Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Chương 20: Mẹ, Mẹ Định Khi Nào Thì Ly Hôn
Sơn Đính Đích Thái Dương
21/10/2024
Dù sao bắt đầu từ lúc Lưu Hồng Anh về thành phố vì bị bệnh, Hồ Mỹ Lệ cũng chướng mắt cô ta, dù vô lý vẫn có thể giảo biện vài phần.
Lưu Hồng Anh đã sớm quen lắm rồi, cô ta bình tĩnh chuyển chủ đề: “Tiểu Nam đã về rồi sao? Nhìn bộ dạng của em chắc là cuộc sống ở nông thôn cũng không khổ sở gì cho lắm nhỉ.”
“Cũng được, rất nhẹ nhàng.”
Mấy hôm nay toàn đi chơi, có thể mệt được bao nhiêu.
Lưu Hồng Anh nói với vẻ khen ngợi: “Chị đã bảo tình hình ở nông thôn hiện giờ tốt hơn mấy năm của bọn chị mà.”
“Tốt? Tốt cái mẹ gì?” Hồ Mỹ Lệ lập tức ném cái chậu sắt lên bàn bếp rồi chửi: “Tôi biết ngay chị không có lòng tốt gì rồi mà, muốn xúi giục Tiểu Nam nhà chúng tôi về nông thôn đúng không? Chị chịu khổ rồi nên chướng mắt Tiểu Nam nhà chúng tôi được sống thoải mái!”
Lưu Hồng Anh vốn dĩ đã có ý này, bị vạch trần cũng không thấy ngại: “Tiểu Nam vốn cũng nên về quê, mẹ chửi con thì có tác dụng gì? Lẽ nào đợi lãnh đạo ở xưởng và người trên phố tới, mẹ cũng chửi luôn sao?”
Nói xong, cô ta nhanh chóng rời khỏi nhà bếp vì sợ bị ăn đập.
“Người này đúng là chẳng ra làm sao!” Lâm Hướng Nam quay đầu nhìn về phía Hồ Mỹ Lệ: “Mẹ, mẹ định khi nào thì ly hôn?”
Hồ Mỹ Lệ lườm cô: “Con nghĩ đây là trẻ con chơi đồ hàng mà muốn ly hôn thì ly hôn sao?”
Bà ta muốn đưa Lâm Hướng Nam về quê để cải tạo nhưng có phải đã cải tạo quá lố rồi không? Trước khi về nông thôn, vì gia đình hòa thuận mà Lâm Hướng Nam còn chủ động yêu cầu về quê, nhưng về được một chuyến còn bắt đầu xúi giục bà ta ly hôn.
Đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa uống, ở nhà đông con, muốn gì cũng chỉ có thể tự mình chủ động tranh giành, bằng không sẽ bị bỏ qua.
Lưu Hồng Hà cũng tốt nghiệp vào năm nay nhưng lại rất biết tính toán cho bản thân, vừa khóc vừa gào đòi gia đình phải mua công việc cho mình, còn lôi anh ruột của mình ra để so sánh.
Ý của cậu ta chính là nếu như cái nhà này không mua công việc cho cậu ta mà đưa cậu ta về nông thôn, thì cậu ta sẽ hận Lưu Lão Hắc cả đời. Lưu Lão Hắc còn có thể làm thế nào được nữa, chỉ có thể tốn công tốn sức mưu tính cho cậu ta thôi.
Biết được Lâm Hướng Nam đã thay đổi ý định, không muốn về quê nữa, người sốt ruột nhất trong nhà chính là Lưu Hồng Hà.
Sáng ngày hôm sau đi học, Lưu Hồng Hà đặc biệt đi đường vòng, chặn ngay trước mặt Lâm Hướng Nam.
Lâm Hướng Nam liếc mắt quan sát cậu ta với vẻ khó hiểu: “Cậu cấp hai, tôi cấp ba, hai chúng ta cũng không chung đường, cậu đứng đây làm gì?”
“Chị nói chị không muốn về quê?” Lưu Hồng Hà chất vấn: “Mẹ chị đã lén lút tìm được công việc cho chị rồi đúng không?”
“Hóa ra là vì chuyện này à.” Lâm Hướng Nam cũng chẳng muốn để ý đến cậu ta mà tiếp tục bước đi: “Chẳng liên quan gì đến cậu hết, bớt lo chuyện bao đồng đi.”
“Sao lại không liên quan đến tôi. Số tiền mà mẹ chị bỏ ra mua công việc cho chị là của nhà họ Lưu chúng tôi, công việc này vốn là của tôi!”
Lưu Hồng Anh đã sớm quen lắm rồi, cô ta bình tĩnh chuyển chủ đề: “Tiểu Nam đã về rồi sao? Nhìn bộ dạng của em chắc là cuộc sống ở nông thôn cũng không khổ sở gì cho lắm nhỉ.”
“Cũng được, rất nhẹ nhàng.”
Mấy hôm nay toàn đi chơi, có thể mệt được bao nhiêu.
Lưu Hồng Anh nói với vẻ khen ngợi: “Chị đã bảo tình hình ở nông thôn hiện giờ tốt hơn mấy năm của bọn chị mà.”
“Tốt? Tốt cái mẹ gì?” Hồ Mỹ Lệ lập tức ném cái chậu sắt lên bàn bếp rồi chửi: “Tôi biết ngay chị không có lòng tốt gì rồi mà, muốn xúi giục Tiểu Nam nhà chúng tôi về nông thôn đúng không? Chị chịu khổ rồi nên chướng mắt Tiểu Nam nhà chúng tôi được sống thoải mái!”
Lưu Hồng Anh vốn dĩ đã có ý này, bị vạch trần cũng không thấy ngại: “Tiểu Nam vốn cũng nên về quê, mẹ chửi con thì có tác dụng gì? Lẽ nào đợi lãnh đạo ở xưởng và người trên phố tới, mẹ cũng chửi luôn sao?”
Nói xong, cô ta nhanh chóng rời khỏi nhà bếp vì sợ bị ăn đập.
“Người này đúng là chẳng ra làm sao!” Lâm Hướng Nam quay đầu nhìn về phía Hồ Mỹ Lệ: “Mẹ, mẹ định khi nào thì ly hôn?”
Hồ Mỹ Lệ lườm cô: “Con nghĩ đây là trẻ con chơi đồ hàng mà muốn ly hôn thì ly hôn sao?”
Bà ta muốn đưa Lâm Hướng Nam về quê để cải tạo nhưng có phải đã cải tạo quá lố rồi không? Trước khi về nông thôn, vì gia đình hòa thuận mà Lâm Hướng Nam còn chủ động yêu cầu về quê, nhưng về được một chuyến còn bắt đầu xúi giục bà ta ly hôn.
Đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa uống, ở nhà đông con, muốn gì cũng chỉ có thể tự mình chủ động tranh giành, bằng không sẽ bị bỏ qua.
Lưu Hồng Hà cũng tốt nghiệp vào năm nay nhưng lại rất biết tính toán cho bản thân, vừa khóc vừa gào đòi gia đình phải mua công việc cho mình, còn lôi anh ruột của mình ra để so sánh.
Ý của cậu ta chính là nếu như cái nhà này không mua công việc cho cậu ta mà đưa cậu ta về nông thôn, thì cậu ta sẽ hận Lưu Lão Hắc cả đời. Lưu Lão Hắc còn có thể làm thế nào được nữa, chỉ có thể tốn công tốn sức mưu tính cho cậu ta thôi.
Biết được Lâm Hướng Nam đã thay đổi ý định, không muốn về quê nữa, người sốt ruột nhất trong nhà chính là Lưu Hồng Hà.
Sáng ngày hôm sau đi học, Lưu Hồng Hà đặc biệt đi đường vòng, chặn ngay trước mặt Lâm Hướng Nam.
Lâm Hướng Nam liếc mắt quan sát cậu ta với vẻ khó hiểu: “Cậu cấp hai, tôi cấp ba, hai chúng ta cũng không chung đường, cậu đứng đây làm gì?”
“Chị nói chị không muốn về quê?” Lưu Hồng Hà chất vấn: “Mẹ chị đã lén lút tìm được công việc cho chị rồi đúng không?”
“Hóa ra là vì chuyện này à.” Lâm Hướng Nam cũng chẳng muốn để ý đến cậu ta mà tiếp tục bước đi: “Chẳng liên quan gì đến cậu hết, bớt lo chuyện bao đồng đi.”
“Sao lại không liên quan đến tôi. Số tiền mà mẹ chị bỏ ra mua công việc cho chị là của nhà họ Lưu chúng tôi, công việc này vốn là của tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.