Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 2: Khác gì tiểu thuyết
Vương Khiết Băng (Yu)
09/05/2024
Lúc này Doãn Hân Nghiên cũng đưa mắt nhìn xung quanh, ừ thì người ta cũng đang nhìn cô bằng cặp mắt khó hiểu, nhưng giảng viên của cô - Lâm Tế lại nhìn cô rồi bật cười, nói:
- Bạn học Doãn, hiện tại vẫn đang trong giờ học, em nên ngồi xuống thì hơn.
Doãn Hân Nghiên cũng chỉ cười gượng rồi ngồi xuống, cô lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, hôm nay là ngày 1 tháng 5 năm 2020, tức là năm nay cô hai mươi tuổi, phải thêm một năm nữa thì cô mới bị cha ép gả cho Uông Mạc?
Hơn nữa... Hình như trong một năm này cô luôn sống ở nhà của Chu Băng Thanh vì xung đột với cha trong chuyện của mẹ kế và Doãn Vĩ Nghiêm, đột nhiên cô nhớ lại những chuyện mình đã làm, Doãn Hân Nghiên bắt đầu đau đầu, chóng mặt rồi đó... Thật không hiểu tại sao mẹ kế và đứa em trai lại chịu đựng cô tốt như vậy chứ?
Chu Băng Thanh ở bên cạnh liền huých tay vào tay cô, nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên, cậu không sao chứ? Tối qua cậu lại lén tớ chạy vào nhà vệ sinh viết tiểu thuyết à?
Doãn Hân Nghiên ngơ ra một lúc, nhưng rồi ngay sau đó thì cô mới chợt nhớ ra một chuyện... Phải rồi ha, từ năm cô mười tám tuổi thì đã có một niềm đam mê mãnh liệt với tiểu thuyết ngôn tình, để thỏa mãn bản thân thì cô đã tìm tòi và học hỏi rồi tự viết tiểu thuyết đăng lên mạng, tuy rằng thu nhập không cao nhưng cô cũng được tung hô là đại thần đó.
- Không có, đêm qua tớ nằm mơ, tớ thấy tớ kết hôn rồi bị giết, sau đó lại trùng sinh.
Chu Băng Thanh nhìn cô bạn bằng cặp mắt cạn lời, nhưng rồi sau đó cô ấy lại nhẹ nhàng nói:
- Nghiên Nghiên à, tớ thấy cậu càng lúc càng nhiễm nặng rồi đó. Nên bỏ viết tiểu thuyết đi thì hơn.
Mặc dù Doãn Hân Nghiên không nhớ năm đó tại sao bản thân lại không viết tiểu thuyết nữa, hình như là sau khi kết hôn thì phải? Khi đó cô chỉ chăm chăm trở thành Uông đại thiếu phu nhân, trở thành một Đô Đốc phu nhân chuẩn chỉnh trong mắt tất cả mọi người mà quên mất đi sở thích của bản thân.
Bây giờ khi nhớ lại, cô cũng chỉ thấy buồn cười thôi... Cuộc đời cô bây giờ... Khác gì những câu chuyện tiểu thuyết vô tri mà cô đã viết trước kia chứ?
Ép hôn, hợp đồng, giao dịch, ly hôn, tưởng là chân tình hóa ra chỉ là hư vô, bị giết, phi tang thi thể, sau đó thì lại trùng sinh sống lại một đời.
Chỉ là cô không biết sau sự trùng sinh này thì mọi chuyện sẽ có thay đổi gì nhỉ?
Mải mê suy nghĩ mà không biết đã tan học từ khi nào, lúc cô đang chuẩn bị thu dọn sách vở thì Giảng viên Lâm Tế đã bước đến, anh ấy đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nói:
- Em không khỏe ở đâu sao?
- A dạ? Không có ạ, cảm ơn thầy Lâm đã quan tâm.
- Nghiên Nghiên, em phải chú ý sức khỏe của mình, bây giờ trời đã vào hè rồi nên nắng nóng dễ bị say nắng lắm đấy.
Sau đó thì Lâm Tế còn đưa cho cô một chai nước khoáng, nhìn qua thì cũng đủ biết là anh ấy mới đi mua rồi. Cơ mà... Tại sao Lâm Tế lại đưa cho cô nhỉ?
Lúc này Chu Băng Thanh ở bên cạnh liền phì cười, nói:
- Doãn Hân Nghiên ơi Doãn Hân Nghiên, không biết cậu khờ thật hay giả khờ nữa. Giảng viên Lâm đã bật đèn xanh khắp người rồi mà cậu không nhìn ra sao?
- Thầy Lâm á?
- Ừ, cậu không thấy thầy ấy liên tục thả đèn cho cậu thấy à? Nhưng đáng tiếc cho thầy Lâm thật đó... Nháy tín hiệu với ai không nháy lại nháy với con ngốc như cậu.
Doãn Hân Nghiên cũng chỉ bĩu môi, mặc dù Lâm Tế rất tốt nhưng cô rất tiếc, cô không thích thầy ấy, với cả cô cũng không học dốt đến mức phải tán tỉnh giảng viên để qua môn đâu.
Bây giờ, hiện tại và ngay tại đây, Doãn Hân Nghiên đã đặt ra mục đích của mình chính là trong vòng một năm phải hòa hợp với Doãn gia, cùng mẹ kế và em trai hàn gắn tình cảm, sau đó lại còn phải vui vui vẻ vẻ gả cho Uông Mạc, sinh con cho anh nữa chứ!
Hơn nữa... Cô còn phải khiến cho tên khốn Uông Tráng kia nếm thử cảm giác bị chơi đùa là như thế nào! Mối hận này... Cho dù có chết thêm lần nữa thì cô cũng sẽ không quên đâu!
Đúng vậy! Nên như vậy!
- Đi thôi Thanh Thanh, chúng ta về nhà thôi.
- Hả? Nghiên Nghiên à cậu ổn không? Hôm qua tớ đã nói với cậu rằng chiều nay có việc nên không về nhà mà. Con ngốc này, cậu uống nhầm thuốc rồi hả?
Đột nhiên Doãn Hân Nghiên lại nhớ đến một chuyện.
Đúng rồi, vào ngày này thì Chu Băng Thanh đã không về nhà mà nghe theo sự xúi giục của tên nào đó mà đến quán bar, sau đó thì cậu ấy đã bị người ta làm chuyện xằng bậy, uy hiếp phải gia nhập giới giải trí bằng con đường scandal.
Tuy rằng sau đó thì cậu ấy cũng nổi tiếng, nhưng Chu Băng Thanh đã mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát sau khi cô kết hôn được hai ngày.
Không được! Cô không thể để cậu ấy đi đến đó!
- Bạn học Doãn, hiện tại vẫn đang trong giờ học, em nên ngồi xuống thì hơn.
Doãn Hân Nghiên cũng chỉ cười gượng rồi ngồi xuống, cô lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, hôm nay là ngày 1 tháng 5 năm 2020, tức là năm nay cô hai mươi tuổi, phải thêm một năm nữa thì cô mới bị cha ép gả cho Uông Mạc?
Hơn nữa... Hình như trong một năm này cô luôn sống ở nhà của Chu Băng Thanh vì xung đột với cha trong chuyện của mẹ kế và Doãn Vĩ Nghiêm, đột nhiên cô nhớ lại những chuyện mình đã làm, Doãn Hân Nghiên bắt đầu đau đầu, chóng mặt rồi đó... Thật không hiểu tại sao mẹ kế và đứa em trai lại chịu đựng cô tốt như vậy chứ?
Chu Băng Thanh ở bên cạnh liền huých tay vào tay cô, nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên, cậu không sao chứ? Tối qua cậu lại lén tớ chạy vào nhà vệ sinh viết tiểu thuyết à?
Doãn Hân Nghiên ngơ ra một lúc, nhưng rồi ngay sau đó thì cô mới chợt nhớ ra một chuyện... Phải rồi ha, từ năm cô mười tám tuổi thì đã có một niềm đam mê mãnh liệt với tiểu thuyết ngôn tình, để thỏa mãn bản thân thì cô đã tìm tòi và học hỏi rồi tự viết tiểu thuyết đăng lên mạng, tuy rằng thu nhập không cao nhưng cô cũng được tung hô là đại thần đó.
- Không có, đêm qua tớ nằm mơ, tớ thấy tớ kết hôn rồi bị giết, sau đó lại trùng sinh.
Chu Băng Thanh nhìn cô bạn bằng cặp mắt cạn lời, nhưng rồi sau đó cô ấy lại nhẹ nhàng nói:
- Nghiên Nghiên à, tớ thấy cậu càng lúc càng nhiễm nặng rồi đó. Nên bỏ viết tiểu thuyết đi thì hơn.
Mặc dù Doãn Hân Nghiên không nhớ năm đó tại sao bản thân lại không viết tiểu thuyết nữa, hình như là sau khi kết hôn thì phải? Khi đó cô chỉ chăm chăm trở thành Uông đại thiếu phu nhân, trở thành một Đô Đốc phu nhân chuẩn chỉnh trong mắt tất cả mọi người mà quên mất đi sở thích của bản thân.
Bây giờ khi nhớ lại, cô cũng chỉ thấy buồn cười thôi... Cuộc đời cô bây giờ... Khác gì những câu chuyện tiểu thuyết vô tri mà cô đã viết trước kia chứ?
Ép hôn, hợp đồng, giao dịch, ly hôn, tưởng là chân tình hóa ra chỉ là hư vô, bị giết, phi tang thi thể, sau đó thì lại trùng sinh sống lại một đời.
Chỉ là cô không biết sau sự trùng sinh này thì mọi chuyện sẽ có thay đổi gì nhỉ?
Mải mê suy nghĩ mà không biết đã tan học từ khi nào, lúc cô đang chuẩn bị thu dọn sách vở thì Giảng viên Lâm Tế đã bước đến, anh ấy đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nói:
- Em không khỏe ở đâu sao?
- A dạ? Không có ạ, cảm ơn thầy Lâm đã quan tâm.
- Nghiên Nghiên, em phải chú ý sức khỏe của mình, bây giờ trời đã vào hè rồi nên nắng nóng dễ bị say nắng lắm đấy.
Sau đó thì Lâm Tế còn đưa cho cô một chai nước khoáng, nhìn qua thì cũng đủ biết là anh ấy mới đi mua rồi. Cơ mà... Tại sao Lâm Tế lại đưa cho cô nhỉ?
Lúc này Chu Băng Thanh ở bên cạnh liền phì cười, nói:
- Doãn Hân Nghiên ơi Doãn Hân Nghiên, không biết cậu khờ thật hay giả khờ nữa. Giảng viên Lâm đã bật đèn xanh khắp người rồi mà cậu không nhìn ra sao?
- Thầy Lâm á?
- Ừ, cậu không thấy thầy ấy liên tục thả đèn cho cậu thấy à? Nhưng đáng tiếc cho thầy Lâm thật đó... Nháy tín hiệu với ai không nháy lại nháy với con ngốc như cậu.
Doãn Hân Nghiên cũng chỉ bĩu môi, mặc dù Lâm Tế rất tốt nhưng cô rất tiếc, cô không thích thầy ấy, với cả cô cũng không học dốt đến mức phải tán tỉnh giảng viên để qua môn đâu.
Bây giờ, hiện tại và ngay tại đây, Doãn Hân Nghiên đã đặt ra mục đích của mình chính là trong vòng một năm phải hòa hợp với Doãn gia, cùng mẹ kế và em trai hàn gắn tình cảm, sau đó lại còn phải vui vui vẻ vẻ gả cho Uông Mạc, sinh con cho anh nữa chứ!
Hơn nữa... Cô còn phải khiến cho tên khốn Uông Tráng kia nếm thử cảm giác bị chơi đùa là như thế nào! Mối hận này... Cho dù có chết thêm lần nữa thì cô cũng sẽ không quên đâu!
Đúng vậy! Nên như vậy!
- Đi thôi Thanh Thanh, chúng ta về nhà thôi.
- Hả? Nghiên Nghiên à cậu ổn không? Hôm qua tớ đã nói với cậu rằng chiều nay có việc nên không về nhà mà. Con ngốc này, cậu uống nhầm thuốc rồi hả?
Đột nhiên Doãn Hân Nghiên lại nhớ đến một chuyện.
Đúng rồi, vào ngày này thì Chu Băng Thanh đã không về nhà mà nghe theo sự xúi giục của tên nào đó mà đến quán bar, sau đó thì cậu ấy đã bị người ta làm chuyện xằng bậy, uy hiếp phải gia nhập giới giải trí bằng con đường scandal.
Tuy rằng sau đó thì cậu ấy cũng nổi tiếng, nhưng Chu Băng Thanh đã mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát sau khi cô kết hôn được hai ngày.
Không được! Cô không thể để cậu ấy đi đến đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.