Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Chương 23: Ngay Cả Cha Cũng Không Giúp Con
Sơn Đính Đích Thái Dương
22/10/2024
Lúc đánh nhau ở trường học, cũng không phải không có đối thủ to con hơn cậu ta, nhưng lúc đụng độ thì cậu ta vẫn có sức đánh trả. Nào có giống Lâm Hướng Nam, có thể hạ gục cậu ta một cách nhẹ nhàng như thế.
“Làm gì đấy? Sao hai anh em tụi bây lại đánh nhau nữa vậy. Từ nhỏ đến lớn toàn đánh nhau, đánh suốt nhiều năm như thế, hai đứa bây không thể nghỉ một chút được sao?”
Nghe thấy động tĩnh, Hồ Mỹ Lệ và Lưu Lão Hắc đều buông công việc trong tay, định tới khuyên ngăn.
Nhìn thấy Lâm Hướng Nam cũng có mặt ở đó, xét thấy hình tượng tốt đẹp của cô trước đây. Lưu Lão Hắc trực tiếp định tội Lưu Hồng Hà: “Thằng ranh con này càng ngày càng chẳng ra làm sao, còn dám bắt nạt cả chị mày nữa?”
Vừa rồi bị Lâm Hướng Nam đánh mà Lưu Hồng Hà cũng không cảm thấy ấm ức gì cả, nhưng bị cha mình chửi một câu thôi, cậu ta lập tức không nhịn được nữa: “Cha, cha là cha ruột của con đấy! Ngay cả cha cũng không giúp con!”
Hai mắt lại đau, trong lòng lại ấm ức, Lưu Hồng Hà lớn tiếng òa khóc.
Bộ dáng chật vật đó của cậu ta khiến cho Lâm Hướng Tây sững sờ. Lưu Hồng Hà chính là đứa trẻ hư đốn nhất ở cái nhà này, tuổi còn nhỏ nhưng tính nết tệ hại, rất ít có khi nào cậu ta chịu thiệt.
Thấy cậu ta khóc, Lâm Hướng Tây liếc mắt nhìn sắc mặt của Hồ Mỹ Lệ, cậu cũng không cam lòng chịu yếu thế mà tố giác: “Mẹ, anh Hồng Hà đe dọa chị hai, muốn ép chị hai phải về quê.”
Lâm Hướng Nam thấy náo nhiệt cũng không ngại lớn chuyện, cô lập tức thêm dầu vào lửa: “Không sai, Hồng Hà đã uy hiếp con.”
“Hai đứa mày đánh tao mà còn dám mách lẻo?” Lưu Hồng Hà khó tin, chỉ vào hai mắt sưng đỏ của mình rồi cũng tố giác: “Cha, hôm nay không biết chị hai cầm thứ gì phun vào mắt con, suýt chút nữa làm mù mắt con.”
“Hả? Không phải, tôi không có.” Lâm Hướng Nam xua tay với vẻ vô tội: “Không phải cậu khóc nên mắt mới sưng đỏ hay sao? Sao có thể đổ tại tôi được?”
Trận cãi vã giữa những đứa trẻ, hoặc là Hồ Mỹ Lệ và Lưu Lão Hắc đều không quản, hoặc là cho mỗi đứa năm mươi roi, nhất là khi đôi bên đều cố chấp với lời nói của mình.
Hồ Mỹ Lệ vỗ bàn một cái, nói với vẻ hơi bực tức: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Ban ngày tôi đi làm đã bận đến quay mòng mòng rồi, nào có thời gian nhàn rỗi để nghe anh chị kiện tụng nữa, đứa nào còn cãi nữa sẽ không được ăn cơm, ra ngoài sân đứng phạt hết cho tôi!”
Đã lớn như thế rồi mà vẫn phải ra ngoài đứng phạt, mất mặt bao nhiêu.
Lâm Hướng Nam lập tức cười hì hì, tỏ vẻ: “Con đi bưng bát giúp mẹ.”
Đợi cả gia đình ngồi nghiêm chỉnh vào bàn cơm, một trận chiến gia đình lại bị gạt qua trong mơ hồ như thế.
Lưu Hồng Hà và Lâm Hướng Nam chỉ dám lén lút trừng mắt nhìn nhau trên bàn cơm, chứ hoàn toàn không dám cãi nhau.
Cơm trưa hôm nay rất đơn giản, cơm lương thực phụ ăn kèm với dưa cải xào nước, ít dầu ít muối, cộng thêm tay nghề nấu nướng kém cỏi của Hồ Mỹ Lệ, mùi vị thật sự rất bình thường. Lâm Hướng Nam và vài ba miếng cho hết cơm trong bát rồi dứt khoát xuống bàn cơm.
“Làm gì đấy? Sao hai anh em tụi bây lại đánh nhau nữa vậy. Từ nhỏ đến lớn toàn đánh nhau, đánh suốt nhiều năm như thế, hai đứa bây không thể nghỉ một chút được sao?”
Nghe thấy động tĩnh, Hồ Mỹ Lệ và Lưu Lão Hắc đều buông công việc trong tay, định tới khuyên ngăn.
Nhìn thấy Lâm Hướng Nam cũng có mặt ở đó, xét thấy hình tượng tốt đẹp của cô trước đây. Lưu Lão Hắc trực tiếp định tội Lưu Hồng Hà: “Thằng ranh con này càng ngày càng chẳng ra làm sao, còn dám bắt nạt cả chị mày nữa?”
Vừa rồi bị Lâm Hướng Nam đánh mà Lưu Hồng Hà cũng không cảm thấy ấm ức gì cả, nhưng bị cha mình chửi một câu thôi, cậu ta lập tức không nhịn được nữa: “Cha, cha là cha ruột của con đấy! Ngay cả cha cũng không giúp con!”
Hai mắt lại đau, trong lòng lại ấm ức, Lưu Hồng Hà lớn tiếng òa khóc.
Bộ dáng chật vật đó của cậu ta khiến cho Lâm Hướng Tây sững sờ. Lưu Hồng Hà chính là đứa trẻ hư đốn nhất ở cái nhà này, tuổi còn nhỏ nhưng tính nết tệ hại, rất ít có khi nào cậu ta chịu thiệt.
Thấy cậu ta khóc, Lâm Hướng Tây liếc mắt nhìn sắc mặt của Hồ Mỹ Lệ, cậu cũng không cam lòng chịu yếu thế mà tố giác: “Mẹ, anh Hồng Hà đe dọa chị hai, muốn ép chị hai phải về quê.”
Lâm Hướng Nam thấy náo nhiệt cũng không ngại lớn chuyện, cô lập tức thêm dầu vào lửa: “Không sai, Hồng Hà đã uy hiếp con.”
“Hai đứa mày đánh tao mà còn dám mách lẻo?” Lưu Hồng Hà khó tin, chỉ vào hai mắt sưng đỏ của mình rồi cũng tố giác: “Cha, hôm nay không biết chị hai cầm thứ gì phun vào mắt con, suýt chút nữa làm mù mắt con.”
“Hả? Không phải, tôi không có.” Lâm Hướng Nam xua tay với vẻ vô tội: “Không phải cậu khóc nên mắt mới sưng đỏ hay sao? Sao có thể đổ tại tôi được?”
Trận cãi vã giữa những đứa trẻ, hoặc là Hồ Mỹ Lệ và Lưu Lão Hắc đều không quản, hoặc là cho mỗi đứa năm mươi roi, nhất là khi đôi bên đều cố chấp với lời nói của mình.
Hồ Mỹ Lệ vỗ bàn một cái, nói với vẻ hơi bực tức: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Ban ngày tôi đi làm đã bận đến quay mòng mòng rồi, nào có thời gian nhàn rỗi để nghe anh chị kiện tụng nữa, đứa nào còn cãi nữa sẽ không được ăn cơm, ra ngoài sân đứng phạt hết cho tôi!”
Đã lớn như thế rồi mà vẫn phải ra ngoài đứng phạt, mất mặt bao nhiêu.
Lâm Hướng Nam lập tức cười hì hì, tỏ vẻ: “Con đi bưng bát giúp mẹ.”
Đợi cả gia đình ngồi nghiêm chỉnh vào bàn cơm, một trận chiến gia đình lại bị gạt qua trong mơ hồ như thế.
Lưu Hồng Hà và Lâm Hướng Nam chỉ dám lén lút trừng mắt nhìn nhau trên bàn cơm, chứ hoàn toàn không dám cãi nhau.
Cơm trưa hôm nay rất đơn giản, cơm lương thực phụ ăn kèm với dưa cải xào nước, ít dầu ít muối, cộng thêm tay nghề nấu nướng kém cỏi của Hồ Mỹ Lệ, mùi vị thật sự rất bình thường. Lâm Hướng Nam và vài ba miếng cho hết cơm trong bát rồi dứt khoát xuống bàn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.