Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận

Chương 96: Vật nhỏ, em không bao giờ... Chỉ có một mình

Luật Nhi Loại Biệt

18/07/2015

Sáng sớm hôm sau, Cố Niệm Hề nhìn thấy căn phòng sáng rỡ, đầu óc nhất thời choáng váng

Lúc này nên làm thế nào cho tốt?

Hôm nay sẽ trình lên phương án hợp tác, buổi chiều bắt đầu chính thức trả giá. Nếu hiện tại cô vẫn chưa hoàn thành Xí Hoa án, cũng có nghĩa là buổi đấu giá hôm nay của bọn họ thất bại. Bác Dạ Triệt là người đàn ông trưởng thành trong giới hắc bạch, có thể một tay đem cô bóp chết hay không đây?

Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Số liệu kia trong thời gian ngắn, cô sao có thể xử lý thật tốt?

Nghĩ vậỵ, Cố Niệm Hề hung hăng hướng người đàn ông bên cạnh đánh một cái!

"Mới sáng sớm, em ăn hỏa dược sao?" Mắt của Đàm tham mưu trưởng còn chưa mở đã bị ăn một đạp vào mông, xoay người nhìn thấy động tác vừa mới vươn chân của Cố Niệm Hề

Vốn có chút tức giận, nhưng hắn quay sang nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, liền đưa tay ôm cô vào lòng ngực, sau đó hết tức giận luôn

Cuối cùng, khóe miệng hắn hiện lên đường cung bất đắc dĩ: "Vật nhỏ, rốt cuộc là ai đắc tội với em, nói cho anh biết, anh thay em dạy dỗ người đó!"

Nắng sớm chiếu trên chiếc giường, Đàm Dật Trạch ôm Cố Niệm Hề cọ cọ vào cổ của cô

Ngửi được mùi hương hắn yêu thích nhất, khóe miệng cười càng lúc càng sâu. Áo ngủ lần thứ hai bị tụt xuống, hai tròng mắt của Đàm Dật Trạch như có lửa

"Lão già kia, còn không phải là anh sao?" Nhìn người đàn ông dựa vào cổ mình, mi tâm Cố Niệm Hề nhíu lại

Ánh mặt trời chiếu đến gương mặt của Đàm Dật Trạch, khiến cho Cố Niệm Hề nhìn thấy được lông mi của hắn rất dài

Nghĩ đến, Cố Niệm Hề còn muốn lặng lẽ khẽ dụi mắt hắn. Lông mi của hắn vừa đen vừa dày, phần đuôi lại còn hơi vểnh. Nếu để cho mấy cô gái nhìn thấy kiểu lông mi này của Đàm Dật Trạch nhất định sẽ làm cho bọn họ vừa giận vừa đố kỵ, bởi vì bọn họ đã dùng mọi biện pháp cũng không thể có lông mi như vậy

Nếu bình thường, Cố Niệm Hề sẽ bất mãn túm lấy lông mi của hắn, sau đó nhổ đi vài cái. Nhưng hôm nay tâm tình của cô không được nhàn hạ như vậy

Bởi vì cô phát hiện, đôi mắt của Đàm tham mưu trưởng có hai quầng thâm đen

"Lão già kia, anh bị bệnh có phải không?"

"Nói gì vậy! Lão già nhà em thân thể rất cường tráng! Muốn thử lại hay không?" Đàm Dật Trạch nhìn cô, sau đó nghĩ lại buổi tối ngày hôm qua. Lúc này Cố Niệm Hề ngẩng mặt, không ý thức được chăn đệm đã rớt xuống, khiến cho yết hầu của hắn không tự giác lên xuống

Đương nhiên, tay hắn cũng không tự giác leo lên

"Thử? Thử cái gì?"

"Này..." Cảm giác ngực tê rân, Cố Niệm Hề mới hồi phục tinh thần, đẩy đầu Đàm Dật Trạch ra

"Em đang lo lắng cho anh như vậy, anh sao còn làm thế!"

"A..." Nhìn gương mặt đỏ bừng của Cố Niệm Hề, khóe miệng của hắn chậm rãi gợi lên. Cười thoải mái như vậy, ngay cả nắng xuân sớm cũng bởi vì hắn mà lu mờ vẻ đẹp

Không phải hắn cười vì trò đùa dai, mà là hắn thấy trên mặt của vật nhỏ mang theo tia lo lắng cho hắn

Nhìn hốc mắt của cô hồng nhuận, Đàm Dật Trạch cảm thấy những thứ mình làm là hoàn toàn đáng giá

Khi đến lên xe để tới công ty, mi tâm của Cố Niệm Hề vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng

"Rốt cuộc có chuyện gì, lão già nhà em đích thân đưa em tới công ty, chẳng lẽ vẫn còn tức giận sao?" Buổi sáng tắm qua, đôi mắt có chứa quầng thâm của Đàm Dật Trạch đã mờ đi rất nhiều.

"Em không tức giận!" Nhìn người bên cạnh, Cố Niệm Hề trả lời

Thật ra cô cũng biết, nếu không phải gần đây có dự án Xí Hoa, làm cô đem Đàm Dật Trạch gạt qua một bên. Thì hắn cũng không cố chấp thức khuya cùng cô xem TV như vậy

"Thật sao?"

"Thật, chẳng qua không biết, Xí Hoa án hôm nay có thể giao ra được hay không, có thể bị đuổi ra khỏi Bác Á hay không đây!" Nói lời này, Cố Niệm Hề lại nghĩ đến Bác Dạ Triệt như ma quỷ kia, sau đó lại hận đánh người bên cạnh một cái. Chính mình làm không xong Xí Hoa án sẽ gây tổn thất mấy triệu cho công ty. Nếu như Bác Dạ Triệt tức giận, có thể trực tiếp cho cô ăn một phát súng ngay tại chỗ hay không?

Sự lo lắng của cô quá rõ ràng, nên Đàm Dật Trạch cũng dễ dàng nhận ra. Thấy tay cô gắt gao cầm túi sách, hắn đem đôi tay to lớn của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô

"Vật nhỏ, không cần lo lắng, cho dù trời có sập, cũng có anh giúp em khiêng! Hơn nữa, chưa đến cuối cùng cũng chưa thể biết kết quả! Không chừng kết quả cuối cùng còn vượt ngoài mức em tưởng tượng" Nói lời này, xe vừa vặn dừng lại trước cửa tập đoàn Bác Á

Cố Niệm Hề tháo dây an toàn, hắn liền đem cô kéo vào lòng ngực. Đôi mắt có khả năng xuyên thấu mọi thứ lại mang theo tia bí hiểm

Nhưng tia bí hiểm kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, Cố Niệm Hề cũng không thể nhận ra

"Nếu kết quả không tốt?" Ở trong lòng ngực hắn, Cố Niệm Hề nhẹ nhàng hỏi lại

"Nếu không tốt, nhiều nhất cũng chỉ là bị cuốn gói! Anh cho em biết, nếu thật sự như vậy. Em trở về nhà anh nuôi em!" Đôi tay hắn vô cùng ấm áp ôm trọn lấy cô, cô cảm thấy được hắn thật sự rất ôn nhu

Bởi vì cô biết, từ trước đến nay Đàm Dật Trạch không thích nói nhiều, hôm nay nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ muốn làm cô an tâm mà thôi

"Lão già kia, hãy nhớ câu nói hôm nay anh nói, nếu như em hôm nay thật sự bị đuổi việc, đến lúc đó về nhà anh phải nuôi em, cũng không được ghét bỏ em!" Nói xong lời này, cô mới chui ra khỏi lòng ngực hắn, trước khi xuống xe còn không quên nói với hắn như vậy

"A... Không có việc gì, cho dù em không có việc gì làm, về nhà chỉ cần cố gắng vì Đàm gia cho ra một nhân khẩu mới là được!" Hắn nói xong câu này, còn không quên vỗ mông Cố Niệm Hề một cái, hành động lưu manh mười phần

"Lão lưu manh, anh lại ức hiếp em!" Bị Đàm Dật Trạch vỗ mông, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề lại đỏ lên, vội vàng đẩy cửa xuống xe: "Anh đi nhanh thôi, hiện tại đến giờ mọi người đi làm, lát nữa đèn đỏ đến lại khó đi"

"Được, đã biết!" Hắn nhìn cô, thần sắc đã sớm khôi phục vẻ lạnh lùng như trước, thừa dịp Cố Niệm Hề còn chưa đóng cửa xe, hắn nói một câu: "Vật nhỏ, nhớ kỹ đến phút cuối em vĩnh viễn chưa thể biết được kết quả tốt hay xấu!"

Nói xong, tầm mắt giống như muốn xuyên thấu nhìn về phía túi xách của cô

Mà Cố Niệm Hề cũng chỉ nghĩ lúc đó hắn đang an ủi cô mà thôi

"Em biết, anh đi đường cẩn thận!" Thấy hắn đã đóng cửa xem, Cố Niệm Hề hướng hắn vẫy tay, lúc này mới xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như gà trống, nhanh chóng đi đến chỗ thang máy

Cố Niệm Hề vẫn nghĩ lúc cô xoay người đi, Đàm Dật Trạch đã sớm đi rồi

Mãi cho đến khi giọng nói quen thuộc kia truyền đến

"Hề Hề, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng không bao giờ... chỉ có một mình!"

Bởi vì, Đàm Dật Trạch hắn sẽ đứng bên cạnh bảo vệ cô mãi mãi...

Xoay người, cô nhìn thấy người đàn ông trên xe đang cười nhẹ, vẻ mặt vốn có chút ngây ngốc, ngay sau đó hốc mắt hồng nhuận. Chỉ có khóe miệng độ cung càng nâng cao, chứng minh cô đang thật sự vui vẻ

Đàm Dât Trạch, có anh thật tốt!

Thật hy vọng, cả đời vẫn có anh bên cạnh...

____

Đàm Dật Trạch nói lời kia, khiến cho cô không còn cảm thấy cô đơn khi đi vào bên trong tập đoàn Bác Á nữa. Thậm chí ngay cả cảm giác khẩn trương lúc trước, cũng không còn

Lúc này, cô chỉ muốn làm xong bổn phận của mình đến phút cuối cùng

Đi vào phòng làm việc, Cố Niệm Hề nhìn thấy Trần Điềm Điềm đang ở trong văn phòng cô thu dọn. Con ngươi trong nháy mắt lại lóe lên một tia âm lãnh

Nhưng rất nhanh đều biến mất không thấy

Thế cho nên, Trần Điềm Điềm còn nghi ngờ mình vừa mới nhìn thấy sắc mặt của Cố Niệm Hề như vậy là nhìn lầm

"Chị Niệm Hề, sớm a!" Trần Điềm Điềm bưng cà phê mình vừa mới pha xong, đặt trên bàn làm việc của Cố Niệm Hề

"Buổi sáng tốt lành Điềm Điềm, cô mỗi ngày đều đến công ty rất sớm!" Cố Niệm Hề cười nhạt. Đôi mắt đen kia vẫn bình thường như cũ, khiến người ta không nhìn ra được sự khác thường nào

Nhưng cô nói ra lời này, lại làm cho Trần Điềm Điềm cảm thấy cô có ý tứ hàm xúc khác

"Đúng vậy, gần đây ngủ không được. Dù sao cũng không có việc gì, em đến công ty sớm hơn một chút!" Nghe thấy lời của Cố Niệm Hề, trong lòng Trần Điềm Điềm lộp bộp vang lên

Sẽ không phải Cố Niệm Hề đã nhìn ra được việc gì đó của cô chứ?

Nhưng nếu đã biết, tại sao văn kiện hôm trước vẫn đưa đến phòng tổng tài? Còn có tại sao Cố Niệm Hề vẫn bình tĩnh nói chuyện với cô như vậy

"Là vậy sao? Tập đoàn Bác Á chúng ta cần rất nhiều người chăm chỉ như vậy!" Cố Niệm Hề xoay người, đi đến vị trí của mình ngồi

"Chị Niệm Hề nói gì vậy, em chẳng qua chỉ muốn làm tốt nhiệm vụ của mình mà thôi!"

"Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa cô đi ra làm việc của mình đi! Đến lúc đi nộp Xí Hoa án tôi gọi cô!"

Cố Niệm Hề nghiêng đầu nhìn lướt qua Trần Điềm Điềm

Nhưng lọt vào mắt của Trần Điềm Điềm lại cảm thấy vô cùng chói mắt, có chút không mở ra được

"Được, em đi ra ngoài chuẩn bị văn kiện cho hội nghị, có chuyện gì chị gọi em một tiếng là được" Vừa nghe đến ba chữ Xí Hoa án, vui sướng đã mau chóng chiếm giữ trong lòng Trần Điềm Điềm. Sao còn có tâm trạng phân tích biểu cảm khó hiểu của Cố Niệm Hề

"Còn có, Điềm Điềm!"

Ngay lúc Trần Điềm Điềm đẩy cửa văn phòng định bước ra, Cố Niệm Hề phía sau lại gọi cô ta lại

Trần Điềm Điềm lập tức xoay người lại nhìn cô

"Điềm Điềm làm việc tốt. Tập đoàn Bác Á trước nay đều thưởng phạt phân minh. Cô nếu như thật sự làm tốt, công ty nhất định sẽ không bạc đãi cô!"

Đương nhiên, nếu như cô sau lưng Bác Á làm việc xấu, trừng phạt cũng sẽ nối gót tới sau

Chẳng qua chuyện này, Cố Niệm Hề tin tưởng không cần cô xuất mã, Bác Dạ Triệt cũng sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao?



"Em đã biết, chị Niệm Hề em ra ngoài làm việc!"

"Được"

Thay Cố Niệm Hề đóng cửa, thần sắc Trần Điềm Điềm rõ ràng có chút đen tối

Bởi vì cô nhận ra được, Cố Niệm Hề nói lời này với cô, ánh mắt thản nhiên nhìn tới, cảm thấy sâu không lường được

"Điềm Điềm cô ở đây sao? Đem công văn hai tháng gần đây giao cho tôi!" Đúng lúc có người đi đến nói với cô

"Được, tôi lập tức đi đến!" Vừa mới có cảm giác kỳ quái hiện lên, liền bị người khác xen ngang, liền biến mất không thấy. Lúc này Trần Điềm Điềm lại khôi phục trạng thái bình thường, bắt đầu bận rộn làm việc

Nếu như Trần Điềm Điềm cẩn thận ngẫm lại lời Cố Niệm Hề nói, có thể sẽ không dẫn đến cục diện bi thảm phía sau

"Là cô ta sao?" Lúc này, Cố Niệm Hề ngồi ở văn phòng, nhìn bóng dáng của Trần Điềm Điềm rời đi, mi tâm dần nhíu lại

Thật ra, lúc Đàm Dật Nam nhắc nhở cô, cô đã cẩn thận suy nghĩ một lượt những người có thể được tiếp xúc với Xí Hoa án. Mà Trần Điềm Điềm tuy rằng không được trực tiếp tiếp xúc với Xí Hoa án, nhưng Cố Niệm Hề bắt đầu nhận ra được, mỗi lần đến làm việc liền nhìn thấy cô ta ở trong phòng làm việc của mình rất quái dị

Cố Niệm Hề rất muốn phủ nhận cảm giác quái dị này trong lòng mình

Nhưng mọi hành vi quái dị lại chĩa thẳng về hướng Trần Điềm Điềm

Cố Niệm Hề không muốn nghĩ, Trần Điềm Điềm là người như vậy. Dù sao bọn họ cũng là người đến từ một thành phố...

Chuyện này vỡ lẽ, Cố Niệm Hề thật không hy vọng Trần Điềm Điềm là kẻ đứng sau

Nhưng Cố Niệm Hề vẫn bảo vệ lý trí của mình, thời điểm thấy Trần Điềm Điềm có điểm khả nghi, cô liền đem kế hoạch này giấu trong đầu mình. Ngay cả Xí Hoa án sau này trừ bỏ cô, Bác Dạ Triệt còn có Đàm Dật Nam biết, những người khác cô đều không cho tiếp xúc qua

"Trần Điềm Điềm, thật hy vọng cô không phải là người tôi muốn tìm!" Nhìn Trần Điềm Điềm biến mất sau cánh cửa, Cố Niệm Hề nhẹ giọng thở dài

Thu hồi tầm mắt, Cố Niệm Hề nghĩ đến chuyện buổi chiều phải giao Xí Hoa án, lúc này mới là vấn đề lớn nhất

Lại hèn mọn mắng Đàm tham mưu trưởng một phen trong lòng, Cố Niệm Hề lấy ra văn kiện từ trong túi xách của mình. Tuy biết rõ, số liệu kia trong khoảng thời gian một buổi sáng không thể xử lý thật tốt, nhưng cô vẫn ôm hy vọng chờ đợi đến phút cuối cùng

Không nhìn đến còn không sao, Cố Niệm Hề vừa nhìn đến ánh mắt liền mở lớn hơn bình thường. Cuối cùng khẽ nở nụ cười...

Nhưng sau đó nhìn những nét chữ cứng cáp kia, Cố Niệm Hề lại cảm thấy chóp mũi vô cùng chua xót

"Đàm Dật Trạch, đây là nguyên nhân tại sao anh biến thành mắt gấu mèo sao... Anh đúng là ngốc, tại sao lại đối tốt với em như vậy...."

Số liệu nhiều như vậy, hắn có thể giúp cô làm tốt

Không đánh thức cô, cũng không mượn người khác hỗ trợ, Cố Niệm Hề mơ hồ có thể tưởng tượng được, đêm qua Đàm Dật Trạch bận đến sứt đầu mẻ trán như thế nào

Mà cô lúc đó lại ngủ giống như tiểu trư

Trách không được, hôm nay lúc xuống xe hắn có nói một câu với cô: "Vật nhỏ, nhớ kỹ chưa đến phút cuối cùng, vĩnh viễn không biết kết quả là tốt hay xấu!"

Nhưng mà Cố Niệm Hề cũng biết câu nói: "Hề Hề, bất kể xảy ra chuyện gì em cũng không bao giờ... chỉ có một mình" chính là tiếng lòng của hắn

Chóp mũi chua xót, hốc mắt mang theo chất lỏng ấm áp chảy xuống

Đàm Dật Trạch, cả đời này được ở bên cạnh anh, thật là tốt!

Nhìn phần tư liệu kia, Cố Niệm Hề cũng bắt đầu liên lạc với Đàm Dật Nam

Tuy rằng Đàm Dật Trạch đã giúp cô xử lý tốt số liệu, cũng vẫn cần phải kiểm tra lại. Nhưng mặc kệ Đàm Dật Trạch có làm đúng hay sai, cô cũng đều vô cùng cảm động

"Em chồng!"

"Ân! Số liệu kia đã xử lý tốt chưa? Anh xem xem!"

"Xử lý tốt rồi, chờ tôi một chút, tôi gửi qua cho anh" Nói xong, Cố Niệm Hề bắt đầu gửi qua máy tính cho hắn

Trong lúc Đàm Dật Nam đợi số liệu gửi đến, liền nói: "Tối hôm qua sao không gọi cho anh? Có phải bởi vì việc xử lý số liệu không thuận lợi?"

"Ân, không sai biệt lắm!" Thật ra, bởi vì người đàn ông nào đó hôm qua chơi xấu, túm cô lên giường

"Thật ra, số liệu chưa kịp làm xong, em cũng nên nói với anh một tiếng. Anh có thể tận lực giúp em!" Nói xong, hắn có gửi một hình hoa tươi qua cho Cố Niệm Hề

"Anh giúp tôi nhìn xem, tin đã truyền đến" Cố ý bỏ qua lời nói của người đàn ông kia, Cố Niệm Hề đánh một hàng chữ như vậy

"Vậy chờ anh một chút, anh xem qua"

Nói xong, bên kia liền không có động tĩnh gì

Mà bên này Cố Niệm Hề cũng vội vàng xem lại số liệu tối hôm qua Đàm Dật Trạch làm

Thật ra, không phải cô không tin Đàm Dật Trạch, mà là cô biết, Đàm Dật Trạch dù sao cũng không học chuyên về lĩnh vực tài chính, dù sao cũng phải kiểm tra lại

Chẳng qua, hắn vì cô mà trả giá, Cố Niệm Hề cô cả đời cũng sẽ không quên

Cứ như vậy im lặng trong nửa giờ

Máy tính lần thứ hai truyền đến tiếng vang, là tin Đàm Dật Nam gửi tới

"Niệm Hề, không nghĩ tới tiềm chất của em lại tốt như vậy, số liệu lớn như thế chưa đến vài ngày đã xử lý xong, ngay cả một chút sai lầm cũng đều không có! Xem ra, em làm việc này đúng là rất thích hợp!"

Một khắc kia, Cố Niệm Hề nhìn chằm chằm số liệu trên tay mình, trầm tư suy nghĩ

Thật ra, lúc mới vừa cô còn cảm thấy không thể tin được. Nhưng vừa mới xem xét lại, Cố Niệm Hề cảm thấy kinh ngạc, vì độ chuẩn xác của nó

Dù gì Cố Niệm Hề cũng tốt nghiệp từ trường đại học chuyên nghiệp, xử lý số liệu có đôi khi còn xuất hiện sai lầm, giống như mấy ngày trước lúc cô đưa cho Đàm Dật Nam xem

Bây giờ nhìn vào tư liệu Đàm Dật Trạch xử lý, số liệu ngay từ đầu đã vô cùng chuẩn xác. Mới đầu cô còn tưởng rằng phương thức hoạch toán của mình có vấn đề, bằng không người không chuyên như Đàm Dật Trạch làm sao có thể xử lý một cách hoàn mỹ như vậy?

Đến lúc Đàm Dật Nam nói câu kia, Cố Niệm Hề mới phát hiện, thì ra mình không sai, mà là người đàn ông của cô có thể làm được đến mức hoàn mỹ như vậy. Ngay cả những việc chưa từng tiếp xúc qua, cũng đều dễ như trở bàn tay!

Giờ phút này, Cố Niệm Hề cầm trên tay số liệu Đàm Dật Trạch xử lý, lần thứ hai cẩn thận lật xem, phát hiện ra quả đúng không có chỗ nào sai

"Em chồng, anh xác định không có chỗ sai sao?" Cẩn thận suy nghĩ một chút, Cố Niệm Hề đánh ra một dòng chữ như vậy

"Không có, anh mới vừa kiểm tra lại mấy lần! Số liệu này xử lý rất chính xác, quả thật có thể nói là chính xác đến kinh điển. Anh tin tưởng Xí Hoa án em làm hôm nay có thể thông qua! Nhưng mà Niệm Hề, đến tột cùng em làm như thế nào vậy? Em cũng biết lúc trước anh ở trường đại học có danh hiệu "Vua số liệu", đối với số liệu lớn như vậy, rất khó bảo trì được độ chuẩn xác. Nhưng em lại làm đến một chút sai lầm cũng không có. Nếu để giáo sư nhìn thấy, tuyệt đối sẽ cam bái hạ phong!"

Thấy Đàm Dật Nam phát đến một câu như vậy, Cố Niệm Hề chỉ thoải mái cười

Xem ra, Đàm tham mưu trưởng nhà cô đúng là che giấu không ít chuyện!

Không để ý đến câu cuối cùng Đàm Dật Nam viết gì, Cố Niệm Hề trực tiếp đóng cửa sổ khung chat, thậm chí ngay cả lời lúc trước nói cũng nhanh chóng xóa bỏ. Sau đó mang theo Xí Hoa án Đàm Dật Trạch đã xử lý tốt, rời khỏi văn phòng

Ra cửa đúng lúc Trần Điềm Điềm không ở vị trí

Cố Niệm Hề nhanh chóng rời đi...

____

Cùng lúc đó, tại một bệnh viện, trước cửa phòng khoa phụ sản có một người đứng ở bên ngoài

Người tới, đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh

Tìm thây bóng dáng quen thuộc, muốn bước vào nhưng lại thôi

Nhưng tầm mắt vẫn dừng lại trên người cô gái mặc áo dài trắng, gương mặt lại tối tăm

Rốt cuộc, đêm qua người hắn thấy có phải là Tô Du Du hay không?

Biết rõ, chỉ cần đi vào hỏi một câu đơn giản như vậy, liền có thể dễ dàng biết được đáp án. Nhưng cân nhắc một chút, người đàn ông này vẫn lựa chọn thu chân về

Cho dù biết, cho dù xác định, cô gái hôm qua ngồi trên xe thân thiết với người đàn ông ngồi bên cạnh chính là Tô Du Du, thì thế nào?

Tô Du Du không phải vợ của hắn, dựa vào cái gì hắn quản chuyện của cô?

Lục Tử Thông vẫn không cho là mình đối với Tô Du Du có cái gì này đó. Đối với hắn mà nói, Tô Du Du chẳng qua chỉ là sự muội đến cùng một thành phố, hắn cho cô sự quan tâm, cho cô sự trợ giúp, cho cô tất cả, chẳng qua chỉ là hắn nghĩ những người từ nơi khác đến đây làm việc rất khó khăn, cho nên đây là khả năng hắn giúp đỡ Tô Du Du mà thôi

Cho dù hôm qua nhìn thấy hình ảnh thân mật kia trên xe, hắn cũng vẫn nghĩ như vậy

Mà khi trong đầu hắn xuất hiện từ "Vợ" hắn mới ý thức được...

Nói cách khác, bên cạnh Tô Du Du nhiều năm như vậy, hắn sớm đã không coi cô là tiểu sư muội đơn giản như vậy

Nghĩ vậy, hai tay hắn lại nắm chặt

"Tiểu Du, cô xem ai đứng ở ngoài cửa đó!" Ngay tại lúc Lục Tử Thông đang suy nghĩ, trong phòng khám bệnh vang lên tiếng nói

Mà Lục Tử Thông lúc đó muốn né tránh, nhưng không kịp nữa rồi. Bởi vì hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy được tầm mắt của Tô Du Du đang dừng trên người hắn

Nhìn thấy Tô Du Du, con ngươi của Lục Tử Thông trong chốc lát co rút lại. Bởi vì hắn nhận ra, tim mình đập nhanh hơn bình thường. Thì ra vừa rồi chính mình đã đoán chính xác. Hắn thật sự thích Tô Du Du

Nhưng người đàn ông này còn chưa kịp hoan hô vì phát hiện của mình, liền nhìn ra gương mặt của cô gái trẻ tuổi kia trầm xuống, giống như là đang tức giận

Một khắc kia, Lục Tử Thông trở nên xao động bất an

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc hắn chào đời, tim vì một cô gái mà nhảy lên. Tại sao vừa thấy hắn, cô lại có biểu tình như vậy?



Trước kia Lục Tử Thông hắn gặp mặt Tô Du Du vô số lần. Trong ấn tượng Tô Du Du đường hoàng mà bừa bãi, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy hắn sẽ đều cười rất đáng yêu, chưa lần nào lại hé gương mặt lạnh lùng như hôm nay

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Tiểu Du, làm sao vậy? Có phải gần đây nhiều bệnh nhân hay không, mới khiến cô ngay cả người quen cũng nhận không ra" Cô gái trong văn phòng nhận thấy sắc mặt khó coi của Tô Du Du cũng khó hiểu nhìn cô

Thật ra, Lục Tử Thông này cô cũng biết

Trước kia có nhiều lần hắn đến tìm Tô Du Du

Mà Tô Du Du mỗi lần nhìn thấy hắn đều tươi cười xinh đẹp

Tuy rằng đến hiện tại, không nghe được chính miệng Tô Du Du nói người đàn ông này là ai, nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Tô Du Du thích người đàn ông này. Bằng không tại sao mỗi lần hắn đến, Tô Du Du đều vui mừng như vậy?

"Tiểu Du, chỗ này tôi nhìn là được! Có chuyện gì, cô cứ đi ra ngoài trước đi!"

"Tốt lắm, cám ơn chị Lưu!" Nói xong, Tô Du Du đi ra khỏi phòng khám bệnh. Đi ngang qua Lục Tử Thông, ánh mắt thoáng nhìn ý bảo hắn đi theo cô

Thấy cô gái trước mặt rời đi, hắn vội vã đuổi theo

Nhìn bóng dáng gần tron gan tấc, Lục Tử Thông cảm thấy có cái gì đó hung hăng đè nặng lồng ngực của hắn, làm cho hắn không thở nổi

"Lục sư huynh, hôm nay không cần đi làm sao?" Đi đến vườn hoa, Tô Du Du ngừng lại. Trước mắt vừa lúc có hồ nước

Theo độ vòng kia, có thể nhìn thấy ánh mặt trời xuyên thẳng đến dưới đáy hồ, nhìn ra ba tia quang mang

Rất nhanh Lục Tử Thông cũng đi đến phía hồ nước

Không biết hai người cứ yên lặng như vậy trong bao lâu, Tô Du Du lúc này mới lên tiếng

"Hôm nay đến phiên anh nghỉ!" Nhìn cô gái bên cạnh ánh mắt vẫn dừng trên hồ nước, Lục Tử Thông mới mở miệng trả lời

"Kia tìm tôi có chuyện gì sao?" Ngụ ý có gì mau nói, không nói sẽ quay về

"Tiểu Du, anh chỉ muốn hỏi em, gần đây công việc có nhiều hay không? Tại sao không đến quán bar? Gọi điện thoại cho em nhiều lần, em cũng không nghe!" Nói đến đây, hắn quay sang nhìn Tô Du Du, nói: "Anh... Anh lo lắng cho em!"

"Ân, gần đây đại khái là mùa xuân đã tới, rất nhiều người xuân tâm nhộn nhạo, phát tao phát lạn, cho nên mang thai sinh non! Đặc biệt gần đây mỗi ngày đều có hơn một trăm người vào bệnh viện!" Tuy rằng Tô Du Du thân là bác sĩ khoa phụ sản có nhiều bực tức, nhưng lọt vào mắt Lục Tử Thông lại trở thành kiểu khác

Bởi vì hắn cảm giác được, Tô Du Du đang nói đến mình

"Tiểu Du, em rốt cuộc làm sao vậy? Có phải giận anh hay không?" Lục Tử Thông cẩn thận hỏi

"Không, tôi sao dám giận Lục đại sư huyng anh?" Lại là một câu không mặn không nhạt từ miệng Tô Du Du truyền ra

Lúc này đây, Lục Tử Thông cảm thấy có thứ gì trong lời nói của Tô Du Du

"Tiểu Du, em rốt cuộc làm sao vậy? Em cũng biết anh căn bản không có ý này. Anh chỉ muốn hỏi, có phải em gần đây bề bộn công việc, bận đến ngay cả điện thoại của anh cũng không nghe được phải không?

Hỏi ra câu này, Lục Tử Thông lại bực dọc, bởi vì trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh đêm qua Tô Du Du ngồi trong xe, mà bên cạnh lại có một người đàn ông đang đưa tay đặt lên đùi của cô

Từ đêm qua đến nay, hình ảnh đó luôn bồi hồi trình diễn trong đầu óc hắn

"Đúng vậy, tôi gần đây rất nhiều việc. Cho nên phiền toái anh, nếu như có người phụ nữ nào ngoài ý muốn mang thai, hay là ngoài ý muốn sinh non, cũng đừng tìm đến tôi. Tôi đây chỉ sợ không tiếp đãi được vị "Khách quý" như vậy. Tô Du Du thừa nhận, mình có chút chanh chua quá phận

Nhưng đây mới chính là Tô Du Du cô!

Người khác mang đến đau đớn cho cô, nhất định sẽ nhận được thập phần đau khổ từ cô

"Tiểu Du, em nói lời này là có ý gì?" Lời nói của Tô Du Du giống như là nắm được cái đuôi của Lục Tử Thông

Mi tâm của hắn lập tức nhíu chắt, nhìn Tô Du Du tràn ngập nghi ngờ cùng bất an

Bởi vì lời nói này của cô, làm cho hắn không khó liên tưởng đến người phụ nữ gần đây thường xuyên dính đến hắn Hoắc Tư Vũ!

Chẳng lẽ, Tô Du Du biết chuyện hắn cùng Hoắc Tư Vũ?

Nhưng hắn đã cảnh cáo Hoắc Tư Vũ, nếu cô ta dám đem chuyện của hai người bọn họ nói cho Tô Du Du biết, hắn nhất định có biện pháp đưa cô lên làm đương kim ngai vàng trong giới AV

"Anh nói tôi là có ý gì! Còn có, nếu anh đến đây nói việc này với tôi, vậy xin trở về đi! Anh cũng thấy công việc gần đây của tôi rất bề bộn, tôi phải trở về tiếp tục làm việc!" Nói xong, Tô Du Du liền nhanh chóng rời đi

"Tiểu Du, chuyện anh muốn nói với em không chỉ có vậy!"

Động tác của Lục tử Thông cũng rất nhanh, thừa dịp Tô Du Du vẫn chưa đi xa, liền lần thứ hai chặn lại

"Còn có chuyện gì, nói mau!"

"Thật ra, là anh muốn hỏi em, đêm qua có ra ngoài hay không?" Nói xong lời kia, Lục Tử Thông im lặng chờ đợi câu trả lời của Tô Du Du

Thấy Tô Du Du nghiêng mặt, mắt của hắn có tia quang mang nhàn nhạt

Nhưng chỉ có Lục Tử Thông mới biết, giờ phút này trong lòng hắn vội vàng đến mức nào

Ngay cả đôi tay ở song song hai bên đùi cũng nắm chặt đến nỗi có thể nghe được tiếng khớp xương xao động

"Có ý gì?" Nghe được lời nói ý tứ hàm xúc không rõ của Lục Tử Thông, Tô Du Du quay đầu nhìn về phía hắn

Nắng xuân chiếu xuống gương mặt của Tô Du Du, khiến cho gương mặt của cô thêm ửng hồng, trong mắt có tia lạnh lùng

"Anh... Anh chỉ muốn hỏi, tối qua anh nhìn thấy có người rất giống em, cùng..." Lục Tử Thông phát hiện, thì ra mình cũng có lúc khẩn trương như vậy. Rõ ràng chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng khi đối mặt với Tô Du Du hắn lại muốn né tránh

"Cùng cái gì?" Híp lại hai tròng mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Cô khẽ cười: "Anh muốn nói, tối hôm qua nhìn thấy tôi cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ?"

Nói lời này, ngay cả chính Tô Du Du cũng vì lời nói của mình làm cho khiếp sợ

Thì ra, Tô Du Du cô cũng có mặt lạnh như vậy

Có phải từ lúc yêu người kia, cô trở nên thay đổi rất nhiều?

Đúng vậy, tối hôm qua cô ở cùng một chỗ với Lăng nhị gia!

Nhưng tại sao hắn lại vội vàng đến chất vấn cô?

Lục Tử Thông hắn có nghĩ tới, cô rốt cuộc vì cái gì mới bị bắt ở cùng với người đàn ông kia hay không?

Đều là vì hắn!

Nếu không bởi vì hắn, Tô Du Du cô chưa bao giờ phải sống chật vật như vậy. Lại càng không bởi vì say rượu, mà sai lầm cho người xấu như Lăng nhị gia khiêng về nhà

Nhưng mà người khởi xướng, hiện tại còn giả trang vô tội

Hơn nữa còn có sắc mặt xấu xí như vậy!

Vừa nghĩ tới đêm đó, Lục Tử Thông cùng Hoắc Tư Vũ thân thiết, Tô Du Du lại cảm thấy ghê tởm

"Tiểu Du, người nào..." Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cô, Lục Tử Thông cảm thấy lời nói này của mình có chút gượng ép, đang chuẩn bị giải thích với Tô Du Du, liền nghe thấy lời nói của cô:

"Đúng vậy, đêm qua tôi cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ, hơn nữa chúng tôi còn cùng ngủ một giường! Nhưng liên quan gì đến Lục Tử Thông anh?"

Hỏi ra câu này, Tô Du Du nhìn thấy hình ảnh phản chiếu lại trong đôi mắt đen của Lục Tử Thông. Hốc mắt hồng nhuận, chóp mũi phiếm hồng, giống như một người yếu ớt chịu không nổi được một kích

Mà cô cũng nghe thấy được giọng nói ấm ách mà đê mê. Nếu không phải phát hiện chính miệng mình nói ra, đánh chết Tô Du Du cô cũng không thừa nhận lời đó là do mình nói

"Tiểu Du, em..."

Thật ra, lúc đầu, Lục Tử Thông cũng tưởng tượng ra vô số đáp án Tô Du Du có thể nói cho hắn

Nhưng thật không ngờ, câu trả lời của cô lại làm cho tim hắn máu chảy đầm đìa

Giờ khắc này, nếu không phải bên cạnh hắn có cái cây cho hắn bám lấy, chỉ sợ hắn đã sớm ngã xuống đất

"Không cần dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, Tô Du Du tôi chính là người như vậy. Cho nên anh có thể đi rồi. Còn có..." Nói đến đây khóe miệng Tô Du Du có độ cong châm chọc: "Về sau nếu như không có chuyện gì, đừng tìm tôi nữa!"

Bấn loạn không chịu nổi, tình yêu ti tiện, cô không cần!

Nói xong lời này, Tô Du Du nhanh chóng rời đi

Cô nghĩ, cô có thể vô cùng tiêu sái đến hoàn mỹ, nhưng khi rời khỏi tầm mắt của Lục Tử Thông, cô phát hiện hai tay mình đã sớm run lên...

Thì ra, tình yêu của cô chưa nở đã tàn

Mà lễ truy điệu của tình yêu này cũng chỉ có cô

Bởi vì, tình yêu này chỉ có một mình Tô Du Du cô yêu đơn phương

___

Từ văn phòng Bác Dạ Triệt đi ra, Cố Niệm Hề cảm thấy bước chân mình khoan khoái rất nhiều, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng có độ cung không tự giác gợi lên

Đàm tham mưu trưởng lần đầu tiên tiếp xúc với Xí Hoa án, lại có thể xử lý đến hoàn mỹ. Hơn thế nữa, còn được băng sơn ngàn nằm Bác Dạ Triệt tán thưởng, này thật sự đúng là ngoài ý muốn

Kết quả này, khiến cho cô gái nào đó ngay lập tức gửi đến một tin nhắn cho Đàm tham mưu trưởng nhà mình: "Đàm tham mưu trưởng, chiều này tan tầm hỏa tốc về nhà, mở cửa có kinh hỉ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook