Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Chương 40: Ly Hôn, Nhất Định Phải Ly Hôn!
Sơn Đính Đích Thái Dương
25/10/2024
Hai mắt cô ta đỏ hoe, vội ôm ống quần của Lưu Lão Hắc, vừa khóc vừa gào lên: “Cha, con biết sai rồi mà.”
Cô ta vừa khóc như thế lại khơi dậy một chút tình thương của cha vốn đã không nhiều của Lưu Lão Hắc, lực tay của ông ta lập tức nhẹ đi, kéo cô ta đứng dậy rồi nói: “Mau theo tao về nhà giải thích với mẹ và em gái mày.”
Bây giờ toàn bộ người trong viện tử đều đang xem náo nhiệt, Lâm Hướng Nam chọc vào cánh tay của Hồ Mỹ Lệ, nhỏ giọng thì thầm bên tai: “Mẹ nhìn bộ dạng của bọn họ đi, chắc chắn lại muốn nhẹ nhàng cho qua chuyện này đấy, vụ này mà mẹ vẫn có thể nhịn được sao?”
Với tính cách đó của Hồ Mỹ Lệ có thể nhịn được mới là lạ.
Hồ Mỹ Lệ trừng mắt nhìn Lưu Lão Hắc, bà ta nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Ly hôn! Nhất định phải ly hôn! Tôi không muốn sống tiếp với ông nữa.”
Quần chúng hóng hớt vừa định về nhà thì nghe được câu này, bọn họ lại dừng bước chân, nhìn về phía bà ta với ánh mắt sáng quắc, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao.
Trước đây Hồ Mỹ Lệ nhắc tới ly hôn là người trong viện tử đều sẽ khuyên nhủ, nhưng bây giờ bà ta đề nghị ly hôn, cả một đám người chỉ phát ra tiếng kêu ngạc nhiên, tự giác ném cái họa này lên đầu Lưu Hồng Anh.
“Đã sớm nhìn ra được Lưu Hồng Anh là cái đứa chuyên phá nhà rồi, từ lúc cô ta về lại thành phố, gia đình bọn họ chưa từng được bình yên. Lần này thì hay rồi, cướp luôn người đàn ông của em gái lại còn khiến cha mình sắp phải ly hôn nữa chứ.”
“Tình cảm vợ chồng mười mấy năm của người ta mà bị chia rẽ như vậy.”
“Hồ Mỹ Lệ cũng đã nuôi con nhỏ này mười mấy năm rồi đấy, chồng thì thô kệch, cái ăn cái mặc của tụi trẻ con trong nhà có cái nào không phải do Hồ Mỹ Lệ lo toan chứ. Bây giờ con cái lớn rồi lại muốn đuổi mẹ kế đi, cái thứ tán tận lương tâm.”
Không quan tâm mọi người đang bàn tán sôi nổi, Lâm Hướng Nam lớn tiếng tuyên bố một cách hùng hồn: “Mẹ, con ủng hộ mẹ!”
Lâm Hướng Tây cũng theo sát sau đó: “Mẹ, con cũng ủng hộ mẹ.”
“Chuyện của trưởng bối, hai đứa các con chen miệng vào làm gì?” Lưu Lão Hắc lườm Lâm Hướng Nam một cái rồi vội vàng nói với Hồ Mỹ Lệ: “Có chuyện gì chúng ta về nhà rồi hãy nói, đừng ở bên ngoài để mọi người xem trò cười.”
Hồ Mỹ Lệ hất tay ông ta ra: “Trò cười á? Tôi đã là trò cười từ lâu rồi ấy chứ? Ngày mai không chỉ toàn bộ người trong viện tử này sẽ chê cười tôi mà người trong xưởng cũng sẽ chê cười tôi.”
“Chuyện này là lỗi của Hồng Anh, bà về nhà đánh nó, chửi nó cũng được, bà không ra tay thì tôi cũng sẽ ra tay thay bà.” Lưu Lão Hắc cúi đầu nhận sai.
“Ông biết lễ nghĩa liêm sỉ nhưng Hồng Anh chưa chắc đã biết.”
Hồ Mỹ Lệ cười lạnh lùng, tiếp tục phân bua trước mặt mọi người: “Người trong viện tử đều biết tiêu chuẩn của Tiểu Nam nhà chúng tôi cao, hoàn toàn không thích họ Triệu kia, là họ Triệu kia sống chế đòi đeo bám Tiểu Nam nhà chúng tôi. Sao đây, họ Triệu, ngoài mặt theo đuổi Tiểu Nam nhà chúng tôi nhưng sau lưng lại kết đối tượng với Hồng Anh? Dù sao nói câu này ra tôi cũng không tin.”
Cô ta vừa khóc như thế lại khơi dậy một chút tình thương của cha vốn đã không nhiều của Lưu Lão Hắc, lực tay của ông ta lập tức nhẹ đi, kéo cô ta đứng dậy rồi nói: “Mau theo tao về nhà giải thích với mẹ và em gái mày.”
Bây giờ toàn bộ người trong viện tử đều đang xem náo nhiệt, Lâm Hướng Nam chọc vào cánh tay của Hồ Mỹ Lệ, nhỏ giọng thì thầm bên tai: “Mẹ nhìn bộ dạng của bọn họ đi, chắc chắn lại muốn nhẹ nhàng cho qua chuyện này đấy, vụ này mà mẹ vẫn có thể nhịn được sao?”
Với tính cách đó của Hồ Mỹ Lệ có thể nhịn được mới là lạ.
Hồ Mỹ Lệ trừng mắt nhìn Lưu Lão Hắc, bà ta nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Ly hôn! Nhất định phải ly hôn! Tôi không muốn sống tiếp với ông nữa.”
Quần chúng hóng hớt vừa định về nhà thì nghe được câu này, bọn họ lại dừng bước chân, nhìn về phía bà ta với ánh mắt sáng quắc, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao.
Trước đây Hồ Mỹ Lệ nhắc tới ly hôn là người trong viện tử đều sẽ khuyên nhủ, nhưng bây giờ bà ta đề nghị ly hôn, cả một đám người chỉ phát ra tiếng kêu ngạc nhiên, tự giác ném cái họa này lên đầu Lưu Hồng Anh.
“Đã sớm nhìn ra được Lưu Hồng Anh là cái đứa chuyên phá nhà rồi, từ lúc cô ta về lại thành phố, gia đình bọn họ chưa từng được bình yên. Lần này thì hay rồi, cướp luôn người đàn ông của em gái lại còn khiến cha mình sắp phải ly hôn nữa chứ.”
“Tình cảm vợ chồng mười mấy năm của người ta mà bị chia rẽ như vậy.”
“Hồ Mỹ Lệ cũng đã nuôi con nhỏ này mười mấy năm rồi đấy, chồng thì thô kệch, cái ăn cái mặc của tụi trẻ con trong nhà có cái nào không phải do Hồ Mỹ Lệ lo toan chứ. Bây giờ con cái lớn rồi lại muốn đuổi mẹ kế đi, cái thứ tán tận lương tâm.”
Không quan tâm mọi người đang bàn tán sôi nổi, Lâm Hướng Nam lớn tiếng tuyên bố một cách hùng hồn: “Mẹ, con ủng hộ mẹ!”
Lâm Hướng Tây cũng theo sát sau đó: “Mẹ, con cũng ủng hộ mẹ.”
“Chuyện của trưởng bối, hai đứa các con chen miệng vào làm gì?” Lưu Lão Hắc lườm Lâm Hướng Nam một cái rồi vội vàng nói với Hồ Mỹ Lệ: “Có chuyện gì chúng ta về nhà rồi hãy nói, đừng ở bên ngoài để mọi người xem trò cười.”
Hồ Mỹ Lệ hất tay ông ta ra: “Trò cười á? Tôi đã là trò cười từ lâu rồi ấy chứ? Ngày mai không chỉ toàn bộ người trong viện tử này sẽ chê cười tôi mà người trong xưởng cũng sẽ chê cười tôi.”
“Chuyện này là lỗi của Hồng Anh, bà về nhà đánh nó, chửi nó cũng được, bà không ra tay thì tôi cũng sẽ ra tay thay bà.” Lưu Lão Hắc cúi đầu nhận sai.
“Ông biết lễ nghĩa liêm sỉ nhưng Hồng Anh chưa chắc đã biết.”
Hồ Mỹ Lệ cười lạnh lùng, tiếp tục phân bua trước mặt mọi người: “Người trong viện tử đều biết tiêu chuẩn của Tiểu Nam nhà chúng tôi cao, hoàn toàn không thích họ Triệu kia, là họ Triệu kia sống chế đòi đeo bám Tiểu Nam nhà chúng tôi. Sao đây, họ Triệu, ngoài mặt theo đuổi Tiểu Nam nhà chúng tôi nhưng sau lưng lại kết đối tượng với Hồng Anh? Dù sao nói câu này ra tôi cũng không tin.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.