Chương 24
Công Tử Khanh Thành
19/06/2014
Thanh Ninh "Ai u" một tiếng, đưa tay kéo trở lại, thân thể nóng rực của Mục Lương Hòa đã dính vào, bàn tay trong trong quần lót cũng lui ra gảy vào mông cô, nóng nảy la lên.
"Thanh Ninh, để cho anh ôm một lát."
Tối nay Mục Lương Hòa không giống ngày thường, vừa bá đạo vừa trực tiếp không hề có một điểm âm trầm thường thấy, anh ở phía sau nhẹ nhàng mân mê làn da mềm mại, Thanh Ninh không dám cựa quậy sợ anh sẽ lập tức làm chuyện bá vương ngạnh thượng cung.
Bàn tay Mục Lương Hòa sờ tới phía dưới lại dừng lại, đem vật to lớn dán vào bắp đùi cô cọ tới cọ lui, qua thật lâu cảm thấy mông đùi nóng lên động tác của anh mới dần chậm lại, hơi thở nặng nề dần ổn định lại.
Một đêm này Thanh Ninh ngủ không ngon còn Mục Lương Hòa xong việc lăn ra ngủ ngon lành đến nỗi ngay cả đồng hồ sinh học cũng bị trễ mấy phút. Thanh Ninh mang đôi mắt thâm quầng nhìn anh lưu loát đem chăn gấp thành miếng đậu hũ rồi đi thay đồ, hai người cùng nhau xuống lầu sau đó để cho Trần Minh thuận đường đưa cô tới công ty trước.
Mục Lương Hòa hôm nay công việc rất nhiều, trừ mấy cuộc họp lớn nhỏ còn phải tham gia một đại hội động viên. Nếu là hiệu suất công việc thường ngày thì đã sớm hoàn thành nhưng hôm nay trong đầu óc toàn là hình ảnh mất khống chế đêm qua mơ hồ có chút ảo não. Đúng lúc này chính ủy đẩy cửa đi vào, trên tay là tập bản đồ quân dụng, trực tiếp ném lên mặt bàn làm cốc nước trên bàn rung lên tràn cả nước ra ngoài.
"Lương Hòa, cậu nuốt trôi cái loại khẩu khí này."
"Nuối không trôi thì nhổ ra."
"Đám ranh con kia thật coi chúng ta dễ khi dễ mà, bà mẹ nó." Chính ủy vừa thô lỗ thốt ra vừa móc thuốc châm lửa, hai ngón tay kẹp điếu thuốc hung hăng hít một hơi, từ trong miệng nhả ra từng vòng khói. Thật ra lúc niên thiếu Mục Lương Hòa xem bộ phim Hồng Kông 《Cổ Hoặc Tử》(Young and Dangerous), đánh đánh giết giết, cảm thấy rất khốc, có một thời gian cùng Tôn Nhị len lén hút thuốc, cũng bắt chước dáng vẻ diễn viên trên phim luyện sao cho có thể nhả vòng khói rồi làm sao để cho vòng khói phun ra thật đẹp.
"Hút ít đi một chút nếu không trở về biết tay chị dâu."
"Còn không phải là nín nhịn, nếu đổi lại cậu đi thì kiệu có xảy ra như vậy." Đúng ra việc diễn tập là do Mục Lương Hòa phụ trách, có điều sau đó phát sinh chút việc nên anh phải đi công tác mấy ngày, vừa trùng hợp với mấy ngày diễn tập nên toàn bộ kế hoạch bị gác lại, cộng thêm đoàn trưởng vắng mặt, để Tham Mưu Trưởng chỉ huy khiến bọn họ một chút ưu thế cũng không có, thua tơi bời, Tham Mưu Trưởng bị bắt sống, ngay cả trụ sở chỉ huy cũng bị chiếm, chuyện này truyền về trút lên đầu chính ủy, làm ông tức chỉ muốn đem cái bàn đập nát.
"Đây cũng là do chúng ta huấn luyện không đủ, công việc làm chưa tốt."
"Đám ranh con kia, ta sớm muộn cũng làm thịt bọn chúng." Chính ủy càng nói càng tức, lại đốt thêm điếu thuốc, lại nói đến việc hôn nhân khó khăn của Cố Thành Dĩ .
"Nghe nói tiểu tử kia gần đây vận hoa đào nở."
"Không có cây cũng có thể nở hoa."
"Đây chính là đại sự, nếu như có thể bắt được một tiểu cô nương thật, bộ đội chúng ta ít đi một kẻ độc thân, cũng coi như là cống hiến vì công cuộc ổn định xã hội của quốc gia."
Chính ủy tám vô cùng hăng say, nói đông nói tây, một hồi là chó nhà này mới đẻ, hồi nữa là nhà kia làm tiệc trăm ngày cho con, sau đó lái đến chuyện anh định khi nào thì sinh con…… Mục Lương Hòa cũng đốt điếu thuốc, mở cửa sổ ra.
"Cô ấy tuổi còn nhỏ, không vội." Cái tính bốc đồng huyên náo của cô còn chưa dẹp được, mà quan trọng hơn là cô ấy vẫn chưa quyết định ở lại cái nhà này.
"Lương Hòa, tuổi cậu cũng không còn nhỏ, sớm sinh một bé gái, hai nhà chúng ta thừa dịp kết thân luôn."
"Cái này không thể được, tiểu tử nhà anh lì lợm thế kia, con gái tôi làm sao để mắt đến."
Lúc Tạ Thanh Ninh một lần nữa quay trở về đại viện Mục Lương Hòa đã từng nghĩ đến con của bọn họ sẽ trông như thế nào, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tưởng tượng ra được nên chi bằng không nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.
"Cái rắm nhà cậu, tôi đi tìm Cố Thành Dĩ kết thân." Chính ủy dụi tắt thuốc, đứng dậy chỉnh lại quân phục rồi kéo cửa như gió lướt đi. Mục Lương Hòa tiếp tục vùi đầu trên bàn làm việc, anh mở quạt xua đi mùi thuốc lá còn phảng phất trong phòng.
Hết giờ làm Tạ Thanh Ninh hẹn Hạ Gia Mẫn cùng nhau ăn cơm cho nên gọi điện trước cho Trần Minh bảo anh ta đừng đi đón. Trong lúc chờ taxi đến điểm hẹn, cô lấy di động ra chơi game. Trò chơi này cô đã chơi lâu rồi mà mãi vẫn không qua được một ván này, đã mấy tháng rồi hễ rảnh là cô lại đem ra chơi.
"Chị dâu, đợi người à!"
Vừa chơi được một ván chợt bên cạnh có người lên tiếng hỏi, đều nhờ Mục Lương Hòa mà bây giờ Thanh Ninh rất nhạy cảm mỗi lần được nghe tiếng chị dâu này, chỉ cần có người trước mặt gọi chị dâu là cô sẽ nghĩ ngay rằng người ta đang gọi mình, lần này thì đúng là có người đang gọi mình thật.
Bên cạnh Tôn Nhị vốn là còn có một cô gái trẻ tuổi tóc dài, lúc nhìn thấy Tạ Thanh Ninh liền bỏ cô ta lại mà đi sang chào hỏi. Thanh Ninh vốn cũng không nhớ hắn, năm đó chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, một cái bắt tay cũng không thể tính là có giao thiệp.
"Chị dâu, tôi là bạn của Lương Hòa, đã nhiều lần nghe cậu ấy nhắc tới chị."
Thực sự trong lời nói của anh có thêm vài phần cởi mở, Mục Lương Hòa cái miệng lúc nào cũng nghiêm chỉnh kín như bưng, lại hay thích giả bộ thâm trầm, suy nghĩ cong cong thẳng thẳng trong lòng đương nhiên sẽ không nói ra được, Tôn Nhị làm vậy là muốn cho Mục Lương Hòa ghi thêm điểm, coi như là anh cũng đã tận một phần sức lực.
Thanh Ninh tay cầm điện thoại ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan không mạnh mẽ như Mục Lương Hòa nhưng có nhiều thêm mấy phần nhu hòa, trên mặt vẫn mang theo ý cười, khóe miệng hơi nhỏ nâng lên, so mặt than Mục Lương Hòa thì có vẻ dễ tiếp xúc hơn, đôi mắt hoa đào thoạt nhìn rất trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng Tề Mạc Đình có điểm giống, chỉ là không ngờ Mục Lương Hòa cũng có người bạn như vậy.
"Xin chào, Tạ Thanh Ninh ."
"Tôi ngồi đây không phiền chứ."
Không đợi cô trả lời, Tôn Nhị đã kéo ghế dựa ngồi xuống, thân thể nghiêng về phía trước, ánh mắt sắc bén quét trên người cô, Thanh Ninh bị Tôn Nhị nhìn có chút không thoải mái, cơ thể thoáng ngửa ra sau, Tôn Nhị bị vẻ mặt của cô chọc cười, xem ra cũng không giống dáng vẻ đại tiểu thư ngày đó.
"Chị dâu hôm nay có hẹn?"
"Vâng." Liếc thấy Hạ Gia Mẫn đẩy cửa vào, cô áy náy gật đầu: "Một người bạn."
Tôn Nhị còn đang suy tư người bạn này là nam hay nữ thì một giọng nữ chen vào mang theo kích động cùng hưng phấn: "Thanh Ninh, bạn trai cậu hả, dáng dấp không tệ nha!" Lời nói ra Hạ Gia Mẫn hận không thể tự tát cho mình hai cái bạt tai, làm sao mới gặp người ta đã khen đẹp trai được.
Tôn Nhị vui mừng là mình đang không ăn gì trong miệng nếu không sẽ bị làm cho nôn ra mất. Cô gái này thật không biết tế nhị là gì, cứ nhìn thấy một nam một nữ ngồi với nhau thì chính là tình nhân ư, đây hoàn toàn có thể là tiểu thúc và chị dâu mà.
Hạ Gia Mẫn nói dứt lời cảm giác không khí không đúng, đã biết là mình nhầm, đành đánh trống lảng tự mình giới thiệu. Tôn Nhị cũng làm bộ ra dáng quý ông, liếc mắt về phía cô bạn gái ở đằng kia xem chừng đã sắp hết kiên nhẫn nên cũng chào hỏi lại rồi bỏ đi. Thanh Ninh từ lúc Tôn Nhị bỗng nhiên xuất hiện lại đúng lúc Hạ Gia Mẫn đến thì vô cùng lo sợ, sợ rằng việc mình cố giấu giếm bấy lâu đã đến lúc phải phơi bày rồi.
Dù sao cũng phải do chính cô nói ra chân tướng rõ ràng, Hạ Gia Mẫn rất biết tạo cơ hội ngồi nghe, chậm rãi tiêu hóa tin tức mới nghe được, vẻ mặt bí hiểm co rút một cái hồi lâu mới cất giọng: "Tạ Thanh Ninh, cậu vừa nói đã kết hôn, lại còn là cùng với quân nhân."
"Ừm, đăng ký rồi, có cần xem không?"
Hạ Gia Mẫn lập tức vươn tay ra bị Thanh Ninh phẩy đi cười nói: "Độ tin cậy của mình thấp như thế sao?"
"Hiện tại mình chỉ muốn xem tận mắt giấy đăng ký kết hôn, nếu không mình sẽ không tin."
"Không mang, ở chỗ anh ấy." Anh ấy này đương nhiên là chỉ Mục Lương Hòa vì hôn thú của bọn họ vẫn do anh giữ, cô đã từng tìm khắp nơi nhưng không tìm được, thật không biết đã bị anh giấu ở đâu.
Thấy sắc mặt bạn nghiêm túc không giống đang nói dối, dần dần Hạ Gia Mẫn cũng chấp nhận tin tức bạn tốt của mình đã kết hôn từ 3 năm trước không khỏi thổi phồng lên một chút: "Có phải vì lúc ấy Mạnh Kiết Nhiên và Úy Dĩ An đính hôn làm cho đầu óc mê muội nên mới kết hôn không, người đàn ông kia đối với cậu thật tốt, nghe nói rất nhiều quân nhân đều có tính bạo lực, anh ta không có bạo hành cậu chứ?"
Thanh Ninh khoát khoát tay: "Cậu nghĩ quá nhiều, nhìn mình thế này giống bị bạo hành ư."
Hạ Gia Mẫn vươn móng vuốt vuốt lên khuôn mặt non mềm của cô, nhìn thế nào cũng thấy là có bàn tay nhào nặn của đàn ông, nổi hứng trêu chọc: "Một đêm làm mấy lần, có phải rất mãnh liệt hay không?"
Đối với vấn đề này, mặt Thanh Ninh đỏ bừng trầm mặc không nói, nhớ tới tối qua Mục Lương Hòa đối với mình tùy tiện phóng túng, nhiệt độ nóng bỏng như còn lưu lại trên làn da mơn trớn, cảm giác cứ chạy loạn trong đầu đuổi mãi không đi, hết sức gian nan.
"Chờ cậu tìm được đàn ông rồi sẽ biết, còn nữa chuyện này đừng để cho Mạnh Kiết Nhiên biết." Không nói cho hắn ta bởi vì hắn hiện tại không khác gì người điên, không dám chắc được anh ta sẽ làm ra chuyện gì với Mục Lương Hòa, cô không hề mong muốn nhìn thấy cảnh ấy.
"Ừ, yên tâm, mình chỉ ước gì đời này không phải gặp hắn." Cái gì là bạn khuê phòng mật thiết, chính là như các cô, người bạn mình ghét thì mình cũng ghét, ủng hộ nhau vô điều kiện. Hai người cùng nhau ăn cơm, còn hứng trí lên uống rượu, tửu lượng Hạ Gia Mẫn rất tốt, một chai rượu đỏ bị uống mất hơn phân nửa mà vẫn tỉnh táo gõ giày cao gót cộp cộp nói cười trên đường, bước chân không hề loạn. Ngược lại Thanh Ninh mới chỉ uống có mấy ly mà đầu óc đã choáng váng không dám đi nhanh, chân lại mang giày cao gót, mới từ cửa nhà hàng đi ra đã vấp hai lần.
"Sao đêm nay thật đẹp, cậu xem nối lại có phải rất giống hình con gấu không." Nhìn theo tay chỉ thấy vô vàn ánh sao nhòe nhoẹt nhìn không rõ, chỉ tay vào mặt trăng nói: "Cậu xem, Ngô Cương ở trên ấy kìa."
(*)Ngô Cương: còn gọi Ngô Quyền, một nhân vật thần thoại cổ đại Trung Hoa, người đất Tây Hà. Cháu của Viêm Đế là Bá Lăng thừa dịp Ngô Cương rời nhà 3 năm học tu tiên tư thông cùng vợ Cương sinh được 3 đứa con trai. Ngô Cương trở về bắt được tức giận giết chết Bá Lăng, bởi vậy mà chọc giận Thái dương thần Viêm Đế. Viêm Đế đem Ngô Cương đày lên mặt trăng, mệnh lệnh Cương phải chặt cây nguyệt quế bất tử. Cây nguyệt quế cao hơn trăm trượng, cứ chặt lại mọc, Viêm Đế đem hình phạt lao động mãi mãi không ngừng nghỉ này để trừng phạt Ngô Cương.
Vợ Ngô Cương thấy chồng bị phạt như vậy thì thấy tội lỗi áy náy nên cùng 3 con bay lên mặt trăng làm bạn với Cương, 3 đứa con trai một biến thành con cóc, một thành con thỏ còn đứa kia biến thành gì không rõ. (Theo “Sơn Hải Kinh”)
Hạ Gia Mẫn tửu lượng tốt nhìn Thanh Ninh giọng nói đã nhừa nhựa, hai má đỏ gay thì xem chừng đã say lắm rồi nên tiến lên đỡ bạn. Bởi vì cô ấy đã kết hôn nên cũng sẽ không về nhà trọ làm gì, đang định hỏi xem cô bạn ở đâu để đưa về thì Thanh Ninh đã bị một người đàn ông kéo vào ngực.
Hạ Gia Mẫn vốn định lôi lại thì nghe thấy cô gái say kia vòng tay lên cổ người đàn ông không vui mà nói: "Sao anh lại tới đây?"
Ánh đèn đường vàng vọt không chiếu sáng tỏ được hai người họ, nhìn vào rất giống một đôi tình nhân lưu luyến không rời. Hạ Gia Mẫn ngửa đầu đánh giá người đàn ông tên gọi Mục Lương Hòa trước mặt, không khỏi có chút ghen tỵ với vận may của Tạ Thanh Ninh, dù là cưới chui nhưng cũng coi là một người đàn ông ưu tú, bởi vì anh mặc thường phục, nếu không phải đã biết trước đó là một quân nhân thì cô cũng không thể nào liên tưởng được bởi vì con người anh toát ra phong thái giống một kẻ làm ăn đầy đủ thủ đoạn lăn lộn trên thương trường.
Mục Lương Hòa quay sang gật đầu với Hạ Gia Mẫn một cái coi như chào hỏi, sau đó kéo tay Thanh Ninh xuống để cô đứng thẳng trong vòng tay mình. Bởi vì uống rượu nên cả người Thanh Ninh nóng ran, lần mò cởi nút áo khoác, tay kia níu chặt lấy áo anh làm cho nhăn nhúm không ra hình dạng, Mục Lương Hòa cũng không ngăn lại mà chỉ đem cô ôm chặt hơn "Hạ tiểu thư, chi bằng để tôi thuận đường đưa cô về."
"Không cần, tôi có thể tự gọi xe, như thế tiện hơn."
"Ừm, vậy đi đường cẩn thận."
Hạ Gia Mẫn thầm tính chỗ này là đầu đường dễ bắt xe, lúc đi ra ngoài đầu đường tình cờ quay lại nhìn thấy Mục Lương Hòa khom lưng ôm Tạ Thanh Ninh đặt vào trong xe, một tay đặt ở nóc xe tránh cho cô bị cụng đầu, Hạ Gia Mẫn cười cười xoay người băng qua đường.
"Đi thôi, ghé tiệm thuốc trước."
Mục Lương Hòa đưa tay xoa một bên má đỏ bừng của cô, hơi thở tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt, mắt nhắm tịt, mày nhăn nhíu giống như ngủ rất không thoải mái. Trong xe mở điều hòa, Mục Lương Hòa tự tay cởi bớt nút áo cho cô, ngón tay như có như không chà xát qua bộ ngực phập phồng, tầm mắt rơi đôi môi ướt át đỏ tươi bóng loáng, không chút nghĩ ngợi liền hôn xuống.
Tạ Thanh Ninh đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trên môi nóng lên, đã bị anh hôn, cô không giãy giụa cũng không đáp trả, lẳng lặng mặc anh liếm môi, nụ hôn này cũng không xâm nhập sâu. Cơn say cuồn cuộn kéo tới làm dấy lên cơn buồn ngủ, Thanh Ninh tìm một vị trí thoải mái trên vai anh nặng nề ngủ thiếp đi.
Trần Minh dừng xe mua thuốc giải rượu trở lại, đưa thêm cho Mục Lương Hòa chai nước suối, anh nhận lấy đặt sang bên cạnh, cúi đầu nhìn rèm mắt người con gái trong lòng, mặt mày sinh động, cúi đầu cười cười.
Trong cơn say Thanh Ninh rất ngoan ngoãn, không kêu khóc làm loạn mà an tĩnh nằm trong ngực anh, thân thể cuộn tròn, làn mi khẽ động như hai cái lược nhỏ có tư vị điềm đạm đáng yêu. Về đến nhà Mục Lương Hòa xuống xe bế cô lên lầu cũng không tỉnh, vẫn ngủ say sưa, chép miệng, lật người lại ngủ tiếp, anh lau mình thay áo ngủ cho cô rồi đắp chăn cẩn thận.
Một Tạ Thanh Ninh thế này hiếm khi gặp được, bình thường đều là xù lông giương vuốt đối đáp anh không lưu tình chút nào, sau đó sẽ phòng bị mà nhảy ra xa trốn, vểnh cằm không chịu thua ai.
Bởi vì tác dụng rượu cồn đêm nay Thanh Ninh ngủ rất say, buổi sáng nếu không phải do thủ trưởng làm đồng hồ báo thức thì nhất định cô sẽ bị trễ giờ.
"Chị Ngô, buổi tối làm tôm hấp rượu nha."
Thanh Ninh đi giày cao gót chạy vào bếp dặn dò chị Ngô rồi lại hấp tấp chạy ra, ến phòng bếp thò đầu ra cùng Ngô tẩu Bàn giao toàn bộ lại lập tức chạy ra bên ngoài, Mục Lương Hòa đã ngồi sẵn trong xe, Trần Minh ra hiệu bảo cô nhanh nhẹn lên xe đem bữa sáng chị Ngô chuẩn bị ra giải quyết vừa nghịch điện thoại, Mục Lương Hòa khẽ nghiêng người nhìn đoạn đối thoại thì đưa tay lên che miệng khẽ "Khụ" một tiếng.
"Anh bị cảm à, uống nước ấm nhiều chút."
Mục Lương Hòa gật đầu sờ mũi một cái: "Hình như là có chút."
Thanh Ninh vùi đầu không lên tiếng, miệng cắn sandwich, chuyên chú nhìn màn hình điện thoại di động, trả lời tin nhắn cũ cho Tề Mạc Đình và Hạ Gia Mẫn, chợt phát hiện tầm mắt nóng rực đang nhìn mình, chầm chậm hít hơi lấy tinh thần dò xét hỏi : "Anh có chuyện muốn nói với em?"
"Ừhm, Thanh Ninh, có khả năng anh sẽ thuyên chuyển."
"À?"
Đồ ăn trong miệng lập tức nghẹn cứng nơi cổ họng, nhả ra không được mà nuốt xuống không xong, mặt mũi đỏ bừng hết cả lên. Mục Lương Hòa phát hiện liền đưa chai nước cho cô, thức ăn đã trôi xuống nhưng cảm giác còn lại vẫn không thoải mái chút nào.
Lời nói của Mục Lương Hòa giống như quăng một quả bom vào lòng cô, trong nháy mắt đầu óc nổ rối tinh rối mù, anh chuyển đi, còn cô thì sao? Ý tứ của anh rất rõ ràng, vừa rồi mới chỉ là thử dò xét, thăm dò xem lựa chọn của cô, là ly hôn sao? Anh sẽ đồng ý?
Chưa từng nghĩ việc Mục Lương Hòa có thể chuyển đi, hiện tại có lẽ là lúc bọn họ mỗi người đi một ngả.
Mục Lương Hòa loáng thoáng đoán được đáp án của cô nên cũng không nói gì thêm, chỉ dặn tan tầm Trần Minh sẽ đến đón cô. Thanh Ninh vẫn cúi đầu đi vào Cao ốc lúc vào thang máy không may đụng trúng boss lớn của công ty.
Đó là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mắt mang kính gọng vàng, diện mạo trung bình, thân hình cao gầy, mới nhìn sẽ không gây cảm giác kính sợ, lâu dần lại cảm thấy dễ nhìn. Chẳng qua là khi hắn đem cặp mắt ẩn dấu tươi cười nhìn chằm chằm cô lại khiến Thanh Ninh thấy có một áp lực vô hình, may mắn chỗ đang đứng cũng không phải trên lầu cao, cô vội vã lách vào phòng làm việc.
"Thanh Ninh, để cho anh ôm một lát."
Tối nay Mục Lương Hòa không giống ngày thường, vừa bá đạo vừa trực tiếp không hề có một điểm âm trầm thường thấy, anh ở phía sau nhẹ nhàng mân mê làn da mềm mại, Thanh Ninh không dám cựa quậy sợ anh sẽ lập tức làm chuyện bá vương ngạnh thượng cung.
Bàn tay Mục Lương Hòa sờ tới phía dưới lại dừng lại, đem vật to lớn dán vào bắp đùi cô cọ tới cọ lui, qua thật lâu cảm thấy mông đùi nóng lên động tác của anh mới dần chậm lại, hơi thở nặng nề dần ổn định lại.
Một đêm này Thanh Ninh ngủ không ngon còn Mục Lương Hòa xong việc lăn ra ngủ ngon lành đến nỗi ngay cả đồng hồ sinh học cũng bị trễ mấy phút. Thanh Ninh mang đôi mắt thâm quầng nhìn anh lưu loát đem chăn gấp thành miếng đậu hũ rồi đi thay đồ, hai người cùng nhau xuống lầu sau đó để cho Trần Minh thuận đường đưa cô tới công ty trước.
Mục Lương Hòa hôm nay công việc rất nhiều, trừ mấy cuộc họp lớn nhỏ còn phải tham gia một đại hội động viên. Nếu là hiệu suất công việc thường ngày thì đã sớm hoàn thành nhưng hôm nay trong đầu óc toàn là hình ảnh mất khống chế đêm qua mơ hồ có chút ảo não. Đúng lúc này chính ủy đẩy cửa đi vào, trên tay là tập bản đồ quân dụng, trực tiếp ném lên mặt bàn làm cốc nước trên bàn rung lên tràn cả nước ra ngoài.
"Lương Hòa, cậu nuốt trôi cái loại khẩu khí này."
"Nuối không trôi thì nhổ ra."
"Đám ranh con kia thật coi chúng ta dễ khi dễ mà, bà mẹ nó." Chính ủy vừa thô lỗ thốt ra vừa móc thuốc châm lửa, hai ngón tay kẹp điếu thuốc hung hăng hít một hơi, từ trong miệng nhả ra từng vòng khói. Thật ra lúc niên thiếu Mục Lương Hòa xem bộ phim Hồng Kông 《Cổ Hoặc Tử》(Young and Dangerous), đánh đánh giết giết, cảm thấy rất khốc, có một thời gian cùng Tôn Nhị len lén hút thuốc, cũng bắt chước dáng vẻ diễn viên trên phim luyện sao cho có thể nhả vòng khói rồi làm sao để cho vòng khói phun ra thật đẹp.
"Hút ít đi một chút nếu không trở về biết tay chị dâu."
"Còn không phải là nín nhịn, nếu đổi lại cậu đi thì kiệu có xảy ra như vậy." Đúng ra việc diễn tập là do Mục Lương Hòa phụ trách, có điều sau đó phát sinh chút việc nên anh phải đi công tác mấy ngày, vừa trùng hợp với mấy ngày diễn tập nên toàn bộ kế hoạch bị gác lại, cộng thêm đoàn trưởng vắng mặt, để Tham Mưu Trưởng chỉ huy khiến bọn họ một chút ưu thế cũng không có, thua tơi bời, Tham Mưu Trưởng bị bắt sống, ngay cả trụ sở chỉ huy cũng bị chiếm, chuyện này truyền về trút lên đầu chính ủy, làm ông tức chỉ muốn đem cái bàn đập nát.
"Đây cũng là do chúng ta huấn luyện không đủ, công việc làm chưa tốt."
"Đám ranh con kia, ta sớm muộn cũng làm thịt bọn chúng." Chính ủy càng nói càng tức, lại đốt thêm điếu thuốc, lại nói đến việc hôn nhân khó khăn của Cố Thành Dĩ .
"Nghe nói tiểu tử kia gần đây vận hoa đào nở."
"Không có cây cũng có thể nở hoa."
"Đây chính là đại sự, nếu như có thể bắt được một tiểu cô nương thật, bộ đội chúng ta ít đi một kẻ độc thân, cũng coi như là cống hiến vì công cuộc ổn định xã hội của quốc gia."
Chính ủy tám vô cùng hăng say, nói đông nói tây, một hồi là chó nhà này mới đẻ, hồi nữa là nhà kia làm tiệc trăm ngày cho con, sau đó lái đến chuyện anh định khi nào thì sinh con…… Mục Lương Hòa cũng đốt điếu thuốc, mở cửa sổ ra.
"Cô ấy tuổi còn nhỏ, không vội." Cái tính bốc đồng huyên náo của cô còn chưa dẹp được, mà quan trọng hơn là cô ấy vẫn chưa quyết định ở lại cái nhà này.
"Lương Hòa, tuổi cậu cũng không còn nhỏ, sớm sinh một bé gái, hai nhà chúng ta thừa dịp kết thân luôn."
"Cái này không thể được, tiểu tử nhà anh lì lợm thế kia, con gái tôi làm sao để mắt đến."
Lúc Tạ Thanh Ninh một lần nữa quay trở về đại viện Mục Lương Hòa đã từng nghĩ đến con của bọn họ sẽ trông như thế nào, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tưởng tượng ra được nên chi bằng không nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.
"Cái rắm nhà cậu, tôi đi tìm Cố Thành Dĩ kết thân." Chính ủy dụi tắt thuốc, đứng dậy chỉnh lại quân phục rồi kéo cửa như gió lướt đi. Mục Lương Hòa tiếp tục vùi đầu trên bàn làm việc, anh mở quạt xua đi mùi thuốc lá còn phảng phất trong phòng.
Hết giờ làm Tạ Thanh Ninh hẹn Hạ Gia Mẫn cùng nhau ăn cơm cho nên gọi điện trước cho Trần Minh bảo anh ta đừng đi đón. Trong lúc chờ taxi đến điểm hẹn, cô lấy di động ra chơi game. Trò chơi này cô đã chơi lâu rồi mà mãi vẫn không qua được một ván này, đã mấy tháng rồi hễ rảnh là cô lại đem ra chơi.
"Chị dâu, đợi người à!"
Vừa chơi được một ván chợt bên cạnh có người lên tiếng hỏi, đều nhờ Mục Lương Hòa mà bây giờ Thanh Ninh rất nhạy cảm mỗi lần được nghe tiếng chị dâu này, chỉ cần có người trước mặt gọi chị dâu là cô sẽ nghĩ ngay rằng người ta đang gọi mình, lần này thì đúng là có người đang gọi mình thật.
Bên cạnh Tôn Nhị vốn là còn có một cô gái trẻ tuổi tóc dài, lúc nhìn thấy Tạ Thanh Ninh liền bỏ cô ta lại mà đi sang chào hỏi. Thanh Ninh vốn cũng không nhớ hắn, năm đó chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, một cái bắt tay cũng không thể tính là có giao thiệp.
"Chị dâu, tôi là bạn của Lương Hòa, đã nhiều lần nghe cậu ấy nhắc tới chị."
Thực sự trong lời nói của anh có thêm vài phần cởi mở, Mục Lương Hòa cái miệng lúc nào cũng nghiêm chỉnh kín như bưng, lại hay thích giả bộ thâm trầm, suy nghĩ cong cong thẳng thẳng trong lòng đương nhiên sẽ không nói ra được, Tôn Nhị làm vậy là muốn cho Mục Lương Hòa ghi thêm điểm, coi như là anh cũng đã tận một phần sức lực.
Thanh Ninh tay cầm điện thoại ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan không mạnh mẽ như Mục Lương Hòa nhưng có nhiều thêm mấy phần nhu hòa, trên mặt vẫn mang theo ý cười, khóe miệng hơi nhỏ nâng lên, so mặt than Mục Lương Hòa thì có vẻ dễ tiếp xúc hơn, đôi mắt hoa đào thoạt nhìn rất trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng Tề Mạc Đình có điểm giống, chỉ là không ngờ Mục Lương Hòa cũng có người bạn như vậy.
"Xin chào, Tạ Thanh Ninh ."
"Tôi ngồi đây không phiền chứ."
Không đợi cô trả lời, Tôn Nhị đã kéo ghế dựa ngồi xuống, thân thể nghiêng về phía trước, ánh mắt sắc bén quét trên người cô, Thanh Ninh bị Tôn Nhị nhìn có chút không thoải mái, cơ thể thoáng ngửa ra sau, Tôn Nhị bị vẻ mặt của cô chọc cười, xem ra cũng không giống dáng vẻ đại tiểu thư ngày đó.
"Chị dâu hôm nay có hẹn?"
"Vâng." Liếc thấy Hạ Gia Mẫn đẩy cửa vào, cô áy náy gật đầu: "Một người bạn."
Tôn Nhị còn đang suy tư người bạn này là nam hay nữ thì một giọng nữ chen vào mang theo kích động cùng hưng phấn: "Thanh Ninh, bạn trai cậu hả, dáng dấp không tệ nha!" Lời nói ra Hạ Gia Mẫn hận không thể tự tát cho mình hai cái bạt tai, làm sao mới gặp người ta đã khen đẹp trai được.
Tôn Nhị vui mừng là mình đang không ăn gì trong miệng nếu không sẽ bị làm cho nôn ra mất. Cô gái này thật không biết tế nhị là gì, cứ nhìn thấy một nam một nữ ngồi với nhau thì chính là tình nhân ư, đây hoàn toàn có thể là tiểu thúc và chị dâu mà.
Hạ Gia Mẫn nói dứt lời cảm giác không khí không đúng, đã biết là mình nhầm, đành đánh trống lảng tự mình giới thiệu. Tôn Nhị cũng làm bộ ra dáng quý ông, liếc mắt về phía cô bạn gái ở đằng kia xem chừng đã sắp hết kiên nhẫn nên cũng chào hỏi lại rồi bỏ đi. Thanh Ninh từ lúc Tôn Nhị bỗng nhiên xuất hiện lại đúng lúc Hạ Gia Mẫn đến thì vô cùng lo sợ, sợ rằng việc mình cố giấu giếm bấy lâu đã đến lúc phải phơi bày rồi.
Dù sao cũng phải do chính cô nói ra chân tướng rõ ràng, Hạ Gia Mẫn rất biết tạo cơ hội ngồi nghe, chậm rãi tiêu hóa tin tức mới nghe được, vẻ mặt bí hiểm co rút một cái hồi lâu mới cất giọng: "Tạ Thanh Ninh, cậu vừa nói đã kết hôn, lại còn là cùng với quân nhân."
"Ừm, đăng ký rồi, có cần xem không?"
Hạ Gia Mẫn lập tức vươn tay ra bị Thanh Ninh phẩy đi cười nói: "Độ tin cậy của mình thấp như thế sao?"
"Hiện tại mình chỉ muốn xem tận mắt giấy đăng ký kết hôn, nếu không mình sẽ không tin."
"Không mang, ở chỗ anh ấy." Anh ấy này đương nhiên là chỉ Mục Lương Hòa vì hôn thú của bọn họ vẫn do anh giữ, cô đã từng tìm khắp nơi nhưng không tìm được, thật không biết đã bị anh giấu ở đâu.
Thấy sắc mặt bạn nghiêm túc không giống đang nói dối, dần dần Hạ Gia Mẫn cũng chấp nhận tin tức bạn tốt của mình đã kết hôn từ 3 năm trước không khỏi thổi phồng lên một chút: "Có phải vì lúc ấy Mạnh Kiết Nhiên và Úy Dĩ An đính hôn làm cho đầu óc mê muội nên mới kết hôn không, người đàn ông kia đối với cậu thật tốt, nghe nói rất nhiều quân nhân đều có tính bạo lực, anh ta không có bạo hành cậu chứ?"
Thanh Ninh khoát khoát tay: "Cậu nghĩ quá nhiều, nhìn mình thế này giống bị bạo hành ư."
Hạ Gia Mẫn vươn móng vuốt vuốt lên khuôn mặt non mềm của cô, nhìn thế nào cũng thấy là có bàn tay nhào nặn của đàn ông, nổi hứng trêu chọc: "Một đêm làm mấy lần, có phải rất mãnh liệt hay không?"
Đối với vấn đề này, mặt Thanh Ninh đỏ bừng trầm mặc không nói, nhớ tới tối qua Mục Lương Hòa đối với mình tùy tiện phóng túng, nhiệt độ nóng bỏng như còn lưu lại trên làn da mơn trớn, cảm giác cứ chạy loạn trong đầu đuổi mãi không đi, hết sức gian nan.
"Chờ cậu tìm được đàn ông rồi sẽ biết, còn nữa chuyện này đừng để cho Mạnh Kiết Nhiên biết." Không nói cho hắn ta bởi vì hắn hiện tại không khác gì người điên, không dám chắc được anh ta sẽ làm ra chuyện gì với Mục Lương Hòa, cô không hề mong muốn nhìn thấy cảnh ấy.
"Ừ, yên tâm, mình chỉ ước gì đời này không phải gặp hắn." Cái gì là bạn khuê phòng mật thiết, chính là như các cô, người bạn mình ghét thì mình cũng ghét, ủng hộ nhau vô điều kiện. Hai người cùng nhau ăn cơm, còn hứng trí lên uống rượu, tửu lượng Hạ Gia Mẫn rất tốt, một chai rượu đỏ bị uống mất hơn phân nửa mà vẫn tỉnh táo gõ giày cao gót cộp cộp nói cười trên đường, bước chân không hề loạn. Ngược lại Thanh Ninh mới chỉ uống có mấy ly mà đầu óc đã choáng váng không dám đi nhanh, chân lại mang giày cao gót, mới từ cửa nhà hàng đi ra đã vấp hai lần.
"Sao đêm nay thật đẹp, cậu xem nối lại có phải rất giống hình con gấu không." Nhìn theo tay chỉ thấy vô vàn ánh sao nhòe nhoẹt nhìn không rõ, chỉ tay vào mặt trăng nói: "Cậu xem, Ngô Cương ở trên ấy kìa."
(*)Ngô Cương: còn gọi Ngô Quyền, một nhân vật thần thoại cổ đại Trung Hoa, người đất Tây Hà. Cháu của Viêm Đế là Bá Lăng thừa dịp Ngô Cương rời nhà 3 năm học tu tiên tư thông cùng vợ Cương sinh được 3 đứa con trai. Ngô Cương trở về bắt được tức giận giết chết Bá Lăng, bởi vậy mà chọc giận Thái dương thần Viêm Đế. Viêm Đế đem Ngô Cương đày lên mặt trăng, mệnh lệnh Cương phải chặt cây nguyệt quế bất tử. Cây nguyệt quế cao hơn trăm trượng, cứ chặt lại mọc, Viêm Đế đem hình phạt lao động mãi mãi không ngừng nghỉ này để trừng phạt Ngô Cương.
Vợ Ngô Cương thấy chồng bị phạt như vậy thì thấy tội lỗi áy náy nên cùng 3 con bay lên mặt trăng làm bạn với Cương, 3 đứa con trai một biến thành con cóc, một thành con thỏ còn đứa kia biến thành gì không rõ. (Theo “Sơn Hải Kinh”)
Hạ Gia Mẫn tửu lượng tốt nhìn Thanh Ninh giọng nói đã nhừa nhựa, hai má đỏ gay thì xem chừng đã say lắm rồi nên tiến lên đỡ bạn. Bởi vì cô ấy đã kết hôn nên cũng sẽ không về nhà trọ làm gì, đang định hỏi xem cô bạn ở đâu để đưa về thì Thanh Ninh đã bị một người đàn ông kéo vào ngực.
Hạ Gia Mẫn vốn định lôi lại thì nghe thấy cô gái say kia vòng tay lên cổ người đàn ông không vui mà nói: "Sao anh lại tới đây?"
Ánh đèn đường vàng vọt không chiếu sáng tỏ được hai người họ, nhìn vào rất giống một đôi tình nhân lưu luyến không rời. Hạ Gia Mẫn ngửa đầu đánh giá người đàn ông tên gọi Mục Lương Hòa trước mặt, không khỏi có chút ghen tỵ với vận may của Tạ Thanh Ninh, dù là cưới chui nhưng cũng coi là một người đàn ông ưu tú, bởi vì anh mặc thường phục, nếu không phải đã biết trước đó là một quân nhân thì cô cũng không thể nào liên tưởng được bởi vì con người anh toát ra phong thái giống một kẻ làm ăn đầy đủ thủ đoạn lăn lộn trên thương trường.
Mục Lương Hòa quay sang gật đầu với Hạ Gia Mẫn một cái coi như chào hỏi, sau đó kéo tay Thanh Ninh xuống để cô đứng thẳng trong vòng tay mình. Bởi vì uống rượu nên cả người Thanh Ninh nóng ran, lần mò cởi nút áo khoác, tay kia níu chặt lấy áo anh làm cho nhăn nhúm không ra hình dạng, Mục Lương Hòa cũng không ngăn lại mà chỉ đem cô ôm chặt hơn "Hạ tiểu thư, chi bằng để tôi thuận đường đưa cô về."
"Không cần, tôi có thể tự gọi xe, như thế tiện hơn."
"Ừm, vậy đi đường cẩn thận."
Hạ Gia Mẫn thầm tính chỗ này là đầu đường dễ bắt xe, lúc đi ra ngoài đầu đường tình cờ quay lại nhìn thấy Mục Lương Hòa khom lưng ôm Tạ Thanh Ninh đặt vào trong xe, một tay đặt ở nóc xe tránh cho cô bị cụng đầu, Hạ Gia Mẫn cười cười xoay người băng qua đường.
"Đi thôi, ghé tiệm thuốc trước."
Mục Lương Hòa đưa tay xoa một bên má đỏ bừng của cô, hơi thở tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt, mắt nhắm tịt, mày nhăn nhíu giống như ngủ rất không thoải mái. Trong xe mở điều hòa, Mục Lương Hòa tự tay cởi bớt nút áo cho cô, ngón tay như có như không chà xát qua bộ ngực phập phồng, tầm mắt rơi đôi môi ướt át đỏ tươi bóng loáng, không chút nghĩ ngợi liền hôn xuống.
Tạ Thanh Ninh đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trên môi nóng lên, đã bị anh hôn, cô không giãy giụa cũng không đáp trả, lẳng lặng mặc anh liếm môi, nụ hôn này cũng không xâm nhập sâu. Cơn say cuồn cuộn kéo tới làm dấy lên cơn buồn ngủ, Thanh Ninh tìm một vị trí thoải mái trên vai anh nặng nề ngủ thiếp đi.
Trần Minh dừng xe mua thuốc giải rượu trở lại, đưa thêm cho Mục Lương Hòa chai nước suối, anh nhận lấy đặt sang bên cạnh, cúi đầu nhìn rèm mắt người con gái trong lòng, mặt mày sinh động, cúi đầu cười cười.
Trong cơn say Thanh Ninh rất ngoan ngoãn, không kêu khóc làm loạn mà an tĩnh nằm trong ngực anh, thân thể cuộn tròn, làn mi khẽ động như hai cái lược nhỏ có tư vị điềm đạm đáng yêu. Về đến nhà Mục Lương Hòa xuống xe bế cô lên lầu cũng không tỉnh, vẫn ngủ say sưa, chép miệng, lật người lại ngủ tiếp, anh lau mình thay áo ngủ cho cô rồi đắp chăn cẩn thận.
Một Tạ Thanh Ninh thế này hiếm khi gặp được, bình thường đều là xù lông giương vuốt đối đáp anh không lưu tình chút nào, sau đó sẽ phòng bị mà nhảy ra xa trốn, vểnh cằm không chịu thua ai.
Bởi vì tác dụng rượu cồn đêm nay Thanh Ninh ngủ rất say, buổi sáng nếu không phải do thủ trưởng làm đồng hồ báo thức thì nhất định cô sẽ bị trễ giờ.
"Chị Ngô, buổi tối làm tôm hấp rượu nha."
Thanh Ninh đi giày cao gót chạy vào bếp dặn dò chị Ngô rồi lại hấp tấp chạy ra, ến phòng bếp thò đầu ra cùng Ngô tẩu Bàn giao toàn bộ lại lập tức chạy ra bên ngoài, Mục Lương Hòa đã ngồi sẵn trong xe, Trần Minh ra hiệu bảo cô nhanh nhẹn lên xe đem bữa sáng chị Ngô chuẩn bị ra giải quyết vừa nghịch điện thoại, Mục Lương Hòa khẽ nghiêng người nhìn đoạn đối thoại thì đưa tay lên che miệng khẽ "Khụ" một tiếng.
"Anh bị cảm à, uống nước ấm nhiều chút."
Mục Lương Hòa gật đầu sờ mũi một cái: "Hình như là có chút."
Thanh Ninh vùi đầu không lên tiếng, miệng cắn sandwich, chuyên chú nhìn màn hình điện thoại di động, trả lời tin nhắn cũ cho Tề Mạc Đình và Hạ Gia Mẫn, chợt phát hiện tầm mắt nóng rực đang nhìn mình, chầm chậm hít hơi lấy tinh thần dò xét hỏi : "Anh có chuyện muốn nói với em?"
"Ừhm, Thanh Ninh, có khả năng anh sẽ thuyên chuyển."
"À?"
Đồ ăn trong miệng lập tức nghẹn cứng nơi cổ họng, nhả ra không được mà nuốt xuống không xong, mặt mũi đỏ bừng hết cả lên. Mục Lương Hòa phát hiện liền đưa chai nước cho cô, thức ăn đã trôi xuống nhưng cảm giác còn lại vẫn không thoải mái chút nào.
Lời nói của Mục Lương Hòa giống như quăng một quả bom vào lòng cô, trong nháy mắt đầu óc nổ rối tinh rối mù, anh chuyển đi, còn cô thì sao? Ý tứ của anh rất rõ ràng, vừa rồi mới chỉ là thử dò xét, thăm dò xem lựa chọn của cô, là ly hôn sao? Anh sẽ đồng ý?
Chưa từng nghĩ việc Mục Lương Hòa có thể chuyển đi, hiện tại có lẽ là lúc bọn họ mỗi người đi một ngả.
Mục Lương Hòa loáng thoáng đoán được đáp án của cô nên cũng không nói gì thêm, chỉ dặn tan tầm Trần Minh sẽ đến đón cô. Thanh Ninh vẫn cúi đầu đi vào Cao ốc lúc vào thang máy không may đụng trúng boss lớn của công ty.
Đó là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mắt mang kính gọng vàng, diện mạo trung bình, thân hình cao gầy, mới nhìn sẽ không gây cảm giác kính sợ, lâu dần lại cảm thấy dễ nhìn. Chẳng qua là khi hắn đem cặp mắt ẩn dấu tươi cười nhìn chằm chằm cô lại khiến Thanh Ninh thấy có một áp lực vô hình, may mắn chỗ đang đứng cũng không phải trên lầu cao, cô vội vã lách vào phòng làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.