giả!
Bởi vì nếu như có người làm cho vật nhỏ bị thương, hắn sẽ không tha thứ cho người đó
Nhìn khuỷu tay của cô có máu tươi thấm ra,, lãnh khí của hắn lại tăng thêm một chút
Máu không phải Đàm Dật Trạch chưa thấy qua. Mưa bom bão đạn, Đàm Dật Trạch hắn cũng đã từng trải qua, đôi khi còn bị thương. Nhưng trên người Cố Niệm Hề bị thương hắn lại thấy còn đau hơn là hắn bị thương
Đau như vậy, cũng giống như chọc giận một con sư tử đang ngủ say
Hướng Trương Tiểu Cầm lớn tiếng, Cố Niệm Hề cảm giác được xung quanh người đàn ông này tràn đầy lửa giận
"Đàm tham mưu trưởng..."
Trương Tiểu Cầm đang chuẩn bị giải thích
Nhưng phía sau, vì nghe được tiếng quát của Đàm Dật Trạch, hai người trong nhà cũng đi ra: "Làm sao vậy, vợ chồng son buổi sáng không thể nhỏ tiếng được sao?"
Ân Thư Kỳ vốn tưởng rằng hai người bọn họ sáng sớm cãi nhau. Nhưng khi đi ra ngoài, mới phát hiện ở đây xuất hiện nhiều hơn một người. Mà Cố Niệm Hề còn bị Đàm Dật Trạch gắt gao ôm trong lòng ngực.
Ân Thư Kỳ thấy rõ ràng, người mà Đàm Dật Trạch đang tức giận chính là người phụ nữ mang kính râm đứng trước mặt kia
Nhìn bộ dạng này, giống như là sư tử mẹ bảo hộ sư tử con không cho kẻ thù đến gần. Biểu hiện này khiến cho cả Cố thị trưởng cũng cảm thấy khiếp sợ
"Dật Trạch, có chuyện gì vậy!"
"Ba mẹ, chúng ta mau đưa Hề Hề đến bệnh viện, người điên kia làm đau tay của Hề Hề rồi!" Nói lời này, Ân Thư Kỳ mới chú ý đến sắc mặt Cố Niệm Hề tái nhớt. Mà khuỷu tay còn chảy máu đỏ tươi!
"Lão Cố, nhanh lấy xe đi. Hề Nhi chảy máu!"
"Được, tôi đi ngay, Dật Trạch con dìu Hề Nhi đi!"
Ân Thư Kỳ tuy lo lắng, nhưng cũng để ý thấy được trên chân của Đàm Dật Trạch có một vết nước lớn. Xét thấy chắc chắn là nước sủi cảo vảy lên
"Dật Trạch, chân của con có lẽ cũng phỏng rồi!" Theo lời nói của Ân Thư Kỳ, Cố Niệm Hề lúc này cũng chú ý tới
Cô vừa mới ngửi thấy mùi sủi cảo, còn tưởng rằng nước này là do vương trên mặt đất. Không nghĩ tới thì ra mùi hương này phát ra từ trên đùi hắn
"Lão công, chân của anh..."
"Anh không sao!" Nói xong Đàm Dật Trạch khẽ cúi người, ôm lấy Cố Niệm Hề
"Nhớ kỹ cho tôi, Hề Hề nếu thiếu một sợi tóc, tôi nhất định sẽ chôn cả nhà cô!" Nói xong lời này, Đàm Dật Trạch ôm thẳng Cố Niệm Hề đến xe Cố thị trưởng. Mà Ân Thư Kỳ sau khi đóng cửa lại, cũng nhảy lên xe cùng đi
Trương Tiểu Cầm bị lưu lại ở chỗ này cũng càng trở nên luống cuống
Cô hôm nay muốn đến cầu hòa, không nghĩ tới lại đem sự tình làm đến mức này
Này nên thế nào mới tốt?
Hiện tại nếu về nhà, chắc chắn sẽ bị Trần Đại Bảo đánh chết! Nhưng nếu không trở về, cô còn chỗ nào để đi?
Hơn nữa lời nói vừa rồi của người đàn ông kia, giống như không phải là nói láo!
Nếu Cố Niệm Hề thật sự xảy ra chuyện gì, vậy cô nên làm thế nào đây?
____
"Người bệnh bị rạn xương, xương vừa mới lành một chút, liền bị nứt mở, hiện tại cần phải phẫu thuật!" Chỉ chỉ phim chụp, bác sĩ liền nói
"Dù thế nào bác sĩ cũng phải cứu cô ấy, ngàn vạn lần đừng để cô ấy bị đau!" Đàm Dật Trạch biết Cố Niệm Hề sợ nhất là đau
"Đây là chức trách của bác sĩ. Chúng tôi cần phải chuẩn bị phương án phẫu thuật. Người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện đi!"
Cố thị trưởng đi làm thủ tục, Ân Thư Kỳ cùng Đàm Dật Trạch ở bên cạnh Cố Niệm Hề
"Hề Hề, đừng có xảy ra việc gì. Anh sẽ đứng ở bên ngoài chờ em..."
Người phẫu thuật rõ ràng là cô, nhưng hắn so với cô lại càng kích động hơn
Đi đến bên giường bệnh, hắn vẫn nắm chặt tay Cố Niệm Hề, đem tay của cô lên môi mình hôn hôn
Vốn Cố Niệm Hề đi vào phòng phẫu thuật, Đàm Dật Trạch phải đi ra ngoài. Nhưng bởi vì hắn kiên trì, còn bởi vì hắn là lão công của cô, cho nên hắn nhất quyết không chịu rời đi
Quần áo của Cố Niệm Hề là tự tay Đàm Dật Trạch hắn thay. Thời điểm đổi quần, hắn phát hiện ở dưới đũng quần cô có vệt màu đỏ
Mà vệt máu này, đáng lẽ không nên có
Đàm Dật Trạch không quên, thời điểm hắn đi làm nhiệm vụ, Cố Niệm Hề nói với hắn thân thích của cô đến thăm. Mà hiện tại, từ ngày đó đến giờ không đến hai mươi ngày!
Như thế nào lại...
Nghĩ vậy, Đàm Dật Trạch vẫn quyết định chưa nói cho cô biết
"Lão gì kia, thật ra em rất đói bụng!" Cố Niệm Hề nằm ở trên giường, gương mặt tái nhợt vì miệng vết thương bị nứt ra
"Em cứ yên tâm, lát nữa anh sẽ đi mua đồ ăn cho em" Hắn vẫn như trước nắm chặt tay cô, trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối
Cảm giác được, việc Cố Niệm Hề xuất huyết là chuyện không đơn giản!
Nhưng nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh, hắn không dám nói ra
"Không biết tại sao, tự nhiên rất muốn ăn sủi cảo. Nhưng đáng tiếc, sủi cảo buổi sáng cũng bị rơi mất rồi!" Nghĩ đến thứ kia, Cố Niệm Hề lại càng cảm thấy thèm
"Con đứa nhỏ này, trước kia không thích ăn sủi cảo. Sao hôm nay lại muốn ăn!" Ân Thư Kỳ sau khi vào cửa, vừa lúc nghe được câu nói kia của Cố Niệm Hề: "Nếu con không phải con nói muốn ăn sủi cảo, Dật Trạch cũng không đến mức phải đi ra ngoài. Rồi vết thương của con hiện tại cũng sẽ không nứt ra"
Ân Thư Kỳ nghĩ đến người phụ nữ sáng nay đứng trước cửa nhà mình lại càng cảm thấy phẫn nộ
Người làm mẹ, đương nhiên không muốn con mình bị một chút thương tổn nào
Tuy rằng bác sĩ đã trăm ngàn lần cam đoan với Cố thị trưởng rằng Cố Niệm Hề không xảy ra việc gì. Nhưng Ân Thư Kỳ vẫn cứ lo lắng không thôi
"Mẹ, con đột nhiên muốn ăn! Tự nhiên còn muốn ăn chân giò hầm mẹ làm!" Thật ra, mấy thứ này trước kia Cố Niệm Hề không thích ăn, nhưng không biết tại sao hai ngày gần đây, lại thèm ăn vô cùng
Hơn nữa, thật ra cô cũng không muốn mẹ mình cùng Đàm tham mưu trưởng lo lắng. Cô hiện tại nói như vậy, còn biểu hiện bộ dáng thèm ăn, chẳng qua là muốn làm dịu đi không khí áp lực trong phòng bệnh mà thôi
"Con đứa nhỏ này, chỉ biết có ăn thôi! Chân Dật Trạch còn bị phỏng, đúng rồi Dật Trạch, con đi kiểm tra chân một chút đi. Nước canh sủi cảo kia nóng như vậy, khẳng định là phỏng rồi!" Ân Thư Kỳ nghĩ tới điều này, lại càng cảm thấy lo lắng cho Đàm Dật Trạch
"Mẹ, con không sao!" Đàm Dật Trạch lúc này làm sao còn có tâm trí lo lắng cho hắn
Đầu óc của hắn toàn bộ đều để ý đến vết màu đỏ kia
Còn có, hắn vừa nghe thấy Cố Niệm Hề nói những thứ kia bình thường cô không thích ăn
Thật ra, lúc trước mỗi lần rảnh rỗi hắn thường lên mạng xem qua một chút biểu hiện phụ nữ khi mang thai. Bởi vì hắn lo lắng cho vật nhỏ của hắn, còn bối rối không hiểu về phương diện này
Mà đột nhiên muốn ăn những thứ bình thường không thích ăn, cũng chính là một trong dấu hiệu mang thai
Chẳng lẽ, vật nhỏ của hắn thật sự mang thai sao?
"Lão công, nếu không anh đi kiểm tra đi! Bị phỏng thì mau chóng đi chữa trị!"
Cố Niệm Hề có chút lo lắng nhìn một mảng ướt đẫm trên đùi hắn
"Không cần, em trước cứ nằm yên đi. Anh để cho mẹ xem một chút là được!" Nói xong, Đàm Dật Trạch đứng dậy đi ra ngoài
Ân Thư Kỳ thật ra cũng nhìn ra được có điều không đúng
Bởi vì bà biết, với tính cách của Đàm Dật Trạch, sẽ không để ý đến vết thương trên đùi. Chẳng lẽ, hắn có chuyện muốn nói với bà sao?
Thấy Đàm Dật Trạch rời đi, Ân Thư Kỳ cũng vội vàng mở miệng: "Hề Nhi, mẹ ra ngoài trước xem Dật Trạch thế nào! Sau đó đi mua cho con vài thứ để ăn! Ba con làm xong thủ tục sẽ đến đây với con!"
"Được, con đã biết! Mẹ không cần lo lắng cho con, giúp con xem vết thương của anh ấy có bị phỏng nặng hay không!" Cũng giống như hắn, cô quan tâm nhất chính là Đàm tham mưu trưởng!
"Được, mẹ đi đây!" Nói xong câu này, Ân Thư Kỳ liền đi ra khỏi phòng bệnh, nhân tiện khép lại cửa phòng cho Cố Niệm Hề. Trong lúc cánh cửa khép lại, cô có nhìn thấy Đàm Dật Trạch ngồi trên ghế nhỏ
Hắn như vậy, làm sao có thể chuẩn bị đi kiểm tra vết phỏng của mình?
"Dật Trạch, con có phải có chuyện gì muốn nói với mẹ hay không?" Tính cách của Ân Thư Kỳ chính là đi thẳng vào vấn đề chính
"Mẹ... Hề Hề hình như mang thai" Nói nời này, sắc mặt Đàm Dật Trạch lại chìm xuống
"Này... Hề Nhi có biết không?" Nghĩ tới lời vừa nãy của Cố Niệm Hề, cô nói tự nhiên thèm ăn một số thứ. Ân Thư Kỳ liền nghĩ đến rất có khả năng mang thai
"Cô ấy có thể không biết. Con vừa mới thay quần áo cho cô ấy, phát hiện cô ấy xuất huyết! Lúc trước mỗi lần con dảnh dỗi, liền lên mạng tra một ít biểu hiện của phụ nữ mang thai. Nghe nói lúc mang thai có bệnh trạng kiểu này..."Nói đến đây, giọng nói của Đàm Dật Trạch có chút khàn khàn
Đầu của hắn hơi cúi xuống. Giống như là một đứa nhỏ luống cuống
"Này..." Ân Thư Kỳ trong nhất thời không biết nên nói thế nào
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả tâm lý chuẩn bị cũng đều không có
"Mẹ, không phải con không vui vì chuyện Hề Hề mang thai, con sợ cô ấy phẫu thuật..." Nói đến đây, đầu của Đàm Dật Trạch lại trực tiếp vùi vào hai bàn tay của mình
Nếu Cố Niệm Hề thật sự mang thai, phẫu thuật nhất định sẽ gây tê
Cố Niệm Hề lại sợ đau như vậy, Ân Thư Kỳ đương nhiên cũng biết hắn đang lo lắng cái gì...
"Dật Trạch, không phải là lỗi của con!"
"Nhưng đều tại con, nếu sáng nay con ở bên cạnh cô ấy, không đi mua sủi cảo, người điên kia cũng sẽ không có cơ hội làm cô ấy bị thương!" Giọng nói của Đàm Dật Trạch không giống như hắn ngày thường
Vừa vặn lúc này, Cố Ấn Mẫn cũng đi tới
Thông minh như ông, làm sao có thể không đoán ra bọn họ đang nói đến chuyện gì
"Việc này trước không nói đến, tôi hiện tại sẽ đi hỏi bác sĩ, xem tiếp theo nên làm thế nào!" Nói đến đây, Ân Thư Kỳ lại nhìn thoáng qua Cố Ấn Mẫn: "Lão Cố, ông trước vào xem Hề Nhi đi. Cái gì cũng đừng nói cho nó! Tôi cùng Dật Trạch hiện tại đi đến hỏi bác sĩ, xem tiếp theo nên làm cái gì?"
Đứa nhỏ này, vẫn luôn là tâm can trong lòng hai bọn họ!
Bọn họ vẫn luôn muốn bảo hộ thật tốt cho cô
Thật sự khó có thể tưởng tượng được, nếu như trong hoàn cảnh này Cố Niệm Hề lại mang thai, không biết tiếp theo nên làm thế nào cho phải
____
Ngày hôm nay, Cố Niệm Hề cảm thấy mình bị xoay lòng vòng
Các loại kiểm tra, sao lại nhiều như vậy?
Đầu tiên là chụp X quang, hiện tại còn phải xét nghiệm nước tiểu
Các loại phương pháp này, cũng thật sự là phiền toái!
Chẳng qua, tiếp theo phẫu thuật cô sẽ được gây mê, rồi té xỉu không biết chuyện gì xảy ra
Trước khi phẫu thuật, Cố Niệm Hề vẫn muốn thấy được Đàm tham mưu trưởng của cô
Cũng không biết tại sao, đến bây giờ cô vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu
"Mẹ, lão công của con có phải là bị phỏng rất nghiêm trọng hay không?" Mắt thấy mình sắp bị gây mê, lúc này Cố Niệm Hề cũng không quên nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Đàm tham mưu trưởng
"Dật Trạch không sao, nó đi toilet. Con cứ nằm yên, một lát là xong!" Nói lời này, Ân Thư Kỳ lại cảm thấy lo lắng cho Cố Niệm Hề
"Mẹ, con thật sự không có việc gì! Bác sĩ không phải đã nói rồi hay sao? Chỉ là một cuộc phẫu thuật nho nhỏ, mẹ cùng ba không cần phải lo lắng cho con! Rất nhanh, con lại có thể vui vẻ trở lại!"
Nhìn ánh mắt của Ân Thư Kỳ tràn ngập tia lo lắng, nội tâm của Cố Niệm Hề lại càng trở nên rầu rĩ
"Được rồi, con chỉ cần khỏe lại, mẹ không cầu gì hơn!' Ân Thư Kỳ nói xong lời này, hốc mắt lại nóng lên, bà mau chóng xoay người, đưa tay lau đi nước mắt của mình
Ngay cả bà con đau lòng như vậy, nói chi đến đứa nhỏ Đàm Dật Trạch kia...
"Được rồi, con nằm yên đi, chốc lát là phẫu thuật xong rồi!"
Nói xong với Cố Niệm Hề, Ân Thư Kỳ liền xoay người rời đi
"Ba, mẹ hình như rất lo lắng, ba giúp con khuyên nhủ mẹ được không?" Thấy Ân Thư Kỳ rời đi, Cố Niệm Hề lại mau chóng nói với Cố thị trưởng
"Được rồi! Nhưng Hề Nhi, có một số việc không thể cưỡng cầu, nhớ rõ tự chăm sóc mình thật tốt. Chờ phẫu thuật xong, hết thảy sẽ tốt lên..." Nói lời này, Cố Ấn Mẫn đã mau chóng rời đi, dưới sự thúc giục của y tá
Mà Cố Niệm Hề nằm trên giường bệnh, bắt đầu bị gây mê cô cảm thấy lời nói của ba mình dường như có hàm nghĩa khác
Chính là, ba rốt cuộc đang muốn nói cái gì?
Cái gì mà không thể cưỡng cầu?
Còn có, lão già kia rốt cuộc đã chạy đến chỗ nào rồi?
Từ sáng sớm, hắn không phải rất lo lắng cho cô sao? Hiện tại khi cô chuẩn bị phẫu thuật, lại không thấy mặt hắn đâu!
Có phải là, đã xảy ra chuyện gì hay không?
Ngay trong lúc Cố Niệm Hề còn đang mê man suy nghĩ, một cỗ buồn ngủ đánh úp lại phía cô, cô biết, thuốc mê đã bắt đầu phát huy tác dụng
Rất nhanh, Cố Niệm Hề cảm thấy, trên đầu mình giống như có một luồng ánh sáng rất mạnh
Vô cùng chói mắt!
Còn có, chân của cô giống như bị người khác tách ra, sau đó bị đặt vào một thứ
Không biết bác sĩ đang làm cái gì
Cô cố gắng muốn khép lại hai chân, nhưng cả người lại cảm thấy không có một chút sức lực nào
Rất nhanh, cơn buồn ngủ liền đánh úp lại. Lúc này, cô hoàn toàn rơi vào bóng đêm
Trong lúc Cố Niệm Hề ngủ, cô đương nhiên không biết, thật ra người đàn ông nào đó vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa phòng. Tầm mắt hắn, tham luyến dừng trên khuôn mặt tái nhợt của cô
Hắn rất muốn đến cầm đôi tay bé nhỏ của cô, hôn lên cái trán cô, cho cô đủ dũng khí để phẫu thuật
Nhưng hắn lại không biết, nên dùng bộ dạng nào để đối diện với cô
Càng sợ hãi, khi đứng bên cạnh cô, tâm tình của hắn sẽ không khống chế được, mà nhiễu loạn bác sĩ
Cho nên, hắn chỉ có thể bồi hồi đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thủy chung nhìn vào gương mặt cô
"Dật Trạch, con qua bên này ngồi đi. Phẫu thuật có lẽ lát nữa mơi xong, con như vậy cũng không có biện pháp gì!" Thấy bộ dáng của Đàm Dật Trạch, Ân Thư Kỳ cũng cảm thấy rất đau lòng
Nhưng bà hiểu được, Đàm Dật Trạch làm như vậy chắc chắn vì muốn tốt cho con gái của bà!
"Mẹ, con không sao!" Chỉ trong một thời gian ngắn. sắc mặt của hắn liền trở nên xấu đi. Hắn vẫn đứng trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn vào bên trong. Cho dù hắn biết, hắn căn bản không thể thấy vật nhỏ của hắn. Nhưng hắn vẫn cố chấp đứng lại chỗ này
Bởi vì hắn cảm thấy được, chỉ có như vậy hắn mới gần vật nhỏ một chút...
"Dật Trạch, ba vừa nói bác sĩ đến xem vết thương cho con"
Vừa lúc đó, Cố Ấn Mẫn cũng mở miệng
Nói thật, nhìn bộ dạng này của Đàm Dật Trạch, ông cũng cảm thấy có chút đau lòng
Buổi sáng nhìn thấy chân của Đàm Dật Trạch, Cố Ấn Mẫn liền biết được hắn nhất định bị phỏng
Chính là thẳng đến hiện tại, bọn họ không thể khuyên được hắn đi kiểm tra. Cho nên, Cố Ấn Mẫn chỉ có thể nhờ bác sĩ đến đây kiểm tra cho hắn
Thấy Cố thị trưởng đã mở miệng, Đàm Dật Trạch cho dù trăm ngàn lần không muốn, nhưng cũng chỉ có thể im lặng ngồi một bên, tùy ý để bác sĩ đem chỗ quần bị dính canh sủi cảo xé ra, sau đó lấy kim đâm cho thủng chỗ mụn nước đó, rồi xoa thuốc lên...
Nhìn chân Đàm Dật Trạch, nước mắt Ân Thư Kỳ cũng không kiềm chế được liền rơi xuống
Chân hắn sớm đã bị bỏng nặng đến như vậy. Bên trong còn có bọt nước to nhỏ khác nhau
Chắc chắn đã bị chảy máu bên trong
Nhưng đối mặt với điều này, Đàm Dật Trạch giống như không cảm giác được đau đớn gì
Mãi cho đến khi bác sĩ xử lý xong vết phỏng cho Đàm Dật Trạch, đèn ở phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt
"Hai cuộc phẫu thuật đều thành công! Chẳng qua khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi thật tốt"
"Vậy bệnh nhân thế nào?" Thấy bác sĩ thảo khẩu trang xuống, Đàm Dật Trạch liền cuống quít nhìn vào bên trong
"Người bệnh vẫn còn hôn mê do phản ứng của thuốc gây mê, nhưng mà tình huống rất tốt. Hiện tại có thể chuyển tới phòng bệnh thường!"
Nói xong một câu kia, bác sĩ liền rời đi. Sau đó giường của Cố Niệm Hề cũng được đẩy ra
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch liền gắt gao nắm lấy tay không bị thương của cô
Hắn thề, người nào làm bị thương vật nhỏ của hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!
____
"Hề Hề, đây là sủi cảo em muốn, sao lại không ăn!" Nằm viện đến ngày thứ ba, thấy sắc mặt của Cố Niệm Hề đã tốt lên, Đàm Dật Trạch liền cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều
Chẳng qua, hiện tại trước khi hắn đi ra ngoài mua sủi cảo cho cô, cũng không quên khóa cửa phòng bệnh lại
"Không biết tại sao đột nhiên lại không muốn ăn!" Nhìn thấy sủi cảo Đàm Dật Trạch mua về, mi tâm của cô liền nhíu thành một đoạn
Trải qua cuộc phẫu thuật, cô cảm giác tay của mình cũng không đau lắm, nhưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy mất mác
"Lão công, em ngày đó phẫu thuật, có phải là chỉ đụng đến khửu tay hay không?" Cố Niệm Hề đem sủi cảo đặt qua một bên, xoay người về phía người đàn ông đang gọt vỏ táo cho mình
Gần đây, kỹ thuật gọt táo của Đàm Dật Trạch ngày càng tốt. Tuy rằng vẫn không thể so với Sở Đông Ly, nhưng ít nhiều cũng không như lúc đầu, đến gọt vỏ cũng nhìn thấy luôn cả hột
Nhìn người đàn ông cầm quả táo trong tay, mi tâm của Cố Niệm Hề lại nhíu lại
Bởi vì, cô ngày đó mơ mơ màng màng cảm thấy chân mình bị mở ra, sau đó bị lấy đi một thứ gì rất quan trọng. Còn có tâm tình của cô lúc đó rất kỳ quái.
Tất cả cảm giác này, làm cho Cố Niệm Hề không thể nào lý giải được
Bị Cố Niệm Hề hỏi một câu như vậy, tay đang gọt vỏ táo của Đàm Dật Trạch cũng khựng lại một chút. Con ngươi đen láy của hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào bát sủi cảo Cố Niệm Hề đặt xuống bên cạnh kia, mi tâm lần thư lại xuất hiện nếp gấp cô quen thuộc...
Trần Đại Bảo vốn đối với chuyên mục quân sự không mấy quan tâm. Nhưng khi trên TV chiếu lên một gương mặt quen thuộc, hắn mới hoảng hồn
Hình ảnh người đàn ông trước mặt đứng dưới hồng kỳ, đối với hồng kỳ chào nghiêm theo nghi thức quân đội. Một thân quân phục xanh biếc, càng đem dáng hình người đàn ông kia trở lên cao ngất. Ngũ quan thâm thúy giống như điêu khắc, xinh đẹp có chút không thực, so với mỹ nam đi ra từ thẩm mỹ viện Hàn Quốc còn có phần tuấn tú hơn
Mà điều khiến Trần Đại Bảo khiếp sợ cũng không phải gương mặt tuấn tú của người đàn ông này
Mà chính là cái vị được gọi là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước kia, hôm nay đã đến dự lễ kỷ niệm kết hôn của bọn họ
Trách không được, lúc ấy lần đầu tiên thấy mặt hắn, Trần Đại Bảo đã cảm thấy người này có chút quen thuộc
Thì ra, người đàn ông đó lại chính là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước___ Đàm Dật Trạch!
Chết tiệt, hắn thật không ngờ
Hơn nữa thật ra gần đây hắn có nghe qua, Đàm Dật Trạch này đã cưới một thiên kim thị trưởng
Mà người này, chính là cô gái tối nay Đàm Dật Trạch gọi là "Lão bà" kia!
Nói cách khác, Trần Đại Bảo hắn hôm nay đùa giỡn một người chính là thiên kim thị trưởng! Trách không được, hắn lại cảm thấy sợ ánh mắt của cô gái đó
Tại sao hắn lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ?
Nếu dính dáng đến đại nhân vật này, vật siêu thị nhỏ của hắn kia chẳng phải...
Nghĩ vậy, Trần Đại Bảo rống lớn: "Tiện nhân, cô tới đây cho tôi!"
"Hôm nay rốt cuộc là ăn phải hỏa dược gì? Anh Đại Bảo!" Nói lời này, Trương Tiểu Cầm vẫn chậm rãi từ trong phòng tắm bước ra. Trên người cô mặc một vộ ngủ rộng thùng thình, không quá khó để có thể thấy được phong cảnh phía sau lớp quần áo kia
Thật ra, Trương Tiểu Cầm cũng chính là dựa vào chỗ này, mới có thể gả cho người đàn ông Trần Đại Bảo hiện tại. Hơn nữa, vì để cho mình vĩnh viễn được ở lại trong Trần gia, cô cơ hồ mỗi đêm đều phải hầu hạ Trần Đại Bảo này. Cô tự nhận muốn bắt được tâm của một người đàn ông, phải nắm chắc được tính của hắn. Cho nên sau khi gả cho Trần Đại Bảo, mỗi buổi tối Trương Tiểu Cầm đều chuẩn bị một bộ quần áo, để bảo trì sự mới mẻ trong quan hệ vợ chồng hai người!
Chậm dãi đi đến bên cạnh người đàn ông đang phát hỏa, Trương Tiểu Cầm cũng không nóng nảy. Đặc điểm lớn nhất của Trần Đại Bảo này chính là háo sắc, mặc kệ hắn có tức giận bao nhiêu, vừa nhìn thấy thân thể nóng bỏng, hắn sẽ tự giác tiêu tan. Trước kia, dường như mỗi lần đều như vậy
Cho nên Trương Tiểu Cầm cũng tin tưởng vững chắc, lúc này đây cô sẽ thành công
"Còn không mau bước lại đây!" Trần Đại Bảo dường như không để ý đến một thân nóng bỏng của Trương Tiểu Cầm, hắn lớn tiếng rít gào
"Rốt cuộc làm sao vậy, anh Đại Bảo! Người ta không phải đã tới rồi sao?"
Nói lời này, Trương Tiểu Cầm dường như còn sợ mình không đủ hấp dẫn để người đàn ông kia chú ý. Lúc này còn đi qua một vòng sau hắn, rồi mới ngồi xuống
Mà tay Trương Tiểu Cầm giờ phút này cũng tự giác đặt nên eo của người đàn ông này, sau đó lại chậm rãi bò xuống phía dưới...
Cô đại khái không quên, người đàn ông này thích nhất như vậy! Mặc kệ hắn có bao nhiêu tức giận, dưới tình huống thế này cũng biến mất không bóng dáng
Tay của Trương Tiểu Cầm đặt hoàn toàn trên bộ vị đặc thù của đàn ông, Trần Đại Bảo lúc này liền cực lực nắm bộ tóc quăn của cô, hung hăng túm về phía sau
Da đầu truyền đến một trận tê rân, làm cho Trương Tiểu Cầm phải nhăn mày thành một đoạn
"Anh Đại Bảo, anh làm cái gì vậy?"
"Làm cái gì? Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng! Tiện nhân!" Nói lời này, Trần Đại Bảo lại càng ra tăng sức lực kéo tóc cô hơn, kéo Trương Tiểu Cầm về hướng bàn trà
Bởi vì cả người bị ngã lên bàn trà, cho nên hiện tại cô cảm thấy vô cùng đau đớn
"Em nhớ rõ hôm nay mình không làm sai chuyện gì!"
"Không làm sai sao? Tiện nhân này cô vẫn còn cứng rắn cãi! Cô nói cô gái kia là bạn học trung học của cô, chẳng lẽ không biết đó là thiên kim thị trưởng?" Nói lời này,.Trần Đại Bảo đã hung hăng đá vào bên eo Trương Tiểu Cầm
"..." Trương Tiểu Cầm còn thật không nghĩ đến, Trần Đại Bảo nhanh như vậy đã biết thân phận của Cố Niệm Hề kia
Nhưng điều này Trương Tiểu Cầm thật sự cũng không cảm thấy sợ: "Về điều này em đương nhiên biết, chẳng qua anh không cần lo lắng! Cố Niệm Hề là người như thế nào, em đương nhiên rõ ràng, cô ta chắc chắn sẽ không trả thù chúng ta đâu!"
Vốn định khuyên nhủ Trần Đại Bảo như vậy, nhưng không nghĩ sau lời nói của mình Trương Tiểu Cầm lại hứng trọn một cái tát vang dội trên mặt
"Tiện nhân! Nếu như cô sớm nói ra chuyện này cho tôi biết, thì tôi cũng không nháo đến mức này! Tiền đồ của tôi cũng sẽ không bị hủy!"
"Anh Đại Bảo, anh yên tâm, Niệm Hề cô ta thật sự sẽ không làm loại chuyện kia. Điểm này em có thể cam đoan!" Tuy rằng trên mặt cô bị Trần Đại Bảo tát đến đau đớn. Nhưng Trương Tiểu Cầm biết, chuyện này là cô không đúng cho nên cô cũng không dám già mồm! Hai tay che bên má bị đánh, Trương Tiểu Câm chay nhanh túm lấy ống quần của Trần Đại Bảo
"Chẳng lẽ cô cho là chúng ta chỉ đắc tội với một mình cô ấy thôi sao?"
"Ân?"
Bị Trần Đại Bảo hỏi một câu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Trương Tiểu Câm không biết đáp thế nào mới phải
Ngẩng đầu, lúc này Trương Tiểu Cầm mới chú ý đến, ánh mắt của Trần Đại Bảo đang dừng trên màn hình TV
Hắn, nhìn cái gì ở đó?
Theo tầm mắt của Trần Đại Bảo, Trương Tiểu Cầm cũng mau chóng nhìn theo
Mà khi nhìn thấy, Trương Tiểu Cầm lại cảm thấy sợ hãi
Này trong thời gian ngắn cô cũng hiểu được, tại sao Trần Đại Bảo lại tức giận như vậy!
Sau màn hình TV, là một người đàn ông đang đứng dưới hồng kỳ chào nghiêm theo nghi thức quân đội, phóng viên nói đây là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước. Người này không phải là người đàn ông mà vừa mới cố tình đẩy cô ngã thì là ai?
Tham mưu trưởng...
Đàm tham mưu trưởng...
Vốn tưởng rằng, Cố Niệm Hề nghèo túng trở lại thành phố D, là bởi vì sống không tốt
Nhưng không nghĩ rằng, chồng của cô lại là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước
Mà Trương Tiểu Cầm lúc này lại càng cảm thấy kinh sợ hơn, hôm nay cô đã đẩy Cố Niệm Hề vào thế khó xử! Như vậy cô có thể yên ổn mà sống hay không?
Trách không được, người đàn ông kia lại chẳng hề kiêng nể ai, nói sẽ đòi lại toàn bộ ủy khuất cho cô gái của hắn!
Ý nghĩa này có phải là, Trần gia bọn họ chỉ là cái đinh trong mắt người đàn ông kia hay không
Nghĩ vậy, cả người Trương Tiểu Cầm lại cảm thấy rét lạnh!
Cô thật vất vả, bỏ hết tuổi thanh xuân của mình mới gả cho Trần Đại Bảo, mới hưởng thụ cuộc sống bề trên một thời gian ngắn. Chẳng lẽ, cuộc sống như thế trong chốc lát liền tiêu tan sao?
"Cô biết không? Người đàn ông này là một sĩ quan cũng không phải trọng điểm, cô có biết ba của hắn là ai không? Là Đàm Kiến Thiên! Là tổng tài của tập đoàn Minh Lãng đứng nhất nhì trong nước! Cô cho rằng siêu thị nhà chúng ta so với bọn họ lớn lắm sao? Tôi thật sự không biết tại sao mình lại trêu chọc phải nhân vật lớn như vậy đây!" Trần Đại Bảo nói xong, lại hung hăng túm tóc của Trương Tiểu Cầm kéo xuống bàn trà
"Anh Đại Bảo, em thật sự biết em sai rồi! Anh hiện tại đánh em như vậy, cũng không giải quyết được việc gì. Chờ ngày mai em đến nhà Niệm Hề xin lỗi, anh xem có được không?
Mỗi một cái túm tóc của Trần Đại Bảo giống như là dùng hết sức lực. Nếu hiện tại cô không mau cầu xin tha thứ, Trương Tiểu Cầm cảm giác được mình sẽ chết dưới tay Trần Đại Bảo mất
"Được, đây chính là cô nói. Cô nếu ngày mai không thể xin lỗi thật tốt, trở về xem tôi trừng trị cô như thế nào!"
Nói xong câu kia, Trần Đại Bảo lại cầm áo khoác tây trang trên sa lon, nổi giận đùng đùng rời đi
Để lại Trương Tiểu Cầm còn đang ngây ngốc nhìn tư thế hiên ngang của người đàn ông nào đó trên TV
____
"Mẹ, lão công con đâu!" Sáng sớm, Cố Niệm Hề rời giường liền không nhìn thấy bóng dáng Đàm tham mưu trưởng nhà mình đâu, trong lòng liền có một chút mất mác
"Sáng sớm, đã gọi thân mật như vậy, cũng không e lệ ai a!" Ân Thư Kỳ ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng khóe miệng vẫn có độ cung linh hoạt, càng xem cảnh vợ chồng son này ở chung một chỗ, bà càng cảm thấy vừa lòng
Lúc trước bà con lo lắng đứa nhỏ Đàm Dật Trạch kia cường thế rất lớn, Cố Niệm Hề gả cho hắn chắc chắn sẽ bị ủy khuất. Nhìn nhìn bộ dạng hiện tại của họ, bà càng yên tâm không ít
Bị Ân Thư Kỳ nói như vậy, gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề liền đỏ bừng lên. Nhưng vẫn không thể khắc chế tưởng niệm, trong lúc đem đầu nhỏ của mình cúi xuống ánh mắt vẫn không quên tìm kiếm xung quanh
Thấy bộ dáng vội vàng xao động của Cố Niệm Hề, Ân Thư Kỳ liền mở miệng
"Con đêm qua không phải nói với lão công của con là muốn ăn sủi cảo của Lưu đại bá ở dưới góc đường sao, sáng sớm nó đã đi mua cho con rồi?"
"A chẳng qua chỉ là nói đùa thôi, không nghĩ tới anh ấy cũng tưởng thật!"
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng khóe miệng Cố Niệm Hề vẫn có độ cung hạnh phúc
Trên thế giới này, có một người toàn tâm toàn ý quan tâm đến cô, cô còn có điều gì nuối tiếc nữa?
"Con ăn bánh mỳ trước cho đỡ đói bụng đi, bánh sủi cảo lát nữa để ăn với cơm!" Nói xong, Ân Thư Kỳ liền đưa cho Cố Niệm Hề một cái bánh mỳ
"Sao lại không ăn?" Khi Ân Thư Kỳ đưa bánh mỳ cho Cố Niệm Hề, liền phát hiện cô ngay cả một miếng cũng không cắn xuống
"Con nhớ lão công thích ăn thứ này nhất, con để lại cho anh ấy!"
Thấy Ân Thư Kỳ nhìn như vậy, Cố Niệm Hề liền ngại ngùng cúi đầu
"Đúng là vợ chồng son! Cố thị trưởng, chúng ta đều trở thành người vô hình rồi!" Thấy vợ chồng son nồng tình mật ý, ngay cả Ân Thư Kỳ cũng nhịn không được lần thứ hai trêu ghẹo
"Không có việc gì, Ân đồng chí tôi thay mặt đại biểu trung ương đảng, đối với bà đưa lên bánh mỳ, tỏ vẻ thân thiết an ủi!" Ngồi bên cạnh, Cố thị trưởng liền đưa bánh mỳ lên trước mặt Ân Thư Kỳ
"Thôi đi Cố thị trưởng, đừng cho rằng tôi không biết ông không thích nhất là ăn bánh mỳ. Đừng có mà viện cớ này nọ, mau chóng ăn hết bánh mỳ đi" Nói lời này, Ân Thư Kỳ nhanh chóng đưa bánh mỳ đến trước mặt Cố thị trưởng
Thật ra, Cố thị trưởng thích ăn cháo loãng mỗi bữa sáng. Nhưng vì suy nghĩ đến thân thể khỏe mạnh, Ân Thư Kỳ liền bắt Cố thị trưởng ăn thêm một cái bánh mỳ, quả thực so với giết ông còn thống khổ hơn.
"..." Trừng mắt nhìn bánh mỳ trước mặt, đôi mắt Cố thị trưởng chợt lóe
Nghe nói, con rể rất thích ăn bánh mỳ
Này, rất tốt!
"Leng keng!" Ngay tại lúc Cố Ấn Mẫn còn đang tính toán, thì ngoài cửa đã có tiếng chuông vang lên
"Hề Nhi, mau đi mở cửa đi. Chắc là Dật Trạch trở về đó!" Cố Ấn Mẫn nói
Đàm Dật Trạch muốn con gái của Cố Ấn Mẫn ông có phải cũng nên qua một cửa của ông? Mà bước đầu chính là cái bánh mỳ này!
"Dạ!"
Không cần Cố Ấn Mẫn nói, Cố Niệm Hề cũng sẽ là người đầu tiên ra mở cửa
Chính là có điều cô không rõ, hôm nay ba tại sao lại nhiệt tình với Đàm tham mưu trưởng như vậy! Bởi vì cô không biết, ba của cô đang định dùng hắn ăn hết phần bánh mỳ của mình
"Đến đây! Lão công..." Đẩy cửa, Cố Niệm Hề mới phát hiện, người đứng bên ngoài cửa lúc này không phải là Đàm tham mưu trưởng của cô!
Mà là Trương Tiểu Cầm!
Chẳng qua, hôm nay phong cách của Trương Tiểu Cầm cũng thật khác lạ
Mới sáng sớm, ngay cả mặt trời còn chưa lên, thế nhưng cô ta lại đeo một cặp kính đen
"Tiểu Cầm, có chuyện gì?" Cố Niệm Hề đứng ở trước cửa, ý không muốn để cho cô ta vào
Cố Niệm Hề biết, đối với giao tình của mình và Trương Tiểu Cầm cũng không thân đến mức để cho vào nhà ngồi nói chuyện
"Niệm Hề, mình hôm nay tới đây là muốn giải thích với cậu về chuyện tối hôm qua! Mình biết, đều là mình bị lòng tự trọng quấy phá! Nếu không phải mình luôn muốn thắng cậu, cũng sẽ không đối xử với cậu như vậy. Niệm Hề, đều là mình không tốt, đều là lỗi của mình, cậu nếu muốn trả thù mình, thì xin cậu cứ nhằm vào một mình mình thôi!"
Nói lời này, Trương Tiểu Cầm lại cúi đầu
"Được rồi, cậu có thể trở về!" Sắc mặt của Cố Niệm Hề vô cùng lạnh lùng, nói xong câu đó liền tính xoay người định đi vào
Thật ra, hôm qua Trương Tiểu Cầm bị Đàm tham mưu trưởng quở trách một trận. Lúc về hắn có nói với cô, không nên cũng người như Trương Tiểu Cầm duy trì tình bạn. Mà cô thấy hắn nói cũng đúng
"Niệm Hề, mình đến đây để giải thích, cậu còn không chịu tha lỗi cho mình sao? Cậu nể tình chúng ta học cùng nhau thời trung học, như vậy liền tha thứ cho mình đi!" Thấy Cố Niệm Hề xoay người, Trương Tiểu Cầm liền vội vàng kéo tay cô lại
Chỉ là tình thế có chút cấp bách, cô thật không ngờ mình lại kéo phải tay bị thương của Cố Niệm Hề
Kéo như vậy, sắc mặt của Cố Niệm Hề liền trở lên tái nhợt
"Tê..."
"Chết tiệt, cô rốt cuộc muốn làm cái gì với lão bà của tôi?" Vừa lúc đó, một thân ảnh cao lớn liền đứng ra chắn trước mặt Cố Niệm Hề, đem tay Trương Tiểu Cầm đẩy ra
Bởi vì hắn quá mức vội vàng, mà đồ ăn hắn cầm trên tay lúc nãy liền vứt ở trên mặt đất
Bánh sủi cảo kia có mùi vị đặc biệt thơm
"Hề Hề, đau lắm phải không. Anh đưa em đến bệnh viện!" Tay của cô còn chưa hoàn toàn khỏi hắn, thậm chí mấy ngày hôm trước đi kiểm tra bác sĩ nói còn chưa được tháo băng. Lúc này bị người khác kéo mạnh như vậy, khẳng định là nứt xương. Bằng không, tại sao trên khuỷu tay của cô lại có máu tươi thấm ra
Đỏ tươi như vậy, giống như là con ngươi của Đàm Dật Trạch hiện tại
"Niệm Hề, mình thật sự không phải cố ý. Mình cũng chỉ muốn cậu thương xót buông tha cho mình. Đàm tham mưu trưởng, tôi biết tối hôm qua mình có chút quá phận, nhưng quả thật tôi cũng không có ác ý. Van cầu anh..."
Trương Tiểu Cầm thấy tình huống này liền vội vã tiến lên
Nếu không bắt lấy cơ hộ này cầu xin tha thứ, chỉ sợ chuyện này sẽ càng dối hơn. Đến lúc đó muốn làm việc gì đó phỏng chừng cũng khó!
"Cô cùng Hề Hề có quan hệ bạn học gì, hay Hề Hề có tha thứ cho cô hay không tôi không biết. Nhưng tôi biết, thương thế của lão bà tôi! Nếu như Hề Hề xảy ra chuyện gì, thì ngay cả tính mạng của cô cũng đừng giữ lại!" Nói lời này, sắc mặt của Đàm Dật Trạch cực kỳ lạnh lẽo
Lạnh lẽo như vậy, làm cho Cố Niệm Hề trong lòng ngực hắn cũng có chút sợ hãi
Bởi vì, cô chưa quen thuộc với biểu hiện này của hắn
Đàm Dật Trạch như vậy, giống như là muốn đem cả thế giới hủy diệt
Mà hắn nói câu kia, cũng không phải là giả!
Bởi vì nếu như có người làm cho vật nhỏ bị thương, hắn sẽ không tha thứ cho người đó
Nhìn khuỷu tay của cô có máu tươi thấm ra,, lãnh khí của hắn lại tăng thêm một chút
Máu không phải Đàm Dật Trạch chưa thấy qua. Mưa bom bão đạn, Đàm Dật Trạch hắn cũng đã từng trải qua, đôi khi còn bị thương. Nhưng trên người Cố Niệm Hề bị thương hắn lại thấy còn đau hơn là hắn bị thương
Đau như vậy, cũng giống như chọc giận một con sư tử đang ngủ say
Hướng Trương Tiểu Cầm lớn tiếng, Cố Niệm Hề cảm giác được xung quanh người đàn ông này tràn đầy lửa giận
"Đàm tham mưu trưởng..."
Trương Tiểu Cầm đang chuẩn bị giải thích
Nhưng phía sau, vì nghe được tiếng quát của Đàm Dật Trạch, hai người trong nhà cũng đi ra: "Làm sao vậy, vợ chồng son buổi sáng không thể nhỏ tiếng được sao?"
Ân Thư Kỳ vốn tưởng rằng hai người bọn họ sáng sớm cãi nhau. Nhưng khi đi ra ngoài, mới phát hiện ở đây xuất hiện nhiều hơn một người. Mà Cố Niệm Hề còn bị Đàm Dật Trạch gắt gao ôm trong lòng ngực.
Ân Thư Kỳ thấy rõ ràng, người mà Đàm Dật Trạch đang tức giận chính là người phụ nữ mang kính râm đứng trước mặt kia
Nhìn bộ dạng này, giống như là sư tử mẹ bảo hộ sư tử con không cho kẻ thù đến gần. Biểu hiện này khiến cho cả Cố thị trưởng cũng cảm thấy khiếp sợ
"Dật Trạch, có chuyện gì vậy!"
"Ba mẹ, chúng ta mau đưa Hề Hề đến bệnh viện, người điên kia làm đau tay của Hề Hề rồi!" Nói lời này, Ân Thư Kỳ mới chú ý đến sắc mặt Cố Niệm Hề tái nhớt. Mà khuỷu tay còn chảy máu đỏ tươi!
"Lão Cố, nhanh lấy xe đi. Hề Nhi chảy máu!"
"Được, tôi đi ngay, Dật Trạch con dìu Hề Nhi đi!"
Ân Thư Kỳ tuy lo lắng, nhưng cũng để ý thấy được trên chân của Đàm Dật Trạch có một vết nước lớn. Xét thấy chắc chắn là nước sủi cảo vảy lên
"Dật Trạch, chân của con có lẽ cũng phỏng rồi!" Theo lời nói của Ân Thư Kỳ, Cố Niệm Hề lúc này cũng chú ý tới
Cô vừa mới ngửi thấy mùi sủi cảo, còn tưởng rằng nước này là do vương trên mặt đất. Không nghĩ tới thì ra mùi hương này phát ra từ trên đùi hắn
"Lão công, chân của anh..."
"Anh không sao!" Nói xong Đàm Dật Trạch khẽ cúi người, ôm lấy Cố Niệm Hề
"Nhớ kỹ cho tôi, Hề Hề nếu thiếu một sợi tóc, tôi nhất định sẽ chôn cả nhà cô!" Nói xong lời này, Đàm Dật Trạch ôm thẳng Cố Niệm Hề đến xe Cố thị trưởng. Mà Ân Thư Kỳ sau khi đóng cửa lại, cũng nhảy lên xe cùng đi
Trương Tiểu Cầm bị lưu lại ở chỗ này cũng càng trở nên luống cuống
Cô hôm nay muốn đến cầu hòa, không nghĩ tới lại đem sự tình làm đến mức này
Này nên thế nào mới tốt?
Hiện tại nếu về nhà, chắc chắn sẽ bị Trần Đại Bảo đánh chết! Nhưng nếu không trở về, cô còn chỗ nào để đi?
Hơn nữa lời nói vừa rồi của người đàn ông kia, giống như không phải là nói láo!
Nếu Cố Niệm Hề thật sự xảy ra chuyện gì, vậy cô nên làm thế nào đây?
____
"Người bệnh bị rạn xương, xương vừa mới lành một chút, liền bị nứt mở, hiện tại cần phải phẫu thuật!" Chỉ chỉ phim chụp, bác sĩ liền nói
"Dù thế nào bác sĩ cũng phải cứu cô ấy, ngàn vạn lần đừng để cô ấy bị đau!" Đàm Dật Trạch biết Cố Niệm Hề sợ nhất là đau
"Đây là chức trách của bác sĩ. Chúng tôi cần phải chuẩn bị phương án phẫu thuật. Người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện đi!"
Cố thị trưởng đi làm thủ tục, Ân Thư Kỳ cùng Đàm Dật Trạch ở bên cạnh Cố Niệm Hề
"Hề Hề, đừng có xảy ra việc gì. Anh sẽ đứng ở bên ngoài chờ em..."
Người phẫu thuật rõ ràng là cô, nhưng hắn so với cô lại càng kích động hơn
Đi đến bên giường bệnh, hắn vẫn nắm chặt tay Cố Niệm Hề, đem tay của cô lên môi mình hôn hôn
Vốn Cố Niệm Hề đi vào phòng phẫu thuật, Đàm Dật Trạch phải đi ra ngoài. Nhưng bởi vì hắn kiên trì, còn bởi vì hắn là lão công của cô, cho nên hắn nhất quyết không chịu rời đi
Quần áo của Cố Niệm Hề là tự tay Đàm Dật Trạch hắn thay. Thời điểm đổi quần, hắn phát hiện ở dưới đũng quần cô có vệt màu đỏ
Mà vệt máu này, đáng lẽ không nên có
Đàm Dật Trạch không quên, thời điểm hắn đi làm nhiệm vụ, Cố Niệm Hề nói với hắn thân thích của cô đến thăm. Mà hiện tại, từ ngày đó đến giờ không đến hai mươi ngày!
Như thế nào lại...
Nghĩ vậy, Đàm Dật Trạch vẫn quyết định chưa nói cho cô biết
"Lão gì kia, thật ra em rất đói bụng!" Cố Niệm Hề nằm ở trên giường, gương mặt tái nhợt vì miệng vết thương bị nứt ra
"Em cứ yên tâm, lát nữa anh sẽ đi mua đồ ăn cho em" Hắn vẫn như trước nắm chặt tay cô, trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối
Cảm giác được, việc Cố Niệm Hề xuất huyết là chuyện không đơn giản!
Nhưng nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh, hắn không dám nói ra
"Không biết tại sao, tự nhiên rất muốn ăn sủi cảo. Nhưng đáng tiếc, sủi cảo buổi sáng cũng bị rơi mất rồi!" Nghĩ đến thứ kia, Cố Niệm Hề lại càng cảm thấy thèm
"Con đứa nhỏ này, trước kia không thích ăn sủi cảo. Sao hôm nay lại muốn ăn!" Ân Thư Kỳ sau khi vào cửa, vừa lúc nghe được câu nói kia của Cố Niệm Hề: "Nếu con không phải con nói muốn ăn sủi cảo, Dật Trạch cũng không đến mức phải đi ra ngoài. Rồi vết thương của con hiện tại cũng sẽ không nứt ra"
Ân Thư Kỳ nghĩ đến người phụ nữ sáng nay đứng trước cửa nhà mình lại càng cảm thấy phẫn nộ
Người làm mẹ, đương nhiên không muốn con mình bị một chút thương tổn nào
Tuy rằng bác sĩ đã trăm ngàn lần cam đoan với Cố thị trưởng rằng Cố Niệm Hề không xảy ra việc gì. Nhưng Ân Thư Kỳ vẫn cứ lo lắng không thôi
"Mẹ, con đột nhiên muốn ăn! Tự nhiên còn muốn ăn chân giò hầm mẹ làm!" Thật ra, mấy thứ này trước kia Cố Niệm Hề không thích ăn, nhưng không biết tại sao hai ngày gần đây, lại thèm ăn vô cùng
Hơn nữa, thật ra cô cũng không muốn mẹ mình cùng Đàm tham mưu trưởng lo lắng. Cô hiện tại nói như vậy, còn biểu hiện bộ dáng thèm ăn, chẳng qua là muốn làm dịu đi không khí áp lực trong phòng bệnh mà thôi
"Con đứa nhỏ này, chỉ biết có ăn thôi! Chân Dật Trạch còn bị phỏng, đúng rồi Dật Trạch, con đi kiểm tra chân một chút đi. Nước canh sủi cảo kia nóng như vậy, khẳng định là phỏng rồi!" Ân Thư Kỳ nghĩ tới điều này, lại càng cảm thấy lo lắng cho Đàm Dật Trạch
"Mẹ, con không sao!" Đàm Dật Trạch lúc này làm sao còn có tâm trí lo lắng cho hắn
Đầu óc của hắn toàn bộ đều để ý đến vết màu đỏ kia
Còn có, hắn vừa nghe thấy Cố Niệm Hề nói những thứ kia bình thường cô không thích ăn
Thật ra, lúc trước mỗi lần rảnh rỗi hắn thường lên mạng xem qua một chút biểu hiện phụ nữ khi mang thai. Bởi vì hắn lo lắng cho vật nhỏ của hắn, còn bối rối không hiểu về phương diện này
Mà đột nhiên muốn ăn những thứ bình thường không thích ăn, cũng chính là một trong dấu hiệu mang thai
Chẳng lẽ, vật nhỏ của hắn thật sự mang thai sao?
"Lão công, nếu không anh đi kiểm tra đi! Bị phỏng thì mau chóng đi chữa trị!"
Cố Niệm Hề có chút lo lắng nhìn một mảng ướt đẫm trên đùi hắn
"Không cần, em trước cứ nằm yên đi. Anh để cho mẹ xem một chút là được!" Nói xong, Đàm Dật Trạch đứng dậy đi ra ngoài
Ân Thư Kỳ thật ra cũng nhìn ra được có điều không đúng
Bởi vì bà biết, với tính cách của Đàm Dật Trạch, sẽ không để ý đến vết thương trên đùi. Chẳng lẽ, hắn có chuyện muốn nói với bà sao?
Thấy Đàm Dật Trạch rời đi, Ân Thư Kỳ cũng vội vàng mở miệng: "Hề Nhi, mẹ ra ngoài trước xem Dật Trạch thế nào! Sau đó đi mua cho con vài thứ để ăn! Ba con làm xong thủ tục sẽ đến đây với con!"
"Được, con đã biết! Mẹ không cần lo lắng cho con, giúp con xem vết thương của anh ấy có bị phỏng nặng hay không!" Cũng giống như hắn, cô quan tâm nhất chính là Đàm tham mưu trưởng!
"Được, mẹ đi đây!" Nói xong câu này, Ân Thư Kỳ liền đi ra khỏi phòng bệnh, nhân tiện khép lại cửa phòng cho Cố Niệm Hề. Trong lúc cánh cửa khép lại, cô có nhìn thấy Đàm Dật Trạch ngồi trên ghế nhỏ
Hắn như vậy, làm sao có thể chuẩn bị đi kiểm tra vết phỏng của mình?
"Dật Trạch, con có phải có chuyện gì muốn nói với mẹ hay không?" Tính cách của Ân Thư Kỳ chính là đi thẳng vào vấn đề chính
"Mẹ... Hề Hề hình như mang thai" Nói nời này, sắc mặt Đàm Dật Trạch lại chìm xuống
"Này... Hề Nhi có biết không?" Nghĩ tới lời vừa nãy của Cố Niệm Hề, cô nói tự nhiên thèm ăn một số thứ. Ân Thư Kỳ liền nghĩ đến rất có khả năng mang thai
"Cô ấy có thể không biết. Con vừa mới thay quần áo cho cô ấy, phát hiện cô ấy xuất huyết! Lúc trước mỗi lần con dảnh dỗi, liền lên mạng tra một ít biểu hiện của phụ nữ mang thai. Nghe nói lúc mang thai có bệnh trạng kiểu này..."Nói đến đây, giọng nói của Đàm Dật Trạch có chút khàn khàn
Đầu của hắn hơi cúi xuống. Giống như là một đứa nhỏ luống cuống
"Này..." Ân Thư Kỳ trong nhất thời không biết nên nói thế nào
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả tâm lý chuẩn bị cũng đều không có
"Mẹ, không phải con không vui vì chuyện Hề Hề mang thai, con sợ cô ấy phẫu thuật..." Nói đến đây, đầu của Đàm Dật Trạch lại trực tiếp vùi vào hai bàn tay của mình
Nếu Cố Niệm Hề thật sự mang thai, phẫu thuật nhất định sẽ gây tê
Cố Niệm Hề lại sợ đau như vậy, Ân Thư Kỳ đương nhiên cũng biết hắn đang lo lắng cái gì...
"Dật Trạch, không phải là lỗi của con!"
"Nhưng đều tại con, nếu sáng nay con ở bên cạnh cô ấy, không đi mua sủi cảo, người điên kia cũng sẽ không có cơ hội làm cô ấy bị thương!" Giọng nói của Đàm Dật Trạch không giống như hắn ngày thường
Vừa vặn lúc này, Cố Ấn Mẫn cũng đi tới
Thông minh như ông, làm sao có thể không đoán ra bọn họ đang nói đến chuyện gì
"Việc này trước không nói đến, tôi hiện tại sẽ đi hỏi bác sĩ, xem tiếp theo nên làm thế nào!" Nói đến đây, Ân Thư Kỳ lại nhìn thoáng qua Cố Ấn Mẫn: "Lão Cố, ông trước vào xem Hề Nhi đi. Cái gì cũng đừng nói cho nó! Tôi cùng Dật Trạch hiện tại đi đến hỏi bác sĩ, xem tiếp theo nên làm cái gì?"
Đứa nhỏ này, vẫn luôn là tâm can trong lòng hai bọn họ!
Bọn họ vẫn luôn muốn bảo hộ thật tốt cho cô
Thật sự khó có thể tưởng tượng được, nếu như trong hoàn cảnh này Cố Niệm Hề lại mang thai, không biết tiếp theo nên làm thế nào cho phải
____
Ngày hôm nay, Cố Niệm Hề cảm thấy mình bị xoay lòng vòng
Các loại kiểm tra, sao lại nhiều như vậy?
Đầu tiên là chụp X quang, hiện tại còn phải xét nghiệm nước tiểu
Các loại phương pháp này, cũng thật sự là phiền toái!
Chẳng qua, tiếp theo phẫu thuật cô sẽ được gây mê, rồi té xỉu không biết chuyện gì xảy ra
Trước khi phẫu thuật, Cố Niệm Hề vẫn muốn thấy được Đàm tham mưu trưởng của cô
Cũng không biết tại sao, đến bây giờ cô vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu
"Mẹ, lão công của con có phải là bị phỏng rất nghiêm trọng hay không?" Mắt thấy mình sắp bị gây mê, lúc này Cố Niệm Hề cũng không quên nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Đàm tham mưu trưởng
"Dật Trạch không sao, nó đi toilet. Con cứ nằm yên, một lát là xong!" Nói lời này, Ân Thư Kỳ lại cảm thấy lo lắng cho Cố Niệm Hề
"Mẹ, con thật sự không có việc gì! Bác sĩ không phải đã nói rồi hay sao? Chỉ là một cuộc phẫu thuật nho nhỏ, mẹ cùng ba không cần phải lo lắng cho con! Rất nhanh, con lại có thể vui vẻ trở lại!"
Nhìn ánh mắt của Ân Thư Kỳ tràn ngập tia lo lắng, nội tâm của Cố Niệm Hề lại càng trở nên rầu rĩ
"Được rồi, con chỉ cần khỏe lại, mẹ không cầu gì hơn!' Ân Thư Kỳ nói xong lời này, hốc mắt lại nóng lên, bà mau chóng xoay người, đưa tay lau đi nước mắt của mình
Ngay cả bà con đau lòng như vậy, nói chi đến đứa nhỏ Đàm Dật Trạch kia...
"Được rồi, con nằm yên đi, chốc lát là phẫu thuật xong rồi!"
Nói xong với Cố Niệm Hề, Ân Thư Kỳ liền xoay người rời đi
"Ba, mẹ hình như rất lo lắng, ba giúp con khuyên nhủ mẹ được không?" Thấy Ân Thư Kỳ rời đi, Cố Niệm Hề lại mau chóng nói với Cố thị trưởng
"Được rồi! Nhưng Hề Nhi, có một số việc không thể cưỡng cầu, nhớ rõ tự chăm sóc mình thật tốt. Chờ phẫu thuật xong, hết thảy sẽ tốt lên..." Nói lời này, Cố Ấn Mẫn đã mau chóng rời đi, dưới sự thúc giục của y tá
Mà Cố Niệm Hề nằm trên giường bệnh, bắt đầu bị gây mê cô cảm thấy lời nói của ba mình dường như có hàm nghĩa khác
Chính là, ba rốt cuộc đang muốn nói cái gì?
Cái gì mà không thể cưỡng cầu?
Còn có, lão già kia rốt cuộc đã chạy đến chỗ nào rồi?
Từ sáng sớm, hắn không phải rất lo lắng cho cô sao? Hiện tại khi cô chuẩn bị phẫu thuật, lại không thấy mặt hắn đâu!
Có phải là, đã xảy ra chuyện gì hay không?
Ngay trong lúc Cố Niệm Hề còn đang mê man suy nghĩ, một cỗ buồn ngủ đánh úp lại phía cô, cô biết, thuốc mê đã bắt đầu phát huy tác dụng
Rất nhanh, Cố Niệm Hề cảm thấy, trên đầu mình giống như có một luồng ánh sáng rất mạnh
Vô cùng chói mắt!
Còn có, chân của cô giống như bị người khác tách ra, sau đó bị đặt vào một thứ
Không biết bác sĩ đang làm cái gì
Cô cố gắng muốn khép lại hai chân, nhưng cả người lại cảm thấy không có một chút sức lực nào
Rất nhanh, cơn buồn ngủ liền đánh úp lại. Lúc này, cô hoàn toàn rơi vào bóng đêm
Trong lúc Cố Niệm Hề ngủ, cô đương nhiên không biết, thật ra người đàn ông nào đó vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa phòng. Tầm mắt hắn, tham luyến dừng trên khuôn mặt tái nhợt của cô
Hắn rất muốn đến cầm đôi tay bé nhỏ của cô, hôn lên cái trán cô, cho cô đủ dũng khí để phẫu thuật
Nhưng hắn lại không biết, nên dùng bộ dạng nào để đối diện với cô
Càng sợ hãi, khi đứng bên cạnh cô, tâm tình của hắn sẽ không khống chế được, mà nhiễu loạn bác sĩ
Cho nên, hắn chỉ có thể bồi hồi đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thủy chung nhìn vào gương mặt cô
"Dật Trạch, con qua bên này ngồi đi. Phẫu thuật có lẽ lát nữa mơi xong, con như vậy cũng không có biện pháp gì!" Thấy bộ dáng của Đàm Dật Trạch, Ân Thư Kỳ cũng cảm thấy rất đau lòng
Nhưng bà hiểu được, Đàm Dật Trạch làm như vậy chắc chắn vì muốn tốt cho con gái của bà!
"Mẹ, con không sao!" Chỉ trong một thời gian ngắn. sắc mặt của hắn liền trở nên xấu đi. Hắn vẫn đứng trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn vào bên trong. Cho dù hắn biết, hắn căn bản không thể thấy vật nhỏ của hắn. Nhưng hắn vẫn cố chấp đứng lại chỗ này
Bởi vì hắn cảm thấy được, chỉ có như vậy hắn mới gần vật nhỏ một chút...
"Dật Trạch, ba vừa nói bác sĩ đến xem vết thương cho con"
Vừa lúc đó, Cố Ấn Mẫn cũng mở miệng
Nói thật, nhìn bộ dạng này của Đàm Dật Trạch, ông cũng cảm thấy có chút đau lòng
Buổi sáng nhìn thấy chân của Đàm Dật Trạch, Cố Ấn Mẫn liền biết được hắn nhất định bị phỏng
Chính là thẳng đến hiện tại, bọn họ không thể khuyên được hắn đi kiểm tra. Cho nên, Cố Ấn Mẫn chỉ có thể nhờ bác sĩ đến đây kiểm tra cho hắn
Thấy Cố thị trưởng đã mở miệng, Đàm Dật Trạch cho dù trăm ngàn lần không muốn, nhưng cũng chỉ có thể im lặng ngồi một bên, tùy ý để bác sĩ đem chỗ quần bị dính canh sủi cảo xé ra, sau đó lấy kim đâm cho thủng chỗ mụn nước đó, rồi xoa thuốc lên...
Nhìn chân Đàm Dật Trạch, nước mắt Ân Thư Kỳ cũng không kiềm chế được liền rơi xuống
Chân hắn sớm đã bị bỏng nặng đến như vậy. Bên trong còn có bọt nước to nhỏ khác nhau
Chắc chắn đã bị chảy máu bên trong
Nhưng đối mặt với điều này, Đàm Dật Trạch giống như không cảm giác được đau đớn gì
Mãi cho đến khi bác sĩ xử lý xong vết phỏng cho Đàm Dật Trạch, đèn ở phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt
"Hai cuộc phẫu thuật đều thành công! Chẳng qua khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi thật tốt"
"Vậy bệnh nhân thế nào?" Thấy bác sĩ thảo khẩu trang xuống, Đàm Dật Trạch liền cuống quít nhìn vào bên trong
"Người bệnh vẫn còn hôn mê do phản ứng của thuốc gây mê, nhưng mà tình huống rất tốt. Hiện tại có thể chuyển tới phòng bệnh thường!"
Nói xong một câu kia, bác sĩ liền rời đi. Sau đó giường của Cố Niệm Hề cũng được đẩy ra
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch liền gắt gao nắm lấy tay không bị thương của cô
Hắn thề, người nào làm bị thương vật nhỏ của hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!
____
"Hề Hề, đây là sủi cảo em muốn, sao lại không ăn!" Nằm viện đến ngày thứ ba, thấy sắc mặt của Cố Niệm Hề đã tốt lên, Đàm Dật Trạch liền cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều
Chẳng qua, hiện tại trước khi hắn đi ra ngoài mua sủi cảo cho cô, cũng không quên khóa cửa phòng bệnh lại
"Không biết tại sao đột nhiên lại không muốn ăn!" Nhìn thấy sủi cảo Đàm Dật Trạch mua về, mi tâm của cô liền nhíu thành một đoạn
Trải qua cuộc phẫu thuật, cô cảm giác tay của mình cũng không đau lắm, nhưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy mất mác
"Lão công, em ngày đó phẫu thuật, có phải là chỉ đụng đến khửu tay hay không?" Cố Niệm Hề đem sủi cảo đặt qua một bên, xoay người về phía người đàn ông đang gọt vỏ táo cho mình
Gần đây, kỹ thuật gọt táo của Đàm Dật Trạch ngày càng tốt. Tuy rằng vẫn không thể so với Sở Đông Ly, nhưng ít nhiều cũng không như lúc đầu, đến gọt vỏ cũng nhìn thấy luôn cả hột
Nhìn người đàn ông cầm quả táo trong tay, mi tâm của Cố Niệm Hề lại nhíu lại
Bởi vì, cô ngày đó mơ mơ màng màng cảm thấy chân mình bị mở ra, sau đó bị lấy đi một thứ gì rất quan trọng. Còn có tâm tình của cô lúc đó rất kỳ quái.
Tất cả cảm giác này, làm cho Cố Niệm Hề không thể nào lý giải được
Bị Cố Niệm Hề hỏi một câu như vậy, tay đang gọt vỏ táo của Đàm Dật Trạch cũng khựng lại một chút. Con ngươi đen láy của hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào bát sủi cảo Cố Niệm Hề đặt xuống bên cạnh kia, mi tâm lần thư lại xuất hiện nếp gấp cô quen thuộc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.