Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 12: Không ghét
Vương Khiết Băng (Yu)
09/05/2024
Sau một hồi chất vấn thì Ngao Thiết cũng đã hiểu lý do tại sao Lý Ngọc Hồi lại đưa những con "gà mờ" này đi leo thác, cơ mà Doãn Hân Nghiên không quan tâm lắm, vì theo như trí nhớ của cô ở kiếp trước thì Ngao Thiết này có tình cảm với Lý Ngọc Hồi mà Lý Ngọc Hồi lại yêu đơn phương Uông Mạc.
Từ đó suy ra Ngao Thiết hận cô thấu xương thấu tủy, còn từng nói bóng nói gió về cô, nói rằng nếu không có cô thì Lý Ngọc Hồi và Uông Mạc đã thành một đôi rồi. Chỉ cần nghĩ đến những lời ở kiếp trước mà tên ngốc nghếch đó nói ra thôi đã khiến cho cô tức đến sôi máu!
Tuy nhiên thì sau đó Ngao Thiết đã hi sinh vào một lần làm nhiệm vụ ở trên biển, hình như là sau khi cô gả cho Uông Mạc được ba tháng thì phải... Đột nhiên nhớ đến thì Doãn Hân Nghiên lại đưa một ánh mắt tưởng niệm nhìn về phía Ngao Thiết, khiến cho anh ta cũng khó hiểu.
Lúc này Doãn Vĩ Nghiêm lấy cho chị gái một ít trái cây, lại còn nhỏ giọng nói:
- Chị, sao chị biết trời sắp mưa vậy?
- Khí tượng thôi.
- Nhưng em thấy độ ẩm trong không khí không quá cao mà? Sao chị lại biết là sắp mưa?
Doãn Hân Nghiên đưa mắt nhìn em trai, nhưng rồi sau đó cô lại nói:
- Vì chúng ta ở gần thác nước đã hơn một tiếng đồng hồ, cho nên chúng ta đã quen với độ ẩm không khí đủ cao, hiển nhiên thì nó sẽ có một vài thay đổi nhỏ nên em không nhận ra.
- Nhưng chị... Sao chị biết?
- Bà nội dạy đó.
Nhắc đến bà nội thì Doãn Vĩ Nghiêm cũng chỉ nhớ mang máng thôi, vì hôn sự giữa cha và mẹ vấp phải sự phản đối của bà nội, cho nên bà ấy cũng không thích Doãn Vĩ Nghiêm, trong nhà họ Doãn, đứa cháu được bà nội thích nhất cũng chỉ có Doãn Hân Nghiên mà thôi.
Lúc sinh thời thì bà nội là một dự báo viên của trung tâm khí tượng thủy văn, vô tình gặp gỡ ông nội khi đó là một Trung Úy ở một nhiệm vụ, hai người gặp nhau, ở bên cạnh sát cánh thực hiện nhiệm vụ suốt mấy tháng, cuối cùng là nảy sinh tình cảm rồi yêu nhau, sau đó là kết hôn.
Từ sau khi kết hôn thì bà nội cũng ít khi làm việc nữa vì nó quá nguy hiểm, mãi cho đến khi Doãn Hân Nghiên tám tuổi thì bà ấy đã xem cô là người kế thừa nghề dự báo viên của mình nên đã nói hết những điều mình biết cho cô, học ở bà nội được năm khi Doãn Hân Nghiên mười hai tuổi thì bà nội đã qua đời, tuy rằng kí ức cũng có vài chỗ mơ hồ, nhưng Doãn Hân Nghiên biết rằng bà nội cũng không hề ghét Doãn Vĩ Nghiêm... Đơn giản là bà ấy muốn đứng về phía cô, sợ rằng cô sẽ tổn thương khi ông nội và cha đều yêu thích em trai, cho nên bà ấy mới giả vờ hằn học với Doãn Vĩ Nghiêm, cố ý bày ra thái độ không thích Doãn Vĩ Nghiêm.
Tuy rằng đối với một số người thì bà nội là một người cố chấp, cứng đầu, ương bướng lại không nói lý, nhưng đối với Doãn Hân Nghiên thì ngoài bảo mẫu Vương Phấn năm đó thì chỉ có bà nội là người đồng hành trong quá trình trưởng thành của cô.
Đến đây, Doãn Hân Nghiên nhìn thấy gương mặt của Doãn Vĩ Nghiêm có chút buồn bã, hẳn là đến tận bây giờ thằng bé khờ khạo này vẫn nghĩ bà nội không thích nó nhỉ?
Đột nhiên cô lại đưa tay xoa đầu của Doãn Vĩ Nghiêm, nói:
- Bà nội thích em lắm đó.
- Em? Em hả?
- Có lẽ em không biết... Nói đúng hơn thì chẳng ai biết đâu, món quà sinh nhật năm em sáu tuổi là một chú cún nhỏ, nhưng sau đó bà nội đã ném nó đi, em có nhớ không?
Doãn Vĩ Nghiêm gật đầu, năm đó cha vừa đi công tác về là đã mua tặng sinh nhật cho cậu ấy một chú cún nhỏ, nhưng chỉ sau hai ngày là bà nội đã ném nó đi, bà còn nói là ghét động vật ở trong nhà. Vì lẽ đó cho nên cha và bà nội đã cãi nhau một trận rất lớn, lớn đến mức khiến cha muốn ra ngoài ở riêng, không muốn sống cùng với bà nữa.
Và đương nhiên lúc đó Doãn Vĩ Nghiêm rất buồn, cậu nhóc còn tưởng bà nội không thích mình, còn từng ấm ức khóc lóc hỏi mẹ tại sao bà nội lại ghét mình như vậy.
Nhưng thật chất không phải bà ấy ném đi, mà là con chó đó đã có dấu hiệu của bệnh dại, lại còn từng cắn người, bà nội sợ Doãn Vĩ Nghiêm gặp nguy hiểm nên đã đưa cho đến một nơi khác huấn luyện, chỉ là không may sau đó chú cún đó cũng đã chết.
Nhưng ngay sau đó bà nội đã tặng lại cho Doãn Vĩ Nghiêm một bộ đồ chơi siêu nhân mà cậu nhóc rất thích.
Những chuyện đó thật ra Doãn Hân Nghiên cũng không biết, mãi cho đến khi ông nội vào việc, cô ở Doãn gia tìm kiếm giấy tờ của ông thì mới vô tình đọc được nhật ký của bà nội đã viết.
Khi đó cô mới biết rằng lúc trước bản thân đã khốn nạn đến mức nào.
- Vậy... Chị có ghét em không?
- Không, hỏi ngốc cái gì thế? Tại sao phải ghét em?
Từ đó suy ra Ngao Thiết hận cô thấu xương thấu tủy, còn từng nói bóng nói gió về cô, nói rằng nếu không có cô thì Lý Ngọc Hồi và Uông Mạc đã thành một đôi rồi. Chỉ cần nghĩ đến những lời ở kiếp trước mà tên ngốc nghếch đó nói ra thôi đã khiến cho cô tức đến sôi máu!
Tuy nhiên thì sau đó Ngao Thiết đã hi sinh vào một lần làm nhiệm vụ ở trên biển, hình như là sau khi cô gả cho Uông Mạc được ba tháng thì phải... Đột nhiên nhớ đến thì Doãn Hân Nghiên lại đưa một ánh mắt tưởng niệm nhìn về phía Ngao Thiết, khiến cho anh ta cũng khó hiểu.
Lúc này Doãn Vĩ Nghiêm lấy cho chị gái một ít trái cây, lại còn nhỏ giọng nói:
- Chị, sao chị biết trời sắp mưa vậy?
- Khí tượng thôi.
- Nhưng em thấy độ ẩm trong không khí không quá cao mà? Sao chị lại biết là sắp mưa?
Doãn Hân Nghiên đưa mắt nhìn em trai, nhưng rồi sau đó cô lại nói:
- Vì chúng ta ở gần thác nước đã hơn một tiếng đồng hồ, cho nên chúng ta đã quen với độ ẩm không khí đủ cao, hiển nhiên thì nó sẽ có một vài thay đổi nhỏ nên em không nhận ra.
- Nhưng chị... Sao chị biết?
- Bà nội dạy đó.
Nhắc đến bà nội thì Doãn Vĩ Nghiêm cũng chỉ nhớ mang máng thôi, vì hôn sự giữa cha và mẹ vấp phải sự phản đối của bà nội, cho nên bà ấy cũng không thích Doãn Vĩ Nghiêm, trong nhà họ Doãn, đứa cháu được bà nội thích nhất cũng chỉ có Doãn Hân Nghiên mà thôi.
Lúc sinh thời thì bà nội là một dự báo viên của trung tâm khí tượng thủy văn, vô tình gặp gỡ ông nội khi đó là một Trung Úy ở một nhiệm vụ, hai người gặp nhau, ở bên cạnh sát cánh thực hiện nhiệm vụ suốt mấy tháng, cuối cùng là nảy sinh tình cảm rồi yêu nhau, sau đó là kết hôn.
Từ sau khi kết hôn thì bà nội cũng ít khi làm việc nữa vì nó quá nguy hiểm, mãi cho đến khi Doãn Hân Nghiên tám tuổi thì bà ấy đã xem cô là người kế thừa nghề dự báo viên của mình nên đã nói hết những điều mình biết cho cô, học ở bà nội được năm khi Doãn Hân Nghiên mười hai tuổi thì bà nội đã qua đời, tuy rằng kí ức cũng có vài chỗ mơ hồ, nhưng Doãn Hân Nghiên biết rằng bà nội cũng không hề ghét Doãn Vĩ Nghiêm... Đơn giản là bà ấy muốn đứng về phía cô, sợ rằng cô sẽ tổn thương khi ông nội và cha đều yêu thích em trai, cho nên bà ấy mới giả vờ hằn học với Doãn Vĩ Nghiêm, cố ý bày ra thái độ không thích Doãn Vĩ Nghiêm.
Tuy rằng đối với một số người thì bà nội là một người cố chấp, cứng đầu, ương bướng lại không nói lý, nhưng đối với Doãn Hân Nghiên thì ngoài bảo mẫu Vương Phấn năm đó thì chỉ có bà nội là người đồng hành trong quá trình trưởng thành của cô.
Đến đây, Doãn Hân Nghiên nhìn thấy gương mặt của Doãn Vĩ Nghiêm có chút buồn bã, hẳn là đến tận bây giờ thằng bé khờ khạo này vẫn nghĩ bà nội không thích nó nhỉ?
Đột nhiên cô lại đưa tay xoa đầu của Doãn Vĩ Nghiêm, nói:
- Bà nội thích em lắm đó.
- Em? Em hả?
- Có lẽ em không biết... Nói đúng hơn thì chẳng ai biết đâu, món quà sinh nhật năm em sáu tuổi là một chú cún nhỏ, nhưng sau đó bà nội đã ném nó đi, em có nhớ không?
Doãn Vĩ Nghiêm gật đầu, năm đó cha vừa đi công tác về là đã mua tặng sinh nhật cho cậu ấy một chú cún nhỏ, nhưng chỉ sau hai ngày là bà nội đã ném nó đi, bà còn nói là ghét động vật ở trong nhà. Vì lẽ đó cho nên cha và bà nội đã cãi nhau một trận rất lớn, lớn đến mức khiến cha muốn ra ngoài ở riêng, không muốn sống cùng với bà nữa.
Và đương nhiên lúc đó Doãn Vĩ Nghiêm rất buồn, cậu nhóc còn tưởng bà nội không thích mình, còn từng ấm ức khóc lóc hỏi mẹ tại sao bà nội lại ghét mình như vậy.
Nhưng thật chất không phải bà ấy ném đi, mà là con chó đó đã có dấu hiệu của bệnh dại, lại còn từng cắn người, bà nội sợ Doãn Vĩ Nghiêm gặp nguy hiểm nên đã đưa cho đến một nơi khác huấn luyện, chỉ là không may sau đó chú cún đó cũng đã chết.
Nhưng ngay sau đó bà nội đã tặng lại cho Doãn Vĩ Nghiêm một bộ đồ chơi siêu nhân mà cậu nhóc rất thích.
Những chuyện đó thật ra Doãn Hân Nghiên cũng không biết, mãi cho đến khi ông nội vào việc, cô ở Doãn gia tìm kiếm giấy tờ của ông thì mới vô tình đọc được nhật ký của bà nội đã viết.
Khi đó cô mới biết rằng lúc trước bản thân đã khốn nạn đến mức nào.
- Vậy... Chị có ghét em không?
- Không, hỏi ngốc cái gì thế? Tại sao phải ghét em?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.