Quân Hôn Thập Niên 80: Quân Tẩu Mang Thai Năm Bảo Bối, Phá Vỡ Mười Đời Đơn Truyền Nhà Thủ Trưởng
Chương 3: Hận Ý
Ngốc Manh Đích Hoàn Tử
08/05/2024
“Tú Hoa, con ở đây trông coi con khốn này, mẹ ra ngoài nhìn xem Lý Ma Tử có đến không.”
“Thiên Bảo, con nhanh về nhà tìm cha con, dặn ông ấy tầm 20 giờ gọi người đến nhà lá tróc gian.”
Chuyện tối nay nhất định phải thành.
Chẳng mấy chốc nhà bọn họ sẽ đến Thâm Thị sống ngày lành, vì bảo đảm chuyện năm đó bọn họ lén đổi đứa nhỏ cả đời này không bị người bên ngoài và nhà họ Hạ biết được, cho nên con khốn Cố Vãn này nhất định phải ở lại Triệu gia thôn, cũng chỉ có thể ở lại Triệu gia thôn.
Cho dù chết nó cũng chỉ có thể chết ở chỗ này.
“Vâng ạ, bây giờ con về tìm cha ngay.” Thiếu niên hào hứng nói một câu bèn xoay người chạy ra nhà lá.
Mẹ Cố theo sát phía sau, bà ta vội vàng nhìn qua Cố Vãn một cái, không chút lưu tình lắc eo thô của mình đi ra ngoài.
Mà bên phía Cố Tú Hoa, chờ mẹ Cố vừa rời đi nhà lá, cô ta lập tức đưa ánh mắt dừng trên người Cố Vãn, ánh mắt mang theo bảy phần đắc ý, ba phần ghen ghét.
“Phi! Con khốn, đồ hồ ly tinh, dáng dấp xinh đẹp thì sao chứ? Có thân thế tốt thì sao nào? Còn không phải làm trâu làm ngựa cho chúng tao sai khiến mười mấy năm!”
Nói xong cô ta lại lập tức đắc ý quên mình hướng về phía Cố Vãn khoe khoang: “Cố Vãn, chắc chắn là mày không nghĩ đến, qua nửa tiếng nữa mày sẽ trở thành chiếc giày rách trong thôn chúng tao, mặc người đánh chửi, đến lúc đó sẽ không ai coi trọng mày, càng không có ai đồng tình cho mày.”
“Chỉ dựa vào thứ đê tiện như mày, hoàn toàn không xứng đáng tranh đoạt thân phận thiên kim tiểu thư với em gái tao!”
Lúc nhắc đến mấy chữ thiên kim tiểu thư này, trong mắt Cố Tú Hoa xuất hiện ghen tỵ và hận ý càng thêm mãnh liệt.
Cô ta ghen tỵ với em hai của mình, từ một con nhóc nông thôn biến thành thiên kim tiểu thư nhà giàu, vừa tức vừa buồn bực năm đó cha mẹ mình không đưa cô ta đổi đến gia đình kia hưởng phúc.
Chỉ cần nghĩ đến chính mình bỏ lỡ cơ hội làm thiên kim hào môn, gương mặt Cố Tú Hoa không khống chế được mà trở nên dữ tợn, ngũ quan cũng trở nên vặn vẹo, hận ý như nước chảy điên cuồng sinh sôi.
Ánh mắt cô ta đầy không cam lòng trừng Cố Vãn, hận không thể biến gương mặt trứng ngỗng sinh đẹp của Cố Vãn thành cái động: “Đều là do con hồ ly tinh nhà mày sai, là mày hại tao không được làm thiên kim tiểu thư, tao cào chết cái thứ thấp hèn bại hoại nhà mày…”
Nói xong cô ta muốn nắm mặt Cố Vãn.
Cô ta ghen ghét gương mặt của Cố Vãn suốt 19 năm, cho dù những năm nay Cố Vãn làm nhiều việc đồng áng, phơi nắng nhiều, nhưng mặt cô không bị đen, trắng nõn nà, như trứng gà bóc vậy, bóng loáng non mịn.
“Thiên Bảo, con nhanh về nhà tìm cha con, dặn ông ấy tầm 20 giờ gọi người đến nhà lá tróc gian.”
Chuyện tối nay nhất định phải thành.
Chẳng mấy chốc nhà bọn họ sẽ đến Thâm Thị sống ngày lành, vì bảo đảm chuyện năm đó bọn họ lén đổi đứa nhỏ cả đời này không bị người bên ngoài và nhà họ Hạ biết được, cho nên con khốn Cố Vãn này nhất định phải ở lại Triệu gia thôn, cũng chỉ có thể ở lại Triệu gia thôn.
Cho dù chết nó cũng chỉ có thể chết ở chỗ này.
“Vâng ạ, bây giờ con về tìm cha ngay.” Thiếu niên hào hứng nói một câu bèn xoay người chạy ra nhà lá.
Mẹ Cố theo sát phía sau, bà ta vội vàng nhìn qua Cố Vãn một cái, không chút lưu tình lắc eo thô của mình đi ra ngoài.
Mà bên phía Cố Tú Hoa, chờ mẹ Cố vừa rời đi nhà lá, cô ta lập tức đưa ánh mắt dừng trên người Cố Vãn, ánh mắt mang theo bảy phần đắc ý, ba phần ghen ghét.
“Phi! Con khốn, đồ hồ ly tinh, dáng dấp xinh đẹp thì sao chứ? Có thân thế tốt thì sao nào? Còn không phải làm trâu làm ngựa cho chúng tao sai khiến mười mấy năm!”
Nói xong cô ta lại lập tức đắc ý quên mình hướng về phía Cố Vãn khoe khoang: “Cố Vãn, chắc chắn là mày không nghĩ đến, qua nửa tiếng nữa mày sẽ trở thành chiếc giày rách trong thôn chúng tao, mặc người đánh chửi, đến lúc đó sẽ không ai coi trọng mày, càng không có ai đồng tình cho mày.”
“Chỉ dựa vào thứ đê tiện như mày, hoàn toàn không xứng đáng tranh đoạt thân phận thiên kim tiểu thư với em gái tao!”
Lúc nhắc đến mấy chữ thiên kim tiểu thư này, trong mắt Cố Tú Hoa xuất hiện ghen tỵ và hận ý càng thêm mãnh liệt.
Cô ta ghen tỵ với em hai của mình, từ một con nhóc nông thôn biến thành thiên kim tiểu thư nhà giàu, vừa tức vừa buồn bực năm đó cha mẹ mình không đưa cô ta đổi đến gia đình kia hưởng phúc.
Chỉ cần nghĩ đến chính mình bỏ lỡ cơ hội làm thiên kim hào môn, gương mặt Cố Tú Hoa không khống chế được mà trở nên dữ tợn, ngũ quan cũng trở nên vặn vẹo, hận ý như nước chảy điên cuồng sinh sôi.
Ánh mắt cô ta đầy không cam lòng trừng Cố Vãn, hận không thể biến gương mặt trứng ngỗng sinh đẹp của Cố Vãn thành cái động: “Đều là do con hồ ly tinh nhà mày sai, là mày hại tao không được làm thiên kim tiểu thư, tao cào chết cái thứ thấp hèn bại hoại nhà mày…”
Nói xong cô ta muốn nắm mặt Cố Vãn.
Cô ta ghen ghét gương mặt của Cố Vãn suốt 19 năm, cho dù những năm nay Cố Vãn làm nhiều việc đồng áng, phơi nắng nhiều, nhưng mặt cô không bị đen, trắng nõn nà, như trứng gà bóc vậy, bóng loáng non mịn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.