Quân Hôn Thập Niên 80: Quân Tẩu Mang Thai Năm Bảo Bối, Phá Vỡ Mười Đời Đơn Truyền Nhà Thủ Trưởng
Chương 10: Cho Nên Đời Này Cô Đừng Hòng Trốn!
Ngốc Manh Đích Hoàn Tử
21/10/2024
Nghĩ đến đây Cố Vãn trực tiếp cắn lên hầu kết gợi cảm của Mặc Bắc Thâm.
“Ừm!”
Một tiếng than nhẹ từ môi mỏng của Mặc Bắc Thâm tràn ra.
Đôi mắt sâu thẳm của anh đột nhiên co rút lại, trong nháy mắt khi Cố Vãn cắn lên hầu kết của anh, cơ thể anh kéo căng, cả người giống như muốn nổ tung, không nhịn được cực kỳ khó chịu.
Nhưng cố tình cô nhóc này còn không biết dẫn lửa trên người là thứ gì, chỉ thấy cô sờ soạng anh còn không đủ, lúc này còn ôm cổ của anh gặm cắn yết hầu.
Cô đây là vừa gặm vừa trêu chọc, lại theo đó phát ra tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp, ai mà chịu cho được?
Chỉ mấy giây sau, gân xanh trên trán Mặc Bắc Thâm nổi lên, sóng mũi cao cũng rịn ra không ít mồ hôi, ngay lúc thủ phạm đang liều mạng muốn tránh thoát trói buộc, chiếm giữ quyền chủ động, anh dùng một tay nắm lấy cằm của Cố Vãn, giọng nói rất khàn thử thuyết phục cô: “Cô gái, bây giờ cô rời đi vẫn còn kịp đấy.”
Nếu không anh không dám hứa chắc chính mình không động đến cô.
“Khó mà làm được.”
Cố Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt mang theo kiên định nhìn anh: “Yên tâm đi, tôi sẽ đền bù tổn thất cho anh.”
Cùng lắm thì sáng mai sau khi thức dậy cô sẽ dẫn theo anh đi đăng ký kết hôn.
Nghĩ như vậy hai tay cô leo lên cổ người đàn ông, ôm anh bá đạo tỏ thái độ: “Anh chàng đẹp trai, nếu anh đã là do ông trời đưa cho tôi, như vậy từ nay về sau anh chính là người của Cố Vãn tôi.”
Cơ thể Mặc Bắc Thâm khẽ giật mình: “…”
Hay lắm, lá gan của người phụ nữ này lớn thật!
Cố Vãn cũng phát hiện ra cơ thể của anh đơ ra, khóe miệng nhếch lên, giống như nữ lưu manh nâng cằm người đàn ông lên: “Ngoan ngoãn đi theo chị đây, nếu không tôi sẽ phải dùng sức mạnh với anh đó.”
Nói xong cô lại cười mỉm đến gần bên tai người đàn ông trêu chọc một câu: “Dù sao người đàn ông hoàn mỹ như anh, không ngủ đúng là đáng tiếc!”
Từng câu từng chữ kinh người không sợ chết của người phụ nữ, nghe vào tai khiến trán Mặc Bắc Thâm giật giật, anh mím chặt môi mỏng, ánh mắt nhìn Cố Vãn không chớp: “Thật sao?”
Rõ ràng chỉ có hai chữ, lại lộ ra nồng đậm ý nguy hiểm.
“Đương nhiên!”
Cố Vãn không chút nào biết rõ nguy hiểm đang đến gần, khẽ gật đầu, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào: “Cho nên, bây giờ lúc này đây, không cho anh lại phá hỏng một đêm đẹp như thế…”
Sau khi dùng giọng điệu có vẻ phách lối nói xong một câu này, rốt cuộc trong người cô không áp chế nổi tác dụng của thuốc nữa.
Cúi người, hôn lên môi mỏng của người đàn ông.
Đôi môi mềm mại như nước lần lượt gặm cắn đôi môi mỏng kia, không một chút kết cấu nào, thậm chí không có một tí kinh nghiệm nào.
“Ưm!” Đôi mắt đen của Mặc Bắc Thâm đột nhiên co rút lại, một tia lý trí cuối cùng cũng hoàn toàn bị phá nát, cơ thể di chuyển đè Cố Vãn dưới thân: “Nhớ rõ, đây là cô chủ động trêu chọc tôi.”
Cho nên đời này cô đừng hòng trốn!
“Ừm!”
Một tiếng than nhẹ từ môi mỏng của Mặc Bắc Thâm tràn ra.
Đôi mắt sâu thẳm của anh đột nhiên co rút lại, trong nháy mắt khi Cố Vãn cắn lên hầu kết của anh, cơ thể anh kéo căng, cả người giống như muốn nổ tung, không nhịn được cực kỳ khó chịu.
Nhưng cố tình cô nhóc này còn không biết dẫn lửa trên người là thứ gì, chỉ thấy cô sờ soạng anh còn không đủ, lúc này còn ôm cổ của anh gặm cắn yết hầu.
Cô đây là vừa gặm vừa trêu chọc, lại theo đó phát ra tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp, ai mà chịu cho được?
Chỉ mấy giây sau, gân xanh trên trán Mặc Bắc Thâm nổi lên, sóng mũi cao cũng rịn ra không ít mồ hôi, ngay lúc thủ phạm đang liều mạng muốn tránh thoát trói buộc, chiếm giữ quyền chủ động, anh dùng một tay nắm lấy cằm của Cố Vãn, giọng nói rất khàn thử thuyết phục cô: “Cô gái, bây giờ cô rời đi vẫn còn kịp đấy.”
Nếu không anh không dám hứa chắc chính mình không động đến cô.
“Khó mà làm được.”
Cố Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt mang theo kiên định nhìn anh: “Yên tâm đi, tôi sẽ đền bù tổn thất cho anh.”
Cùng lắm thì sáng mai sau khi thức dậy cô sẽ dẫn theo anh đi đăng ký kết hôn.
Nghĩ như vậy hai tay cô leo lên cổ người đàn ông, ôm anh bá đạo tỏ thái độ: “Anh chàng đẹp trai, nếu anh đã là do ông trời đưa cho tôi, như vậy từ nay về sau anh chính là người của Cố Vãn tôi.”
Cơ thể Mặc Bắc Thâm khẽ giật mình: “…”
Hay lắm, lá gan của người phụ nữ này lớn thật!
Cố Vãn cũng phát hiện ra cơ thể của anh đơ ra, khóe miệng nhếch lên, giống như nữ lưu manh nâng cằm người đàn ông lên: “Ngoan ngoãn đi theo chị đây, nếu không tôi sẽ phải dùng sức mạnh với anh đó.”
Nói xong cô lại cười mỉm đến gần bên tai người đàn ông trêu chọc một câu: “Dù sao người đàn ông hoàn mỹ như anh, không ngủ đúng là đáng tiếc!”
Từng câu từng chữ kinh người không sợ chết của người phụ nữ, nghe vào tai khiến trán Mặc Bắc Thâm giật giật, anh mím chặt môi mỏng, ánh mắt nhìn Cố Vãn không chớp: “Thật sao?”
Rõ ràng chỉ có hai chữ, lại lộ ra nồng đậm ý nguy hiểm.
“Đương nhiên!”
Cố Vãn không chút nào biết rõ nguy hiểm đang đến gần, khẽ gật đầu, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào: “Cho nên, bây giờ lúc này đây, không cho anh lại phá hỏng một đêm đẹp như thế…”
Sau khi dùng giọng điệu có vẻ phách lối nói xong một câu này, rốt cuộc trong người cô không áp chế nổi tác dụng của thuốc nữa.
Cúi người, hôn lên môi mỏng của người đàn ông.
Đôi môi mềm mại như nước lần lượt gặm cắn đôi môi mỏng kia, không một chút kết cấu nào, thậm chí không có một tí kinh nghiệm nào.
“Ưm!” Đôi mắt đen của Mặc Bắc Thâm đột nhiên co rút lại, một tia lý trí cuối cùng cũng hoàn toàn bị phá nát, cơ thể di chuyển đè Cố Vãn dưới thân: “Nhớ rõ, đây là cô chủ động trêu chọc tôi.”
Cho nên đời này cô đừng hòng trốn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.