Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
Chương 7: Xảy Ra Chuyện Gì Thế
Dư Phất
24/10/2024
Vừa rồi cô kêu to mấy câu “giết người giết người”, sẽ có người nghe thấy được.
Tiêu Minh Viễn ừ một tiếng, rồi nhìn về phía Vương Thúy Hoa còn đang run lẩy bẩy, nói:
“Vương Thúy Hoa, lát nữa có người đến cô biết nên nói sao đúng không?”
“Nói… Nói thế nào?” Vương Thúy Hoa đã bị dọa hoang mang lo sợ, đầu óc đều thành hồ nhão.
“Đương nhiên là nói hết mọi chuyện ra cho mọi người biết!” Tiêu Minh Nguyệt nói.
“À… À… Chị biết, chị biết.” Lúc này Vương Thúy Hoa vừa hối hận vừa sợ, cô ta không nên lợi dụng biết hung thủ chân chính, bức Tiêu Minh Viễn cưới cô ta.
Nếu cô ta sớm ra làm chứng, Trương Lai Phúc đã sớm bị tóm, sẽ không xảy ra chuyện vừa rồi.
Nếu đám Tiêu Minh Viễn tới muộn một chút, nói không chừng cô ta đã mất mạng.
Tuy hiện giờ cuộc sống của cô ta quá gian nan, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc chết.
Đúng lúc này, có mấy người vội vàng chạy tới.
Có ánh trăng chiếu rọi nên có thể thấy được là bí thư chi bộ của thôn và mấy dân binh trong thôn.
Đợi mấy người chạy tới gần, Vương Thúy Hoa nhào tới trước người Lưu Đại Hữu bí thư chi bộ của thôn, nắm lấy cánh tay ông ta nói:
“Chú Đại Hữu, Trương Lai Phúc muốn giết cháu, ông ta muốn đẩy cháu vào trong ao, hu hu hu…”
Lưu Đại Hữu và mấy dân binh đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, Lưu Đại Hữu nhìn Trương Lai Phúc ở trên đất, lại nhìn Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Minh Viễn một trái một phải kiềm chế Trương Lai Phúc, cau mày hỏi:
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Minh Viễn đều không hé răng, có một số lời Vương Thúy Hoa nói ra, càng đáng tin hơn hai anh em bọn họ.
Vương Thúy Hoa cũng không để mọi người thất vọng, chỉ nghe cô ta nói: “Chú Đại Hữu, Trương Lai Phúc muốn giết cháu diệt khẩu, bởi vì cháu nhìn thấy ông ta giết thanh niên trí thức Lý.”
Những lời này càng như tảng đá to ném vào trong nước, Lưu Đại Hữu mãi mà mới kịp phản ứng:
“Cháu nói là… Là Trương Lai Phúc giết thanh niên trí thức Lý ư? Không phải Tiêu Kiến Chương à?”
“Không phải chú Kiến Chương giết người, là Trương Lai Phúc, cháu tận mắt nhìn thấy.” Vương Thúy Hoa vội vàng nói.
Lưu Đại Hữu nhíu mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế, cháu nói tường tận xem.”
Vương Thúy Hoa hít sâu một hơi, kể lại chuyện kia.
Hóa ra ngày đó bà nội Vương Thúy Hoa nói với cô ta, định một mối hôn sự cho cô ta, là con trai ngốc nhà trưởng thôn thôn bên cạnh.
Tên ngốc kia không chỉ ăn cơm mặc quần áo cần người chiếu cố, còn thường xuyên phát cuồng đánh người.
Đương nhiên là Vương Thúy Hoa không muốn, nên cãi nhau với bà nội cô ta.
Sau đó bà nội cô ta nói, trong nhà kiếm vợ cho anh năm cô ta, không có tiền lễ hỏi.
Nếu cô ta không gả cho tên ngốc kia, thì vay 200 tệ cưới vợ cho anh năm cô ta.
Hiện giờ công nhân chính thức một tháng chỉ có 30 tệ tiền lương, một thôn cô không có công việc như cô ta, lấy đâu ra 200 tệ?
Tiêu Minh Viễn ừ một tiếng, rồi nhìn về phía Vương Thúy Hoa còn đang run lẩy bẩy, nói:
“Vương Thúy Hoa, lát nữa có người đến cô biết nên nói sao đúng không?”
“Nói… Nói thế nào?” Vương Thúy Hoa đã bị dọa hoang mang lo sợ, đầu óc đều thành hồ nhão.
“Đương nhiên là nói hết mọi chuyện ra cho mọi người biết!” Tiêu Minh Nguyệt nói.
“À… À… Chị biết, chị biết.” Lúc này Vương Thúy Hoa vừa hối hận vừa sợ, cô ta không nên lợi dụng biết hung thủ chân chính, bức Tiêu Minh Viễn cưới cô ta.
Nếu cô ta sớm ra làm chứng, Trương Lai Phúc đã sớm bị tóm, sẽ không xảy ra chuyện vừa rồi.
Nếu đám Tiêu Minh Viễn tới muộn một chút, nói không chừng cô ta đã mất mạng.
Tuy hiện giờ cuộc sống của cô ta quá gian nan, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc chết.
Đúng lúc này, có mấy người vội vàng chạy tới.
Có ánh trăng chiếu rọi nên có thể thấy được là bí thư chi bộ của thôn và mấy dân binh trong thôn.
Đợi mấy người chạy tới gần, Vương Thúy Hoa nhào tới trước người Lưu Đại Hữu bí thư chi bộ của thôn, nắm lấy cánh tay ông ta nói:
“Chú Đại Hữu, Trương Lai Phúc muốn giết cháu, ông ta muốn đẩy cháu vào trong ao, hu hu hu…”
Lưu Đại Hữu và mấy dân binh đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, Lưu Đại Hữu nhìn Trương Lai Phúc ở trên đất, lại nhìn Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Minh Viễn một trái một phải kiềm chế Trương Lai Phúc, cau mày hỏi:
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Minh Viễn đều không hé răng, có một số lời Vương Thúy Hoa nói ra, càng đáng tin hơn hai anh em bọn họ.
Vương Thúy Hoa cũng không để mọi người thất vọng, chỉ nghe cô ta nói: “Chú Đại Hữu, Trương Lai Phúc muốn giết cháu diệt khẩu, bởi vì cháu nhìn thấy ông ta giết thanh niên trí thức Lý.”
Những lời này càng như tảng đá to ném vào trong nước, Lưu Đại Hữu mãi mà mới kịp phản ứng:
“Cháu nói là… Là Trương Lai Phúc giết thanh niên trí thức Lý ư? Không phải Tiêu Kiến Chương à?”
“Không phải chú Kiến Chương giết người, là Trương Lai Phúc, cháu tận mắt nhìn thấy.” Vương Thúy Hoa vội vàng nói.
Lưu Đại Hữu nhíu mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế, cháu nói tường tận xem.”
Vương Thúy Hoa hít sâu một hơi, kể lại chuyện kia.
Hóa ra ngày đó bà nội Vương Thúy Hoa nói với cô ta, định một mối hôn sự cho cô ta, là con trai ngốc nhà trưởng thôn thôn bên cạnh.
Tên ngốc kia không chỉ ăn cơm mặc quần áo cần người chiếu cố, còn thường xuyên phát cuồng đánh người.
Đương nhiên là Vương Thúy Hoa không muốn, nên cãi nhau với bà nội cô ta.
Sau đó bà nội cô ta nói, trong nhà kiếm vợ cho anh năm cô ta, không có tiền lễ hỏi.
Nếu cô ta không gả cho tên ngốc kia, thì vay 200 tệ cưới vợ cho anh năm cô ta.
Hiện giờ công nhân chính thức một tháng chỉ có 30 tệ tiền lương, một thôn cô không có công việc như cô ta, lấy đâu ra 200 tệ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.