Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 56: Hãy nói rằng việc của hai người quan trọng
Vương Khiết Băng (Yu)
16/05/2024
Buổi sáng ngày thứ hai khi Uông Mạc ở lại Đế Đô, lúc này Doãn Hân Nghiên chỉ vừa mới tỉnh giấc, vì hôm nay cũng là cuối tuần nên cô có thể lười biếng thêm một chút.
Cơ mà sau khi cô tỉnh rồi thì mới thấy hình như có gì đó sai sai, từ phía sau lưng truyền đến một cảm giác rất ấm áp, ở bụng cũng cảm nhận được lực nặng đè lên, đưa mắt nhìn xuống thì thấy có một cách tay đang đặt ở eo của cô, chẳng những thế mà “chiếc gối” hôm nay cô nằm cũng đặc biệt cứng cáp hơn bình thường.
Cô định xoay người lại, nhưng ngay lập tức đập vào mặt cô chính là cơ thể vô cùng rắn chắc của anh chồng nhà mình, ngước mắt lên nhìn thì vẫn thấy anh đang nhắm mắt ngủ. Bất chợt cô lại nảy sinh tò mò, cuối cùng là đưa tay chạm vào mũi của anh, rồi lại chạm vào gương mặt của anh, cuối cùng là chạm đến yết hầu của anh.
Ngay khi cô đang âm thầm tán thưởng thì Uông Mạc đã lên tiếng:
- Bà xã, mới sáng sớm em làm gì vậy?
- Anh… Anh… Anh dậy từ lúc nào vậy?
Uông Mạc cũng siết chặt vòng tay ôm cô vợ đang đỏ mặt lại, còn chủ động hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói:
- Từ lúc em sàm sỡ mũi anh.
- Ai sàm sỡ chứ? Anh biết chuyện không vậy!
- Còn không phải sàm sỡ sao? Trong khi anh đang ngủ thì em lại sờ mó lung tung, bà xã… Hình như em rất thích sờ…
- Im miệng! Anh mau im miệng đi! Anh không biết xấu hổ sao?
Nghe đến đây thì Uông Mạc cũng chỉ phì cười, sau đó anh lại hôn lên môi cô, từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt, cuối cùng là trực tiếp đè cô dưới thân. Còn Doãn Hân Nghiên cũng thuận tay choàng qua ôm lấy cổ anh rồi nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn dây dưa đó.
Trong khi hai người đang định tiếp tục làm gì đó nóng bỏng hơn một chút thì Doãn Hân Nghiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô định đẩy Uông Mạc ra, nhưng với sức lực của cô hoàn toàn trở nên vô nghĩa.
Đến đây Uông Mạc còn di chuyển hôn lên cổ của vợ mình, nhân cơ hội này Doãn Hân Nghiên mới nói:
- Anh! Uông Mạc! Có người gõ cửa…
- Mặc kệ, chúng ta tiếp tục!
- Không! Không được! Lỡ đâu có chuyện gì gấp thì sao?
Tuy rằng Uông Mạc đang rất không vui nhưng nghe lời vợ thì anh vẫn phải chỉnh đốn lại trang phục rồi mở ra xem con kì đà nào đang cản mũi chuyện của vợ chồng anh.
Xuất hiện trước mắt anh chính là Uông Lục Chi và Quan Thiệu Dinh, hai người họ thấy anh trai/Đô Đốc đằng đằng sát khí thì liền rén ngang, còn liên tục đùn đẩy trách nhiệm xem ai sẽ là người mở lời.
Sát khí của Uông Mạc tỏa ra, anh nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Hãy nói rằng việc của hai người quan trọng đi.
- Anh cả! Cha mẹ nói từ tối qua chị dâu chưa ăn gì nên mới bảo em hỏi chị ấy đói bụng chư…
*RẦM*
Chữ “chưa” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Uông Lục Chi đã bị anh trai dằn mặt rồi, cuối cùng thì chỉ biết thở dài. Tuy rằng họ rất muốn có cháu gái để bế bồng, nhưng nếu ông anh cả này cứ liên tục hành hạ chị dâu thì còn chưa kịp mang thai đã bị anh hành chết rồi.
Quan Thiệu Dinh đưa mắt nhìn sang Uông Lục Chi, lại nói:
- Lục Chi, người chị em của chị dâu ấy… Cô ấy tên gì vậy?
- Người chị em? À, ý của anh là chị Thanh Thanh à? Anh thích chị ấy?
Quan Thiệu Dinh lúc này liền có chút đỏ mặt, sau đó còn lắp bắp nói không thích. Nhưng cậu ấy còn chưa kịp diễn xuất xong thì Uông Lục Chi đã nhẹ nhàng nói:
- Tốt nhất là đừng thích, chị Thanh Thanh không có hứng thú với quân nhân đâu. Nói đúng hơn là không ghét, nhưng tuyệt đối sẽ không yêu đương qua lại với quân nhân.
Nói xong, Uông Lục Chi cũng bỏ lại Quan Thiệu Dinh đứng như trời trồng rồi đi xuống nhà để báo cáo với cha mẹ. Riêng Quan Thiệu Dinh cũng chỉ biết thở dài, nói ra thì cũng đúng thôi, làm gì có ai muốn hẹn hò với quân nhân chứ?
Một năm thì ở quân đội hết một năm, có khi mấy năm trời bận rộn quá cũng không về nhà được. Có khi về được cũng chỉ ở lại được vài hôm, chỉ có những người có tinh thần thép thì mới yêu được quân nhân thôi, còn người bình thường thì làm sao có ai dại khờ mà yêu quân nhân.
Nghĩ đến đây, Quan Thiệu Dinh cũng chỉ hít một hơi thật sâu rồi đi xuống nhà, thật ra cậu ấy cũng không hẳn là thích theo cách người ta hay nói là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”, cậu ấy chỉ là nhìn thấy Chu Băng Thanh rất đáng yêu, lại rất thẳng thắn và mạnh mẽ.
Hay nói đúng hơn là cậu ấy cảm nắng con gái nhà người ta thôi, cho nên chuyện tương lai sau này như thế nào cũng sẽ không đoán chắc được.
Nhưng chắc hẳn là bạn trai tương lai của Chu Băng Thanh chắc là sẽ rất tốt, hơn nữa cũng sẽ dành nhiều thời gian cho cô ấy hơn.
Đến đây, cậu ấy cũng đi xuống nhà, hiển nhiên thì cậu ta không dám mơ tưởng, chỉ là có hơi thất vọng chút thôi.
#Yu~
Cơ mà sau khi cô tỉnh rồi thì mới thấy hình như có gì đó sai sai, từ phía sau lưng truyền đến một cảm giác rất ấm áp, ở bụng cũng cảm nhận được lực nặng đè lên, đưa mắt nhìn xuống thì thấy có một cách tay đang đặt ở eo của cô, chẳng những thế mà “chiếc gối” hôm nay cô nằm cũng đặc biệt cứng cáp hơn bình thường.
Cô định xoay người lại, nhưng ngay lập tức đập vào mặt cô chính là cơ thể vô cùng rắn chắc của anh chồng nhà mình, ngước mắt lên nhìn thì vẫn thấy anh đang nhắm mắt ngủ. Bất chợt cô lại nảy sinh tò mò, cuối cùng là đưa tay chạm vào mũi của anh, rồi lại chạm vào gương mặt của anh, cuối cùng là chạm đến yết hầu của anh.
Ngay khi cô đang âm thầm tán thưởng thì Uông Mạc đã lên tiếng:
- Bà xã, mới sáng sớm em làm gì vậy?
- Anh… Anh… Anh dậy từ lúc nào vậy?
Uông Mạc cũng siết chặt vòng tay ôm cô vợ đang đỏ mặt lại, còn chủ động hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói:
- Từ lúc em sàm sỡ mũi anh.
- Ai sàm sỡ chứ? Anh biết chuyện không vậy!
- Còn không phải sàm sỡ sao? Trong khi anh đang ngủ thì em lại sờ mó lung tung, bà xã… Hình như em rất thích sờ…
- Im miệng! Anh mau im miệng đi! Anh không biết xấu hổ sao?
Nghe đến đây thì Uông Mạc cũng chỉ phì cười, sau đó anh lại hôn lên môi cô, từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt, cuối cùng là trực tiếp đè cô dưới thân. Còn Doãn Hân Nghiên cũng thuận tay choàng qua ôm lấy cổ anh rồi nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn dây dưa đó.
Trong khi hai người đang định tiếp tục làm gì đó nóng bỏng hơn một chút thì Doãn Hân Nghiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô định đẩy Uông Mạc ra, nhưng với sức lực của cô hoàn toàn trở nên vô nghĩa.
Đến đây Uông Mạc còn di chuyển hôn lên cổ của vợ mình, nhân cơ hội này Doãn Hân Nghiên mới nói:
- Anh! Uông Mạc! Có người gõ cửa…
- Mặc kệ, chúng ta tiếp tục!
- Không! Không được! Lỡ đâu có chuyện gì gấp thì sao?
Tuy rằng Uông Mạc đang rất không vui nhưng nghe lời vợ thì anh vẫn phải chỉnh đốn lại trang phục rồi mở ra xem con kì đà nào đang cản mũi chuyện của vợ chồng anh.
Xuất hiện trước mắt anh chính là Uông Lục Chi và Quan Thiệu Dinh, hai người họ thấy anh trai/Đô Đốc đằng đằng sát khí thì liền rén ngang, còn liên tục đùn đẩy trách nhiệm xem ai sẽ là người mở lời.
Sát khí của Uông Mạc tỏa ra, anh nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Hãy nói rằng việc của hai người quan trọng đi.
- Anh cả! Cha mẹ nói từ tối qua chị dâu chưa ăn gì nên mới bảo em hỏi chị ấy đói bụng chư…
*RẦM*
Chữ “chưa” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Uông Lục Chi đã bị anh trai dằn mặt rồi, cuối cùng thì chỉ biết thở dài. Tuy rằng họ rất muốn có cháu gái để bế bồng, nhưng nếu ông anh cả này cứ liên tục hành hạ chị dâu thì còn chưa kịp mang thai đã bị anh hành chết rồi.
Quan Thiệu Dinh đưa mắt nhìn sang Uông Lục Chi, lại nói:
- Lục Chi, người chị em của chị dâu ấy… Cô ấy tên gì vậy?
- Người chị em? À, ý của anh là chị Thanh Thanh à? Anh thích chị ấy?
Quan Thiệu Dinh lúc này liền có chút đỏ mặt, sau đó còn lắp bắp nói không thích. Nhưng cậu ấy còn chưa kịp diễn xuất xong thì Uông Lục Chi đã nhẹ nhàng nói:
- Tốt nhất là đừng thích, chị Thanh Thanh không có hứng thú với quân nhân đâu. Nói đúng hơn là không ghét, nhưng tuyệt đối sẽ không yêu đương qua lại với quân nhân.
Nói xong, Uông Lục Chi cũng bỏ lại Quan Thiệu Dinh đứng như trời trồng rồi đi xuống nhà để báo cáo với cha mẹ. Riêng Quan Thiệu Dinh cũng chỉ biết thở dài, nói ra thì cũng đúng thôi, làm gì có ai muốn hẹn hò với quân nhân chứ?
Một năm thì ở quân đội hết một năm, có khi mấy năm trời bận rộn quá cũng không về nhà được. Có khi về được cũng chỉ ở lại được vài hôm, chỉ có những người có tinh thần thép thì mới yêu được quân nhân thôi, còn người bình thường thì làm sao có ai dại khờ mà yêu quân nhân.
Nghĩ đến đây, Quan Thiệu Dinh cũng chỉ hít một hơi thật sâu rồi đi xuống nhà, thật ra cậu ấy cũng không hẳn là thích theo cách người ta hay nói là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”, cậu ấy chỉ là nhìn thấy Chu Băng Thanh rất đáng yêu, lại rất thẳng thắn và mạnh mẽ.
Hay nói đúng hơn là cậu ấy cảm nắng con gái nhà người ta thôi, cho nên chuyện tương lai sau này như thế nào cũng sẽ không đoán chắc được.
Nhưng chắc hẳn là bạn trai tương lai của Chu Băng Thanh chắc là sẽ rất tốt, hơn nữa cũng sẽ dành nhiều thời gian cho cô ấy hơn.
Đến đây, cậu ấy cũng đi xuống nhà, hiển nhiên thì cậu ta không dám mơ tưởng, chỉ là có hơi thất vọng chút thôi.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.