Quân Hôn Thập Niên 70: Nữ Phụ Làm Trò Yêu Kiều Xinh Đẹp!
Chương 6: Em Muốn Ăn Thịt
Sầm Thập Niên
31/07/2024
Lúc ăn cơm, cô cúi đầu gắp thịt, cũng không lên tiếng, hơn nửa bát thịt kho tàu toàn bộ đều tiến vào trong bụng cô.
Phó Thành thừa dịp cô ăn cơm, đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Người đàn ông này ở nhà, không chênh lệch với ở trong quân đội nhiều lắm, cẩn thận tỉ mỉ.
Bộ dạng Phó Thành là cực kỳ đẹp mắt, bằng không khi đó Tống Thanh Thanh cũng sẽ không liếc mắt một cái liền nhìn trúng anh.
Muốn chết muốn sống gả cho anh.
Tống Thanh Thanh bị anh nhìn đến trong lòng hốt hoảng: "Em ăn no rồi, em đi rửa chén."
Thật ra cô không thích rửa chén chút nào, trước kia cơm nước xong theo quán tính giả mù, đều là Phó Thành dọn dẹp.
Lúc này cô bị nhìn đến chột dạ, muốn tạm thời chạy đi.
Tay Phó Thành đặt trên vai cô, ấn cô trở lại ghế: "Chạy cái gì?"
Tống Thanh Thanh cúi đầu: "Em không, không chạy."
Phó Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, cười lạnh: "Phong thư kia, là em viết đúng không."
Tim Tống Thanh Thanh đập mạnh, cô vô thức cắn môi.
Cô nhớ rõ mình làm rất bí mật mà! Còn là tố cáo nặc danh.
Sao Phó Thành tay mắt thông thiên, chuyện này cũng có thể biết?
Nhưng lúc này đánh chết cô cũng không thể thừa nhận, cô lắc đầu: "Tố cáo gì? Em không biết."
Phó Thành cũng lười biện hộ với cô, chỉ nói: "Em nhất định muốn ly hôn, cũng không cần dùng thủ đoạn này để giày vò người khác. Lát nữa anh sẽ báo cáo với tổ chức."
Tống Thanh Thanh không hề nghĩ ngợi, lập tức nắm lấy cổ tay anh.
Lòng bàn tay mềm mại của người phụ nữ nữ dán vào da anh, cả người người đàn ông cứng đờ, có hơi không được tự nhiên.
Rốt cuộc là không nói tiếp lời khó nghe hơn.
Tống Thanh Thanh chủ động nắm chặt tay anh: "Em không muốn ly hôn."
Phó Thành lạnh mặt, không lên tiếng.
Đây chính là không tin lời của cô.
"Em buông tay ra trước."
"Em không buông.” Lúc Tống Thanh Thanh quấn người thật sự đúng là một tiểu yêu tinh: "Chúng ta là vợ chồng, anh phải bao dung em, chúng ta mới có thể sống tốt."
Phó Thành nghĩ thầm chẳng lẽ anh còn chưa đủ bao dung?
Anh mặt không chút thay đổi đẩy người từ trên người mình xuống, ừ một tiếng.
Tống Thanh Thanh nghe giọng nói của anh, cảm giác như là được dỗ dành.
Buổi tối hôm đó, Phó Thành vẫn giống như một con sói ăn thịt.
Tống Thanh Thanh hu hu khóc đến bình minh.
Lúc em họ Triệu Tiểu Ninh tới cửa tìm cô, cô vừa mới dậy, đang ăn cơm trưa.
Buổi trưa Phó Thành gọi người từ căn tin khu gia đình đưa cơm đến cho cô, trong hộp cơm đều là đồ ăn cô thích ăn.
Triệu Tiểu Ninh nhìn thấy sắc mặt chị họ mình hơi tiều tụy, trong lòng hiểu rõ, còn có hơi ghen tị.
Cô ta giống như tức giận: "Tối hôm qua anh rể lại giày vò chị?"
Tống Thanh Thanh hiện tại nhìn em họ mình, tình cảm cũng rất vi diệu.
Triệu Tiểu Ninh mỗi ngày ở bên tai cô nhắc đi nhắc lại Phó Thành không tốt.
Nói anh thường xuyên mười ngày nửa tháng đều không ở nhà.
Khinh thường các cô là từ nông thôn tới.
Tính cách võ đoán, không biết thương người.
Còn nói sau này anh trở về thủ đô, nhất định sẽ vứt bỏ cô.
Sau đó Triệu Tiểu Ninh lại dùng sức quyến rũ Phó Thành, trăm phương ngàn kế muốn gả cho anh.
Tống Thanh Thanh bất động thanh sắc rút cánh tay bị Triệu Tiểu Ninh kéo ra, cô ốm yếu "Ừ" một tiếng.
Triệu Tiểu Ninh lại nói xấu Phó Thành: "Anh rể cũng quá không hiểu thương tiếc chị, đây là xem chị trở thành cái gì?"
"Chị, chị còn nhớ lúc Thẩm Tri Thư theo đuổi chị, thật sự xem chị là bảo bối trong lòng bàn tay, đụng cũng không nỡ đụng lung tung."
"Để em nói, vẫn là Thẩm Tri Thư tốt hơn, biết lạnh biết nóng, rất chu đáo."
Tống Thanh Thanh mỉm cười nghe, cũng không đáp lời.
Cô nhớ lại giấc mơ mà mình đã mơ.
Triệu Tiểu Ninh ở trong mộng liệu sự như thần, sớm kết giao với một đại lão tương lai sẽ thăng chức rất nhanh.
Bởi vì Triệu Tiểu Ninh là sống lại, cô ta đã sống một lần.
Cho nên có thể dự đoán rất nhiều chuyện, để thay đổi vận mệnh của mình.
Phó Thành chính là lựa chọn cuối cùng để cô ta thay đổi vận mệnh.
Tống Thanh Thanh cúi thấp mặt, giống như rầu rĩ không vui.
Triệu Tiểu Ninh cho rằng cô nghe lọt lời của mình, không khỏi đắc chí, cô ta tiếp tục củng hỏa:
"Chị, bây giờ là xã hội tự do, chủ tịch nói hôn nhân tự do, tư tưởng mọi người cũng khác nhau, nên ly chúng ta liền ly."
Phó Thành thừa dịp cô ăn cơm, đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Người đàn ông này ở nhà, không chênh lệch với ở trong quân đội nhiều lắm, cẩn thận tỉ mỉ.
Bộ dạng Phó Thành là cực kỳ đẹp mắt, bằng không khi đó Tống Thanh Thanh cũng sẽ không liếc mắt một cái liền nhìn trúng anh.
Muốn chết muốn sống gả cho anh.
Tống Thanh Thanh bị anh nhìn đến trong lòng hốt hoảng: "Em ăn no rồi, em đi rửa chén."
Thật ra cô không thích rửa chén chút nào, trước kia cơm nước xong theo quán tính giả mù, đều là Phó Thành dọn dẹp.
Lúc này cô bị nhìn đến chột dạ, muốn tạm thời chạy đi.
Tay Phó Thành đặt trên vai cô, ấn cô trở lại ghế: "Chạy cái gì?"
Tống Thanh Thanh cúi đầu: "Em không, không chạy."
Phó Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, cười lạnh: "Phong thư kia, là em viết đúng không."
Tim Tống Thanh Thanh đập mạnh, cô vô thức cắn môi.
Cô nhớ rõ mình làm rất bí mật mà! Còn là tố cáo nặc danh.
Sao Phó Thành tay mắt thông thiên, chuyện này cũng có thể biết?
Nhưng lúc này đánh chết cô cũng không thể thừa nhận, cô lắc đầu: "Tố cáo gì? Em không biết."
Phó Thành cũng lười biện hộ với cô, chỉ nói: "Em nhất định muốn ly hôn, cũng không cần dùng thủ đoạn này để giày vò người khác. Lát nữa anh sẽ báo cáo với tổ chức."
Tống Thanh Thanh không hề nghĩ ngợi, lập tức nắm lấy cổ tay anh.
Lòng bàn tay mềm mại của người phụ nữ nữ dán vào da anh, cả người người đàn ông cứng đờ, có hơi không được tự nhiên.
Rốt cuộc là không nói tiếp lời khó nghe hơn.
Tống Thanh Thanh chủ động nắm chặt tay anh: "Em không muốn ly hôn."
Phó Thành lạnh mặt, không lên tiếng.
Đây chính là không tin lời của cô.
"Em buông tay ra trước."
"Em không buông.” Lúc Tống Thanh Thanh quấn người thật sự đúng là một tiểu yêu tinh: "Chúng ta là vợ chồng, anh phải bao dung em, chúng ta mới có thể sống tốt."
Phó Thành nghĩ thầm chẳng lẽ anh còn chưa đủ bao dung?
Anh mặt không chút thay đổi đẩy người từ trên người mình xuống, ừ một tiếng.
Tống Thanh Thanh nghe giọng nói của anh, cảm giác như là được dỗ dành.
Buổi tối hôm đó, Phó Thành vẫn giống như một con sói ăn thịt.
Tống Thanh Thanh hu hu khóc đến bình minh.
Lúc em họ Triệu Tiểu Ninh tới cửa tìm cô, cô vừa mới dậy, đang ăn cơm trưa.
Buổi trưa Phó Thành gọi người từ căn tin khu gia đình đưa cơm đến cho cô, trong hộp cơm đều là đồ ăn cô thích ăn.
Triệu Tiểu Ninh nhìn thấy sắc mặt chị họ mình hơi tiều tụy, trong lòng hiểu rõ, còn có hơi ghen tị.
Cô ta giống như tức giận: "Tối hôm qua anh rể lại giày vò chị?"
Tống Thanh Thanh hiện tại nhìn em họ mình, tình cảm cũng rất vi diệu.
Triệu Tiểu Ninh mỗi ngày ở bên tai cô nhắc đi nhắc lại Phó Thành không tốt.
Nói anh thường xuyên mười ngày nửa tháng đều không ở nhà.
Khinh thường các cô là từ nông thôn tới.
Tính cách võ đoán, không biết thương người.
Còn nói sau này anh trở về thủ đô, nhất định sẽ vứt bỏ cô.
Sau đó Triệu Tiểu Ninh lại dùng sức quyến rũ Phó Thành, trăm phương ngàn kế muốn gả cho anh.
Tống Thanh Thanh bất động thanh sắc rút cánh tay bị Triệu Tiểu Ninh kéo ra, cô ốm yếu "Ừ" một tiếng.
Triệu Tiểu Ninh lại nói xấu Phó Thành: "Anh rể cũng quá không hiểu thương tiếc chị, đây là xem chị trở thành cái gì?"
"Chị, chị còn nhớ lúc Thẩm Tri Thư theo đuổi chị, thật sự xem chị là bảo bối trong lòng bàn tay, đụng cũng không nỡ đụng lung tung."
"Để em nói, vẫn là Thẩm Tri Thư tốt hơn, biết lạnh biết nóng, rất chu đáo."
Tống Thanh Thanh mỉm cười nghe, cũng không đáp lời.
Cô nhớ lại giấc mơ mà mình đã mơ.
Triệu Tiểu Ninh ở trong mộng liệu sự như thần, sớm kết giao với một đại lão tương lai sẽ thăng chức rất nhanh.
Bởi vì Triệu Tiểu Ninh là sống lại, cô ta đã sống một lần.
Cho nên có thể dự đoán rất nhiều chuyện, để thay đổi vận mệnh của mình.
Phó Thành chính là lựa chọn cuối cùng để cô ta thay đổi vận mệnh.
Tống Thanh Thanh cúi thấp mặt, giống như rầu rĩ không vui.
Triệu Tiểu Ninh cho rằng cô nghe lọt lời của mình, không khỏi đắc chí, cô ta tiếp tục củng hỏa:
"Chị, bây giờ là xã hội tự do, chủ tịch nói hôn nhân tự do, tư tưởng mọi người cũng khác nhau, nên ly chúng ta liền ly."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.