Quân Hôn Thập Niên 70: Cả Nhà Cực Phẩm, Chỉ Mình Ta Thiếu Đạo Đức Nhất
Chương 42: Sự Cố
Sơn Đính Đích Thái Dương
25/10/2024
Hồ Mỹ Lệ cũng không khóc nữa mà quệt nước mắt, nói: “Vậy cô đi kiện Triệu Kỳ giở trò lưu manh đi. Tôi và cả người trong viện tử đều có thể làm chứng cho cô.”
Lưu Hồng Anh sợ hãi bật khóc: “Nhưng con đã bị anh ta chiếm lời rồi, không gả cho anh ta thì danh tiếng sẽ hỏng hết, cũng không có gia đình nào dám lấy con về nữa. Con biết Tiểu Nam không thích anh ta cho nên mới giấu diếm thay anh ta, con cũng không có cách nào khác mà.”
Xuất phát từ lòng tín nhiệm đối với người thân, Lưu Hồng Anh vừa giải thích là cha con Lưu Lão Hắc đã đứng về phía cô ta.
“Có khả năng chuyện này thật sự chỉ là sự cố.”
Lâm Hướng Nam lại không trúng chiêu này, cô nhắc nhở: “Triệu Kỳ chỉ chạy chứ không chết. Ngày mai anh ta sẽ tới nữa, đến khi đó, lời mà anh ta nói khác với lời mà chị nói vậy cũng thú vị lắm đấy.”
Nghe thấy cô nhắc nhở như vậy, vẻ mặt của Lưu Hồng Anh sững lại, sau đó cắn môi ngậm miệng, không dám nói lung tung thêm nữa.
Cô ta dùng giấy nhắn lừa Triệu Kỳ đợi mình ở trong ngõ, hai người thậm chí còn chưa nói chuyện được vài câu, càng đừng nói là đối chiếu lời khai.
Dù sao thì sự việc cũng đã phát sinh rồi, cô ta có giải thích nhiều đến đâu thì Hồ Mỹ Lệ cũng sẽ không tha thứ, cho nên Lưu Hồng Anh dứt khoát cúi đầu nức nở, không ho he tiếng nào nữa.
Bộ dáng heo chết không sợ nước sôi đó của cô ta khiến Hồ Mỹ Lệ tức xỉu ngang xỉu dọc.
“Được được được, Lưu Hồng Anh, cô hay lắm, chẳng trách ngày xưa giục cô đi lấy chồng thì cô không chịu, hóa ra là muốn trèo cành cao à. Cô cũng không thèm cầm gương soi lại mình xem cô có thể so được với Tiểu Nam nhà chúng tôi sao?”
Lưu Hồng Anh cũng không phản bác mà để mặc cho Hồ Mỹ Lệ chửi.
Người đàn ông tốt đã bị cô ta cướp đi rồi, nghe chửi một chút cũng không tính là gì cả, thậm chí, mấy cái tát mà Lưu Lão Hắc vả cô ta, cô ta cũng không để bụng tới.
Hậu quả này vốn đã nằm trong dự liệu của cô ta.
Lưu Lão Hắc không nhìn nổi nữa bèn đi qua đá mạnh một cước vào người cô ta rồi chửi một tiếng “đồ bất hiếu”, sau đó ông ta quay đầu nhận lỗi với Hồ Mỹ Lệ: “Bà xem, tình hình đã như vậy rồi, chúng ta vẫn nên bàn bạc xem phải giải quyết sự việc thế nào đã.”
Thái độ của Hồ Mỹ Lệ cương quyết: “Chỉ có một cách giải quyết thôi, đó chính là kiện Triệu Kỳ tội lưu manh, tống cậu ta đi lao động cải tạo, bằng không, hai người chúng ta chia đôi con đường.”
“Triệu Kỳ vào đó rồi Hồng Anh phải thế nào? Chúng ta từ từ bàn bạc, đừng nói lời tức giận mà.” Lưu Lão Hắc nghiêm túc nói: “Tôi bày tỏ thái độ trước, ở nhà có mấy đứa con, Tiểu Nam nhất định phải ở lại thành phố. Chuyện mua công việc cứ tranh thủ cho Tiểu Nam trước, bà thấy có được không?”
Câu này có gì khác với vẽ cái bánh to đâu.
Lâm Hướng Nam hỏi ngược lại: “Cha có đảm bảo sẽ mua được công việc cho con không? Bây giờ một công việc đang đắt hàng như thế, là thứ cha muốn mua thì có thể mua được sao?”
Lưu Hồng Anh sợ hãi bật khóc: “Nhưng con đã bị anh ta chiếm lời rồi, không gả cho anh ta thì danh tiếng sẽ hỏng hết, cũng không có gia đình nào dám lấy con về nữa. Con biết Tiểu Nam không thích anh ta cho nên mới giấu diếm thay anh ta, con cũng không có cách nào khác mà.”
Xuất phát từ lòng tín nhiệm đối với người thân, Lưu Hồng Anh vừa giải thích là cha con Lưu Lão Hắc đã đứng về phía cô ta.
“Có khả năng chuyện này thật sự chỉ là sự cố.”
Lâm Hướng Nam lại không trúng chiêu này, cô nhắc nhở: “Triệu Kỳ chỉ chạy chứ không chết. Ngày mai anh ta sẽ tới nữa, đến khi đó, lời mà anh ta nói khác với lời mà chị nói vậy cũng thú vị lắm đấy.”
Nghe thấy cô nhắc nhở như vậy, vẻ mặt của Lưu Hồng Anh sững lại, sau đó cắn môi ngậm miệng, không dám nói lung tung thêm nữa.
Cô ta dùng giấy nhắn lừa Triệu Kỳ đợi mình ở trong ngõ, hai người thậm chí còn chưa nói chuyện được vài câu, càng đừng nói là đối chiếu lời khai.
Dù sao thì sự việc cũng đã phát sinh rồi, cô ta có giải thích nhiều đến đâu thì Hồ Mỹ Lệ cũng sẽ không tha thứ, cho nên Lưu Hồng Anh dứt khoát cúi đầu nức nở, không ho he tiếng nào nữa.
Bộ dáng heo chết không sợ nước sôi đó của cô ta khiến Hồ Mỹ Lệ tức xỉu ngang xỉu dọc.
“Được được được, Lưu Hồng Anh, cô hay lắm, chẳng trách ngày xưa giục cô đi lấy chồng thì cô không chịu, hóa ra là muốn trèo cành cao à. Cô cũng không thèm cầm gương soi lại mình xem cô có thể so được với Tiểu Nam nhà chúng tôi sao?”
Lưu Hồng Anh cũng không phản bác mà để mặc cho Hồ Mỹ Lệ chửi.
Người đàn ông tốt đã bị cô ta cướp đi rồi, nghe chửi một chút cũng không tính là gì cả, thậm chí, mấy cái tát mà Lưu Lão Hắc vả cô ta, cô ta cũng không để bụng tới.
Hậu quả này vốn đã nằm trong dự liệu của cô ta.
Lưu Lão Hắc không nhìn nổi nữa bèn đi qua đá mạnh một cước vào người cô ta rồi chửi một tiếng “đồ bất hiếu”, sau đó ông ta quay đầu nhận lỗi với Hồ Mỹ Lệ: “Bà xem, tình hình đã như vậy rồi, chúng ta vẫn nên bàn bạc xem phải giải quyết sự việc thế nào đã.”
Thái độ của Hồ Mỹ Lệ cương quyết: “Chỉ có một cách giải quyết thôi, đó chính là kiện Triệu Kỳ tội lưu manh, tống cậu ta đi lao động cải tạo, bằng không, hai người chúng ta chia đôi con đường.”
“Triệu Kỳ vào đó rồi Hồng Anh phải thế nào? Chúng ta từ từ bàn bạc, đừng nói lời tức giận mà.” Lưu Lão Hắc nghiêm túc nói: “Tôi bày tỏ thái độ trước, ở nhà có mấy đứa con, Tiểu Nam nhất định phải ở lại thành phố. Chuyện mua công việc cứ tranh thủ cho Tiểu Nam trước, bà thấy có được không?”
Câu này có gì khác với vẽ cái bánh to đâu.
Lâm Hướng Nam hỏi ngược lại: “Cha có đảm bảo sẽ mua được công việc cho con không? Bây giờ một công việc đang đắt hàng như thế, là thứ cha muốn mua thì có thể mua được sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.