Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Chương 44: Người Nhà Mẹ Đẻ Chống Lưng
Sơn Đính Đích Thái Dương
25/10/2024
Đợi đến ngày hôm sau, lúc người trong viện tử thức dậy rửa mặt và nấu cơm trông thấy đám người Hồ Mỹ Lệ, tất cả đều giật nảy mình.
Chỉ sau một đêm, máu tụ trên mặt mọi người tan ra, trong nhà ngoại trừ Lâm Hướng Nam thì trên mặt tất cả mọi người đều có vết xanh tím, mắt của Lưu Lão Hắc còn sưng híp thành đường chỉ.
Hồ Mỹ Lệ tinh thần uể oải, mang dấu bàn tay trên mặt nói với bà chị thân thiết trong viện tử rằng: “Hôm nay chúng tôi không đến xưởng, chị xin nghỉ giúp nhé.”
“Tôi hiểu.” Đối phương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vừa định hóng hớt tình hình chiến trận thì nhìn thấy Hồ Mỹ Lệ nhanh chóng đi ra ngoài.
Trên gương mặt của Lâm Hướng Tây cũng có vết bầm nên không tiện ra cửa. Lúc Lâm Hướng Nam đến trường học xin nghỉ cũng thuận đường xin nghỉ giúp cậu luôn.
Đợi khi Lâm Hướng Nam xin nghỉ trở về nhà, vừa mới về đến cổng sân đã có một bác gái liếc mắt ra hiệu cho cô, sau đó hào hứng nói: “Ông ngoại cháu với hai cậu cháu tới kìa.”
Một bác gái khác lại nháy mắt ra hiệu: “Đều dẫn người tới để chống lưng cho mẹ con các cháu đấy.”
Lâm Hướng Nam cười lúng túng.
Nói ra có khả năng mọi người không tin nhưng hôm qua người bị đánh thảm nhất chính là Lưu Lão Hắc.
Ai kêu ông ta định tát vào mặt Lâm Hướng Nam chứ, Lâm Hướng Nam cũng không nhịn được cái tính cách thối nát này của ông ta, dám động tay thì nên chuẩn bị sẵn sàng bị ăn đập đi.
Tuy rằng tối hôm qua Hồ Mỹ Lệ đã đánh thắng nhưng hôm nay vẫn tìm người nhà mẹ đẻ tới đây trút giận cho mình một cách hùng hổ như cũ.
Hồ Đại Hỉ nổi giận đùng đùng đi tới, trong đầu chỉ nghĩ gặp được Lưu Lão Hằng thì cứ đấm một quyền trước đã rồi nói sau.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó của Lưu Lão Hắc, ông ta lại không xuống tay được.
Trên gương mặt đó không có một chỗ da nào lành lặn, đánh vào đâu cũng thấy không hợp lý hết.
Ông ta liếc mắt nhìn Hồ Mỹ Lệ với vẻ hơi ngạc nhiên nhưng lúc quay đầu lại nói hùng hổ hỏi Lưu Lão Hắc: “Tối hôm qua mày ra tay với em gái tao?”
Hồ Mỹ Lệ lập tức ấm ức, chỉ ra bằng chứng rồi nói: “Ông ta đánh vào mặt em, dù sao em cũng không sống với ông ta nữa, em muốn ly hôn với ông ta.”
“Anh cả, anh nhìn mặt em đi.” Lưu Lão Hắc cũng tấm tức bảo: “Em đã bị đánh thành ra thế này rồi, còn muốn em phải làm sao nữa?”
Hồ Đại Hỉ nhìn về phía cha mình với vẻ chột dạ, hỏi ý kiến của ông ta.
Tình hình này cũng không giống với những gì mà Hồ Mỹ Lệ đã nói ở nhà.
Cha Hồ bình tĩnh lên tiếng: “Cho dù thế nào thì một thằng đàn ông như anh ra tay với phụ nữ đã là không đúng rồi. Nhà họ Hồ chúng tôi không có quy tắc này. Tôi chỉ có mỗi một đứa con gái như vậy thôi, lúc Mỹ Lệ còn ở nhà, tôi chiều nó nhất, không thể để nó chịu thiệt thòi được. Tôi ủng hộ chuyện nó ly hôn.”
Lưu Lão Hắc kinh hồn bạt vía: “Cha, con với Mỹ Lệ đã có tình cảm nhiều năm như thế rồi.”
Cha Hồ lắc đầu: “Đây là vấn đề nguyên tắc. Lúc trước Mỹ Lệ chung sống với anh là vì nhìn trúng tính thành thật của anh, nhưng ai ngờ bây giờ anh còn có thể ra tay với nó được.”
Chỉ sau một đêm, máu tụ trên mặt mọi người tan ra, trong nhà ngoại trừ Lâm Hướng Nam thì trên mặt tất cả mọi người đều có vết xanh tím, mắt của Lưu Lão Hắc còn sưng híp thành đường chỉ.
Hồ Mỹ Lệ tinh thần uể oải, mang dấu bàn tay trên mặt nói với bà chị thân thiết trong viện tử rằng: “Hôm nay chúng tôi không đến xưởng, chị xin nghỉ giúp nhé.”
“Tôi hiểu.” Đối phương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vừa định hóng hớt tình hình chiến trận thì nhìn thấy Hồ Mỹ Lệ nhanh chóng đi ra ngoài.
Trên gương mặt của Lâm Hướng Tây cũng có vết bầm nên không tiện ra cửa. Lúc Lâm Hướng Nam đến trường học xin nghỉ cũng thuận đường xin nghỉ giúp cậu luôn.
Đợi khi Lâm Hướng Nam xin nghỉ trở về nhà, vừa mới về đến cổng sân đã có một bác gái liếc mắt ra hiệu cho cô, sau đó hào hứng nói: “Ông ngoại cháu với hai cậu cháu tới kìa.”
Một bác gái khác lại nháy mắt ra hiệu: “Đều dẫn người tới để chống lưng cho mẹ con các cháu đấy.”
Lâm Hướng Nam cười lúng túng.
Nói ra có khả năng mọi người không tin nhưng hôm qua người bị đánh thảm nhất chính là Lưu Lão Hắc.
Ai kêu ông ta định tát vào mặt Lâm Hướng Nam chứ, Lâm Hướng Nam cũng không nhịn được cái tính cách thối nát này của ông ta, dám động tay thì nên chuẩn bị sẵn sàng bị ăn đập đi.
Tuy rằng tối hôm qua Hồ Mỹ Lệ đã đánh thắng nhưng hôm nay vẫn tìm người nhà mẹ đẻ tới đây trút giận cho mình một cách hùng hổ như cũ.
Hồ Đại Hỉ nổi giận đùng đùng đi tới, trong đầu chỉ nghĩ gặp được Lưu Lão Hằng thì cứ đấm một quyền trước đã rồi nói sau.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó của Lưu Lão Hắc, ông ta lại không xuống tay được.
Trên gương mặt đó không có một chỗ da nào lành lặn, đánh vào đâu cũng thấy không hợp lý hết.
Ông ta liếc mắt nhìn Hồ Mỹ Lệ với vẻ hơi ngạc nhiên nhưng lúc quay đầu lại nói hùng hổ hỏi Lưu Lão Hắc: “Tối hôm qua mày ra tay với em gái tao?”
Hồ Mỹ Lệ lập tức ấm ức, chỉ ra bằng chứng rồi nói: “Ông ta đánh vào mặt em, dù sao em cũng không sống với ông ta nữa, em muốn ly hôn với ông ta.”
“Anh cả, anh nhìn mặt em đi.” Lưu Lão Hắc cũng tấm tức bảo: “Em đã bị đánh thành ra thế này rồi, còn muốn em phải làm sao nữa?”
Hồ Đại Hỉ nhìn về phía cha mình với vẻ chột dạ, hỏi ý kiến của ông ta.
Tình hình này cũng không giống với những gì mà Hồ Mỹ Lệ đã nói ở nhà.
Cha Hồ bình tĩnh lên tiếng: “Cho dù thế nào thì một thằng đàn ông như anh ra tay với phụ nữ đã là không đúng rồi. Nhà họ Hồ chúng tôi không có quy tắc này. Tôi chỉ có mỗi một đứa con gái như vậy thôi, lúc Mỹ Lệ còn ở nhà, tôi chiều nó nhất, không thể để nó chịu thiệt thòi được. Tôi ủng hộ chuyện nó ly hôn.”
Lưu Lão Hắc kinh hồn bạt vía: “Cha, con với Mỹ Lệ đã có tình cảm nhiều năm như thế rồi.”
Cha Hồ lắc đầu: “Đây là vấn đề nguyên tắc. Lúc trước Mỹ Lệ chung sống với anh là vì nhìn trúng tính thành thật của anh, nhưng ai ngờ bây giờ anh còn có thể ra tay với nó được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.