Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 20: Bất ngờ chưa bà già!
Vương Khiết Băng (Yu)
09/05/2024
Sau cái buổi trò chuyện thân mật với Văn Lang Hoa thì bà ấy cũng đã cho họp gia đình gấp, sau khi Doãn Trù, Doãn Anh Sơn nghe đến tin Uông Mạc muốn cưới Doãn Hân Nghiên thì đã vô cùng sốc.
Họ còn đang định nói gì đó với cô thì một người hầu đã hớt ha hớt hải chạy đến, nhìn ông nội, nói:
- Lão gia không xong rồi, bên ngoài... Bên ngoài...
- Bên ngoài làm sao?
- Bên ngoài có rất nhiều người mặc quân phục đang đến, họ nói có chuyện muốn gặp Đại tiểu thư!
Đừng nói Doãn gia ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, ngay cả nhân vật chính như Doãn Hân Nghiên cũng ngơ ngác luôn mà, rốt cuộc thì lại có thêm một vở hài kịch hay bi kịch nào diễn ra trong cuộc đời của cô nữa vậy nè?
Khi này người hầu trong nhà liền nhận lệnh của ông nội mà để họ vào, dẫn đầu vào Doãn gia là một lão nhân gia, đi phía sau của ông ấy là hai người mặc quân phục, hình như là không quân, tiếp đến là hai gương mặt... À không, ba gương mặt quen thuộc đến mức sắp chai lì luôn rồi.
Một người là Uông Mạc, một người là Uông Lục Chi, còn một tên khốn tên Uông Tráng cũng xuất hiện đầy đủ ở đây. Chẳng những thế mà những người quân nhân khác còn đang mang theo những cái rương màu đỏ nữa chứ... Cái gì... Nó giống như là... Sính lễ?
Đúng rồi! Chính là sính lễ! Tại sao Uông gia lại mang sính lễ đến đây vậy chứ?
Doãn Hân Nghiên còn chưa kịp há hốc xong thì Uông Mạc đã bước đến chỗ của cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nói:
- Xin lỗi Nghiên Nghiên, anh đã nói với cha mẹ là ngày mai hãy đến... Nhưng họ mong con dâu quá nên phải đến ngay... Ờm... Khiến em khó xử rồi.
Đây không còn là khó xử nữa mà là sốc đến bay màu, sốc đến cứng miệng, sốc đến mức không còn gì sốc hơn luôn đó!
Tuy rằng Doãn Hân Nghiên đang muốn nói gì đó với Uông Mạc nhưng có vẻ như ở đây không tiện lắm, cuối cùng thì cô cũng phải xin phép cả nhà và đem Uông Mạc lên phòng riêng của mình.
Với tư cách là một người quân nhân thì Uông Mạc vẫn luôn tôn trọng quyết định của cô, hiển nhiên thì anh biết việc gấp gáp kết hôn sẽ khiến cho Doãn Hân Nghiên bị bàn tán, nhưng anh thật sự muốn chịu "trách nhiệm" với cô mà.
- Uông Đô Đốc, tôi tưởng anh chỉ đang nói chơi? Anh đây là...
- Nghiên Nghiên, anh là quân nhân, một khi đã hứa thì sẽ thực hiện cho bằng được. Anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm... Thì anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!
Doãn Hân Nghiên đưa tay đỡ trán, rồi ai mượn chịu trách nhiệm hả trời?
Cuối cùng cô cũng đành bất lực nói:
- Uông Đô Đốc, anh bị Lục Chi lừa rồi. Trên đời này làm gì có chuyện không được biết chu kỳ của phụ nữ chứ, hơn nữa... Việc đó là do sinh lý, là do tôi không chú ý ngày thôi. Nên là... Anh không cần chịu trách nhiệm.
Uông Mạc đưa mắt nhìn cô, khi này do Doãn Hân Nghiên đang cúi mặt xuống đất do xấu hổ nên cô không nhìn ra ánh nhìn kì quái của anh. Thật ra anh luôn biết đó là một cú lừa, nhưng anh đã biết rằng họ có hôn ước, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, nếu vậy thì kết hôn sớm chút cũng không sao.
Nhưng mà... Anh không muốn để cho Doãn Hân Nghiên biết về chuyện hôn ước, nên anh lại bắt đầu diễn, còn nắm lấy tay cô, nói:
- Nghiên Nghiên đừng lo, tuy hiện tại chúng ta chưa có tình cảm nhưng chúng ta vẫn có thể từ từ bồi dưỡng mà.
- Ai lo về vấn đề đó chứ! Uông Mạc, anh vẫn muốn kết hôn mà không có tiền đề tình cảm sao?
Uông Mạc có hơi ngây người một chút, lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô, nói:
- Vẫn? Nghiên Nghiên, em đừng nghe Lục Chi nói bậy, tuy rằng trước kia anh từng xem mắt rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu anh kết hôn đó.
- Không phải, ý tôi không phải vậy, ý tôi là anh... Tôi... Chúng ta... Chúng ta...
Doãn Hân Nghiên còn chưa kịp nói thêm câu nào thì Uông Mạc đã nhẹ nhàng cúi gần lại, trán chạm trán với cô, lại nói:
- Nghiên Nghiên, chúng ta chỉ cần kết hôn một năm thôi. Trong vòng một năm, chỉ cần em không có thai thì anh và em sẽ ly hôn, đương nhiên anh sẽ bồi thường cho em... Nên là... Em có thể gả cho anh được không?
- Nhưng mà... Tại sao?
- Để cha mẹ yên lòng. Trước kia một thầy bói trong Uông gia đã nói rằng anh sẽ không sống đến tuổi ba mươi, nếu như anh không kết hôn sớm... Bây giờ anh đã hai mươi tám, cha mẹ cũng đã bắt đầu lo sợ về lời tiên đoán đó.
Dừng một chút, anh lại nói:
- Có lẽ là vì sắp tới anh có một nhiệm vụ quan trọng cần phải xa nhà, dài thì một năm, ngắn thì vài tháng, nên họ sợ anh sẽ chết khi làm việc... Nên là mới muốn anh mau chóng kết hôn. Nghiên Nghiên, em có thể... Đồng ý với anh không?
Doãn Hân Nghiên nhìn anh, kiếp trước cô chỉ nghĩ là do hai bên gia đình ép uổng, nhưng không ngờ ẩn sau đó còn có một lý do như thế này...
- Được, em đồng ý.
Họ còn đang định nói gì đó với cô thì một người hầu đã hớt ha hớt hải chạy đến, nhìn ông nội, nói:
- Lão gia không xong rồi, bên ngoài... Bên ngoài...
- Bên ngoài làm sao?
- Bên ngoài có rất nhiều người mặc quân phục đang đến, họ nói có chuyện muốn gặp Đại tiểu thư!
Đừng nói Doãn gia ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, ngay cả nhân vật chính như Doãn Hân Nghiên cũng ngơ ngác luôn mà, rốt cuộc thì lại có thêm một vở hài kịch hay bi kịch nào diễn ra trong cuộc đời của cô nữa vậy nè?
Khi này người hầu trong nhà liền nhận lệnh của ông nội mà để họ vào, dẫn đầu vào Doãn gia là một lão nhân gia, đi phía sau của ông ấy là hai người mặc quân phục, hình như là không quân, tiếp đến là hai gương mặt... À không, ba gương mặt quen thuộc đến mức sắp chai lì luôn rồi.
Một người là Uông Mạc, một người là Uông Lục Chi, còn một tên khốn tên Uông Tráng cũng xuất hiện đầy đủ ở đây. Chẳng những thế mà những người quân nhân khác còn đang mang theo những cái rương màu đỏ nữa chứ... Cái gì... Nó giống như là... Sính lễ?
Đúng rồi! Chính là sính lễ! Tại sao Uông gia lại mang sính lễ đến đây vậy chứ?
Doãn Hân Nghiên còn chưa kịp há hốc xong thì Uông Mạc đã bước đến chỗ của cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nói:
- Xin lỗi Nghiên Nghiên, anh đã nói với cha mẹ là ngày mai hãy đến... Nhưng họ mong con dâu quá nên phải đến ngay... Ờm... Khiến em khó xử rồi.
Đây không còn là khó xử nữa mà là sốc đến bay màu, sốc đến cứng miệng, sốc đến mức không còn gì sốc hơn luôn đó!
Tuy rằng Doãn Hân Nghiên đang muốn nói gì đó với Uông Mạc nhưng có vẻ như ở đây không tiện lắm, cuối cùng thì cô cũng phải xin phép cả nhà và đem Uông Mạc lên phòng riêng của mình.
Với tư cách là một người quân nhân thì Uông Mạc vẫn luôn tôn trọng quyết định của cô, hiển nhiên thì anh biết việc gấp gáp kết hôn sẽ khiến cho Doãn Hân Nghiên bị bàn tán, nhưng anh thật sự muốn chịu "trách nhiệm" với cô mà.
- Uông Đô Đốc, tôi tưởng anh chỉ đang nói chơi? Anh đây là...
- Nghiên Nghiên, anh là quân nhân, một khi đã hứa thì sẽ thực hiện cho bằng được. Anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm... Thì anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!
Doãn Hân Nghiên đưa tay đỡ trán, rồi ai mượn chịu trách nhiệm hả trời?
Cuối cùng cô cũng đành bất lực nói:
- Uông Đô Đốc, anh bị Lục Chi lừa rồi. Trên đời này làm gì có chuyện không được biết chu kỳ của phụ nữ chứ, hơn nữa... Việc đó là do sinh lý, là do tôi không chú ý ngày thôi. Nên là... Anh không cần chịu trách nhiệm.
Uông Mạc đưa mắt nhìn cô, khi này do Doãn Hân Nghiên đang cúi mặt xuống đất do xấu hổ nên cô không nhìn ra ánh nhìn kì quái của anh. Thật ra anh luôn biết đó là một cú lừa, nhưng anh đã biết rằng họ có hôn ước, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, nếu vậy thì kết hôn sớm chút cũng không sao.
Nhưng mà... Anh không muốn để cho Doãn Hân Nghiên biết về chuyện hôn ước, nên anh lại bắt đầu diễn, còn nắm lấy tay cô, nói:
- Nghiên Nghiên đừng lo, tuy hiện tại chúng ta chưa có tình cảm nhưng chúng ta vẫn có thể từ từ bồi dưỡng mà.
- Ai lo về vấn đề đó chứ! Uông Mạc, anh vẫn muốn kết hôn mà không có tiền đề tình cảm sao?
Uông Mạc có hơi ngây người một chút, lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô, nói:
- Vẫn? Nghiên Nghiên, em đừng nghe Lục Chi nói bậy, tuy rằng trước kia anh từng xem mắt rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu anh kết hôn đó.
- Không phải, ý tôi không phải vậy, ý tôi là anh... Tôi... Chúng ta... Chúng ta...
Doãn Hân Nghiên còn chưa kịp nói thêm câu nào thì Uông Mạc đã nhẹ nhàng cúi gần lại, trán chạm trán với cô, lại nói:
- Nghiên Nghiên, chúng ta chỉ cần kết hôn một năm thôi. Trong vòng một năm, chỉ cần em không có thai thì anh và em sẽ ly hôn, đương nhiên anh sẽ bồi thường cho em... Nên là... Em có thể gả cho anh được không?
- Nhưng mà... Tại sao?
- Để cha mẹ yên lòng. Trước kia một thầy bói trong Uông gia đã nói rằng anh sẽ không sống đến tuổi ba mươi, nếu như anh không kết hôn sớm... Bây giờ anh đã hai mươi tám, cha mẹ cũng đã bắt đầu lo sợ về lời tiên đoán đó.
Dừng một chút, anh lại nói:
- Có lẽ là vì sắp tới anh có một nhiệm vụ quan trọng cần phải xa nhà, dài thì một năm, ngắn thì vài tháng, nên họ sợ anh sẽ chết khi làm việc... Nên là mới muốn anh mau chóng kết hôn. Nghiên Nghiên, em có thể... Đồng ý với anh không?
Doãn Hân Nghiên nhìn anh, kiếp trước cô chỉ nghĩ là do hai bên gia đình ép uổng, nhưng không ngờ ẩn sau đó còn có một lý do như thế này...
- Được, em đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.