Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Chương 28: Lưu Hồng Anh Khóc Lóc Kể Lể
Sơn Đính Đích Thái Dương
23/10/2024
“Gia đình tốt nào có dễ tìm đến như vậy, nếu như gả cho người không tốt thì nửa đời sau coi như hỏng.” Lưu Hồng Anh nói rồi lại bắt đầu nức nở: “Vì chị không lấy chồng nên cha mẹ đều mắng chị, nhưng bọn họ cũng không nhìn xem người mà bọn họ giới thiệu toàn là mấy người gì đâu, làm sao chị dám lấy chứ.”
Lâm Hướng Nam hồi tưởng lại đối tượng xem mắt của Lưu Hồng Anh, ngoại trừ một thằng ngốc cuối cùng kia ra thì những người khác cũng coi như đáng tin mà.
Hồ Mỹ Lệ cũng chỉ có cái miệng cay nghiệt một chút thôi chứ bà ta cũng không đến mức tàn nhẫn với mấy đứa con kế được chính tay mình nuôi lớn này, hai đối tượng đầu tiên được giới thiệu, chỉ xét riêng mỗi điều kiện thì thật ra cũng không tồi, chỉ là Lưu Hồng Anh không thích người ta.
Đến đối tượng ngốc nghếch cuối cùng kia là Lưu Lão Hắc thúc đẩy, chứ không thể trách Hồ Mỹ Lệ được.
Lưu Hồng Anh khóc rất đau lòng: “Vì mua công việc cho hai đứa em trai mà trong cái nhà này không chứa nổi hai chị em chúng ta nữa rồi.”
“Không phải vẫn chứa chị ở nhà tận một năm hay sao?”
Nếu không phải có chướng ngại vật về quê thúc ép thì Lâm Hướng Nam cũng muốn ở nhà làm một đứa ăn bám không có công ăn việc làm.
“Nhưng hôm nay cha đã ra tối hậu thư cho chị rồi.” Lưu Hồng Anh nghẹn ngào nói: “Cha mẹ ghét chị.”
Lâm Hướng Nam không có hứng thú làm đứa em gái tri kỷ nên cố tình ngáp dài một cái: “Đừng nói nữa, tôi phải ngủ đây.”
Cô thật sự không muốn ngủ chung một phòng với người khác, nhưng điều kiện gia đình thật sự có hạn, không thể chừa ra được một căn phòng khác.
“Hu hu hu!” Lưu Hồng Anh níu góc chăn, thấp giọng nức nở.
Bộ dạng này của cô ta quá ồn ào khiến Lâm Hướng Nam không có cách nào ngủ được, cô tức giận trực tiếp ngồi bật dậy.
“Khóc khóc khóc, bao nhiêu phúc đều bị tiếng khóc của chị đuổi đi hết rồi, chị càng khóc thì cuộc sống càng khổ mà thôi.”
Tiếng khóc của Lưu Hồng Anh lập tức ngừng lại.
Lâm Hướng Nam lại không định ngậm miệng: “Nếu chị chê bai đối tượng mà người lớn tìm cho mình vậy chị tự đi mà tìm một người tốt ấy, nếu chị không muốn lấy chồng thì tự nghĩ cách tìm một công việc đi.”
“Ngày nào cũng chỉ biết khóc, khóc có tác dụng gì không?”
“Muốn khóc thì chị cũng nên khóc trước mặt cha chị ấy, chứ chị khóc với tôi làm gì, ồn ào làm tôi không ngủ được.”
Mặt của Lưu Hồng Anh nghẹn đến đỏ bừng, không hề phản bác, cô ta vừa tức vừa ấm ức kéo chăn lên cao, cả người đều giấu trong chăn.
Cuối cùng bên tai cũng được yên tĩnh, Lâm Hướng Nam thở dài một tiếng, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ với vẻ thỏa mãn.
Gần tốt nghiệp rồi, việc ở trường học không nhiều, các bạn học người nên tìm công việc thì tìm công việc, nên xem mắt thì đi xem mắt.
Lâm Hướng Nam đến trường được hai ngày, tới cuối tuần, cô vừa rời giường đã bị Hồ Mỹ Lệ canh chừng ăn mặc.
Lâm Hướng Nam hồi tưởng lại đối tượng xem mắt của Lưu Hồng Anh, ngoại trừ một thằng ngốc cuối cùng kia ra thì những người khác cũng coi như đáng tin mà.
Hồ Mỹ Lệ cũng chỉ có cái miệng cay nghiệt một chút thôi chứ bà ta cũng không đến mức tàn nhẫn với mấy đứa con kế được chính tay mình nuôi lớn này, hai đối tượng đầu tiên được giới thiệu, chỉ xét riêng mỗi điều kiện thì thật ra cũng không tồi, chỉ là Lưu Hồng Anh không thích người ta.
Đến đối tượng ngốc nghếch cuối cùng kia là Lưu Lão Hắc thúc đẩy, chứ không thể trách Hồ Mỹ Lệ được.
Lưu Hồng Anh khóc rất đau lòng: “Vì mua công việc cho hai đứa em trai mà trong cái nhà này không chứa nổi hai chị em chúng ta nữa rồi.”
“Không phải vẫn chứa chị ở nhà tận một năm hay sao?”
Nếu không phải có chướng ngại vật về quê thúc ép thì Lâm Hướng Nam cũng muốn ở nhà làm một đứa ăn bám không có công ăn việc làm.
“Nhưng hôm nay cha đã ra tối hậu thư cho chị rồi.” Lưu Hồng Anh nghẹn ngào nói: “Cha mẹ ghét chị.”
Lâm Hướng Nam không có hứng thú làm đứa em gái tri kỷ nên cố tình ngáp dài một cái: “Đừng nói nữa, tôi phải ngủ đây.”
Cô thật sự không muốn ngủ chung một phòng với người khác, nhưng điều kiện gia đình thật sự có hạn, không thể chừa ra được một căn phòng khác.
“Hu hu hu!” Lưu Hồng Anh níu góc chăn, thấp giọng nức nở.
Bộ dạng này của cô ta quá ồn ào khiến Lâm Hướng Nam không có cách nào ngủ được, cô tức giận trực tiếp ngồi bật dậy.
“Khóc khóc khóc, bao nhiêu phúc đều bị tiếng khóc của chị đuổi đi hết rồi, chị càng khóc thì cuộc sống càng khổ mà thôi.”
Tiếng khóc của Lưu Hồng Anh lập tức ngừng lại.
Lâm Hướng Nam lại không định ngậm miệng: “Nếu chị chê bai đối tượng mà người lớn tìm cho mình vậy chị tự đi mà tìm một người tốt ấy, nếu chị không muốn lấy chồng thì tự nghĩ cách tìm một công việc đi.”
“Ngày nào cũng chỉ biết khóc, khóc có tác dụng gì không?”
“Muốn khóc thì chị cũng nên khóc trước mặt cha chị ấy, chứ chị khóc với tôi làm gì, ồn ào làm tôi không ngủ được.”
Mặt của Lưu Hồng Anh nghẹn đến đỏ bừng, không hề phản bác, cô ta vừa tức vừa ấm ức kéo chăn lên cao, cả người đều giấu trong chăn.
Cuối cùng bên tai cũng được yên tĩnh, Lâm Hướng Nam thở dài một tiếng, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ với vẻ thỏa mãn.
Gần tốt nghiệp rồi, việc ở trường học không nhiều, các bạn học người nên tìm công việc thì tìm công việc, nên xem mắt thì đi xem mắt.
Lâm Hướng Nam đến trường được hai ngày, tới cuối tuần, cô vừa rời giường đã bị Hồ Mỹ Lệ canh chừng ăn mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.