Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 4: Vẫn là bảo bối của Doãn gia
Vương Khiết Băng (Yu)
09/05/2024
Với sự xuất hiện của Doãn Hân Nghiên ở nhà họ Doãn đã đủ kinh hỉ rồi, đằng này cô còn lễ phép nói ra hai chữ "cảm ơn" với Văn Lang Hoa nữa thì đúng là chuyện động trời.
Nhưng mà sau đó Văn Lang Hoa cũng chỉ nhìn cô rồi lại nói:
- Đều là người một nhà, cảm ơn khách sáo như vậy làm gì chứ. Mau vào nhà thôi, dì nghĩ cha đang chờ con đó.
Nghe đến đây thì Doãn Hân Nghiên cũng chỉ gật đầu, bình thường thì cô sẽ không đáp lại lời của Văn Lang Hoa thậm chí là phớt lờ bà ấy rồi đi thẳng vào nhà, nhưng hôm nay cô đã nhường cho bà ấy vào trước, đợi khi Văn Lang Hoa đã vào nhà thì cô cùng Chu Băng Thanh mới đi vào.
Ngồi ở phòng khách là Doãn Anh Sơn - cha của cô và Doãn Trù - ông nội của cô đang chơi đánh cờ, ở bên cạnh đó còn có Doãn Vĩ Nghiêm đang chơi game và cô em họ Doãn Thu Phương đang ngồi bồi ông nội chơi cờ.
Lúc này, Văn Lang Hoa mới hân hoan nói:
- Mọi người xem ai về này.
Vốn dĩ chuyện Doãn Hân Nghiên quay về nhà đều khiến mọi người vui mừng, ngay cả Doãn Vĩ Nghiêm đang chơi game cũng buông bỏ điện thoại xuống mà khẩn trương đứng dậy nhìn cô, nhưng trái lại với thái độ vui vẻ của mẹ kế và em trai thì cha của cô đến liếc cũng không thèm liếc, chỉ nhàn nhạt nói:
- Còn biết đường về sao? Còn tưởng con quên mất bản thân mang họ Doãn rồi chứ.
Khi này Văn Lang Hoa liền nhẹ nhàng kéo tay của chồng một cái, rõ ràng là sốt ruột lo lắng cho con gái muốn chết mà vẫn cứng miệng, nếu như Doãn Hân Nghiên mà bị tổn thương rồi lại bỏ nhà đi thì Doãn Anh Sơn tới số rồi.
Doãn Trù thấy cháu gái liền vẫy tay bảo cô ngồi bên cạnh mình, lại nhỏ giọng nói:
- Mấy ngày qua ở nhà của Thanh Thanh sao?
- Vâng ạ.
- Có vui không?
- Vui lắm ạ.
Doãn Trù đưa tay chạm lên đầu của cô, lại xoa đầu của cô, nói tiếp:
- Vui là tốt rồi, nếu như cháu không muốn ở nhà thì vẫn có thể đến nhà của Thanh Thanh. Ông nội sẽ nói lại với cha mẹ của Thanh Thanh một tiếng.
Doãn Hân Nghiên đưa mắt nhìn ông nội, nhớ lại kiếp trước, khi ông nội và cha ép cô gả cho Uông Mạc thì cô đã nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo, khiến cho ông nội tức đến mức ngất xỉu, nếu không phải có Doãn Vĩ Nghiêm ở đó và đưa ông nội đến bệnh viện thì có lẽ cô đã dằn vặt đến chết rồi.
Lúc này nhìn ông nội ở trước mặt, cô thật sự không biết nên đối mặt như thế nào nữa.
Nhưng Doãn Trù có vẻ đã nhìn ra tâm tư của cháu gái, ông ấy cũng chỉ cười một tiếng, lại nói:
- Được rồi, giờ cũng sắp đến giờ cơm rồi, Nghiên Nghiên đưa Băng Thanh lên phòng tắm rửa thay quần áo rồi chúng ta ăn cơm, sau đó rồi tính tiếp, được không?
- Vâng ạ.
Sau đó thì Doãn Hân Nghiên và Chu Băng Thanh cũng đi lên phòng của cô, để lại mọi người ở Doãn gia đều khá kinh ngạc, nhất là Doãn Anh Sơn, ông ấy đưa mắt nhìn Văn Lang Hoa, nói:
- Con bé này rời đi có mấy ngày đã ngoan ngoãn hơn rồi nhỉ?
- Anh còn nói được nữa sao? Nghiên Nghiên mới về mà anh đã nặng lời với con bé rồi, lỡ như con bé tổn thương rồi lại bỏ đi thì anh là người hối hận nhất đó.
Doãn Anh Sơn không nói được, quả thật thì những ngày Doãn Hân Nghiên rời đi thì lòng ông ấy như lửa đốt, mỗi ngày đều cố ý đi ngang qua trường của cô, có khi lại lén lút nhìn cô từ phía sau, mỗi ngày mỗi phút không ở bên cạnh con gái đều làm cho tâm trạng của ông ấy trở nên tồi tệ.
Doãn Vĩ Nghiêm lúc này đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu ấy liền nhanh chóng đi vào bếp rồi dặn dò nhà bếp nấu các món mà cô thích, còn đổi luôn cả đồ tráng miệng bằng bánh ngọt mà cô thích nhất nữa chứ.
Nhìn con trai quan tâm chị gái như vậy thì Văn Lang Hoa cũng rất hài lòng, tuy rằng họ không biết tình cảm họ dành cho Doãn Hân Nghiên có được đền đáp hay không, nhưng bà ấy biết rằng cô cũng chỉ là một đứa nhỏ, từ bé đã xa mẹ, lại còn bị bảo mẫu xúi giục nên mới trở nên ngang ngạnh như vậy.
Thì vì nghiêm khắc thì người làm trưởng bối nên mềm mỏng dỗ dành, mưa dầm thấm lâu, rồi cũng sẽ có ngày Doãn Hân Nghiên nhận ra tấm chân tình mà họ đối với cô.
Lúc này Doãn Trù vừa đánh một quân cờ, lại còn nhìn Doãn Anh Sơn, nói:
- Chuyện liên hôn với Uông gia vẫn chưa quyết định nên hai đứa đừng nói gì với Nghiên Nghiên, cứ để con bé đón sinh nhật đã.
Doãn Anh Sơn và Văn Lang Hoa cũng ngoan ngoãn gật đầu, nói:
- Vâng, chúng con biết rồi thưa cha.
Tuy rằng họ không biết phải giấu thêm bao lâu, nhưng họ vẫn muốn con gái xích lại gần thêm một chút, thay vì gả đi thì họ mới là người muốn đem cô đi giấu.
Nhưng con người rồi sẽ trưởng thành, nữ nhân thì cũng sẽ gả đi thôi... Cơ mà, hoãn được lúc nào hay lúc đó.
Nhưng mà sau đó Văn Lang Hoa cũng chỉ nhìn cô rồi lại nói:
- Đều là người một nhà, cảm ơn khách sáo như vậy làm gì chứ. Mau vào nhà thôi, dì nghĩ cha đang chờ con đó.
Nghe đến đây thì Doãn Hân Nghiên cũng chỉ gật đầu, bình thường thì cô sẽ không đáp lại lời của Văn Lang Hoa thậm chí là phớt lờ bà ấy rồi đi thẳng vào nhà, nhưng hôm nay cô đã nhường cho bà ấy vào trước, đợi khi Văn Lang Hoa đã vào nhà thì cô cùng Chu Băng Thanh mới đi vào.
Ngồi ở phòng khách là Doãn Anh Sơn - cha của cô và Doãn Trù - ông nội của cô đang chơi đánh cờ, ở bên cạnh đó còn có Doãn Vĩ Nghiêm đang chơi game và cô em họ Doãn Thu Phương đang ngồi bồi ông nội chơi cờ.
Lúc này, Văn Lang Hoa mới hân hoan nói:
- Mọi người xem ai về này.
Vốn dĩ chuyện Doãn Hân Nghiên quay về nhà đều khiến mọi người vui mừng, ngay cả Doãn Vĩ Nghiêm đang chơi game cũng buông bỏ điện thoại xuống mà khẩn trương đứng dậy nhìn cô, nhưng trái lại với thái độ vui vẻ của mẹ kế và em trai thì cha của cô đến liếc cũng không thèm liếc, chỉ nhàn nhạt nói:
- Còn biết đường về sao? Còn tưởng con quên mất bản thân mang họ Doãn rồi chứ.
Khi này Văn Lang Hoa liền nhẹ nhàng kéo tay của chồng một cái, rõ ràng là sốt ruột lo lắng cho con gái muốn chết mà vẫn cứng miệng, nếu như Doãn Hân Nghiên mà bị tổn thương rồi lại bỏ nhà đi thì Doãn Anh Sơn tới số rồi.
Doãn Trù thấy cháu gái liền vẫy tay bảo cô ngồi bên cạnh mình, lại nhỏ giọng nói:
- Mấy ngày qua ở nhà của Thanh Thanh sao?
- Vâng ạ.
- Có vui không?
- Vui lắm ạ.
Doãn Trù đưa tay chạm lên đầu của cô, lại xoa đầu của cô, nói tiếp:
- Vui là tốt rồi, nếu như cháu không muốn ở nhà thì vẫn có thể đến nhà của Thanh Thanh. Ông nội sẽ nói lại với cha mẹ của Thanh Thanh một tiếng.
Doãn Hân Nghiên đưa mắt nhìn ông nội, nhớ lại kiếp trước, khi ông nội và cha ép cô gả cho Uông Mạc thì cô đã nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo, khiến cho ông nội tức đến mức ngất xỉu, nếu không phải có Doãn Vĩ Nghiêm ở đó và đưa ông nội đến bệnh viện thì có lẽ cô đã dằn vặt đến chết rồi.
Lúc này nhìn ông nội ở trước mặt, cô thật sự không biết nên đối mặt như thế nào nữa.
Nhưng Doãn Trù có vẻ đã nhìn ra tâm tư của cháu gái, ông ấy cũng chỉ cười một tiếng, lại nói:
- Được rồi, giờ cũng sắp đến giờ cơm rồi, Nghiên Nghiên đưa Băng Thanh lên phòng tắm rửa thay quần áo rồi chúng ta ăn cơm, sau đó rồi tính tiếp, được không?
- Vâng ạ.
Sau đó thì Doãn Hân Nghiên và Chu Băng Thanh cũng đi lên phòng của cô, để lại mọi người ở Doãn gia đều khá kinh ngạc, nhất là Doãn Anh Sơn, ông ấy đưa mắt nhìn Văn Lang Hoa, nói:
- Con bé này rời đi có mấy ngày đã ngoan ngoãn hơn rồi nhỉ?
- Anh còn nói được nữa sao? Nghiên Nghiên mới về mà anh đã nặng lời với con bé rồi, lỡ như con bé tổn thương rồi lại bỏ đi thì anh là người hối hận nhất đó.
Doãn Anh Sơn không nói được, quả thật thì những ngày Doãn Hân Nghiên rời đi thì lòng ông ấy như lửa đốt, mỗi ngày đều cố ý đi ngang qua trường của cô, có khi lại lén lút nhìn cô từ phía sau, mỗi ngày mỗi phút không ở bên cạnh con gái đều làm cho tâm trạng của ông ấy trở nên tồi tệ.
Doãn Vĩ Nghiêm lúc này đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu ấy liền nhanh chóng đi vào bếp rồi dặn dò nhà bếp nấu các món mà cô thích, còn đổi luôn cả đồ tráng miệng bằng bánh ngọt mà cô thích nhất nữa chứ.
Nhìn con trai quan tâm chị gái như vậy thì Văn Lang Hoa cũng rất hài lòng, tuy rằng họ không biết tình cảm họ dành cho Doãn Hân Nghiên có được đền đáp hay không, nhưng bà ấy biết rằng cô cũng chỉ là một đứa nhỏ, từ bé đã xa mẹ, lại còn bị bảo mẫu xúi giục nên mới trở nên ngang ngạnh như vậy.
Thì vì nghiêm khắc thì người làm trưởng bối nên mềm mỏng dỗ dành, mưa dầm thấm lâu, rồi cũng sẽ có ngày Doãn Hân Nghiên nhận ra tấm chân tình mà họ đối với cô.
Lúc này Doãn Trù vừa đánh một quân cờ, lại còn nhìn Doãn Anh Sơn, nói:
- Chuyện liên hôn với Uông gia vẫn chưa quyết định nên hai đứa đừng nói gì với Nghiên Nghiên, cứ để con bé đón sinh nhật đã.
Doãn Anh Sơn và Văn Lang Hoa cũng ngoan ngoãn gật đầu, nói:
- Vâng, chúng con biết rồi thưa cha.
Tuy rằng họ không biết phải giấu thêm bao lâu, nhưng họ vẫn muốn con gái xích lại gần thêm một chút, thay vì gả đi thì họ mới là người muốn đem cô đi giấu.
Nhưng con người rồi sẽ trưởng thành, nữ nhân thì cũng sẽ gả đi thôi... Cơ mà, hoãn được lúc nào hay lúc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.