Quân Hôn Thập Niên 70: Nữ Phụ Làm Trò Yêu Kiều Xinh Đẹp!
Chương 4: Chồng
Sầm Thập Niên
31/07/2024
Ra khỏi cửa, ngoài sân, Lục Thừa Uyên đợi rất lâu.
Anh ấy và Phó Thành lúc trước cùng được an bài từ thủ đô đến Ninh Thành xa xôi.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với anh cũng xem như hiểu rõ.
Lục Thừa Uyên nhìn thấy người phụ nữ nũng nịu trong lòng Phó Thành, không nhịn được chậc một tiếng.
Mấy anh em bọn họ đều biết, người trong nhà Phó Thành này không phải là người an phận thủ thường, cả ngày câu ba câu bốn, làm chút chủ ý xấu.
Trước kia hai người kết hôn, mấy anh em bọn họ đều là nhéo mũi gọi chị dâu.
Tống Thanh Thanh này, chỗ nào cũng không xứng với Phó Thành.
Chỉ là người xấu thì xấu, nhưng bề ngòai là ai tới cũng nói không nên lời một chữ không đẹp.
Bộ dạng so với tiên nữ còn xinh đẹp hơn, da trắng nõn nà, mềm mại như có thể nặn ra nước.
Eo là eo, chân là chân.
Dáng người câu người.
Bọn họ cảm thấy Phó Thành nhịn mấy năm nay không ly hôn, tám phần vẫn luyến tiếc khuôn mặt xinh đẹp này.
Về phần thích bao nhiêu, vậy thật đúng là không nhất định.
Lục Thừa Uyên đảo mắt đào hoa, cười chào Tống Thanh Thanh: "Chị dâu."
Tống Thanh Thanh không thích Lục Thừa Uyên, mặt cười này quen đâm sau lưng, anh ấy còn thường xuyên bày chuyện thất đức cô làm ra trước mặt Phó Thành, làm cho cô không có mặt mũi.
Tống Thanh Thanh không tiện ra vẻ, không tình không muốn "Ừ" một tiếng, có hơi ỉu xìu.
"Chị dâu một mình qua bên này chơi, rất nguy hiểm, lần tới gọi thêm vài người, anh Phó không rảnh, mấy anh em chúng ta luôn có thể rút ra thời gian. Thế đạo loạn, xảy ra chuyện gì sẽ không tốt."
Tống Thanh Thanh nghe ra Lục Thừa Uyên đang châm chọc cô.
Trên mặt cô lúc xanh lúc đỏ, dứt khoát chôn ở trong lòng Phó Thành giả chết, dù thế nào cũng không thể thừa nhận mình vứt chồng bỏ con, cùng người khác bỏ trốn.
Phó Thành thấy cô chôn mình như chim cút, anh lại nhìn Lục Thừa Uyên: "Đừng hù dọa cô ấy."
Lục Thừa Uyên muốn trợn trắng mắt, lúc Phó Thành tới, sắc mặt nặng nề, hiển nhiên là đè nén lửa giận ngập trời.
Ôm được người, liền dỗ được rồi?
Anh ấy thấy tính xấu của Tống Thanh Thanh đều là bị Phó Thành chiều quen.
Ba người cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp trở về Ninh Thành.
Chạng vạng tối, cuối cùng cũng tới cửa nhà.
Họ sống trong khu phức hợp do quân đội phân công, có nhiều hàng xóm nên tin tức cũng lan truyền nhanh chóng.
Tống Thanh Thanh đi theo sau Phó Thành, hai người cùng nhau trở về nhà.
Hàng xóm nhìn thấy Tống Thanh Thanh thành thật như vậy thật đúng là không quen lắm, ngày thường cô ở trước mặt Phó đoàn trưởng cũng không nhu thuận như vậy.
Lạnh lùng như thể ai đó nợ cô.
Bộ dáng không tình không nguyện giống như lúc trước người bức hôn không phải là cô!
"Tống Thanh Thanh sẽ không bị Phó đoàn trưởng bắt gian đấy chứ?"
"Cô xem bộ dáng kiều mỵ của cô ta, là người có thể sống qua ngày sao? Tôi đoán thật sự bị bắt."
"Cô ta đúng là ngu xuẩn, gặp được người có điều kiện tốt như Phó đoàn trưởng cũng không biết quý trọng."
"Vợ Đinh doanh trưởng bên cạnh đón cháu gái từ nông thôn tới, tôi thấy bà ta có ý đó."
Tống Thanh Thanh không nghe thấy hàng xóm nói thầm.
Cô nhíu mày, nhìn người đàn ông đi nhanh ở phía trước, căn bản không muốn để ý đến cô, trong lòng hờn dỗi.
Anh quả nhiên! Đúng là không thích cô!
Nhưng bây giờ cô lại không muốn ly hôn, phải nghĩ biện pháp để Phó Thành thích cô, nếu không sau này bị em họ cô cạy đi thì làm sao bây giờ?
Tống Thanh Thanh giống như cái đuôi kéo theo phía sau anh.
Cô giận dỗi cũng lớn, thấy anh không để ý tới cô, trong lòng cực kì tủi thân.
Phó Thành quay đầu lại liền thấy một đôi mắt nước mắt lưng tròng, đôi mắt đen nhánh ẩm ướt trông mong nhìn anh, thanh âm mềm mại còn có hơi tủi thân trông mong: "Chồng."
Phó Thành ngược lại đã lâu không thấy cô làm nũng với mình như vậy.
Trước kia anh vừa trở về, cô hận không thể trốn xa mười vạn tám ngàn dặm.
Nhất là ban đêm, anh vào phòng ngủ, cô liền chui vào trong chăn giả bộ ngủ.
Một chút cũng không có ý muốn tới gần anh.
Phó Thành khi đó cũng không quản cô giả vờ hay ngủ thật.
Vợ của mình.
Dù sao anh cũng phải ngủ.
Dù sao Phó Thành không phải thánh nhân, anh là một người đàn ông long tinh hổ tráng.
Cho dù anh đối với cô vợ nhỏ này không có tình cảm gì, cũng không cảm thấy mình thích cô bao nhiêu, vẫn như thường làm cô tới mức có hơi tàn nhẫn.
Anh ấy và Phó Thành lúc trước cùng được an bài từ thủ đô đến Ninh Thành xa xôi.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với anh cũng xem như hiểu rõ.
Lục Thừa Uyên nhìn thấy người phụ nữ nũng nịu trong lòng Phó Thành, không nhịn được chậc một tiếng.
Mấy anh em bọn họ đều biết, người trong nhà Phó Thành này không phải là người an phận thủ thường, cả ngày câu ba câu bốn, làm chút chủ ý xấu.
Trước kia hai người kết hôn, mấy anh em bọn họ đều là nhéo mũi gọi chị dâu.
Tống Thanh Thanh này, chỗ nào cũng không xứng với Phó Thành.
Chỉ là người xấu thì xấu, nhưng bề ngòai là ai tới cũng nói không nên lời một chữ không đẹp.
Bộ dạng so với tiên nữ còn xinh đẹp hơn, da trắng nõn nà, mềm mại như có thể nặn ra nước.
Eo là eo, chân là chân.
Dáng người câu người.
Bọn họ cảm thấy Phó Thành nhịn mấy năm nay không ly hôn, tám phần vẫn luyến tiếc khuôn mặt xinh đẹp này.
Về phần thích bao nhiêu, vậy thật đúng là không nhất định.
Lục Thừa Uyên đảo mắt đào hoa, cười chào Tống Thanh Thanh: "Chị dâu."
Tống Thanh Thanh không thích Lục Thừa Uyên, mặt cười này quen đâm sau lưng, anh ấy còn thường xuyên bày chuyện thất đức cô làm ra trước mặt Phó Thành, làm cho cô không có mặt mũi.
Tống Thanh Thanh không tiện ra vẻ, không tình không muốn "Ừ" một tiếng, có hơi ỉu xìu.
"Chị dâu một mình qua bên này chơi, rất nguy hiểm, lần tới gọi thêm vài người, anh Phó không rảnh, mấy anh em chúng ta luôn có thể rút ra thời gian. Thế đạo loạn, xảy ra chuyện gì sẽ không tốt."
Tống Thanh Thanh nghe ra Lục Thừa Uyên đang châm chọc cô.
Trên mặt cô lúc xanh lúc đỏ, dứt khoát chôn ở trong lòng Phó Thành giả chết, dù thế nào cũng không thể thừa nhận mình vứt chồng bỏ con, cùng người khác bỏ trốn.
Phó Thành thấy cô chôn mình như chim cút, anh lại nhìn Lục Thừa Uyên: "Đừng hù dọa cô ấy."
Lục Thừa Uyên muốn trợn trắng mắt, lúc Phó Thành tới, sắc mặt nặng nề, hiển nhiên là đè nén lửa giận ngập trời.
Ôm được người, liền dỗ được rồi?
Anh ấy thấy tính xấu của Tống Thanh Thanh đều là bị Phó Thành chiều quen.
Ba người cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp trở về Ninh Thành.
Chạng vạng tối, cuối cùng cũng tới cửa nhà.
Họ sống trong khu phức hợp do quân đội phân công, có nhiều hàng xóm nên tin tức cũng lan truyền nhanh chóng.
Tống Thanh Thanh đi theo sau Phó Thành, hai người cùng nhau trở về nhà.
Hàng xóm nhìn thấy Tống Thanh Thanh thành thật như vậy thật đúng là không quen lắm, ngày thường cô ở trước mặt Phó đoàn trưởng cũng không nhu thuận như vậy.
Lạnh lùng như thể ai đó nợ cô.
Bộ dáng không tình không nguyện giống như lúc trước người bức hôn không phải là cô!
"Tống Thanh Thanh sẽ không bị Phó đoàn trưởng bắt gian đấy chứ?"
"Cô xem bộ dáng kiều mỵ của cô ta, là người có thể sống qua ngày sao? Tôi đoán thật sự bị bắt."
"Cô ta đúng là ngu xuẩn, gặp được người có điều kiện tốt như Phó đoàn trưởng cũng không biết quý trọng."
"Vợ Đinh doanh trưởng bên cạnh đón cháu gái từ nông thôn tới, tôi thấy bà ta có ý đó."
Tống Thanh Thanh không nghe thấy hàng xóm nói thầm.
Cô nhíu mày, nhìn người đàn ông đi nhanh ở phía trước, căn bản không muốn để ý đến cô, trong lòng hờn dỗi.
Anh quả nhiên! Đúng là không thích cô!
Nhưng bây giờ cô lại không muốn ly hôn, phải nghĩ biện pháp để Phó Thành thích cô, nếu không sau này bị em họ cô cạy đi thì làm sao bây giờ?
Tống Thanh Thanh giống như cái đuôi kéo theo phía sau anh.
Cô giận dỗi cũng lớn, thấy anh không để ý tới cô, trong lòng cực kì tủi thân.
Phó Thành quay đầu lại liền thấy một đôi mắt nước mắt lưng tròng, đôi mắt đen nhánh ẩm ướt trông mong nhìn anh, thanh âm mềm mại còn có hơi tủi thân trông mong: "Chồng."
Phó Thành ngược lại đã lâu không thấy cô làm nũng với mình như vậy.
Trước kia anh vừa trở về, cô hận không thể trốn xa mười vạn tám ngàn dặm.
Nhất là ban đêm, anh vào phòng ngủ, cô liền chui vào trong chăn giả bộ ngủ.
Một chút cũng không có ý muốn tới gần anh.
Phó Thành khi đó cũng không quản cô giả vờ hay ngủ thật.
Vợ của mình.
Dù sao anh cũng phải ngủ.
Dù sao Phó Thành không phải thánh nhân, anh là một người đàn ông long tinh hổ tráng.
Cho dù anh đối với cô vợ nhỏ này không có tình cảm gì, cũng không cảm thấy mình thích cô bao nhiêu, vẫn như thường làm cô tới mức có hơi tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.